Lăng Thiên ngồi ở giữa, tay phải rời khỏi lưng của Lăng Thập Lục, cười một cách dịu dàng, nói:
"Không sao rồi". Lăng Thập Lục chỉ cảm
thấy toàn thân thoải mái, nội thương vừa dính đã không còn thấy đâu nữa, vui mừng nói:
"Đa tạ công tử, chỉ vì thuộc hạ mà làm hao tổncủa công từ, thuộc hạ thật sự cảm thấy xấu hổ!". Lăng Kiếm hừm một tiếng, nói:
"Xấu hổ? Đệ cũng biết xấu hổ?! Mấy người đórõ ràng là đang nói đến ta và công tử, càng là thấy rõ muốn thăm dò chúng ta; vốn dĩ không có việc gì của đệ, công tử và ta cũng càng
không gọi gì đến đệ, đệ tự nhiên chui ra làm cái gì vậy? Chẳng nhẽ đệ cho rằng ta và công tử giải quyết không được phải không? Bây giờ
còn ở đây mà kêu ca!". Sắc mặt đen đen của Lăng Thập Lục bỗng chốc trắng bệch ra, lắp bắp nói:
"Đệ… Đệ… là do tình cờ, đệ thật rađệ là…".
Lăng Thiên không nén được cười, lắc đầu nói:
"Tiểu tử ngươi vẫn cái tật đấy, cứ căng thẳng là lại nói cà lắp, Lăng Kiếm, đừng dọa nónữa, nó nội thương vừa mới khỏi; ngộ nhỡ thành cà lắp thật thì gay go lắm". Lăng Kiếm thần sắc không chút thiện cảm nhìn Lăng Thập
Lục, nói:
"Nếu còn có lần sau, ta rút cái lưỡi của đệ, để đệ làm tên cà lắp cũng không làm được", nói rồi đến bản thân hẵn cũng cảm thấy
buồn cười, nói:
"Đúng rồi, công tử, nội thương và cà lắp có mối liên hệ như thế nào vậy!?". Lăng Thiên mỉm cười nói:
"Có mối liên hệ gìthật sự ta cũng không biết, ta chỉ biết chỉ cần tiểu tử ngươi mỗi lần lộ vẻ mặt hung ác là Thập Lục liền cà lắp, nó cà lắp tức là cho thấy nó
hoảng hốt, nó hoảng hốt thì sẽ kéo theo nội thương, kéo theo nội thương thì…" Lăng Kiếm toát mồ hôi:
"Công tử, đây có phải là thứ màcông tử gọi là chuyện cười lạnh không?! Công tử nếu đã muốn nói đỡ cho tiểu tử nhà ngươi, thì lần này coi như thôi! Nói ra thì lần này
cũng là có mắc lỗi sai, nhưng như tâm ý của công tử, không trách tội ngươi nữa". Lăng Thập Lục gật đầu liên hồi. Đám thiếu niên lúc này
mới cười ồ lên, ai ai cũng vâyLăng Thiên và Lăng Kiếm, trong thần sắc có họ toát lên nét khoái lạc nói không ra,
"Hiệnnay sao chỉ mới đến có mấy người các ngươi? Những người khác đâu?". Lăng Kiếm hỏi.
"Có lẽ đại bộ phận vẫn đang trên đường, nhưngbọn Lăng Nhất đại ca ở xa nhất cũng đã đến rồi, có lẽ những người khác đang chuẩn bị lễ vật chúc mừng, cho nên mới đến muộn, hiện nay
chuẩn bị chút lễ vật chúc mừng quả thật là không dễ dàng, một khi hạ thủ không nhanh, là không còn gì cả!". Một thiếu niên bỗng nhiên
cười phá lên, nói, nói đến lễ vật chúc mừng, cả đám đông lập tức trở nên mặt mày hớn hở, người nào trên mồm cũng nói rất khiêm tốn,
người nào cũng kiên quyết không nói thật, nhưng có thể thấy người nào dường như cũng đều cảm thấy bản thân mình chuẩn bị rất là đầy
đủ, đều là bộ dạng rất tự tin.
"Không tồi, chỉ hi vọng mấy tên nhãi ranh các ngươi đừng làm mất mặt của ta là được rồi". Lăng Kiếm hài
lòng gật gật đầu. Lăng Thập Lục cũng cười hihi, nói:
"Kiếm ca, đệ lúc đi trên đường còn gặp bọn tiểu tử Ngũ Linh, sút chút nữa làm đệbuồn cười chết mất, tiểu tử đó dắt đến đúng đủ hai mươi xe lớn, tốc độ đi như rùa bò vậy, đệ nói đại một câu chia cho đệ một xe, sắc mặt
hắn bỗng biến thành trắng bệch như tờ giấy vậy, hahaha….". Lăng Thiên cũng cười, nói:
"Tên tiểu tử đó từ nhỏ đã là một tên thần giữ của,trước lúc đến biệt viện, đến một cái bánh bao bé ti ti cũng không nỡ ăn, để ở trong người cho đến tận khi mốc meo lên, lần này dắt cả
đoàn xe lớn đến? Xem ra đúng là chắc phải đau lòng lắm đây".
"Thế nhưng dù hắn có tiếc của hơn đi chăng nữa cũng không dám để tụtxuống đứng sau mười người, hahaha, thủ đoạn của Lăng ca, hắn đúng là lĩnh hội được nhiều nhất rồi", Lăng Thập Lục cười hihi nói tiếp
"Đệ nói muốn đi cùng hắn, hắn lại không muốn, sợ đệ trôm của hắn, nhìn cái điệu bộ căng thẳng của hắn, đúng là quá buồn cười". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lăng Kiếm cười lớn, nói: "Ai bảo tiểu tử nhà ngươi từ bé đã cái đức tính tiêu xài phung phí, ngân lượng mà công tử phát cho ngươi mỗi
tháng, ngươi lúc nào cũng là tên tiêu hết đầu tiên, sau đó không phải trộm thì là cướp, vừa dỗ dành vừa lừa gạt, tên keo kiệt Ngũ Linh đó
giữ đến núi vàng cũng không nỡ tiêu một cắc, lần nào cũng bị ngươi cuỗm mất một ít, nếu nói trong số nhiều huynh đệ như thế này, người
mà Ngũ Linh kiêng sợ nhất chưa chắc đã phải là ta, phải là tiểu tử ngươi mới đúng", đám đông cùng nhau cười phá lên, không hẹn mà gặp,
cùng nhau nhớ đến những chuyện cũ năm đó, mọi người càng cười thì càng cảm thấy vui vẻ sảng khoái. Trong ánh mắt nhìn về phía Lăng
Thiên và Lăng Kiếm càng ngày càng nhiều hơn sự ngưỡng mộ.
"Đúng rồi, A Kiếm, ánh mắt lúc nãy ngươi nhìn mĩ nữ băng tuyết đó là rấtquái dị đấy". Lăng Thiên uống một ngụm trà, nhìn về phía Lăng Kiếm, nhìn như cười mà không phải là cười, nói. Trên mặt những người
khác bỗng lộ ra thần sắc vô cùng là nhập nhèng, tên nào tên đấy dựng hai tai lên để chuẩn bị nghe ngóng? Không như mọi người dự liệu,
Lăng Kiếm khẽ trau mày, dường như là suy nghĩ một lát, nói: "Kể cả là công tử không nhắc, thuộc hạ cũng muốn thỉnh giáo công tử; công
tử phán đoán không sai, cô gái đó tạo cho thuộc hạ có một cảm giác rất là khó hiểu. Ngoài ra, kì quái nhất là ở chỗ, cô gái đó võ công tuy
không cao, nhưng không hiểu sao lúc cô ấy nói với thuộc hạ là muốn giết thuộc hạ, thuộc hạ bỗng cảm thấy có chút gì đó cảm giác sợ hãi,
điều đó là tuyệt đối không thể nào có lúc bình thường! Chỉ dựa vào cô gái đó, mà thuộc hạ cảm thấy có cảm giác nguy
hiểm? Chẳng nhẽ đó chính là giống như lời công tử trước đây từng nói với thuộc hạ, là tâm ma mà thuộc hạ bắt buộc sẽ phải có đó ư?
Thuộc hạ trước đây vẫn cho rằng đó là cô nương Lê Tuyết, hôm nay nghĩ lại, chỉ sợ là sơn nữ thì mới đúng!". Lăng Kiếm trau mày, nghĩ vắt
óc mà không ra. Lăng Thiên há mồm không nói được lời nào, hắn không thể ngờ được, vị sát thủ chi vương này có câu trả lời kiểu râu ông
nọ cắm cằm bà kia như thế này, điều này đúng là quá kiểu bộc bạch tình cảm?! Lại còn xem việc nhìn nhau như nguy cơ? Tâm ma?! Điều
này đúng là thiên cổ kì đàm, đúng là khó bề tưởng tượng, nói bản thân hắn biết nói những lời lãnh lan thoại, ta thấy Lăng Kiếm ngươi mới
đúng thật sự là cao thủ! Những tiếng cười khúc khích từ sát bên truyền đến, mấy tên thiếu niên muốn cười nhưng lại không dám cười, nén
ở trong bụng nhìn bộ dạng đến là khổ, mấy tên tiểu tử này từ lâu đã phiêu bạt giang hồ, tự nhiên là biết được huyền cơ bên trong chuyện
này, vị Lăng ca mà họ sợ nhất không ngờ cũng có mặt dễ thương như vậy, tự nhiên là cười trộm không ngớt! Lăng Kiếm trong những năm
này chuyên tâm vào sát đạo, nghiên cứu kiếm đạo, không quan tâm đến những sự việc xảy ra quanh mình, Lăng Kiếm có cực ít các hoạt
động cá nhân riêng tư, gái đẹp gái xấu, trong mắt vị đại sát thủ này, quả thật cũng giống như hồng nhan xương cốt mà thôi, trong lòng hắn
chỉ nghĩ, chỉ một nhát kiếm, có đẹp hơn nữa thì cũng biến thành một xác chết, đối với chuyện tình cảm, hắn càng là không bao giờ đề cập
đến.
"Ờ… ta nói này A Kiếm, nếu đã cảm thấy nguy hiểm, ngươi dự định xử lí việc này như thế nào?". Lăng Thiên hỏi một cách rất
nghiêm túc, dường như hắn cực kì có câu trả lời của Lăng Kiếm, Lăng Kiếm trau mày, nói:
"Quả thật là rất kì quái", rồi lại lắc
lắc đầu, nói:
"Quả thật là không thể nào hiểu được". Lăng Thiên vô cùng kinh ngạc, hỏi:
"Tại sao?". Lăng Kiếm vẫn đang trau mày lao tâm
khổ tứ suy nghĩ, nói:
"Chẳng nhẽ cô gái này luyện thuật mê hồn gì đó cực kì cao thâm? Trong lúc vô ý thuộc hạ đã trúng chiêu của cô tarồi?! Nhất định là như vậy, nếu không thì làm sao mà thuộc hạ có thể sinh ra cảm giác bất an như vậy! Công tử quả nhiên cao minh, đây
đúng là tâm ma tồn tại trong người thuộc hạ!"
Lăng Thiên ngồi im bất động, hắn bất ngờ đến triệt để không nói ra được lời nào, mồ hôi chảy, chảy ròng ròng, chảy thành thác….
"Hahaha…". Những tiếng cười giòn vang như pháo vang lên, quả thật không thể nhịn được nữa, bọn Lăng Thập Lục ai nấy đều ôm bụng,
nước mắt chảy ngang chảy dọc, kẻ vỗ mặt bàn, kẻ vỗ đùi, cười như thể chưa bao giờ được cười. Lăng Kiếm ngạc nhiên:
"Có gì đángcười chứ? Chẳng phải chỉ là lúc ta không cẩn thận bị người khác ám toán sao! Lần sau nếu gặp, một kiếm giết chết cô ta thì tâm ma cũng
không còn nữa!". Lăng Thiên vừa mới hoàn hồn trở lại, lại lập tức suýt chút nữa bị lời nói của Lăng Kiếm làm cho tẩu hỏa nhập ma, cười
không được, khóc cũng không xong, nói:
"A Kiếm, đâu có phải là tâm ma gì của ngươi! Chẳng qua là mùa xuân của ngươi đến rồi đó thôi!Ngươi đúng là đồ ngốc!". Lăng Kiếm cười hihi, ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, nói:
"Điều này công tử không nói thuộc hạ cũng có thể cảmgiác ra được, mùa xuân của mọi người đều đến rồi! Nhìn mà xem, cây liễu đều đâm chồi nẩy lộc rồi kìa!".
Quyển 7