Tiếng vó ngựa từ phía xa truyền đến như cơn mưa rào đang di chuyển.
"Dừng tay! Đừng đánh!" Một người cao giọng hét lớn.
Lăng Thiên không chút nào để ý, trong miệng không ngừng la hét:
"Đánh! Đánh tiếp cho ta! Đánh cho lão tử. Mẹ nó, để cho bọn họ nhớ cho rõ. Đánh đánh đánh..."Trong miệng hét lớn, trên tay cũng không hề nhàn rỗi. Từ khi nghe được tiếng hét lớn kia Lăng Thiên không có chút ý tứ ngừng tay nào mà càng ra tay mạnh hơn nữa. Roi ngựa trong tay không ngừng phát ra âm thanh 'vút vút vút' thanh thúy.
Bổng nhiên khi Lăng Thiên giương roi lên nữa thì roi ngựa đã bị người khác nắm giữ. Một âm thanh trầm ổn vang lên:
"Lăng Thiên thế chất. Không nên xử sự quá phận. Tốt nhất nên lưu tình ba phần đi."Lăng Thiên nghiêng đầu nhìn lại thì thấy người nắm roi ngựa mình là Dương Lôi - phụ thân của Dương Vĩ. Mà người lên tiếng chính là Dương gia chủ Dương Không Quần.
Dương gia khi nhận được tin tức ở cửa thành đã khai chiến liền vội vàng chạy đến nhưng vẫn chậm một bước. Đến nơi lại nhìn thấy tất cả người nằm dưới đất đều là hộ vệ của Dương Gia liền tức giận vô cùng. Ánh mắt hung hăng nhìn về Lăng Thiên; nhất là phụ tử Dương Lôi Dương Vĩ muốn làm khó dễ.
"Dương Không Quần! Đây là ý tứ gì của ngươi?" Ngoài dự đoán của mọi người, Dương Gia còn chưa kịp nói gì thì Lăng Thiên đã lớn tiếng quát.
"Sư phó của bổn công tử vào thành thì ảnh hưởng đến chuyện gì của Dương Gia ngươi? Dương Không Quần ngươi bang trợ cho đám chân chó này to gan lớn mật chặn xe của sư phó ta. Kiêu ngạo ngang ngược, vô lý làm khó dễ không cho vào thành. Bổn công tử tự mình đến đón mà các ngươi vẫn chặn đường. Dương Không Quần! Ngươi quá kiêu ngạo rồi. Giữa ban ngày mà làm càn. Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thừa Thiên không có vương pháp sao? Có thể tùy thời để cho Dương Gia các ngươi một tay che trời? Dương Không Quần! Ta thấy lão thất phu ngươi muốn tạo phản rồi. Ngươi thật to gan! Để ta hướng đến cô trượng báo cáo! Đem Dương Gia xét nhà diệt tộc!"
Đầu đội mũ lệch, một nửa áo ở phía trước đã mở ra, sắc mặt Lăng Thiên có chút dữ tợn, âm thanh vang dội, lời lẽ chính nghĩa như đang chịu ủy khuất, oan ức đến nỗi tháng sáu tuyết rơi.
Lời vừa dứt khiến cho đám người Dương Gia tức giận vô cùng. Nhất thời mọi người giống như cá rời khỏi nước, đều hít thở có chút khó khăn.
Vài âm thanh 'leng keng' chỉnh tề vang lên. Một nửa hộ vệ rút đao ra khỏi vỏ, vẻ mặt giận dữ. Đường đường là Dương gia gia chủ, tại Thừa Thiên chỉ dưới một người trên vạn người mà bị Lăng Thiên chỉ vào mũi mắng xối xả. Lúc là lão thất phu, lúc là lão tiểu tử. Quả thực không thể nhịn được mà.
Vẻ mặt phẫn nộ của Dương Không Quần chợt lóe lên rồi biến mất. Hắn phất tay bảo mọi người tỉnh táo. Đôi mắt ưng nhìn chăm chú vào mặt Lăng Thiên như không buông tha cho bất kỳ biến đổi vẻ mặt nào của hắn. ên gương mặt Dương Không Quần ráng 'nặn' ra một nụ cười:
"Lăng Thiên thế chất. Dương Gia ta đột nhiên phát sinh biến cố. Khách từ phương xa đến bị giết chết vô tội, Dương gia ta đang ở cửa thành truy nã hung thủ thì có gì không đúng? Còn ngươi thay trắng đổi đen, vô lý gây loạn. Chẳng lẽ có tật giật mình sao?""Ta thay trắng đổi đen? Vô lý gây loạn? Có tật giật mình? Dương Không Quần! Ngươi vừa mới đánh rắm sao? Nam Cung Nhạc không phải chết ở Dương Gia ngươi sao? Như thế nào lại đặt lên đầu bổn công tử? Ta thấy lão tiểu tử ngươi sợ Nam Cung thế gia mới phải. Nói xấu bổn công tử có tật giật mình? Phì. Dương Không Quần, trên thế giới này làm gì có việc dễ dàng như lời ngươi nói? Đừng nói là Nam Cung Nhạc, cho dù là ba đứa cháu của Dương Không Quần ngươi ta muốn giết cũng phải quang minh chính đại mà giết. Có tật giật mình sao? Tức cười! Coi như lão tử giết tên hoàn khố Nam Cung Nhạc kia thì sao? Lão tiểu tử ngươi có dũng khí bắt bổn công tử không?" Lăng Thiên hếch mũi lên trời, kiêu ngạo và ngang ngược vô cùng.
"Ngươi đã thừa nhận ngươi giết người thì cũng nên cấp cho Dương Gia ta một lời công đạo!" Dương Lôi ở một bên liền ngắt lời.
"Phì. Ngươi thuận thế hay quá ha. Lão tử không muốn tố ai thì đừng nghĩ lão tử không dám. Còn dám vu oan cho lão tử nữa sao? Lão tử sẽ đi tìm cô trượng cáo trạng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn"Đã như vậy thì tại sao Lăng Thiên thế chất trong lòng có quỷ? Vì sao lại ngăn cản không cho lục soát? Chẳng lẽ trong xe ngựa còn có bí mật nào sao?
" Dương Không Quần không chút động tâm, âm trầm nói.Lăng Thiên cười hắc hắc: "Dương Không Quần ngươi cũng đừng khích ta. Nếu bọn hắn nói dễ nghe một chút thì bổn công tử sẽ mời sư phó xuống xe. Cho dù đem xe ngựa này tặng cho Dương Gia cũng không sao! Dù sao Dương Gia các ngươi nghèo như vậy, xe ngựa không nhiều lắm. Bổn công tử trợ giúp các ngươi một chút cũng không sao cả. Nhưng các ngươi lại cản đường như cướp bóc, hung thần ác sát. Bổn công tử há có thể nhịn được sao? Vốn tính để cho các ngươi kiểm tra nhưng hết lần này đến lần khác lại không biết điều. Lão tử không muốn đó. Ngươi có thể làm gì?
"Những lời này của Lăng Thiên rất âm hiểm. Dương Gia nghèo? Là một trong tám đại thế gia của đại lục mà thiếu xe ngựa? Lời này nếu truyền ra ngoài thì Dương gia cũng không cần làm người nữa rồi.
"Lăng Thiên. Ngươi làm càn lắm. Dương Gia chúng ta đã dễ dàng tha thứ nhiều rồi. Ngươi cũng nên biết sự nhẫn nại có hạn!
" Dương Vĩ đứng một bên giương giọng hét lớn."Nhìn cái gì mà nhìn? Dương gia đều như vậy sao? Không có giáo dục. Bổn công tử đang cùng nói chuyện với gia gia ngươi thì đến lúc nào ngươi chõ mõm vào? Chẳng lẽ ngươi hiện đang là Dương Gia gia chủ sao?
" Lăng Thiên nhếch miệng trào phúng."Ngươi...
" Dương Vĩ không nói ra lời cũng không dám phản bác. Những lời nói của Lăng Thiên rất ác độc. Nhưng mình kích động lại không biết chọn thời cơ tốt, mạo muội chen vào mới biết được là không đúng. Nếu gia gia thật sự hiểu lầm thì không xong rồi.Dương Không Quần liếc Lăng Thiên một cái, ánh mắt chớp động: "Lăng Thiên thế chất. Ngươi thật sự không để cho lão phu soát xe ngựa sao?
" Lời nói trầm trọng cực kỳ, nhất thời mọi người đều cảm giác được có một loại chiến tranh sắp đến.Lăng Thiên cười ha hả hỏi ngược lại: "Dương Không Quần. Ngươi có thật cần phải lục soát xe này của bổn công tử không? Nếu ngươi muốn lục soát cần phải đáp ứng một điều kiện của bổn công tử. Bổn công tử lập tức mời Tần đại tiên sinh ra khỏi xe, ngay cả xe ngựa cũng đưa cho ngươi. Ngươi muốn lục soát như thế nào thì tùy!
" Hắn nói đưa cả xe ngựa cho Dương Gia rất trào phúng."Điều kiện gì?
" Dương Không Quần cau mày lại. Hắn thật sự muốn soát xe ngựa sao? Trong xe ngựa chỉ có một lão già mà thôi thì có gì để tra? Hắn căn bản đang xem phản ứng của Lăng Thiên mà thôi. Nào biết được đã bị Lăng Thiên dắt mũi rồi."Rất đơn giản. Ngươi nói rõ cho bổn công tử nếu trong xe này không có hung thủ thì Dương Gia ngươi sẽ làm thế nào? Chỉ cần bổn công tử hài lòng thì sẽ không nói hai lời. Lập tức mời sư phó xuống xe!
" Lăng Thiên cười tủm tỉm nói. Ánh mắt nhìn Dương Không Quần như con chuột đói đột nhiên phát hiện miếng pho mát thơm ngon. Vẻ mặt tươi cười rõ ràng: thời cơ lừa đảo đã đến rồi."Ha ha, Lăng Thiên thế chất. Ngưoi đã kiên trì như vậy rồi thì bổn tọa cũng không muốn so đo với ngươi làm gì. Tin tưởng trong xe ngựa của ngươi không có hung thủ. Ngươi cũng trở về đi thôi. Nói cho gia gia ngươi lão phu sẽ tìm hắn đánh cờ." Dương Không Quần cười to, dường như rất hiền lành.
Nói đùa sao? Sớm đã biết trong xe ngựa chỉ có một lão già Tần đại tiên sinh mà thôi. L đánh cuộc với ngươi chẳng phải cho miệng sư tử nhà ngươi chiếm tiện nghi à? Lăng Gia các ngươi tạm thời không có hiềm nghi gì thì lão phu sao lại tranh cãi với ngươi làm gì? Cho nên Dương Không Quần quyết định cho Lăng Thiên đi qua. Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của hắn thì sự nghi ngờ trong lòng của Dương Không Quần phai nhạt đi nhiều. Trong lòng thầm nghĩ không phải là tiểu tử này gây ra rồi.
"Ha ha...
" Lăng Thiên ngẩng mặt lên trời cười to: "Dương Không Quần, ngươi coi bổn công tử là người nào? Nói lục soát là lục soát? Ngươi cho ta đi thì ta phải đi?
" Lăng Thiên chỉ ngón tay vào đám hộ vệ Lăng Gia: "Ngươi xem một chút người của Dương Gia ngươi đánh chúng ta thành bộ dáng gì? Không nói một tiếng công đạo liền vỗ mông rời đi? Trên đời này không có chuyện tiện nghi như vậy đâu. Đây chính dưới chân cô trượng thiên tử của ta. Là địa phương có vương pháp đó." Lăng Thiên tức giận quát to, giọng nói có lực, bộ dáng rất oán giận.
Xem một chút hộ vệ của Dương Gia đang nằm dưới đất, người nào cũng miệng mũi dầy máu, răng cỏ rơi đầy đất, tay đứt chân cụt. Gần như không một ai toàn vẹn cả, nhìn thấy thê thảm cực kỳ. Lại nhìn đám hộ vệ Lăng Gia một chút liền thấy có mấy người bị thương nhưng đại bộ phận như không có chuyện gì xảy ra. Mỗi người đều hăng hái đứng đó. Về phần trọng thương mà nói thì một người cũng không có.
Rốt cục là ai cho ai công đạo? Trong lòng mọi người nhất thời xuất hiện nghi vấn này.
Mọi người nhìn nhau không biết nói gì. Nếu như dùng câu nói thời hiện đại thì chính là 'mặc mặc vô ngữ lưỡng nhãn lệ, nhĩ biên hưởng khởi đà linh thanh thanh'.
Người bên Dương Gia đều bị Lăng Thiên nói không biết phải trả lời ra sao. Mà đám hộ vệ Lăng Gia thì dùng sức bặm môi, e sợ không kiềm chế được sẽ bật cười. Công tử quả thật là...Rõ ràng là chiếm tiện nghi mà vẫn còn cảm thấy chưa đủ nữa.
Dương Không Quần cho dù có tâm tính tốt như thế nào bị hắn nói vậy cũng phải 'nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, tam phật niết bàn'. Thấp giọng quát: "Lăng Thiên thế chất. Ngươi đã chiếm tiện nghi rồi. Dương Gia hiện đang rối ren nên không muốn so đo với ngươi. Ngươi tốt nhất không nên quá phận!
"Lăng Thiên hừ một tiếng: "Rốt cục là ai quá phận? Đơn giản chỉ là người bên Dương gia ngươi bị thương nặng một chút mà thôi. Dương Không Quần. Nếu không phải các ngươi vô ý gây loạn thì bổn công tử cũng không muốn chấp nhặt làm gì. Các ngươi vô lý khơi mào gây sự, đem chuyện này náo nhiệt long trời lở đất. Bây giờ một câu nói liền muốn bỏ qua? Dương Không Quần, làm một gia chủ của đại gia tộc lại không cần thể diện sao? Thế nào cũng phải đến gặp cô trượng ta nói chút đạo lý đã chứ?"
Mọi người á khẩu không nói nên lời. Trong lòng âm thầm bội phục vị hoàn khố của Lăng Gia. Bản lãnh xoay trắng đổi đen của hắn quả thực là... Dưới một câu nói của hắn liền biến Lăng Gia vốn đang khi dễ người ta trở thành người bị hại. Hơn nữa Dương Gia lại không thể phản bác được bởi vì chuyện này trên thực tế là do Dương Gia gây ra.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử