Lặng Thinh

Chương 88: Chuyển về lại

Trang phục còn chưa đưa tới, các thực tập sinh diễn tập xong một lượt tạm thời không có việc gì làm. Chẳng qua nhân viên công tác đã thông báo riêng, tất cả mọi người không thể tự ý rời đi, để tránh tình huống lúc cần người thì tìm không thấy đâu.

Lâm Gia và Giang Liễm đến khán phòng ngồi. Tùy ý đảo mắt nhìn hai bên sân khấu thấy còn một nhóm vẫn đang diễn tập, Giang Liễm ngồi ở chỗ khuất sáng quay đầu sang hỏi cậu từ: “Sáng sớm mấy giờ dậy? ”

Đoán rằng Lâm Gia trước đêm công diễn sẽ không thể nào ngủ ngon được, Giang Liễm mới hỏi như vậy.

Ngọn đèn trêи sân khấu thỉnh thoảng sẽ quét tới, có hơi chói mắt. Lâm Gia vô thức híp đôi mắt cay cay lại, tránh né ánh đèn chói mắt, mới lắc đầu nói: “Không ngủ. ”

“Không ngủ? ” Giang Liễm nghe vậy, nhíu mày lại, “Bây giờ em nhắm mắt lại ngủ một giấc, trang phục đưa tới anh gọi em.”

Lâm Gia mở mắt ra, “Ngủ ở đây luôn sao?”

Giang Liễm hỏi: “Em sợ ồn à? ”

Lâm Gia nói: “Em có cảm giác mặc kệ bây giờ mình ở đâu, đều có thể lập tức ngủ. ”

Cậu cong hai đùi lại, vùi thân thể vào trong chỗ ngồi rụt lại, gục đầu xuống nhắm mắt, rất nhanh đã bỏ ngoài tai tiếng nhạc ầm ĩ trêи sân khấu, lặng lẽ chìm vào trạng thái ngủ say.

Lưng ghế dựa ở khán đài rất thấp, Lâm Gia nằm cuộn mình tựa trêи ghế, bả vai và đầu không có gì để chống đỡ.

Sau khi cậu ngủ, đầu cũng dần dần rủ xuống. Đầu rũ càng ngày càng thấp, cảm giác khó chịu trêи cổ cũng càng ngày càng nặng hơn. Mặc dù đang chìm vào giấc ngủ, nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ nhận ra được phía sau cổ truyền đến cảm giác bủn rủn.

Lâm Gia vô thức nhấc đầu lên, nhưng sau đó không lâu đầu lại hạ xuống. Cậu lại lần nữa nâng lên, cũng chỉ duy trì được vài giây, đầu lại rũ xuống.

Cậu ngủ ngồi trêи ghế cái đầu cứ gật gật, ở trong mắt Giang Liễm, tựa như một con chim gõ kiến đang nhắm mắt lại đứng ở trêи cành, chốc chốc lại mổ nhánh cây khô vậy.

Đợi lúc Lâm Gia lại ngẩng đầu lên không biết lần thứ mấy, đầu cậu rơi vào trêи bả vai cứng rắn vững chãi của Giang Liễm, không tiếp tục hạ xuống nữa.

Trong tia sáng lờ mờ, Giang Liễm giơ bàn tay lên, đẩy đầu Lâm Gia gác lên trêи vai mình, để đầu cậu gối lên vai mình ngủ.

Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, Minh Nhượng không biết đã vào khán phòng từ lúc nào, đang ung dung đứng trong hành lang nhìn Giang Liễm và Lâm Gia, “Các cậu đang làm gì vậy?”

Giang Liễm liếc hắn một cái, “Cậu ồn quá đấy.”

“Tôi thấy cậu ấy cũng đâu có dáng vẻ bị đánh thức đâu.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Minh Nhượng vẫn là thấp giọng, khom lưng ngồi trêи tay vịn ghế, “Giang Liễm, cậu đây là nghiện cảm giác bên cậu ta rồi nên không nỡ chấm dứt? Hay là nói một cách khoa trương nghiêm túc hơn, cậu đang định hẹn hò yêu đương với cậu ta?”

Mí mắt Giang Liễm chưa từng nhấc lên, “Chẳng phải cậu đã thừa biết rồi à?”

Minh Nhượng khẽ chậc lưỡi, “Không phải vì tôi cảm thấy khó tin nên mới đến tìm cậu xác nhận sao? Thật ra thì buổi tối ngày đó lúc Lý Thanh Trình hỏi cậu, cậu đã chần chừ không chịu trả lời, tôi đã cảm thấy không giống cậu lắm.”

“Cậu không trả lời anh ta, là bởi vì chính cậu cũng chưa suy nghĩ thấu đáo đáp án.” Minh Nhượng cúi đầu nhìn hắn, khóe môi nhếch lên, “Tôi lớn đến từng tuổi này rồi, mới biết được còn có đáp án mà Giang Liễm cậu đây nghĩ không ra đấy, khiến tôi bất ngờ muốn chết.”

Ngọn đèn chói mắt trêи sân khấu lần nữa quét tới, lúc ngọn đèn chiếu tới gương mặt Minh Nhượng, rõ ràng soi ra được vẻ hăng hái trêи mặt hắn.

Minh Nhượng nói: “Cái ông Lý Thanh Trình kia, từ nhỏ đã ỷ lớn hơn chúng ta vài tuổi mà tự nhận làm anh, nhưng phong cách nói chuyện làm việc ngày thường làm gì có chút nào ra vẻ anh trai chứ?”

Hắn đợi một hồi lâu, vẫn không nghe Giang Liễm tiếp lời. Minh Nhượng tò mò nhìn về hướng Giang Liễm, phát hiện Giang Liễm đã không chú ý đến những gì mình nói từ lâu rồi.

Mà lúc ngọn đèn quét tới mí mắt Lâm Gia, hắn đã giơ tay phủ lên mặt Lâm Gia, giúp cậu che bớt ánh sáng chói mắt ấy.

Minh Nhượng chợt thấy ê răng, ôm mặt đứng dậy khỏi tay vịn ghế, xoay người đi ra ngoài.

Giọng nói của Giang Liễm rơi vào lỗ tai hắn: “Tuy thường ngày anh ấy không chính chắn, bạ đâu nói đó, nhưng nếu không có những lời đó của anh ấy, tôi cũng sẽ không đối diện với cảm xúc của mình nhanh như thế.”

“Nói vậy thì,” Minh Nhượng quay đầu, ý cười tràn đầy khuôn mặt, “Cậu phải cảm ơn anh ta hả? ”

Giang Liễm thản nhiên đáp, “Tôi chưa từng nói vậy.”

Hai người nói chuyện thẳng thắn như vật dưới khán đài, không ai phát hiện ra khu vực phía sau, có một cậu trai xa lạ trêи cổ đeo thẻ thông hành, len lén lấy điện thoại di động ra chụp bọn họ.

Cậu ta ấn chụp liên tục, chụp xong còn mở album ảnh lên, nhưng còn chưa kịp xem mình chụp như thế nào, đã bị stylist kêu qua: “Sao còn đứng đó chơi điện thoại di động, cậu rốt cuộc đến đây làm trợ lý hay là fan đến xem biểu diễn vậy, mau tới đây giúp một tay!”

Trợ lý trẻ tuổi trợ lý hơi chột dạ cười một tiếng, vội vã cất điện thoại di động chạy nhanh tới chỗ stylist.

Nhân viên công tác cầm loa nhỏ nhắc nhở nhóm thực tập sinh đi thay trang phục, Lâm Gia được Giang Liễm đánh thức dậy, đi theo Giang Liễm rời khỏi khán phòng, sau đó mỗi người tự trở lại nhóm của mình để chuẩn bị trước khi công diễn.

Trợ lý vội vàng phân phát trang phục cho nhóm thực tập sinh, cũng vì vậy mà tiếp xúc được với Giang Liễm và Minh Nhượng ở khoảng cách gần.

Ngày nào cậu ta cũng xem đi xem lại mỗi một tập của chương trình này, trong 100 thực tập sinh cậu ta thích nhất là Minh Nhượng, đồng thời cũng có thiện cảm với người bạn thuở bé của Minh Nhượng là Giang Liễm.

Lúc Minh Nhượng nhận lấy quần áo từ tay cậu ta, trợ lý ôm tậm trạng thấp thỏm mà hỏi đối phương, sau khi thay quần áo xong, có thể chụp cùng cậu ta một bức ảnh hay không.

Ngoài dự đoán là Minh Nhượng vừa hiền hoà lại thân thiết, sau đó mang vẻ mặt ngoài ý muốn hỏi một câu: “Fan nam? ”

Rồi mới nhẹ giọng đáp ứng: “Không thành vấn đề.”

Trợ lý cố kiềm nén vẻ mặt vui mừng.

Sau khi Minh Nhượng thay quần áo xong đi ra, quả nhiên cùng cậu ta chụp chung. Trợ lý tranh thủ lúc rảnh rỗi, trốn ở góc phòng kìm lòng không đặng mà nhìn ngắm bức ảnh chụp chung. Trong lòng âm thầm cảm khái, chỉ tự trách vẻ ngoài mình không được đẹp, làm ảnh hưởng đến bức ảnh xuất sắc thế này.

Không ngờ rằng Minh Nhượng lại gần gũi như vậy, trợ lý cảm thấy mình thật trơ trẽn vì hành vi chụp lén của mình. Mà lúc đó Minh Nhượng và Giang Liễm đang ngồi ở chỗ khuất sáng, cũng cách hơi xa chỗ cậu ta đứng. Mặc dù cậu ta còn chưa xem lại ảnh chụp, nhưng cũng đoán được mấy tấm hình đó chắc chắn chụp rất mờ, không nhìn ra được gì.

Trợ lý lại mở album ảnh lên, muốn xóa hết mấy bức chụp vội vừa rồi. Nhưng khi đầu ngón tay đè lên nút xóa kia lại có hơi do dự.

Trợ lý cuối cùng vẫn mở ảnh chụp ra phóng đại nhìn hai lần. Quả nhiên trêи màn hình tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng hai khuôn mặt ở khoảng cách xa, sau đó căn cứ vào đường nét ngũ quan không quá rõ ràng mà đoán được, là hai người Giang Liễm và Minh Nhượng.

Trợ lý có hơi thất vọng, muốn xóa ảnh chụp, lòng bàn tay lại vô tình lướt qua chỗ phóng đại trêи màn hình.

Chỗ gần bên cạnh Giang Liễm trong ảnh chụp đột nhiên bị phóng đại lên, trợ lý bình tĩnh nhìn sang, chú ý thấy trêи vai Giang Liễm còn có thêm một cái gáy tóc tai bù xù của ai đó.

Nhưng chỉ vẹn vẹn có vậy. Lúc đó cậu ta chỉ chú tâm chụp Giang Liễm và Minh Nhượng, cái ghế bên cạnh Giang Liễm vốn còn chưa lọt vào ống kính.

Trợ lý thoát ra khỏi tấm ảnh kia, lục lại album, rốt cuộc nhìn thấy một tấm ảnh vì mình run tay mà chỉ chụp được mặt và nửa người Minh Nhượng, nhưng phía bên cạnh Giang Liễm lại hoàn toàn lọt vào ống kính.

Sau khi phóng đại bức ảnh lên rốt cuộc cũng nhìn được một cách rõ ràng, trong tấm ảnh đó ngoại trừ Giang Liễm và Minh Nhượng ra, còn có người thứ ba, đưa lưng về phía camera, đầu gối lên trêи vai Giang Liễm ngủ.

Trợ lý ngây ngẩn cả người.

Thứ tự biểu diễn là, < Lang Nhân Sát > đầu tiên, < Tiên Tri > xếp cuối cùng.

Sau khi thành viên nhóm < Lang Nhân Sát > lên sân khấu, có vài người hâm một dưới khán đài cố gắng ngẩng cao đầu nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng Lâm Gia trong nhóm.

Tuy các cô đã sớm ăn hết dưa chia nhóm biểu diễn, nhưng vẫn ôm tâm thái nghĩ không chừng dưa đó là giả, nên đã mua vé lần công diễn này vào tận hiện trường xem.

Mọi người lúc này đã hoàn toàn thất vọng, vì dưa thả ra ngày đó quả thật là dưa thật, Lâm Gia thật sự không cùng nhóm với Giang Liễm.

Có một Pudding Sữa Gừng đăng tên thành viên nhóm < Lang Nhân Sát > lên weibo, nhưng fan CP lúc này đều quan tâm đến một chuyện khác, thậm chí đã có người hỏi ra nghi vấn của mình.

“@hgdrt: Xem ra cái dưa đệ đệ dọn khỏi phòng ngủ ca ca năm mươi phần trăm cũng là thật. Nhưng nhìn bức ảnh hai người chụp chung lúc ra đảo, quan hệ giữa họ rõ ràng rất thân thiết mà??? ”

“@fdeyu: Còn cáo dưa nói ca ca tự tay bỏ phiếu loại đệ đệ ra khỏi nhóm chẳng lẽ cũng là thật???”

“@tuoru: Cái dưa bỏ phiếu loại người có phải thật hay không, chờ tới ngày phát sóng sẽ rõ. Mốc thời gian chia nhóm và chia phòng ngủ có lẽ sớm hơn hành trình đi công ích mấy ngày, tôi cẩn thận xem xét lại, cũng chỉ có một khả năng đó thôi.”

“@hgdrt: Sao lại thế được? ”

“@tuoru: Vợ chồng son đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận mà. Cặp nào không gây gổ cãi nhau chắc chắn sẽ không bền, chuyện có bao lớn đâu, tất cả giải tán đi. ”

“@fdeyu: Cách giải thích này của cô rất trâu bò! Đừng hỏi, hỏi nữa là ra vợ chồng son giận hờn vu vơ thôi.”

“@hgdrt: Ca ca buổi tối đòi hỏi quá độ, đệ đệ yêu kiều của chúng ta chịu không nổi đã chiến trang lạnh với ca ca, còn dọn khỏi phòng ngủ ca ca, cũng không ở chung nhóm với ca ca. Thậm chí còn tức giận đến độ nói muốn chia tay với ca ca, ca ca sốt ruột, thầm nghĩ cãi nhau thì được, chứ không thể chia tay. Đưa đệ đệ vào chốn rừng cây không người chim chuột một hồi, khiến đệ đệ bớt giận, cuối cùng ngoan ngoãn theo ca ca đi xuống nông thôn. ”

“@cbvko: KTGNszd!!! ”

Nhóm < Tiên Tri > của Lâm Gia quả nhiên ít được mong đợi nhất. Ca khúc này thiên về phong cách hắc ám nặng nề, cả nhóm ngoại trừ Đồng Tinh Châu ra, những người khác đều là lần đầu tiên thử sức với phong cách này.

Mọi người đồng loạt mặc áo sơ mi đen đeo caravat, đeo lens màu hổ phách. Thầy hướng dẫn giúp bọn họ sáng tạo điệu nhảy con rối, phối hợp với động tác chậm rãi trong nhu có cương của nhóm thực tập sinh, thêm hiệu ứng thị giác sân khấu, khiến bài hát này có một loại tồn tại băng giá và nóng bỏng đan xen.

Một giây khi tiếng nhạc bắt đầu kia, đèn tựu quang soi sáng nhóm thực tập sinh ngồi tren sân khấu, hai cánh tay bọn họ bị treo lên thật cao, tựa như một con rối bị nhấn công tắc, bất ngờ ngẩng đầu lên.

Con ngươi màu hổ phách của bọn họ như trân châu trong suốt, được ánh đèn trêи sân khấu chiếu vào hiện ra tia sáng sâu thẳm đầy hấp dẫn, khiến cho người hâm mộ dưới khán đài và nhóm thực tập sinh sau hậu trường cũng không dời mắt nổi.

Đây không phải là một ca khúc mang nhịp điệu nhanh bắt tai, mà giống như một vở nhạc kịch kết hợp với vũ đạo chậm rãi. Khán giả không cần hoa cả mắt đi tìm kiếm vị trí đứng của từng người, trái tim cũng sẽ không bang bang nhảy theo tiếng nhạc đinh đai nhức óc.

Thế nhưng lại đánh vào cảm xúc của tất cả mọi người.

Sau khi nhóm thứ sáu biểu diễn kết thúc, số phiếu cuối cùng cho thấy, nhóm Giang Liễm vững vàng xếp thứ nhất, xếp thứ hai là nhóm của Minh Nhượng và Khưu Dặc, nhóm Lâm Gia xếp vị trí thứ ba.

Số phiếu ba vị trí đầu bám nhau rất sít sao, nhưng đến nhóm thứ ba và nhóm thứ tư thì số phiếu lại có sự chênh lệnh rõ ràng. Số phiếu nhóm Lâm Gia đạt được cách xa nhóm thứ tư.

Ba nhóm giữ ba vị trí đầu xếp theo thứ tự từ trêи xuống dưới để cộng điểm thưởng tương ứng cho vị trí nhất nhì ba.

Đêm hôm ấy, khi nhóm thực tập sinh lên xe buýt trở lại căn cứ, những người hâm mộ chờ bên cạnh xe buýt nhao nhao kêu lên: “Lần tới gặp nhau cũng là đêm debut — ca ca nhất định phải ra mắt a — ”

Thực tập sinh ngồi trong xe buýt, cách cửa kiếng xe nghe thấy tiến gọi tên mình, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, tựa như không ngờ rằng, ngày thành nhóm debut rốt cuộc cũng sắp tới rồi.

Mà nó lại đến nhanh hơn so với tưởng tượng của mọi người. Tựa như, ngày hôm qua trong tay còn cầm theo valy bước lên hòn đảo xa lạ này luyện tập khép kín, nhưng hôm nay đã cảm giác được không khí chia tay nhàn nhạt.

Đương nhiên bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian để cảm khái, mười lăm thực tập sinh đứng đầu mấy ngày nay ai nấy đều không có một giấc ngủ ngon, sau khi kết thúc buổi diễn, càng thêm sức cùng lực kiệt.

Đây là lần công diễn mệt nhất bọn họ từng trải qua.

Ngay cả đi căn tin ăn uống chúc mừng cũng không có sức, lúc này ai cũng thầm nghĩ muốn trở lại ký túc xá tắm nước nón, sau đó rúc vào chăn thoải mái ngủ một giấc.

Xe buýt đưa bọn họ đến trước tòa nhà ký túc xá, nhóm thực tập sinh ngáp ngắn ngáp dài xuống xe, mang theo vẻ mặt tràn đầy buồn ngủ bước nhanh về phía cửa ký túc xá.

Lâm Gia cùng bạn cùng phòng rảo bước tiến về phía cửa ký túc xá, thoáng nhìn thấy Giang Liễm còn ngồi bên trong đại sảnh chưa đi, như là đang chờ cậu.

Cậu bảo bạn cùng phòng đi trước rồi đi về hướng Giang Liễm, “Anh chờ em sao? ”

Giang Liễm gật đầu, đứng dậy khỏi ghế.

Cho rằng đối phương có lời quan trọng muốn nói, Lâm Gia nhìn về phía hắn, “Sao vậy? ”

Giang Liễm nghe vậy, chỉ thản nhiên giơ tay, giúp cậu sửa tóc mái trêи trán một chút, bỗng dưng nhấc lên khóe môi nói: “Cũng không có chuyện gì.”

“Chẳng qua muốn nói với em, ” Giọng hắn vừa thấp lại vừa trầm, “Ngày kia đổi ký túc xá nhớ chuyển về lại. “