Long Tường lần này thật ra lại có chút sảng khoái đáp ứng. Chính hắn cũng biết, Dương Tuyết lần này hãm hại Lăng Nhiên không thành, lấy tính cách Dương Tuyết mà nói quyết không chịu bỏ qua. Dù sao đã trở mặt tất nhiên còn có thể có lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba mà Lăng Nhiên bây giờ đang mang thai, thân thể suy yếu, thực là khó lòng phòng bị. Chi bằng đơn giản là để cho Lăng Nhiên trở về Lăng Gia, ngược lại có thể bảo đảm mẫu tử bình an.
Một bên, Kiểu Nguyệt Công Chúa hai vai nhẹ nhàng làm rung động, trên khuôn mặt nàng hai hàng châu lệ cuồn cuộn rơi xuống. Một là vì chính mình cuối cùng thân sự mà cao hứng nhưng đồng thời trong lòng lại chua xót vô pháp hình dung được. Chính mình đường đường nhất quốc công chủ, được phụ hoàng tứ hôn mà dĩ nhiên lại bị đẩy đi đẩy lại ba bốn lần, hơn nữa người đùn đẩy nàng chính là người mà nàng luôn luôn cảm giác cực kỳ thân cận là ngoại tổ mẫu cùng cữu mẫu. Mà đương sự bên kia là Lăng Thiên trên mặt cũng không có nửa điểm cao hứng làm cho người có tâm cao khí ngạo như Kiểu Nguyệt Công Chúa sao nhẫn nại cho được. Chẳng lẽ lấy người tính tình, tài mạo, học thức như mình lại là nhục nhã cho Lăng Thiên hay sao?
Mặc dù biết chính mình đã sinh ra tại nhà đế vương, hạnh phúc bản thân từ ngày sinh ra đã sớm không thuộc về chính mình làm chủ nữa, sớm muộn cũng được hoàng thất dùng để mượn sức thần tử mà thôi. Bất quá trong lòng mặc dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi giờ khắc chính thức đã tới thì Kiểu Nguyệt Công Chúa lại cảm thấy chua xót cùng bất đắc dĩ.
Đoàn người ra khỏi hoàng cung, Kiểu Nguyệt Công Chúa đương nhiên là đi theo mẫu phi mình cùng nhau đến Lăng Phủ. Trước kia nàng cũng đã đến Lăng Phủ nhiều lần, trong một tháng ít nhất cũng đi một đôi lần nhưng duy nhất lần này lại cảm giác phá lệ không ngẩng đầu lên được. Nàng ngồi ở bên trong kiệu, dĩ nhiên là một cử động cũng không dám làm, cứ thế cúi đầu, tâm lý nhảy loạn lên, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa hết, dĩ nhiên là có một loại cảm giác dâ đầu lần thấy mẹ chồng. Dù sao, sau này Lăng Phủ có thể chính là nơi mình sống cả đời a. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhìn thấu qua cửa sổ kiệu ra ngoài nhưng lại chỉ nhìn thấy vị biểu đệ ghê tởm kia, cũng chính là phu quân tương lai của mình dĩ nhiên đang tùy ý ôm tỳ nữ Lăng Thần vẻ mặt ôn nhu ngồi trên lưng ngựa. Ngay cả việc hướng về kiệu nhìn một cái cũng không làm. Thấy vậy nàng không khỏi trong lòng tức giận hừ một tiếng, oán hận dậm chân, mắt lại ứa lệ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Sau khi đem Lăng Nhiên cùng Kiểu Nguyệt Công Chúa ra khỏi hoàng cung, Lăng Thiên đi theo được nửa đường thì liền tìm cơ hội mang theo Lăng Thần chuồn mất.
"Công tử, muội đã thông tri cho Cuồng phong và bọn Lăng Thất, không tiếc hết thảy đuổi bắt Tô Hoài Nhân và Tiểu Cúc, cần phải qua mặt bọn quan quân bắt lấy trong tay" Lăng Thần dựa trong lòng Lăng Thiên nói nhỏ.
"Ân "Lăng Thiên thản nhiên lên tiếng:
"Dùng cái gì ra lệnh""Là lệnh đặc biệt chữ "Mễ
" của công tử ", Lăng Thần nói.
"Tốt lắm" Lăng Thiên không khỏi khen một tiếng Trong mắt hắn lập tức bắn ra hàn quang lạnh như băng
"Dương Tuyết dám hạ độc thủ đối với cô cô của bổn công tử, xem ra việc này tất nhiên có Dương Không Quần âm thầm chủ sự Dương Tuyết, Dương Không Quần Xem ra, ta cần phải cho các ngươi một cái cảnh cáo ".
Lăng Thiên vừa ra lệnh, cả Thừa Thiên thành nhất thời nổ tung. Lăng Lục, Lăng Thất, Lăng Bát, Lăng Cửu, bốn người lại phát động thủ hạ tập trung tại các phương hướng đông nam tây bắc trải thảm mà lục soát. Mặc kệ là đại lộ, đường nhỏ hay là sơn dã rừng rậm, hễ là thông đạo có thể rời khỏi Thừa Thiên, mỗi một chỗ đều có không ít các nhân vật trang phục khác nhau giám thị chu đáo. Tuyệt không buông tha bất cứ người nào khả nghi. Mấy chỗ lộ khẩu trọng yếu lại càng phòng thủ đến nước cũng không lọt
Bên trong thành Thừa Thiên, hơn một vạn bang chúng Cuồng Phong Bang đều dốc toàn bộ lực lượng. Cơ hồ là tra soát từng nhà, chu đáo lục soát.
Đám người Lăng Lục thận trọng như vậy, gióng trống khua chiêng mà làm việc đều bởi vì Lăng Thần thay mặt truyền ra mệnh lệnh cao nhất của Lăng Thiên trong tập đoàn. Mệnh lệnh chữ
"Mễ"Lệnh của Lăng Thiên có loại chia làm cấp ba, cấp hai và cấp một, cuối cùng là lệnh chữ
"Mễ". Sở dĩ lấy chữ
"Mễ" làm lệnh vì trên thực tế đây chính là ký hiệu mà kiếp trước Lăng Thiên hay dùng. Bây giờ Lăng Thiên liền thiết trí một bộ lệnh như vậy.
Từ khi làm ra bộ lệnh này tới nay. Không muốn nói tới lệnh chữ
"Mễ" mà lệnh cấp một cũng chỉ xuất hiện hai lần mà thôi. Chính là hai lần nọ tất cả các nhân vật trong tập đoàn Lăng Thiên cũng chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn và thiết huyết của Lăng Thiên mà nay là lần đầu tiên phát ra lệnh chữ
"Mễ". Điều này làm cho đám Lăng Lục người nào trong lòng cũng lo sợ nghi hoặc không thôi. Nếu không hoàn thành được lệnh này của Lăng Thiên mà nói, trời mới biết Lăng Thiên sẽ phát tiết nộ hỏa như thế nào. Địa vị hiện nay của mình sợ rằng khó giữ được, ngoài ra nếu vì vậy mà mất đi tín nhiệm của công tử mới nói là di hận cả đời.
Cho nên sau khi mệnh lệnh phát ra một khắc. Tất cả mọi người đều chạy như điên ra ngoài. Mỗi người đều ra lệnh cho thuộc hạ tìm không được hai người kia cũng đừng trở về.
Lăng Thiên cau mày suy nghĩ sâu xa nói: "Theo ta phỏng chừng. Hai người kia có thể không chạy ra khỏi Thừa Thiên. Rất có khả năng là đang ở lại trong thành hoặc là đã bị Dương Không Quần diệt khẩu. Trong thời gian ngắn như vậy bọn họ căn bản cũng không đủ thời gian trốn khỏi biên giới Thừa Thiên quốc nhưng phàm là kẻ có chút đầu óc thì đều tìm cách ẩn náu. Dù sao nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Đợi gió bão qua đi thì mới tiếp tục kế hoạch. Tô Hoài Nhân nếu không có kế tự bảo vệ mình thì sao dám đồng ý mạo hiểm làm chuyện đại nghịch bất đạo này đồng thời lại tùy thời bị Dương Gia diệt khẩu. Thông tri cho Lý Lâm cùng Lăng Tam. Bên trong thành, nhất là khu dân nghèo cần coi là trọng điểm lục soát. Còn có. Hôm nay lúc chúng ta đi hoàng cung có một số nhân vật ngăn cản chúng ta. Bảo Lý Lâm tra soát xem đó là nhân vật thế gia nào rồi lập tức báo lại đây".
Lúc nói đến mấy người kia, trong giọng Lăng Thiên liền tràn đầy sát khí. Nếu hắn không quyết định thật nhanh, đương tràng kích sát bọn họ thì chỉ cần hơi chút dây dưa chậm trễ, cô cô Lăng Nhiên nếu có thể bảo trụ tánh mạng nhưng thai nhi trong bụng tuyệt đối là có thể hỏng mất. Chỉ riêng điểm này, Lăng Thiên đã tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Lăng Thần lên tiếng đáp ứng rồi đột nhiên ngửa đầu lên trời, trong miệng phát ra một tiếng huýt gió kỳ dị trầm thấp có chứa tiết tấu bất quy tắc, thanh âm cũng không phải rất lớn nhưng do nàng dùng nội lực kích phát nên âm thanh truyền đi rất xa. Một hồi lâu sau, giữa không trung đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thanh thúy, ngay sau đó một con diêu ưng nhẹ nhàng như mũi tên vọt xuống đậu trên vai Lăng Thần. Thân mật dùng mỏ nhọn cọ lên vai Lăng Thần vài cái.
Lăng Thần nhanh chóng viết ra một tờ giấy nhỏ vài chữ rồi đút vào một cái ống trúc nhỏ trên đùi diêu ưng rồi phong kín lại. Nàng yêu thương khẽ vuốt ve diêu ưng một chút rồi nhẹ buông tay. Diêu ưng nọ nhất thời vỗ cánh bay lên, giữa không trung xoay quanh một cái, kêu lên một tiếng giống như là đang hướng Lăng Thần cáo biệt, tiếp theo tựa như một mũi tên màu đen phá không mà đi, không thấy bóng dáng.
Hai người giục ngựa chạy tiếp nhưng sắc mặt Lăng Thiên lại càng ngày càng âm trầm. Đột nhiên thở dài, nói:
" Thần nhi, huynh biết muội tâm địa lương thiện, không chịu đại khai sát giới. Chuyện này cố nhiên là tốt, tránh giết nhầm người tốt nhưng lại chỉ hại người hại mình. Muội nhất định vì huynh mà sống, cũng là người huynh yêu nhất. Có lúc, tâm địa đáng cứng rắn thì nhất định phải cứng rắn. Muội hiểu rõ ràng ý huynh không?"Lăng Thần thoáng đỏ mặt cúi đầu:
" Công tử, muội đã rõ" Lăng Thần biết Lăng Thiên hôm nay bất mãn vì chính mình thủy chung không hạ sát thủ với thiếu niên nọ. Nhưng Lăng Thần rốt cuộc cho tới bây giờ vẫn chưa có giết người, nhưng chính mình lại cảm giác không thể tranh cãi
Lăng Thiên tận lực khống chế thanh âm bình đạm nói:
" Không biết Thần nhi đã từng nghĩ qua không, nếu hôm nay bởi vì muội không hạ sát thủ, làm cho chúng ta chậm trễ thời gian, cô cô cùng thai nhi trong bụng nàng gặp nguy hiểm, vậy muội sao có thể kham nổi. Sau này sẽ phải ứng xử như thế nào? Như thế nào đối mặt với huynh? Mà huynh đây sẽ phải đối mặt với người huynh yêu nhất như thế nào"Lăng Thần hoảng sợ biến sắc, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng nhất thời trở nên trắng bệch, trong nháy mắt liền toát mồ hôi lạnh. Đây cũng không phải là chuyện không có khả năng xảy ra. Lúc nàng cùng Lăng Thiên chạy tới, tình huống Lăng Nhiên đã cực kỳ nguy hiểm. Là một võ học hành gia, Lăng Thần đương nhiên có thể nhìn ra được điểm này. Nếu đến muộn thêm một chút, hậu quả tất nhiên là thiết tưởng không chịu nổi.
Nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nhưng lúc này vừa nghe Lăng Thiên nói ra, nhất thời liền nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng này. Đúng vậy, nếu bởi vì chính mình mà khiến cho mẫu tử Lăng Nhiên tuẫn mệnh thì hậu quả nghiêm trọng bực này ngay cả Lăng Thiên không nói gì thì chính mình làm sao có thể tha thứ cho chính mình. Tất phải tự trách cả đời. Chính mình như thế nào có thể đối mặt với công tử, công tử lại như thế nào đối mặt với chính mình. Chính mình và người mình yêu nhất lại có một khúc mắc không thể giải khai.
Lăng Thiên chứng kiến vẻ mặt nàng thì trong lòng không khỏi có chút không đành lòng nhưng nghĩ đến tính tình Lăng Thần nếu không cảnh tỉnh nàng thì sợ rằng sau này bởi vì tính tình lương thiện mà chịu không ít đau khổ. Lăng Thiên tuyệt không muốn chứng kiến tình huống như vậy, hung hăng đè nén tâm tình tiếp tục nói:" Hôm nay thiếu niên ngăn cản muội rõ ràng là thấy sắc đẹp của muội mà nổi ác ý, mà thiếu niên này càng rõ ràng là không phải người Thừa Thiên. Đang ở ngoại quốc mà hắn vẫn hành xử như thế, nếu trong phạm vi thế lực của hắn thì còn như thế nào, không nghĩ cũng biết. Không biết tại trên tay hắn đã hủy đi hạnh phúc của nhiều ít bao nhiêu cô gái vô tội. Người như thế đều là cặn bã, chính là bại hoại. Gặp người như thế, giết chết không lưu tình chút nào, giết ác nhân tức là hành thiện, đó mới chân chính là lương thiện. Giống như nhìn thấy một con độc xà, mặc dù độc xà này cũng không thể hại muội nhưng độc xà đối với người bình thường thì có sức uy hiếp lớn đến trí mạng. Nếu không diệt trừ, tất nhiên sẽ có những người khác bị hại, muội diệt trừ độc xà này, đó là tạo phúc tích đức. Muội hiểu chưa?".
Quyển 3