Lăng Thiên nhớ tới lúc Đông Phương Kinh Lôi rời khỏi Thừa Thiên, đặc biệt tới bái phỏng mình, ngôn từ tha thiết, nói năng thân mật, tựa hồ như không giấu được sự chân thành, rất có ý tứ hận vì gặp nhau quá muộn, trong lời nói, để lộ ra ý tứ Đông Phương thế gia bằng lòng kết minh với Lăng gia một cách rất rõ ràng! Thậm chí còn tặng cho mình một gốc Huyết Sâm ngàn năm thuộc loại bảo vật vô giá, vô tình đã giúp mình luyện chế thành cực phẩm đại hoàn đan. Tuy lúc đó đã biết rằng Đông Phương Kinh Lôi lòng mang ý đồ, nhưng trong lòng Lăng Thiên cũng không khỏi mang một tia cảm kích. Nhưng hiện tại mới cách lúc dó chưa quá hai tháng, Đông Phương Kinh Lôi không ngờ lại nhân thời cơ mình bị Giang Sơn Lệnh Chủ truy sát, ồ ạt phái người truy sát mình. Vậy thì tất cả những gì hắn làm lúc đó há chẳng phải hoàn toàn vô nghĩa sao? Bên trong lại có huyền cơ gì đây?

Lẽ nào, chỉ là bới vì sự tình ở Thừa Thiên lúc đó có thể khiến cho Đông Phương Kinh Lôi cố kỵ mình như vậy ư? Đột nhiên, trong đầu Lăng Thiên lóe lên linh quang: Chẳng lẽ Đông Phương thế gia cũng muốn nhập chủ Thừa Thiên, động thủ với Lăng gia ư? Cho nên mới lựa chọn lúc này để hạ thủ đối với mình?

Nghe đám Nhạc Tử Phong luôn miệng gọi Tiêu đại gia, Tiêu nhị gia ngọt xớt, Lăng Thiên trong lòng lại càng thêm hoài nghi thân phận của ba người này. Ba người này có lẽ là thực lực của phía Tiêu gia, nhưng tuyệt đối không phải là thuộc hạ của Tiêu gia!

Mọi người đều biết, Tiêu gia gia chủ Tiêu Phong Hàn ở bên ngoài luôn luôn được xưng hô là Tiêu đại gia; Mà nhị gia Tiêu Phong Dương của Tiêu gia thì trên đời chẳng ai không biết. Ba người này không ngờ lại tự xưng là Tiêu Đại Tiêu Nhị Tiêu Tam. Thậm chí Nhạc Tử Phong dùng cách xưng hô đại gia nhị gia để gọi mà ba người này không hề kiêng kỵ, mà cái tên này rõ ràng đã phạm kỵ húy, nếu đúng là cao thủ thuộc hạ của Tiêu gia, sao dám làm như vậy?

Nếu như không phải là cao thủ dưới quyền Tiêu gia Tiêu Phong Hàn, vậy bọn họ tự xưng là người của Tiêu gia thế chẳng phải là giả mạo sao, bọn họ rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Chẳng lẽ, đằng sau Tiêu gia... Lăng Thiên không nghĩ tiếp nữa, cách nghĩ này khó tránh khỏi có chút khó bề tưởng tượng.

Có lẽ thật sự là vô xảo bất thành thư rồi! Tin rằng bất kể là như thế nào, ngày mà chân tướng lộ ra rõ ràng đã không còn xa nữa.

Ở đằng sau lại có tiếng tay áo phất gió truyền tới, lại có hai người đến, thân pháp tinh diệu phiêu hốt, rõ ràng cũng là cao thủ có nội lực cao tuyệt, võ kỹ siêu quần. Ba người áo xanh tự xưng thuộc Tiêu gia trên mặt lần đầu tiên lộ ra thần sắc thận trọng. Hiển nhiên công phu mà hai người vừa đến biểu hiện ra đã khiến cho ba người này tuyệt đối không dám khinh thường.

Lăng Thiên cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Chuyện lạ ngày nào cũng có, nhưng hôm nay thì đặc biệt... nhiều.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ở nơi hoang vắng, hòn núi nhỏ xưa này ít người hỏi thăm này không ngờ lại biến thành nơi cao thủ võ lâm tụ họp ư? Những cao thủ cấp thiên tiên ngày thường khó mà gặp được, lúc này không ngờ lại biến thành rau cải trắng bán đầy ngoài chợ, chỗ nào cũng thấy! Chuyện này thực sự là vô cùng quái lạ, chẳng lẽ có chuyện gì mà mình không biết đã phát sinh ư?

Lăng Thiên giấu mình ở trong hạch tâm của cây đại thụ, tin rằng khắp thiên ra ngoại trừ Thiên Lý may ra có thể bằng vào lục thức kỳ diệu và thiên thị địa thính kinh thiên động địa mà tìm được vị trí một cách mơ hồ ra, tuyệt đối không có người thứ hai có thể tìm thấy tung tích của mình.

Nếu như những người này đều vì mình mà tới, vậy thì bọn họ sao có thể khẳng định rằng mình đang ẩn thân ở trên tòa núi này. Nếu là trùng hợp, sao lại có thể nhiều người đồng thời xảo hợp như vậy mà đến được đây, như vậy thì khó tránh khỏi trùng hợp một cách quá đáng rồi...

Trừ phi ở phía này có gì đó kỳ lạ!

Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Thiên Lý chẳng không phải là loại gà mái như vậy chứ? Nếu như hắn tiết lộ chỗ mà mình có thể giấu thân, cách nghĩ này quả thực quá vô lý.

Lăng Thiên trong lòng lập tức lược qua mấy chục loại suy đoán, nhưng lại không có một loại nào hợp tình hợp lý cả.

Vào lúc Lăng Thiên đang âm thầm suy đoán các loại khả năng, tình thế ở bên ngoài đã phát sinh biến hóa vi diệu.

"Ha ha, thật không thể ngờ rằng. Giữa ban ngày lại thực sự nhìn thấy quỷ." Đây là giọng nói của một trong ba người tự xưng là người của Tiêu gia, bên trong đầy vẻ cười nhạo.

"Đại ca sai rồi, hai thì hai thật, có điều bằng vào chúng thì chưa được gọi là quỷ đâu, giỏi lắm thì chỉ là hai hồn phách mà thôi." Một giọng nói khác cũng cười chế giễu theo, nghe thanh âm có lẽ là của Tiêu Tam.

Một giọng nói âm trầm vang lên: "Ta đang nghĩ không biết là ai mà dám ở đây nói xằng nói bậy, thì ra là ba con cá lọt lưới các ngươi. Thật không ngờ rằng, ba con cá nho nhỏ, hôm nay lại vừa to vừa béo, xem ra, miễn cưỡng cũng đủ một bữa đó. Hắc hắc, hắc hắc."

Tiêu Nhị cười lạnh, nói: "Giữa ban ngày ban mặt mà xuất hiện hồn phách, lẽ ra phải bị trời phạt mới đúng. Người anh em phải đề phòng đó, đừng khinh xuất, vạn nhất bị sét đánh thì không phải là chuyện đáng cười ư."

Một giọng nói u ám giống như là là có người lảm nhảm lúc ngủ mê vang lên: "Thế giới rộng lớn, chỗ nào không thể để hồn phách trú thân? Bi ai chính là những người ngay cả gốc rễ cũng bị dọn sạch, thành cô hồn dã quỷ, tư vị phải ăn nhờ ở đậu có dễ chịu không? Bọn ta tuy là hồn phách nhưng cũng tự do tự tại, không giống như ai đó, à không, những con cá không được tự do nào đó!"

"Ngọc Vô Phách! Cho dù bọn lão phu chính là cá lọt lưới thì Ngọc gia các ngươi cũng không phải là người tung lưới, các ngươi đắc ý cái gì? Cho dù một phái chúng ta bị người ta tiêu diệt thì cũng không phải là các ngươi hạ thủ. Đừng có lấy thành tích của người khác ra mà ra vẻ ta đây trước mặt bọn ta, Ngọc Vô Phách, ngươi còn muốn giữ mặt mũi không?"

Mấy người càng nói càng găng, vừa thấy mắt đã định động thủ.

Người của Ngọc gia! Thì ra người mới đến là của Ngọc gia. Đám người Nhạc Tử Phong vốn định bước lên phụ họa, nhưng nghe thấy mấy chữ này, tất nhiên là nuốt ngược những lời định nói ra vào bụng. Hai đám người trước mặt, một bên chính là ba vị cao thủ của Tiêu gia, bên còn lại là người của Ngọc gia. Bất luận là phía nào thì sáu huynh đệ mình cũng đều không trêu vào được. Nếu bởi vì nói thêm mấy câu mà mang tới phiền phức cho chủ thượng, vậy thì sáu huynh đệ mình cho dù là có cả ngàn cái đầu cũng không đủ chém, tùy tiện nói ra một câu thôi là khẳng định không được chết già. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Lăng Thiên ở trong hốc cây cười khổ một tiếng, người của Đông Phương gia, người của Tiêu gia, người của Ngọc gia không ngờ vào lúc này, ở tại nơi này bất ngờ tụ lại một chỗ. Lại thêm nhân vật ở trong bóng tối là mình, cơ hồ tất cả thế lực có máu mặt trên Thiên Tinh đại lục đều tụ tập lại với nhau ở trên một hòn núi nhỏ vô danh, hoang vu như nghĩa địa này.

Có điều có một điểm Lăng Thiên cho rằng vẫn có lợi cho mình, đó chính là ba người của Tiêu gia và hai người của Ngọc gia hình như có ân oán với nhau. Điểm này, có lẽ có thể lợi dụng cũng không chừng.

Lăng Thiên ầm thầm thần công, hữu chưởng nhẹ nhàng phất động, trong vô thanh vô tức, đã cạo xuống vỏ cây ở trước mặt thành những vụn gỗ nhỏ li ti, trong nháy mắt, vỏ cây trước mặt đã chỉ còn lại một lớp mỏng tang gần như là trong suốt. Trong bóng tối, khóe miệng Lăng Thiên hơi nhấc lên, đưa ngón tay ra dính một chút nước bọt rồi nhẹ nhàng chọc một cái.

Một tia ánh sáng chói mắt lập tức xuyên vào, Lăng Thiên vội vàng nhắm mắt lại.

Hắn không biết mình đã sống trong bóng tối bao lâu rồi, nhưng lại biết rằng, mình đã sống ít nhất là hai ngày trong hốc cây này. Con mắt hai ngày không thấy ánh sáng, nếu lúc này mà nhìn thẳng vào ánh sáng, e rằng sẽ bị tổn thương không nhìn thấy gì. Cho dù là luyện nội công rất cao thâm, nhưng cũng không luyện lên được tới mắt. Tuy hắn ở trong hốc cây nên không ai có thể phát hiện ra hắn, nhưng điều Lăng Thiên phải làm hiện tại là nhìn tất cả những gì ở bên ngoài. Thế sự hay thay đổi, vạn nhất vào trong sát na mà mắt hắn không nhìn được mà cục thế bên ngoài lại phát sinh biến hóa gì đó, vậy thì nên làm thế nào cho phải? Chẳng lẽ lại mở cái hốc này ra ư?

Lăng Thiên nhắm mắt lại một lúc, tiếp theo liền hơi híp mắt lại rồi nhìn về phía ánh sáng, một lúc sau mới khôi phục lại được thị lực bình thường, ghé vào cái lỗ nhỏ, ngưng thần nhìn ra phía ngoài.

Bên ngoài vang lên tiếng quát mắng liên hồi, đã có hai người động thủ rồi. Lăng Thiên vừa nhìn ra, đập vào mắt hắn chính là một hán tử trung niên áo đen thân hình gầy yếu, sắc mặc trắng bệch tàn tạ, hai hốc mắt sâu hoắc, rất giống một cương thi vừa nhảy ra từ trong mộ phần. Vô luận là thân thể làm ra động tác gì, trên mặt đều không có nửa điểu biểu cảm, điều khiến Lăng Thiên cảm thấy hứng thú nhất là khinh công thân pháp của hắn. Xương cốt toàn thân tựa hồ như có thể tùy ý vặn vẹo, thân hình bay lượn ngang dọc trong không trung mà không hề có tiếng tay áo xé gió, dưới bóng cây chập chờn, cứ thế bồng bềnh như một u linh hữu hình vô chất.

Cho dù hiện tại ánh nắng chói chang, trời quang mây đãng, nhưng người nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng không nhịn được mà run rẩy.

Đối điện hắn, một thân ảnh mặc khô gầy mặc áo xanh đang lăng phong phiêu dãng, ghim chặt lên đất giống như bàn thạch, hai tay vung ra chưởng ảnh ngập trời, tiếng gào rít sắc bén ngang dọc đan xen vang lên, một bước cũng không nhường ngăn cản thế công tới tấp của đối phương, vừa hay tương phản với nội lực cực kỳ âm nhu của người áo đen. Chưởng lực cường hoành của hai người đan xen với nhau, nhưng lại trung hòa một cách rất kỳ quái, không ngờ lại không hề phát ra thanh âm chưởng lực chạm nhau nào, giống như là một màn kịch câm không có tiếng động. Nhưng tình hình bên trong lại cực kỳ hung hiểm. Chỉ hơi sơ hở là phân rõ sinh tử.

Mắt của Lăng Thiên nhìn ra xung quanh, sáu người đang đứng ở một bên xem trận đấu chắc chắn chính là sáu vị nhân huynh của Đông Phương thế gia. Võ công của sáu người này không không phải là rất cao, nhưng trong lời nói là biểu hiện ra sự nghĩa khí, Lăng Thiên rất hân thưởng và cũng rất hâm mộ điều này.

Từ trước tới này, Lăng Thiên luôn biết rằng, cái mà mình lựa chọn chính là một con đường cô độc, giống như là võ đạo chi lộ của Thiên Lý vậy, con đường chí tôn này cũng cô độc vô cùng. Đạo của hai người tuy khác biệt, nhưng lại cùng đường. Cho dù mình có bọn Lăng Kiếm, Lăng Trì, cho dù mình thật lòng coi bọn họ là huynh đệ của mình, cho dù mình có biểu lộ rõ ràng hơn đi chăng nữa, nhưng bọn Lăng Kiếm vẫn tuyệt đối không dám coi mình là đại ca, huynh trưởng của họ. Mà chỉ coi mình là chủ nhân, là chủ công mà bọn họ thuần phục.

Quyển 5