Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 60: Thứ sáu mười thoại kỳ, cuồng đao và thuyền ma

“Bạch Ngọc Đường tại sao phải cứu Mạc Nhất Tiếu?” Mạc Nhất Đao không hiểu nhìn Mạc Nhất Bắc, “Ta chưa từng nghe nói bọn họ quen biết nhau nha.”

Mạc Nhất Bắc theo bản năng xoay mặt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu thấy hắn nhìn mình, thầm nói, ngươi nhìn ta làm gì? Bạch Ngọc Đường cũng không phải là của nhà ta nuôi.

Kỳ thực không chỉ Mạc Nhất Bắc, Cuồng Đao Môn có rất nhiều người đều cảm thấy chuyện này kỳ quặc... Trên giang hồ mặc dù ân oán giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có nhiều cách nói khác nhau, có nói hai người bọn họ là oan gia kiếp trước – kẻ địch kiếp này, nước lửa không hợp nhau. Cũng có người bảo hai người bọn họ là mạnh không rời tiêu, tiêu không rời mạnh, hảo huynh đệ đáng tin cậy... Bất quá, hai người này quan hệ sâu đậm dây dưa không rõ đây là điều ai ai cũng biết. Lại cứ trùng hợp như thế, Triển Chiêu xa tại Khai Phong phủ lại xuất hiện ở Cửu Giang phủ, mà Bạch Ngọc Đường, lại đúng lúc cứu đi Mạc Nhất Tiếu... Ai cũng sẽ cảm thấy nơi này tựa hồ là có bí ẩn.

“Triển nam hiệp.” Mạc Nhất Bắc đi tới, nói với Triển Chiêu, “Triển nam hiệp có biết chuyện Bạch Ngũ Gia và Mạc Nhất Tiếu quen biết hay chăng?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, tận lực làm bộ như vô tội nói, “Cái này... Không biết nha.” Thuận tiện oán thầm một câu, ta cũng không phải là con giun trong bụng hắn, đến hắn quen biết ai cũng biết.

Mọi người nhìn Triển Chiêu, Mạc Nhất Đao khó hiểu, “Bạch Ngọc Đường không phải đại hiệp sao? Tại sao muốn giúp cho tên phản đồ khi sư diệt tổ Mạc Nhất Tiếu?”

Triển Chiêu càng nghe càng khó hiểu, hắn cũng không phải là nói rời xa giang hồ từ đó không hỏi chuyện giang hồ nữa, thông thường tin tức trên giang hồ, hắn vẫn rất linh thông. Mạc Nhất Tiếu là một người tương đối có tiền đồ trong đám hậu sinh... Hắn khi sư diệt tổ chuyện lớn như vậy, hẳn đã sớm truyền ra đến cả thành mưa gió mới phải a, tại sao chưa hề nghe nói đến vậy?

Thấy Triển Chiêu tựa hồ mờ mịt, Mạc Nhất Bắc liền nói, “Chẳng lẽ triển nam hiệp không biết?”

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật, nói thầm, ta đúng là không biết cũng không muốn biết đâu, ngươi đừng nói cho ta có được hay không vậy? Tháng này ta nghỉ ngơi!

Mặc dù rất muốn nói, đây là việc nhà của Cuồng Đao Môn các ngươi, ta là ngoại nhân không tiện nhúng tay, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài chúng ta sau này còn gặp lại đi...

Nhưng Triển Chiêu là một đạo nhân da mặt mỏng, đành phải gật đầu một cái, bảo, “Triển mỗ đã lâu không hỏi tới chuyện trong chốn giang hồ, vì vậy không hiểu nhiều lắm.”

Mạc Nhất Bắc gật đầu, bảo, “Vậy thì khó trách, không dối gạt Triển đại nhân... Mạc Nhất Tiếu Nhị đệ của ta... Hắn đã phản bội Cuồng Đao Môn từ lâu rồi.”

Triển Chiêu bất đắc dĩ, xem ra người ta rất muốn nói nha, đành phải hỏi, “Phải không? Vậy quả thật là khiến người ta giật mình a, ta nghe nói Mạc Nhất Tiếu chính là người nổi bật trong đám nhân tài mới xuất hiện, có thể nào có hiểu lầm gì đó?”

“Hiểu lầm?” Mạc Nhất Đao cũng nổi giận, “Vì hiểu lầm ngay cả cha mình cũng giết sao?”

Triển Chiêu vốn là không yên lòng, bất quá sau khi nghe được lời của Mạc Nhất Đao, cũng sửng sốt, khẽ cau mày, hỏi, “Cái gì?”

“Triển đại nhân xem ra là thật không biết rồi.” Mạc Nhất Bắc thở dài, bảo, “Không nói gạt ngươi, mười ngày trước, phụ thân mang theo chúng ta lên đường, từ Thục Trung đến Cửu Giang phủ, tham gia tỉ võ chiêu thân do Nguyên lão gia cử hành. Cha ta cùng Nguyên lão gia là cố giao nhiều năm, vì vậy muốn cho ba người chúng ta đi thử, nếu thật có thể lấy được khuê nữ của Nguyên lão gia tử, vậy cũng coi như thân càng thêm thân rồi.”

Triển Chiêu gật đầu, chờ Mạc Nhất Bắc tiếp tục nói.

“Nhưng biến cố liền phát sinh vào ba ngày trước.” Mạc Nhất Bắc bảo, “Đêm hôm đó, Nhị đệ đột nhiên tựa như phát điên, từ trong phòng cha ta vọt ra, hắn một tay cầm đao quan chứa minh linh, một tay cầm đao của mình, trên đao máu tươi chảy ròng, đầu vai hắn cũng có vết thương.”

“Ban đầu chúng ta cho là đã xảy ra chuyện gì, xông đến xem thử, lại thấy phụ thân đã bị giết chết trong phòng... đầu và thân thể hai nơi.” Mạc Nhất Bắc nói tới đây, không khỏi bi thống, “Ban đầu trong chúng ta không một ai hoài nghi là Nhị đệ giết chết phụ thân, nhưng hắn lại đột nhiên nổi điên lên, giết mấy gia tướng, sau đó bỏ chạy đi mất...”

Triển Chiêu nghe được khẽ cau mày, nói như vậy, tựa hồ cũng không có người nào thật sự thấy quá trình Mạc Nhất Tiếu giết chết lão gia tử nha.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu hỏi, “Theo ta được biết, Mạc Cơ lão tiền bối võ công cao cường... Mạc Nhất Tiếu có khả năng giết chết lão tiền bối sao?”

“Cha ta trong khoảng thời gian này luôn không được khỏe.” Mạc Nhất Đao bảo, “Hơn nữa, nhị ca kể từ khi được cha ta truyền cho cuồng đao phổ, công lực đã tinh tiến không ít rồi... Chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn.”

Triển Chiêu nghe trong lời hắn nói dường như mang theo cơn giận, liền hỏi, “Cuồng đao phổ?”

“Cuồng đao phổ là tuyệt học cả đời cha ta.” Mạc Nhất Bắc bảo, “Hai năm trước đã truyền cho nhị ca ta rồi.”

Chân mày Triển Chiêu khẽ động, thầm nói — tại sao chỉ truyền cho Mạc Nhất Tiếu nhỉ, xem ra Mạc Nhất Tiếu là đứa con được lão đầu tử thương yêu nhất rồi.

Mạc Nhất Đao tựa hồ bất mãn, bảo, “Không thể không thừa nhận, nhị ca mặc dù tính tình cổ quái, nhưng phương diện học võ công là một thiên tài... Hắn và chúng ta cùng nhau luyện công, nhưng lại giỏi hơn chúng ta gấp mấy lần, vì vậy cha ta liền đem cuồng đao phổ truyền cho nhị ca, Cuồng Đao Môn sau này, hẳn cũng là của hắn.”

Triển Chiêu trong lòng sáng tỏ, quả nhiên như thế sao.

“Ách, Triển nam hiệp không nên hiểu lầm.” Mạc Nhất Bắc cảm thấy Mạc Nhất Đao nói quá, liền vội vàng bảo, “Kỳ thực cha ta cũng không thiên vị ai, đối với ba huynh đệ chúng ta, hắn từ trước đến giờ đều là xem như nhau... Bất quá, nghe nói muốn luyện võ công trên cuồng đao phổ cần nội lực cực cao, nếu không thì có thể bị mê hoặc tâm trí. Vì vậy cha ta nói, trong mấy người chúng ta, chỉ có Nhị đệ có tư cách luyện, chúng ta còn phải rèn luyện thêm mấy năm, vài năm sau, chỉ cần nội lực đủ rồi, hắn cũng sẽ đem cuồng đao phổ truyền cho chúng ta, cho nên chúng ta tuyệt không có câu oán hận.”

Hắn không giải thích thì thôi, càng giải thích Triển Chiêu càng thêm cảm thấy thú vị, thầm nói... Ta chỉ là một người ngoài, các ngươi có để ý cũng được, không ngần ngại cũng chả sao, lão đầu tử là thiên vị cũng tốt, không thiên vị cũng được, liên quan gì đến ta, làm gì nói rõ ràng như vậy, cứ như chỉ sợ người khác hoài nghi ngươi vậy?

“A...” Mạc Nhất Đao lại đứng một bên cười lạnh, không nói lời nào.

Triển Chiêu nhìn bộ dáng của hắn cũng hiểu, lão đầu chắc chắn là thiên vị. Lúc này, liền nghe thấy Tiểu Nguyệt ở phía sau nhẹ nhàng hí một tiếng.

Triển Chiêu xoay mặt, liền thấy Tiểu Nguyệt hất đầu nguẩy đuôi với hắn — Triển Triển, ngươi còn chưa chịu đi sao, trời sắp tối rồi.

Triển Chiêu gật đầu, đứng lên, đối huynh đệ họ Mạc bảo, “Ta nghe các ngươi mới vừa rồi nói, Mạc Nhất Tiếu được Bạch Ngọc Đường cứu đi, có phải không?”

“Đúng vậy.” Đám người áo đen phụ trách đuổi theo Mạc Nhất Tiếu đều gật đầu.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, “Như vậy, là Mạc Nhất Tiếu ngay từ đầu đã ở cùng chỗ với Bạch Ngọc Đường, hay là các ngươi đuổi theo hắn một hồi, Bạch Ngọc Đường mới đột nhiên xuất hiện?”

Mấy người áo đen kia trả lời, “Chúng ta bức hắn vào trong rừng, thấy hắn sắp sửa nhịn không được nữa, lúc này, có một bạch y nhân đột nhiên xuất hiện, chúng ta nghe Mạc Nhất Tiếu gọi hắn Bạch Ngọc Đường... Hơn nữa thanh đao hắn cầm và võ công tướng mạo, đúng là giống như lời đồn trên giang hồ.”

Triển Chiêu gật đầu, đối hai huynh đệ Mạc gia bảo, “Nhị vị... Ta và Bạch Ngọc Đường khá quen thuộc, hơn nữa ba ngày trước mới vừa từ Hãm Không Đảo đến đây, theo ta được biết, Bạch Ngọc Đường mấy ngày trước mới vừa rời đảo. Lần này ta có kỳ nghỉ, đã hẹn hắn cùng đến Lư Sơn... Chỉ bất quá vừa lúc ở trên đường đi lối khác, vì vậy hắn không thể nào có dính líu gì với Mạc Nhất Tiếu, bất quá con người hắn thích xen vào chuyện bất công trong thiên hạ, nói không chừng là nhìn thấy Mạc Nhất Tiếu bị thương...” Nói, nhìn đám người áo đen một cái, “Đúng rồi, các ngươi có nói gì với hắn không?”

Tất cả mọi người nhìn vị cầm đầu, người áo đen cầm đầu há miệng, bảo, “Ách... Ta bảo hắn bớt can thiệp vào nhàn sự... Nếu không liền, làm thịt hắn.”

Hắn vừa mới dứt lời, Mạc Nhất Bắc và Mạc Nhất Đao đồng thời trợn to hai mắt nhìn hắn một cách khâm phục, thầm nói ngươi giỏi thật nha, xem ra tâm tình Bạch Ngọc Đường cũng không tệ lắm, còn thả các ngươi một con đường sống, nếu không mấy người các ngươi có chết thì cũng là chết uổng.

Triển Chiêu nghe lời của hắn, khẽ mỉm cười, bảo, “Xem ra, là hiểu lầm.”

“Đúng vậy.” Mạc Nhất Bắc vội vàng đối Triển Chiêu bảo, “Còn phải làm phiền Triển nam hiệp lúc gặp mặt Bạch Ngũ Gia, giúp giải thích một chút, để tránh hắn đối với Cuồng Đao Môn chúng ta có thành kiến gì đó... Ngoài ra, có thể giúp chúng ta hỏi thăm một chút về nơi ở của Mạc Nhất Tiếu?”

Triển Chiêu gật đầu, đối hai huynh đệ liền ôm quyền, bảo, “Đây là tất nhiên, ta nhìn thấy hắn nhất định sẽ hỏi cặn kẽ... Vậy ta trước không làm trễ nãi nhị vị, còn phải lên đường.

“Hảo hảo.” Mạc Nhất Bắc vội vàng gật đầu, Triển Chiêu còn chưa kịp xoay người, tay áo đã bị Tiểu Nguyệt chạy tới ngậm chặt, lôi hắn đi ra ngoài, bộ dáng tựa hồ là rất gấp...

Tiểu Nguyệt mới vừa rồi ngửi xung quanh một vòng, Bạch Ngọc Đường lúc trước từng cỡi Hồi Phong đi qua nơi này, Tiểu Nguyệt biết Hồi Phong đã vào Cửu Giang phủ từ lâu rồi, nhưng Triển Chiêu còn lề mề chậm chạp như vậy, đây không phải là muốn gấp chết người ta sao. Vì vậy, Tiểu Nguyệt chờ không nổi nữa tự mình kéo dây cương, chạy tới kéo Triển Chiêu đi mau.

Triển Chiêu thật mất mặt bị Tiểu Nguyệt lôi kéo đến tận quan đạo, liếc mắt nhìn đã không nhìn thấy quán trà phía sau nữa, Triển Chiêu vung tay áo, trừng Tiểu Nguyệt, “Yến Sơn Nguyệt, ngươi như vậy ta rất mất thể diện!”

Tiểu Nguyệt dùng cái đuôi quất mông Triển Chiêu, Triển Chiêu đi lên trước mấy bước, xoay mặt nhìn nó.

Tiểu Nguyệt cào cào vó trước, tựa hồ thúc giục — nhanh lên một chút!

Triển Chiêu bất đắc dĩ, phi người lên thân ngựa, trong miệng lầm bầm, “Ngươi căn bản là không xem ta ra gì, ngươi xem Hồi Phong thật nghe lời?”

Tiểu Nguyệt không đợi Triển Chiêu nói xong, liền dạt ra bốn vó, phóng như bay đến Cửu Giang phủ.

...

Mắt thấy trời sắp tối, Bạch Ngọc Đường bảo đầu bếp làm mấy món ăn thanh đạm, đem cái bàn đặt trên bong thuyền, một mình cầm lấy bát rượu bầu rượu, ngồi bên lan can thuyền, nhìn nắng chiếu trên hồ, tự rót rượu uống một mình. Kỳ thực hắn cũng không phải là đang nhìn ánh sáng trên hồ, hắn ngồi bên góc này, vừa lúc có thể thấy con đường đi thông cửa thành... Nếu như có người vào thành, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Hồi Phong cũng lên thuyền rồi, tựa hồ hơi bị say sóng, bất mãn lẩn quẩn trong khoang thuyền.

Bạch Ngọc Đường tựa vào lan can đầu thuyền độc ẩm gần một canh giờ rồi, vẫn chưa thấy Triển Chiêu đến, chờ đến cổ hắn cũng bắt đầu ê ẩm, kéo theo tiểu nha đầu nấp sau khoang thuyền nhìn lén hắn cũng đã đau cổ.

Bạch Ngọc Đường đặt bầu rượu xuống bàn, bưng bát rượu qua lại trên bong thuyền, ngẫm nghĩ, uống xong bát này đi dạo đường phố một lát thôi, chờ thêm nữa chắc sẽ buồn chết.

Chính lúc này, đột nhiên liền nghe nơi xa, có người cười sang sảng một tiếng, mang theo kinh hỉ hỏi, “U... Động rồi à, ta còn tưởng là công tượng nhà ai khéo tay điêu khắc tượng Bạch Ngũ Gia chứ?”

Bạch Ngọc Đường chân mày khiêu khiêu, nghe thanh âm và giọng nói này rất quen tai cũng rất thiếu đòn, theo tiếng nói nhìn sang, liền thở dài, thầm nói... người nên đến thì lại không đến, kẻ không nên đến ngược lại đã đến rồi.

Chỉ thấy tại cách đó không xa, có một chiếc thuyền hoa phú lệ đường hoàng trang điểm lộng lẫy, trong mắt Bạch Ngọc Đường có vẻ xa hoa đến quê mùa đang lái đến đây, trên mũi thuyền có một người đang đứng, ăn mặc còn có vẻ lộng lẫy xa hoa hơn cả chiếc thuyền, mặc dù là một nam nhân. Bạch Ngọc Đường bị hắn làm hoa mắt, thầm nói sao hắn lại ở đây... Xem ra ở Cửu Giang phủ có náo nhiệt để nhìn.

Người này hơn hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, chỉ là trang phục quá mức lòe loẹt, nhìn rất tùy tiện, tóc buộc lại một cách tùy ý, theo gió sông khẽ phiêu đãng, xa xa phất tay, cùng Bạch Ngọc Đường chào hỏi.

Bạch Ngọc Đường tâm không cam tình không nguyện cùng hắn gật đầu một cái, cảm giác hôm nay trước khi ra ngoài mình không nhìn hoàng lịch, chỉ toàn thấy xúi quẩy.

“Làm gì vác vẻ mặt tâm không cam tình không nguyện vậy.” Người đó khinh công cũng được, tung người nhảy xuống trên bong thuyền hoa của Bạch Ngọc Đường, không đứng vững, đặt mông té trên thuyền... Đau đến nhe răng.

“Khụ khụ...” Bạch Ngọc Đường bị sặc rượu, nhìn hắn, “Ngươi không thể chờ nhích tới gần mới nhảy sao, không lọt vào sông coi như ngươi may mắn.”

“Khụ khụ.” Người kia đứng lên, lúng túng vỗ vỗ xiêm y, ho khan một tiếng, bảo, “Đại ý, đại ý.” [sơ ý]

Người này là ai... Người này họ Đường, tên Đường Di, Tứ công tử của Thục Trung Đường Môn, người ta gọi là Đường Tứ, bất quá còn có một ngoại hiệu, gọi Đường Đại Ý.

Người này cực thích tham gia náo nhiệt, e sợ cho thiên hạ bất loạn, thích đánh cuộc, háo sắc, thích ăn uống... Đặc điểm lớn nhất chính là con người rất qua loa đại khái, thường xuyên nháo chuyện cười, chỉ cần vừa gây trò cười, hắn sẽ thuận miệng nói một câu “Đại ý “, vì vậy thành danh.

Đường Di và Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng coi như bằng hữu cũ, bản chất không xấu, chính là rất phiền...

Đường Di nhìn chung quanh một chút, hỏi, “Ách? Triển Tiểu Miêu đâu?”

Bạch Ngọc Đường khiêu mi, trả lời, “Ta làm sao biết?”

“Hai ngươi không phải cùng đi sao?” Đường Di vỗ vỗ bụi trên mông, bảo, “Ta còn tưởng rằng hai ngươi cùng đi tra vụ án chứ.”

“Tra vụ án nào?” Bạch Ngọc Đường chau mày, thầm nói không phải đâu... Triển Chiêu còn chưa đến thì đã có vụ án rồi, vậy lúc hắn đến không phải lại nói mình môi tinh chuyển thế, thể chất rước lấy họa hay sao?

“Ngươi không phải tới tra án sao?” Đường Di hơi yểu xìu nhún nhún vai, bảo, “Chắc không phải đến xem mắt đi? Ai nha, nha đầu của Nguyên gia không đẹp, kém xa ngươi.”

Mắt thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường đã lạnh đi ba phần, Đường Di vội vàng khoát tay, cười nói, “Đại ý, nói đùa thôi... Vậy rốt cuộc thì Triển Chiêu có đến hay không?”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy hơi kỳ quái, liền hỏi, “Ngươi làm gì cứ nhất định đòi hắn tới?”

“Tra vụ án chứ sao.” Đường Di bảo, “Ta thấy ngươi bao thuyền, còn tưởng là ngươi đến tra vụ án đó... Không phải tra án ngươi bao thuyền làm gì?”

Bạch Ngọc Đường cau mày, bảo, “Bao thuyền là bởi vì khách sạn đã đầy... Tại sao bao thuyền lại cứ là tra án?”

“Trên sông này không được yên ổn mà.” Đường Di bảo, “Đợt trước rùm lên chuyện thuyền ma ngươi không biết sao?”

“Thuyền gì?” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Hôm nay ta vừa mới tới.”

“Thuyền ma đó.” Đường Di cười nói, “Ta tối hôm qua còn nhìn thấy mà... Một chiếc thuyền tồi tàn rất lớn, thoáng qua trước mắt một cái, chỉ chốc lát trong lúc ta chạy từ khoang thuyền ra đến trên bong thuyền, liền không thấy đâu nữa.”

Bạch Ngọc Đường nghe đến cau mày, “Có chuyện như vậy?”

“A.” Đường Di gật đầu, nghiêm túc nói, “Tối hôm qua hơn hai mươi mỹ nhân phụng bồi ta uống rượu cũng có thể chứng minh!”

Bạch Ngọc Đường hơi chán ghét nhìn hắn một cái, hỏi, “Loại thuyền ma này hại người hay là thế nào? Tại sao phải tra án?”

“Tất nhiên là hại người.” Đường Di bảo, “Ở trên con sông này, kể từ khi xuất hiện chiếc thuyền ma kia, tới tới lui lui đã mất tích một số người rồi, ngày hôm sau lại thấy trên sông, đều đã biến thành xác trôi.”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, Đường Di đột nhiên giương mắt nhìn phía cửa thành, cười nói, “Hắc, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến rồi!”

Bạch Ngọc Đường nghe xong chợt quay đầu lại, liền thấy ở cửa thành, một lam ảnh quen thuộc đang dắt một con hắc mã, thong dong đi bộ vào.

Đường Di liền thấy trên mặt Bạch Ngọc Đường hiện ra nụ cười... thật xinh đẹp a, xinh đẹp đến mức hắn ê răng, gió thổi phất vào mặt mẹ nó đều là ngọt.