Mới đẩy cửa phòng trọ, Lâm Dật Phi liền sững sờ. Con cú A Thủy không biết từ khi nào đã rời giường, mặt mũi còn chưa rửa đã ngồi trước máy tính, tập trung tinh thần nhìn cái gì đó.

- Ăn cơm. Lâm Dật Phi gọi. Đối với việc này, hắn đã nhìn quen. Hắn để thức ăn ở trên bàn hiếu kỳ hỏi một câu: - Ông nhìn gì vậy?

- Nhìn ông. A Thủy rời mắt khỏi máy vi tính, nhìn chằm vào Lâm Dật Phi, biểu lộ vui vẻ.

- Nhìn tôi?

Lâm Dật Phi kỳ quái: - Có phải hôm nay tôi nhìn đẹp trai hơn hôm qua không? Ở cùng với bọn họ được vài tuần, hắn cũng dần quen với những câu nói đùa ở thời đại này.

- Mặc dù bộ dạng hôm nay của ông không tồi. A Thủy nhịn cười, thấy Tiểu Phi đã dần trở về tính cách ngày trước, vui vẻ nói: - Tuy nhiên vẫn kém tôi một chút.

- Ông đẹp trai như vậy rồi thì nhìn tôi làm gì. Không nhanh soi gương ấy. Lâm Dật Phi cười nhạt.

- Đó là vì hôm nay ông đã trở thành nhân vật phong vân của đại học Chiết Thanh. Cậu ta chỉ về phía màn hình máy tính:

- Mười tin tức vườn trường đứng đầu hôm nay, thì có hai tin tức liên quan tới ông. Mà lượng view cũng rất cao. Xem ra, ngôi sao hôm nay của trường không phải ông, không còn ai khác.

Lâm Dật Phi khẽ giật mình: - Mười tin tức đứng đầu?

A Thủy gật đầu, thấy Tiểu Phi lộ vẻ mờ mịt, thở dài một tiếng. Xem ra cậu ta vẫn chưa tỉnh hoàn toàn. Thật hy vọng Bách Lý Băng có thể giúp cậu ta quên đi Phong Tuyết Quân. - Diễn đàn của đại học Chiết Thanh có phân loại các tin tức. Tin tức nào có số lượng view nhiều nhất sẽ lên trang đầu. Mà tin tức về ông đã chiếm hai tin rồi.

A Thủy kiên nhẫn giải thích:

- Đây cũng là cách động viên các sinh viên, ngoại trừ việc học ra, nên tích cực tham gia các hoạt động tổ chức của trường.

Lâm Dật Phi hơi hiểu ra: - Ông nói tôi chiếm hai tin trong mười tin chính?

A Thủy còn chưa trả lời, cửa phòng trọ đã bị đá văng ra: - Báo đây, báo đây, tin tức nóng nhất ngày hôm nay có liên quan tới phòng trọ của chúng ta.

Lâm Dật Phi và A Thủy trừng mắt nhìn, không cần nghĩ cũng biết là Đại Ngưu.

- Xin nhờ, lần sau ông mở cửa có thể dùng tay hay không? Mỗi lần đều dùng chân đạp. Năm ngoái phòng này của chúng ta đã phải sửa cái cửa ba lần rồi đó.

A Thủy nhịn không được kháng nghị: - Nếu không lần sau tôi sẽ đóng thêm mấy cái đinh vào cánh cửa.

- Là do tôi quá kích động. Ngưu Phấn chẳng thèm để ý nói: - Tiểu Phi nổi danh rồi. Liếc thấy màn hình máy tính: - Ủa, A Thủy, thì ra ông cũng đã biết rồi à.

- Ở trong cái trường này, những chuyện mà tôi không biết rất là ít. A Thủy cười, kéo Lâm Dật Phi ngồi trước máy tính. - Tiểu Phi, ông xem, xếp hạng đã thay đổi rồi kia. Ha ha, xem ra tin tức về mỹ nữ vẫn hấp dẫn mọi người nhất. Tin tức đứng đầu vốn nói về tiết lịch sử cổ đại Trung Quốc, hiện tại đã bị rơi xuống thứ hai rồi.

- Đó là điều tất nhẽ dĩ nhiên. Băng mỹ nhân tan chảy vì vương tử si tình mới là điều chúng ta quan tâm nhất. Đại Ngưu cũng ngó vào màn hình máy tính.

- Tiêu đề này dù không được hay cho lắm, nhưng coi như là sát thực tế. A Thủy vỗ đầu Đại Ngưu một cái: - Tiểu Phi, ông xem, lại có một bài mới. Bọn họ đang thảo luận kịch liệt ông làm cách nào lấy được trái tim của Băng mỹ nhân.

Lâm Dật Phi cười khổ: - Ăn một bữa cơm với Băng mỹ nhân cũng được coi là cướp được trái tim rồi hả? Như vậy chỉ cần mời ăn cơm, cần gì phải theo đuổi.

- Cái này thì ông không hiểu rồi.

Đại Ngưu ra vẻ người từng trải nói: - Tán gái có hai thời điểm mấu chốt.

A Thủy quay đầu nhìn Đại Ngưu: - Xem ra chúng ta muốn mời Đại Ngưu nói cho chúng ta một ít lý luận về tán gái.

Đại Ngưu gãi gãi đầu: - Điều này tôi đâu có thể so được với hai người các ông. A Thủy thuộc về loại người bình thường ít nói, nhưng một khí nói ra là khiến đối phương không phản bác được. Lúc này cậu ta nhe răng giống như một cá mập, đợi chờ con mồi lên tiếng.

Đại Ngưu vội vàng lùi mấy bước, nở nụ cười: - Điều quan trọng nhất để tán gái chính là tạo ấn tượng tốt với đối phương. Điểm ấy Tiểu Phi đã thành công.

- Điều này không nói cũng biết. Cho dù người mù cũng nhìn ra Bách Lý Băng có hảo cảm với Tiểu Phi. A Thủy chọc cậu ta một câu.

Đại Ngưu không để ý nói tiếp: - Thứ hai là đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, khiến cô gái không còn sự lựa chọn khác. Đại Ngưu nói ra tâm đắc của mình.

- Thảo nào, suốt ngày thấy ông bám Thúy Hoa như chó bám đuôi chủ.

A Thủy bừng tỉnh đại ngộ: - Nguyên lai ông đã tới giai đoạn thứ hai. Tuy nhiên, điều này có chút đạo lý. Ông suốt ngày lẽo đẽo theo sau như vậy, người khác muốn chen vào cũng khó.

Đại Ngưu cười đắc ý: - Đây chính là bí kíp tán gái bất truyền của tôi. Hôm nay nói cho Tiểu Phi, là muốn Tiểu Phi thừa thắng xông lên. Không thể học tinh thần Bá Vương, cần rèn sắt khi nóng.

Trong lòng lại có chút cao hứng thay cho người bạn thân. Bách Lý Băng là một cô gái tốt, nếu Tiểu Phi có được bạn gái như vậy, không gì tuyệt vời hơn.

A Thủy nhìn qua màn hình máy tính, chợt cười nói: - Ông xem, tin này vừa mới mở mười phút, đã có gần trăm reply rồi.

- Bọn họ nói cái gì? Đại Ngưu nhìn lại gần, tò mò hỏi.

- Có người bảo rằng Tiểu Phi cũng là con nhà giàu, Bách Lý Băng và Lâm Dật Phi là một đôi do hai gia đình mai mối. Tuy nhiên người này chỉ là đoán mò. Chúng ta đều biết, cô chú Lâm cho dù thuộc tầng lớp tri thức, nhưng vẫn còn cách nhà giàu một khoảng cách.

- Không sai, không sai. Đại Ngưu gật đầu: - Không để ý tới tên đó, người khác nói thế nào.

- Người này nói có chút ý tứ. Chắc là y cũng quen Tiểu Phi, nên biết được mối quan hệ giữa Tiểu Phi và Phong Tuyết Quân. A Thủy vui vẻ cười:

- Mỹ nữa trong đại học Chiết Thanh nhiều như mây, tranh đấu giữa các mỹ nữ xảy ra không ngừng. Y nói là do Bách Lý Băng và Phong Tuyết Quân có mâu thuẫn, cho nên Bách Lý Băng mới cố ý tiếp cận Tiểu Phi, để đả kích Phong Tuyết Quân.

- Điều này cũng có khả năng. Đại Ngưu gãi gãi đầu: - Tôi thấy khả năng này là lớn nhất.

- Lớn nhất cái khỉ mốc. A Thủy cười mắng một tiếng: - Cho dù Bách Lý Băng có ý định này, nhưng nên sử dụng lúc Tiểu Phi còn đang truy đuổi Phong Tuyết Quân mới đúng. Hiện tại, Tiểu Phi… Nhìn thoáng qua Lâm Dật Phi, thấy hắn luôn mỉm cười, giống như nghe chuyện của người khác vậy, A Thủy hơi thỏa mãn. Nghĩ bụng, Tiểu Phi làm người không tồi, nhưng trước kia làm việc luôn do dự có chút ẻo lả. Biểu hiện lúc này giống một người nam nhân hơn.

- Hiện tại có thể nói, Tiểu Phi và Phong Tuyết Quân không còn bất kỳ quan hệ nào cả. Cho nên tôi thấy lý do này rất miễn cưỡng. A Thủy đưa ra ý kiến cuối cùng.

- Ủa. Ánh mắt của Đại Ngưu tập trung về phía một lời bình luận: - Người này nói có vẻ sát nghĩa hơn. Y nói Lâm Dật Phi anh hùng cứu mỹ nhân, Băng mỹ nhân âm thầm gửi lòng. Tiểu Phi, chuyện sáng hôm nay, ngoại trừ tôi và A Thủy ra, cậu còn kể với người khác à?

Lâm Dật Phi lắc đầu: - Không có, sáng nay nếu các cậu không hỏi, tôi cũng đã không nói rồi.

- Vậy thì kỳ quái, sao người này đoán chuẩn như vậy nhỉ? Chẳng lẽ y là thần tiên? Xem nick của y xem. Má ơi, đúng là thần tiên. Đại Ngưu hú lên quái di.

Lâm Dật Phi cũng tập trung nhìn vào, không khỏi buồn cười. Thì ra nick của người kia tên là “Thật là thần tiên”.

Liếc nhìn A Thủy, thấy cậu ta mỉm cười, Lâm Dật Phi chợt hỏi: - A Thủy, đây là nick của ông phải không?

Đại Ngưu cũng bừng tỉnh đại ngộ:

- Còn ai vào đây nữa, nhất định là ông này rồi. Ông này thích mấy cái tên kỳ lạ cổ quái. A Thủy, mau thành thật khai báo, có đúng là ông hay không?

A Thủy mỉm cười gật đầu: - Vẫn là Tiểu Phi thông minh. Tuy nhiên, đầu năm nay người thông minh không nhiều. Các ông xem, reply của tôi bị rất nhiều người cười nhạo, nói rằng làm gì còn kiểu cũ rích đó nữa. Ha ha, bọn họ thật không ngờ, Tiểu Phi của chúng ta đúng là gặp phải chuyện như vậy.

Bỗng một reply mới lại xuất hiện, chợt A Thủy hét to một tiếng, khiến Đại Ngưu bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên: - Ông thấy ma hay sao mà hét to thế. Đại Ngưu tức giận nói.

- Không thấy ma, mà là thấy… A Thủy nhìn chằm chằm vào màn hình. - Điều này hơi quá rồi.

- Cái gì mà hơi quá. Đại Ngưu cuống quít nhìn reply ka. Reply kia có bôi đỏ mấy chữ, chỉ có mấy chữ nhưng nhìn mà giật cả mình.

Nữ nhà giàu khuynh tâm ám hứa, chủ động bày ra đính ước!