Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 520: Tại sao lại không nhìn?

Híp mắt, Lăng Thiên tựa mình vào trên tảng đá, tưởng tượng bàn tay to của mình đặt trên da thịt của Tiêu Nhạn Tuyết, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, nước miếng chảy tong tong, tiểu Lăng công tử tất nhiên cũng đã chào cờ...

Tiêu Nhạn Tuyết chậm rãi đi tới, vừa đi vừa lau sạch mái tóc đang ướt sũng, trong núi rừng xanh biếc này, da thịt Tiêu Nhạn Tuyết như ngọc, xinh đẹp vô cùng. Lặng lẽ đi đến sau lưng Lăng Thiên, vốn định dọa hắn cho hắn nhảy dựng, nhưng lại đột nhiên cảm thấy thần thái của hắn có gì đó khác lạ, trong miệng còn đang thì thào nói gì đó, không khỏi hiếu kỳ.

Lặng lẽ theo sát bên cạnh xem xét, chỉ thấy ánh mắt hắn híp lại mê đắm, trong miệng một vệt nước miếng sáng lóng lánh chảy dài rớt xuống... dường như vẫn chưa tỉnh... Tiêu Nhạn Tuyết cơ hồ bật cười, bộ dạng của Lăng Thiên lúc này, rất giống một tên ngốc mê gái...

Không đúng! Tiêu Nhạn Tuyết bỗng nhiên giật mình, hắn...Bộ dạng hắn tại sao lại như vậy?? Chẳng lẽ... Lập tức sự nghi ngờ kéo đến.

Lúc này, đột nhiên nghe được Lăng Thiên trong miệng thì thào nói: "Đáng tiếc quá, đáng tiếc..." Trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối, tràn đầy phiền muộn, ngữ khí sầu khổ, đúng là khó mà miêu tả được.

Tiêu Nhạn Tuyết như trong mộng, nhẹ nhàng hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"

Đắm chìm trong ảo mộng, Lăng Thiên lại không phát hiện ra, bất giác trả lời: "Đáng tiếc quá, một cái mông to trắng như vậy, bên trên lại có một cái bớt đen cỡ hạt đậu…."

"Bớt màu đen?" Tiêu Nhạn Tuyết mơ hồ tưởng tượng lại, bất giác nhìn về phía mông của mình, đột nhiên tỉnh ngộ ra, lập tức mặt đỏ tía tai! Một tiếng thét lên, thanh âm đinh tai nhức óc, tựa như một lưỡi dao sắc bén, phá tan sự yên tĩnh của núi rừng, tiếp đó là bùng nổ cơn tức giận như núi lửa: "Lăng Thiên a! A! A! A!... Huynh cái tên háo sắc thối tha này, đồ lưu manh..." Tiêu đại tiểu thư lập tức từ một thục nữ nho nhã hiền dịu, biến thành một con khủng long cái điên cuồng, giương nanh múa vuốt mãnh liệt hướng về phía Lăng Thiên, nhe răng giơ vuốt hướng về phía Lăng Thiên mà đánh túi bụi, hoàn toàn không bận tâm đến vết thương trên người hắn...

Lăng Thiên đang mơ màng trong giấc mộng, khóe miệng vẫn còn giữ nguyên nụ cười sung sướng, hai cánh tay cũng ở phía trước khua khua, tựa hồ như còn đang cầm lấy cái gì trong không trung... Ánh mắt tràn ngập vẻ hưởng thụ, đột nhiên trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị thì bị phá vỡ giấc mộng đẹp, còn chưa kịp phản ứng, thì trên người đã trúng vài đòn đau, hắn không khỏi liên thanh kêu thảm thiết, không hiểu vì sao nên trừng mắt nổi giận quát: "Tiêu Nhạn Tuyết! Muội làm gì

"
Muội làm gì? Muội làm gì??" Tiêu Nhạn Tuyết khuôn mặt đỏ ửng, xấu hổ và giận dữ, ánh mắt thì như tóe lửa nói: "Huynh vừa mới nói, cái gì... Cái gì bớt?"

"
A!?" Lăng Thiên trợn mắt há hốc mồm. Lúc này hắn mới biết sự việc đã bại lộ. Đại sự không ổn. Nhìn thấy nha đầu kia giương nanh múa vuốt ra sức quên mình đánh tới, hắn đuối lý chỉ còn biết ôm đầu kêu: "Tha mạng... A!..."

"
Huynh không phải không thể động đậy sao? Huynh không phải toàn thân bị trọng thương sao? Mấy ngày này đến uống nước ăn cơm cũng cần muội bón.. Hóa ra huynh... Hóa ra huynh….tên khốn nạn này! Khốn nạn! Khốn nạn... Huynh lại lừa gạt, đùa bỡn muội lần nữa. Huynh... Huynh... Ngươi đối với ta như vậy thì sau này ta làm sao làm người được? Huynhcòn có lương tâm không??... Huynh...Huynh..." Tiêu Nhạn Tuyết vừa đánh vừa nói. Càng nghĩ càng thấy uất. Đột nhiên nàng dừng tay lại, hai tay che mặt, đau khổ khóc rống lên.

Lăng Thiên chân tay luống cuống đứng ở bên, lắp bắp nói: "
Chuyện này... Chuyện đó... Ân... Ách..." Ân a hồi lâu, nhưng vẫn chưa nói được câu nào. Hắn sợ nhất nhìn phụ nữ khóc nên lúc này cũng là có chút sợ hãi, nói không nên lời...

Tiêu Nhạn Tuyết thấy biểu hiện này của hắn không khỏi khóc to hơn: "
Huynh... Huynh cái tên dâm tặc này... Ô ô ô..."

Lăng Thiên con mắt khẽ động rồi đột nhiên lớn tiếng mắng nhiếc nói: "
Khóc gì? Có gì mà phải khóc? Không phải là đã nhìn rồi sao? Cũng không phải thiếu đi một miếng thịt! Mấy ngày nay trên người ta có chỗ nào muội chưa nhìn thấy không? Không sờ không? Ta có khóc không?! Thật là!"

Tiêu Nhạn Tuyết đột nhiên nghe thấy khẩu khí lưu manh của hắn thì không khỏi tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy, ánh mắt trống rỗng, cắn răng trừng mắt hung hăng nói: "
Lăng Thiên! Huynh, huynh nói cái gì?? Huynh tại sao có thể như vậy? Huynh nghĩ rằng ta muốn nhìn lắm sao, muốn sờ vào huynh lắm sao!. Huynh nếu không... Ta... Ta thật sự là nhìn lầm rồi!"

Lăng Thiên cười hì hì, nói: "
Dù sao sớm muộn gì cũng phải xem, xem sớm một ít cũng có gì khác nhau đâu? Muội cũng đã nhìn thân thể của ta, ta nhìn thân thể của muội có vấn đề gì không, chẳng lẽ... muội không muốn cho ta xem? Muốn cho...người khác xem?" Lăng Thiên ranh mãnh trừng mắt nhìn rồi dò hỏi

"
Đi chết đi!" Tiêu Nhạn Tuyết trong nội tâm vừa thẹn vừa mừng vừa tức vừa giận, giơ chân đá hắn bay xuống suối, trên mặt bỗng dưng nóng ran lên.

Có câu nói đó của Lăng Thiên, Tiêu Nhạn Tuyết liền hiểu rằng trong lòng hắn đã chấp nhận chính mình, lập tức cảm thấy một cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng; nhưng ngoài miệng vẫn là không chịu thua của sẳng giọng nói: "
Vậy huynh cũng không nên gạt muội... Nói huynh không thể động đậy... Huynh biết ta lo lắng, lại còn..."

Lúc nói trên khuôn mặt nàng lại đỏ ửng lên. Nếu không phải biết rằng Lăng Thiên không thể nhúc nhích, thì một người bảo thủ như Tiêu Nhạn Tuyết làm sao có thể không kiêng nể gì cả mà lột sạch quần áo, tắm ngay ở con suối gần đó? Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Nhạn Tuyết lại đột nhiên nghĩ tới các tư thể tắm rửa của mình chắc hẳn đều lọt vào mắt tên tiểu tử này? Nghĩ như vậy, Tiêu Nhạn Tuyết đột nhiên cảm thấy xấu hổ, toàn thân nóng bừng lên, ưm một tiếng rồi ngồi chồm hổm trên mặt đất, che kín khuôn mặt của mình, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa...

Lăng Thiên ướt sũng đứng trong nước, chỉ lộ ra một cái đầu, hì hì cười nói: "Người nào đó sớm muộn gì cũng là vợ của ta, nhìn xem thế nào? Hi hi, nhưng mà, đúng là rất trắng..."

Tiêu Nhạn Tuyết nổi giận ra mặt, nhặt cục bùn trên mặt đất ném tới tấp về phía Lăng Thiên. Lăng Thiên a một tiếng, rồi xoay người một cái lặn xuống nước, động tác linh xảo cực kỳ, giống như không bị thương chút nào.

Tiêu Nhạn Tuyết càng phát cáu lên, ném hết mấy hòn đá trong tay, nàng lại xoay người tìm bốn phía, thề phải đập bể đầu của hắn mới dừng tay.

Rầm một tiếng, Lăng Thiên từ dưới nước nhảy lên, cũng không để ý toàn thân ướt đẫm trong suốt, ôm chặt Tiêu Nhạn Tuyết. Tiêu Nhạn Tuyết cáu tiết, ra sức giãy dụa.

Lăng Thiên ghé vào lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Nha đầu ngốc, Lăng Thiên ta lẽ nào lại là một tên dâm tặc? Nếu như huynh có mưu đồ gì với muội thì trong khoảng thời gian này, huynh đã có bao nhiêu cơ hội rồi? Ân? Ta Lăng Thiên mặc dù bất tài, nhưng như không phải là người phụ nữ mà ta ưng thuận, thì ta cũng không thèm để mắt. Ta đã để ý đến muội, vậy thì muội chính là vợ của ta, ha ha..."

Tiêu Nhạn Tuyết vừa thẹn vừa giận nói: "
Ai là vợ của huynh? Thật không biết xấu hổ!"

Lăng Thiên nháy mắt, buồn bực hỏi: "
Muội thật sự không muốn cho ta xem?"

Tiêu Nhạn Tuyết hung hãn hừ một tiếng, nói: "
Quỷ mới đồng ý cho huynh xem!"

Lăng Thiên gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn bực: "
... Muội không muốn cho ta xem, muốn cho ai xem?"

"
Muội muốn cho..." Tiêu Nhạn Tuyết đột nhiên tỉnh lại, suýt nữa thì sập bẫy của hắn, không khỏi giận dữ đập hắn một cái: "Huynh thật là xấu xa! Đồ con lợn!"

"
Muội vẫn còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc muội muốn cho ai xem?" Lăng Thiên không buông tha trơ mặt ra, ghé vào bên tai, hơi ấm trong miệng tỏa ra khiến Tiêu Nhạn Tuyết cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, toàn thân không còn chút khí lực nào yếu ớt nói: "Huynh... Buông ra đã... Muội."

"
Buông muội ra? Ta sao cam lòng chứ." Lăng Thiên vô lại cười, đột nhiên khẽ cắn vành tai non mềm của nàng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ muội nỡ lòng?"

Tiêu Nhạn Tuyết toàn thân như nhũn ra, ngoan ngoãn trong vòng tay hắn, cảm giác hơi thở của mình như không còn khí lực, hai mắt mập mờ, nỉ non nói: "
Muội... muội tại sao lại không nỡ chứ? Huynh..." Đột nhiên một tiếng thở nhẹ, là Lăng Thiên dùng răng khẽ cắn vành tai trong suốt như ngọc của nàng, ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi không ngừng đùa, một đôi tay to nghịch ngợm đã chia làm hai đường, lướt theo váy áo rồi cổ áo, tay kia thì đang đặt trên ngực nàng, ra sức vuốt ve. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Tiêu Nhạn Tuyết vừa mới tắm rửa xong, quần áo trên người rộng thùng thình, càng thuận tiện cho Lăng Thiên hành động, chỉ cảm thấy hai cánh tay của Lăng Thiên đang hoạt động trên khu vực cấm địa, cũng đúng lúc Lăng Thiên run rẩy, nàng không khỏi mặt đỏ như lửa, thân thể mềm nhũn ra tựa vào người hắn, đôi mắt đê mê, cảm thấy quanh thân như có kiến đang bò, một loại cảm giác khó nói thành lời tràn ngập khắp cơ thể, trong miệng cũng không khỏi phát ra những tiếng rên rỉ.

Lăng Thiên thấp giọng nói: "Nhìn xem." Tiêu Nhạn Tuyết cúi đầu nhìn, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào đã đặt trên ngực của mình, trên lồng ngực hiện rõ lên hai hình bàn tay, hai bầu ngực trắng nõn của nàng đã nằm trong tay hắn, qua lớp quần áo còn có thể nhìn thấy đối phương đang vuốt ve, không ngừng thay đổi hình dạng....

"
Không... được" Tiêu Nhạn Tuyết run rẩy kháng cự, nhưng lại không chút hiệu quả, không khỏi ưm một tiếng, xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại, đôi tay với sức mạnh không biết từ nơi nào đến, nắm chặt tay Lăng Thiên, không cho hắn tác quái nữa, nhưng vẫn cảm giác từ đôi bàn tay truyền ra một nhiệt lực rất lớn, nàng lập tức cảm giác toàn thân bay bổng như trên đám mây!Bay đến nỗi không cách nào rơi xuống đất, nhất thời không biết đây là ngày hay đêm….

Môi của Lăng Thiên trượt theo lỗ tai nàng, lướt qua gò má trắng mịn như ngọc, rồi cái cổ trắng như thiên nga, tiếp đó là tiến lên, hôn lên cặp môi đỏ mọng. Tiêu Nhạn Tuyết đột nhiên giật mình, kinh hô một tiếng, nhưng lại để cho Lăng Thiên bắt được cơ hội, linh hoạt dùng đầu lưỡi đẩy vào miệng Tiêu Nhạn Tuyết, hắn đùa nghịch với cái lưỡi của mỹ nhân đang khiếp sợ như một con thỏ non, rồi lập tức hôn mạnh...

Tiêu Nhạn Tuyết khẽ kêu một tiếng, đột nhiên bị hắn khơi gợi lên xuân tình của thiếu nữ, đột nhiên duỗi tay ra ôm chặt lấy cổ của Lăng Thiên, nhắm mắt lại, thể hiện những cảm xúc mãnh liệt nhất…..

Sau khi rời môi, Lăng Thiên nhìn Tiêu Nhạn Tuyết đang thở hồng hộc, hai mắt đê mê, hắn khẽ ôm nàng vào ngực, tiến đến bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi: "Sau này, có muốn ta xem hay không?"

Tiêu Nhạn Tuyết thở hổn hển, đầu còn choáng váng, nghe vậy chưa kịp phản ứng, liền đã mơ hồ khẽ gật đầu.

Quyển 6