Người bận đồ đen không thèm liếc mắt một cái, thân thể đột nhiên hạ xuống. Vị trí hạ xuống chính là phía sau ba huynh đệ Dương Vĩ, đối mặt với đám hộ vệ Nam Cung Nhạc. Hai mắt lạnh lùng nhìn bọn họ không biểu lộ một chút tâm tình nào cả. Ánh mắt như đang nhìn đám heo, dê đang chờ làm thịt.

Một gã hộ vệ tuyệt vọng hô to: "Dương thiếu gia. Mong các người cứu lấy thiếu gia nhà ta. Nam Cung gia vĩnh viễn nghi nhớ đại ân này!"

Dương Vĩ ở xa xa nhìn thấy Người bận đồ đen giết chóc như ma thần khiến cho hắn sợ đến nỗi tè ra quần thì làm gì còn tâm tư đi trông nom sinh mạng của Nam Cung Nhạc? Tánh mạng không giữ được thì ngươi có thể cảm tạ đại ân đại đức của ta như thế nào? Ngay cả đầu cũng không dám quay lại. Hắn vốn đang lôi kéo tay của hai huynh đệ cũng bỏ ra chạy thục mạng về phía trước. Vài tên hộ vệ của Dương gia làm như không nghe thấy lời cầu cứu của hộ vệ Nam Cung gia mà chỉ cắm đầu hộ tống ba vị thiếu gia bỏ chạy về phía trước. Dần dần rời xa khỏi trường tu la này.

Nói đùa sao? Người ta đến giết Nam Cung Nhạc đó! Chúng ta chết không ít người oan uổng rồi. Lúc này vất vả lắm mới lưu lại được một mạng thì ai còn dám tiến lên chịu chết đây? Ngay cả Dương gia hộ vệ chết khi nãy cũng là do Nam Cung gia các ngươi liên lụy vào. Hơn trăm người cũng không đánh lại một người thì lưu lại giúp các ngươi chẳng khác nào đưa thêm thịt vào miệng hổ cả. Ai biết được Nam Cung Gia các ngươi có thâm thù đại hận gì với vị Diêm La này? Lại còn đem cừu nhân đến tận đây nữa?

Hơn mười hộ vệ của Nam Cung Gia còn sót lại liền tập trung thành một đoàn, đưa Nam Cung Nhạc đang hôn mê bất tỉnh bảo hộ ở chính giữa. Song song giữa sợ hãi chính là cừu hận, ánh mắt có chút lo lắng nhìn Người bận đồ đen như một đám dê núi đang đợi bị làm thịt.

Người bận đồ đen cười trào phúng nhìn đám người Dương gia đang chạy đi xa. Ung dung xoay người lại, trường kiếm chỉ xuống đất, từng giọt máu tươi chạy xuôi rồi rơi xuống đất phát ratiếng 'phốc phốc' trầm thấp nhưng lại giống như âm thanh Diêm La Vương đang đòi mạng đang đập vào tai bọn họ.

"Thống khoái. Hôm nay thật sự là thống thoái mà. Ha ha ha..." Người bận đồ đen đột nhiên phát ra tiếng cười thoải mái, nâng trường kiếm nhìn những vết máu còn đọng lại, thở dài có chút tiếc hận: "Nghe nói lợi khí chính thức là giết người không dính máu. Xem ra thanh kiếm này còn xa mới có thể cùng so sánh với thần binh lợi khí à. Các ngươi nói thử xem có phải hay không?"

Một gã hộ vệ bị khí thế của hắn làm kinh sợ, không tự chủ được lên tiếng hỏi lại: "Có phải hay không cái gì?"

Người bận đồ đen cảm thán nói: "Nếu ta dùng thanh kiếm này chặt đầu toàn bộ các ngươi thì thân kiếm có thể phát sáng như nước, không dính một vết máu nào thì sẽ tuyệt vời như thế nào?" Hắn giống như đang nói nhảm lại giống như đang nói chuyện rất nghiêm túc cùng với đám người đối diện. Giọng nói có chút tiếc nuối, vì khuyết điểm của chính mình là không có được thần binh lợi khí.

"Tại sao? Tại sao giết chúng ta? Ngươi là ai?" Một gã hộ vệ cố gắng trấn tĩnh tinh thần quát hỏi.

"Vấn đề này ngươi hỏi rất ngu xuẩn! Bất quá xem như các ngươi cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn hôm nay thì ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết vậy. Ha ha. Nói cho người chết cũng không thể xem là tiết lộ bí mật. Để cho các ngươi làm con quỷ minh bạch cũng xem là một chuyện tốt vậy. Ha ha..." Người bận đồ đen rất có kiên nhẫn, nhìn đám người trước mắt hắn như những con kiến hôi, chỉ cần duỗi tay liền có thể nghiền chết.

Trong lòng các hộ vệ liền cảm giác được sát ý khôn cùng của hắn nên không khỏi tuyệt vọng. Tất cả đều cảm giác được mình phải chết nên lá gan cũng lớn hơn rất nhiều.

Một gã hộ vệ ưỡn ngực nói: "Các hạ. Ngươi mạnh mẽ hơn chúng ta cho nên chết dưới tay ngươi cũng không tính là oan uổng gì. Chỉ là mong ngươi nói cho chúng ta biết để chúng ta có thể chết rõ ràng. Tại sao ngươi lại muốn giết chúng ta? Nói rõ để cho các huynh đệ an tâm đi đường. Đương nhiên nếu ngươi không nói hay là không dám nói thì tùy ngươi thôi."

Người bận đồ đen cười to: "Ha ha. Không dám nói? Ta mà không dám nói sao? Ha ha. Chê cười. Chẳng lẽ các ngươi còn sống được sao? Cho dù nói cho các ngươi nghe thì các ngươi có thể truyền ra ngoài được sao?"

"Nếu không sợ để lộ bí mật thì tại sao một yêu cầu cuối cùng cũng người phải chết cũng muốn cự tuyệt?"

"Ha ha..." Người bận đồ đen cười dài: "Ta vốn không muốn nói nhưng lại không nhịn được. Trên thế giới này lại còn một đám ngốc như Nam Cung gia các ngươi sao? Thật là khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn vô cùng. Một đám đầu heo thì sao có thể trở thành một đại gia tộc? Nam Cung thế gia có thể tồn tại đến giờ mà không bị tiêu diệt thật sự khiến ta kinh ngạc đó!" Người bận đồ đen cười trào phúng.

Đám hộ vệ đều phẫn nộ: "Các hạ không nói thì thôi. Cần gì phải vũ nhục chúng ta? Vũ nhục một đối thủ không cùng cấp độ thì các hạ rất vui sao?"

Người bận đồ đen cười hắc hắc: "Không nên đả kích ta. Ta muốn nói các ngươi không nên kích ta làm gì. Sau lầm lớn nhất của các ngươi là đi cầu thân Dương gia chúng ta. Hắc hắc, Nam Cung Thiên Long quá ngây thơ. Ha ha..."

"Ngươi là người của Dương gia?" Vài tên hộ vệ cực kỳ hoảng sợ. Trong nháy mắt đã sáng tỏ không ít chuyện. Khó trách hắn không truy sát ba huynh đệ Dương Vĩ. Trách không được ba huynh đệ Dương gia đóng vở kịch bỏ chạy hay như thế. Trách không được người của Dương Gia mặc dù thừa lực nhưng lại không cứu Nhạc thiếu gia. Thì ra hắn là người của Dương gia. Thì ra đây là âm mưu của Dương gia nhưng mà tại sao Dương gia lại làm như vậy?

"Rất khó hiểu sao? Ha ha. Gia chủ Nam Cung Thiên Long các ngươi khẳng định sẽ hiểu rõ nguyên nhân. Các ngươi rình Lăng Gia, âm thầm bày mưu thâu tóm rồi lại dùng đám hỏi với Dương gia ta để bảo toàn những hậu chứng sau khi thâu tóm sao? Ha ha. Nghĩ tốt lắm. Hắc hắc, thế sự có thể vừa ý người sao? Mục đích của các ngưoi không thể nào đạt được đâu. Bởi vì Dương gia chúng ta cũng có chủ ý đồng dạng như vậy. Đã như vậy thì sao có thể cho các ngươi đoạt đi Đại tiểu thư nhà ta chứ? Lại còn giúp cho gia tộc các ngươi thu thập cục diện nữa chứ? Ngươi cho rằng Nam Cung gia các ngươi là ai? Một đám đầu heo mà thôi, còn muốn chúng ta hầu hạ vui đùa sao? Thật sự là chê cười mà?"

Mấy hộ vệ nhìn lẫn nhau, nhất thời không kìm chết được phẫn nộ đang trào dâng trong lòng. Dương gia! Giỏi thay một Dương gia! Quả ác độc...

Người bận đồ đen ung dung nhìn bọn họ nói: "Nói rõ cho các ngươi biết rồi. Ta cũng phải kết thúc thôi. Ta chỉ cần đầu của Nam Cung Nhạc trở về phục mệnh là được."

Chúng hộ vệ bi phẫn: "Chúng ta mặc dù không phải là đối thủ của ngươi nhưng cũng không thể thúc thủ đợi chết được lại càng không thể đem tính mạng của mình tự chấm dứt trên tay mình được. Đành phải làm phiền ngươi thôi. Mời..."

Người bận đồ đen cười to: "Hảo hán tử! Tất nhiên là như vậy rồi. Mọi người đi xuống suối vàng vui vẻ nhá. Đi cùng trư thiếu gia ngu xuẩn của các ngươi đi!"

Chúng hộ vệ đều giương đao kiếm lên, hét một tiếng liền xông lên. Trường kiếm của Người bận đồ đen nhanh như gió, xoát một tiếng đã đâm thật sâu vào lồng ngực một người trước mặt. Sau đó rút ra hướng vệ một hộ vệ khác. Trường kiếm chợt hiện lên thì đã thấy nó cắm trên ngực rồi.

Người bận đồ đen run cổ tay, trường kiếm chậm rãi được rút ra từ một gã hộ vệ khác. Dường như có chút phiền muộn, nói thầm: "Ta ra tay tuyệt không thể để người nào sống được. Mệnh lệnh khó khăn. Chư quân đi tốt!" Thân thể gã hộ vệ kia ngã xuống đất, khẽ co quắp một chút rồi bất động tại chổ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Người bận đồ đen thu trường kiếm lại, cũng không thèm liếc mắt vung lên một lần nữa đã đem đầu của Nam Cung Nhạc cắm trên mũi kiếm, cười hắc hắc bay khỏi đó.

Người bận đồ đen dường như rất tự tin, dĩ nhiên không cần phải kiểm tra xem thử có ai còn sống sót trên mặt đất không.

Một lúc lâu sau, hai tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên như cùng lúc. Trên nền đất đầy máu có hai gã hộ vệ chậm rãi mở mắt. Người bận đồ đen kia mặc dù đã xuyên kiếm qua thân thể bọn họ nhưng không có đâm xuyên trái tim. Hai người có thể nhặt lại được cái mạng nhỏ này.

Xa xa có tiếng người gào thét chạy lại. Một đại đội nhân mã giơ đuốc như một con hỏa long đang bay đến. Tốc độ cực nhanh. Đúng là đội ngũ cứu viện của Dương gia.

Hai gã hộ vệ vừa mới khôi phục được một chút thì ánh mắt toát ra sự thống hận cực kỳ. Các ngươi đến thật tốt a. Người vừa mới chết sạch thì các ngươi đã đến rồi. Xem chúng ta là kẻ ngu sao? Dưới cơn phẫn nộ cực độ kia khiến cho cả hai vừa mới thanh tỉnh được một chút đã phải mơ hồ trở lại

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử