Lăng Thiên chậm rãi đi vào trong thạch thất nhìn hai tên thủ vệ bên ngoài hỏi:
"Tình huống mấy ngày nay của Thủy đại tiểu thư như thế nào?"Lăng Thiên hỏi chính là tình huống thân thể của Thủy Thiên Nhu nhưng không ngờ rằng hắn vừa dứt thì một trong hai hán tử khôi ngô kia lộ ra thần sắc còn khó coi hơn cả khóc:
"Tốt. Tốt lắm..."Lăng Thiên thấy vẻ mặt của hắn có chút khác lạ liền quay lại:
"Có chuyện gì.""Không... Không có chuyện gì?" Đại hán kia càng hoảng sợ hơn.
"Không có chuyện gì?" Lăng Thiên chậm rãi nhíu nhíu mày:
"Nói. Từ từ nói rõ tất cả cho ta?"Hai gã thủ vệ hoảng sợ chậm rãi bẩm báo cho hắn, Lăng Thiên càng nghe càng nhíu mày thêm nữa. Đến cuối cùng gương mặt nhăn nhúm lại.
Thì ra thương thế của Thủy Thiên Nhu không nặng lắm nhưng nghiêm trọng nhất chính là nội thương, bất quá nội thương của nàng được Lăng Thiên điều trị rồi cộng với bản thân nàng cũng gần đạt đến thiên cấp nội gia cao thủ cho nên trong khoảng thời gian này khôi cơ bản đã khỏi hẳn rồi.
Nhưng khi thân thể nàng chuyển biến tốt đẹp thì cuộc sống của các thủ vệ ngày càng không dễ chịu gì cả. Thủy đại tiểu thư yêu cầu với bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng: 'Lăng công tử của các ngươi nói phải chiêu đãi ta cho tốt. Ta còn là một phụ nữ nữa. Là phụ nữ thì đương nhiên muốn sạch sẽ, muốn tắm rửa nên các ngươi phải chuẩn bị bồn tắm, nước nóng để ta tắm rửa. À còn phải thay quần áo nữa, ngay cả nội y cũng phải thay cá khác. Còn nữa, nơi phụ nữ ở thì sao không có son phấn được? Sao không có gương đồng? Không có lược? Không có...'
Hơn nữa yêu cầu của Thủy đại tiểu thư ngày càng cao, khẩu khí ngày càng mạnh mẽ. Theo lý thường thì điều đó cần phải làm khiến cho mấy tên thủ vệ than khổ không thôi. Nếu như những chuyện khác thì không cần nói nhưng chuyện nội y của phụ nữ chính là vấn đề nam nhân kiêng kỵ nhất. Có thể tưởng tưởng được mấy đại hán mạnh mẽ quỷ quỷ túy túy đi mua nội y của nữ tử thì nó đáng xấu hổ vô cùng.
Vấn đề chính là một câu của Lăng Thiên trước khi đi đã dặn dò: 'Chỉ cần không thả nàng ra ngoài thì còn lại những yêu cầu không quá phận có thể tạm thời thỏa mãn nàng ta. Hơn nữa phải chiếu cố cho thương thế của nàng tốt hơn.' Lúc đó Lăng Thiên xem Thủy Thiên Nhu như là một lợi thế khi đàm phán với Thủy Gia thì nào để cho nàng bị tổn thương trí mạng được chứ? Hơn nữa từ trước đến nay trong lòng Lăng Thiên luôn cảm nhận được sự uy hiếp cường đại của Ngọc Gia nên trong lòng cũng có chút ý tứ muốn liên kết với Thủy Gia đối phó Ngọc Gia. Thậm chí mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi.
Đương nhiên chuyện cần phải làm trước tiên là phải cứu phụ thân Lăng Khiếu thoát rồi mới tính tiếp được. Nếu như phụ thân xảy ra chuyện thì không còn gì để nói nữa, căn bản là không có bất kỳ con đường đàm phán nào cả. Nhưng trải qua trận đánh lần này mặc dù Lăng Thiên giành được toàn thắng, thậm chí thu hoạch rất nhiều nhưng trong lòng lại càng cảm thấy nặng nề hơn. Thực lực của Ngọc Gia mạnh đến trình trạng khiến cho Lăng Thiên phải giật mình. Một đại tướng quân của Tây Hàn ít nhất cũng nắm ba phần binh lực thì đại bản doanh của Ngọc Gia thì không cần phải nói. Nhưng Đông Triệu thì sao? Ngô Quốc nữa? Nam Trịnh có hay không? Thậm chí trên Thừa Thiên này nữa?
Nghĩ như vậy Lăng Thiên có cảm giác không lạnh mà run, thực lực của thế gia ngàn năm không thể xem thường chút nào. Bản thân mình có chút khinh thường thiên hạ rồi.
Từ sau lần đó trở về thì Lăng Thiên luôn nghĩ đến vấn đềNgọc Gia - Thủy Gia. Hai con quái vật lớn này chính là chướng ngại sau này ngăn cản mình trên con đường tranh phách thiên hạ. Bây giờ đã có xu thế rồi thì mặc kệ là ai cũng không thể dễ dàng bỏ qua được. Nếu không thì sẽ bị những gia tộc khác công kích thật mạnh cho xem.
Mặc dù Lăng Thiên không sợ hãi một gia tộc nào nhưng cũng không muốn bị tổn thất một cách vô vị như vậy. Kết quả tốt nhất chính là phải hòa hợp với Ngọc Gia nhưng cũng không được bài xích Thủy Gia. Nhưng lại tận lực không được tham gia sự tranh đấu của hai nhà. Hai gia tộc này đều có dã tâm rất lớn. Nếu như mình có thể lợi dụng tốt...
Nhưng kết quả này phải để cho người ta tình nguyện mới được, chứ không thì hổ đánh nhau khiến cho mình trở thành vật hi sinh vô ích thì không tốt lắm. Nhất là mối quan hệ của mình và Thủy Gia đã đến tình trạng như vậy rồi thì không biết phải phát triển như thế nào? Theo phương hướng nào giờ?
Hôm nay Lăng Thiên đi đến biệt viện gặp Thủy Thiên Nhu là muốn có ý định dò xét Thủy Thiên Nhu nhưng đột nhiên biết được hành động này của Thủy Thiên Nhu khiến cho hắn nhíu mày khó hiểu. Nha đầu kia muốn làm gì đây?
Suy nghĩ một lúc lâu sau vẫn không hiểu được nên Lăng Thiên lắc lắc đầu:
"Mở cửa ra!""Thủy cô nương, xem ra mấy ngày nay cô nương rất thoải mái nhỉ. Có quen ở đây không? Xem Lăng Gia ta trở thành nơi dưỡng lão rồi sao?" Lăng Thiên cười hì hì bước vào trong cất tiếng cười đùa:
"Nhìn Thủy cô nương mơn mởn vậy khiến ta muốn cắn thử một cái quá!""Có phải không? Thật muốn cắn sao?" Thủy Thiên Huyễn bận một bộ quần áo màu tím, tuy đang yên lặng ngồi đó nhưng phong tư yểu điệu, gương mặt tuyệt mỹ mang theo một chút quật cường. Tuy lời nói của nàng có chút mập mờ nhưng ngữ khí lại lạnh như băng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Không muốn không muốn!" Lăng Thiên lắc lắc đầu chánh sắc nói:
"Răng của ta tốt lắm. Lỡ hư rồi thì không thể ăn cơm được nữa!""Phải không?" Thủy Thiên Nhu cắn răng nói:
"Xem gương mặt tràn đầy xuân phong của công tử thì xem ra trên chiến trường đã đại thắng rồi?""Nhờ phúc của cô nương!" Lăng Thiên cười tủm tỉm nói:
"May mắn thắng một trận mà thôi. Không đáng để nh đến!""Lệnh tôn không có việc gì chứ!" Bộ dáng của Thủy Thiên Nhu có chút tức giận.
"Nhờ phúc cô nương luôn. Gia phục rất khỏe!" Lăng Thiên dạo một vòng nhỏ trong phòng rồi mới ngồi xuống. Lăng Thần tự nhiên đứng ở phía sau lưng hắn.
Thủy Thiên Nhu liền bộc phát:
"Nếu lệnh tôn không có việc gì rồi thì sao Lăng công tử không thả chúng ta ra ngoài? Đây là có đạo lý gì?""Ân?" Lăng Thiên gãi gãi đầu:
"Xin thứ lỗi cho tại hạ có trí nhớ kém. Ta nói sẽ thả các ngươi ra ngoài khi nào?"Điệp Nhi đứng một bên khẽ nhếch miệng lên:
"Ngươi sao biết giữ chữ tín nữa? Không biết là lúc đầu ai nói nếu lệnh phụ không có chuyện gì thì ngươi sẽ không cùng đối địch nữa? Bây giờ cha ngươi không có chuyện gì rồi thì sao còn lại nhốt chút ta? Thật là không biết xấu hổ. Ngươi..." Nàng vốn muốn tiếp tục châm chọc Lăng Thiên vài câu nữa nhưng dưới ánh mắt muốn giết người của Lăng Thiên thì nàng lập tức câm miệng lại. Xem ra cái bạt tai lúc đầu kia khiến cho nàng sợ Lăng Thiên thật lòng.
Lăng Thiên thản nhiên nói:
"Ta có nói như vậy sao? Xem ra trí nhớ của tại hạ không được tốt lắm. Lúc đó chỉ có chủ tớ các ngươi ở đây thôi phải không? Nói thế nào đi nữa các ngươi cũng nhiều người mà, hoặc là nói là ta bị ép buộc. Thủy Gia có thế lực mạnh mẽ thì một căn nhà nhỏ như ta đây nào dám trêu chọc chứ? Uy phong của Thủy Gia không thể xem thường được!"Không thể không thừa nhận trình độ 'mặt dày' của Lăng Thiên quả thật là hiếm ai sánh bằng.
Thủy Thiên Nhu cũng không tiếp tục cãi mà chỉ cười lạnh: "Công đạo trong lòng mỗi người, không tín thì sao có nơi đặt chân trên thế giới này được chứ? Công tử nói chính mình không nói, cho dù trí nhớ của công tử không tốt thì cũng không sao. Chỉ là ta muốn hỏi công tử muốn giam chút ta ở đây đến bao giờ? Chúng ta rời khỏi nhà lâu lắm rồi. Lăng Phủ bắt chúng ta xem nơi đây là nhà thì ta cảm thấy rất khó khăn. Thiên Phong Chi Thủy mới là nhà của ta. Hi vọng công tử có thể cho ta một cái thời hạn đi?"
Lăng Thiên cười lạnh:
"Vốn tưởng rằng lệnh huynh hay nói đùa. Cô nương cũng rất hay nói giỡn. Với thân phận và địa vị của cô thì muốn ở đến bao giờ chẳng được? Muốn ở thì ở, cần gì chủ nhân cho phép chứ? Chủ nhân ta đây hi vọng cô có thể ở năm bảy năm để Lăng Gia tận lòng thể hiện địa chủ!"Hàn quang trong đôi mắt của Thủy Thiên Nhu chợt lóe lên:
"Lăng công tử. Nếu nói đến vấn đề này rồi thì người phải nhớ rằng người đang giam giữ người của Thiên Phong Chi Thủy. Hậu quả của việc này ngươi phải biết rõ chứ!"Lăng Thiên vuốt vuốt cằm vắt ngang chân lên:
"Ta đương nhiên biết, hơn nữa là biết ngay rồi. Ta đã giam lỏng người của Thiên Phong Chi Thủy và cũng đã giết người của Thiên Phong Chi Thủy. Vậy thì sao? Cũng đã giết rồi thì giam thêm một vài người có là gì?""Ngươi giết người của Thiên Phong Chi Thủy?" Thủy Thiên Nhu liền khẩn trương hơn:
"Giết người nào? Giết bao nhiêu người?""Yên tâm. Ta không có giết đại ca Thủy Thiên Huyễn của ngươi đâu. Người ta giết cũng không nhiều lắm. Chỉ có mười mấy người thôi!" Lăng Thiên lắc lắc đầu:
"Thực lực quá yếu. Giết còn chưa đã!""Ngươi! Công tử quả nhiên là người biết giữ chữ tín. Thủy Thiên Nhu ta hôm nay mới hiểu rõ Lăng Thiên ngươi." Đôi mắt của Thủy Thiên Nhu trợn tròn lên:
"Lăng Thiên, ngươi đã phạm vào tối kỵ của Thủy Gia chúng ta. Ngươi cứ chờ sự trả thù thảm thiết nhất, huyết tinh nhất của Thủy Gia ta đi. Đối với cừu nhân chúng ta chưa từng biết nhân nhượng bao giờ. Ngàn năm trước đến giờ không có ngoại lệ. Lăng Gia cũng không ngoại lệ!" Mười mấy người thôi? Thủy Gia mang đến bao nhiêu người? Thủy Thiên Nhu tức giận run rẩy cả người.
"Ta rất sợ... Thật sự là rất sợ..." Lăng Thiên cười lớn nhún vai:
"Sợ run cả người nè..."Thủy Thiên Nhu thở dài một tiếng bất đắc dĩ, nếu Lăng Thiên quan tâm đến uy hiếp của mình thì mình đã không phải bị bắt giam ở đây. Những lời vừa rồi chỉ là thái độ nhất thời của mình thôi, khó có tác dụng gì.
Trong thời gian giam lỏng này Thủy Thiên Nhu suy nghĩ rất nhiều. Lăng Thiên là một người thế nào đây? Muốn nói hắn có thủ đoạn thì hắn không thua một ai cả. Nếu nói tài hoa, võ công cao minh, trí tuệ hơn người thì cũng khó có ai có thể so sánh được với hắn. Mang danh tiếng Thừa Thiên đệ nhất hoàn khố vài chục năm qua. Nếu nói cẩn thận thì hắn rất cẩn thận, cẩn thận cực kỳ. Với thực lực hiện tại của hắn thì đâu cần phải th Nhưng nếu nói hắn kiêu ngạo thì không có một ai hơn được. Cả thiên hạ này có hai gia tộc lớn là Thủy Gia và Ngọc Gia thì hắn cũng đã đụng độ rồi. Hơn nữa đều đắc tội rất lớn. Ngọc Gia trưởng lão hắn muốn là giết không chút lưu tình nào cả. Thủy Gia cao thủ thì không cần phải nói, ngay cả Thủy Gia tiểu công chúa hắn cũng dám bắt giam thì còn sợ gì? Tuy rằng quá trình mình bị bắt có chút khúc chiết...
Người này đúng là tên không muốn sống mà.
Quyển 4