“Là chủ tịch nhìn trúng tôi hay Diệp tổng đây nhìn trúng tôi?”

Ở khoảng cách gần như vậy, cả hai người đều thấy rõ gương mặt của đối phương.

Người đàn ông thì khuôn mặt góc cạnh, xương quai hàm rõ nét đầy quyến rũ, đôi mắt màu hổ phách sâu hun hút và đôi môi mỏng bạc tình.

Còn cô gái kia thì gương mặt trái xoan thanh tú, sống mũi cao nhỏ cân xứng, đôi mắt sắc lẹm toát lên khí thái tổng tài.

Vẫn là đôi môi đỏ mọng đó ở khoảng cách gần càng trở nên mời gọi.

Một người đàn ông mang nét phong trần với một cô gái quyến rũ đứng gần nhau tạo nên một khung hình thật đẹp.

Người đàn ông giữ thế chủ động ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô gái.

Cô gái kia cũng không kém cạnh, dù dáng người nhỏ bé lọt vào trong lòng của người đàn ông nhưng vẫn không hề giảm bớt đi khí thái bức người.

Họ đứng cạnh nhau, làm phông nền cho nhau và tôn nhau lên.

Nhìn hai người như một cặp tình nhân trời phú có vóc dáng, có nhan sắc.

Hơi thở của Brian và Diệp Tư Hạ đan cài vào nhau, hai người có thể cảm nhận được hương thơm của đối phương.

Trong không khí mờ ám này, sự cọ xát giữa nam và nữ đã toé lửa dẫn dắt dục vọng.

Brian chăm chú nhìn cánh môi hồng hé mở kia rồi nhẹ nhàng cúi xuống xé nhẹ bức tranh tĩnh lặng giữa hai người nhưng lại thêu dệt một bức hoạ khác đẹp đến nao lòng.

Diệp Tư Hạ cũng bị cuốn theo bầu không khí này, không biết làm gì hơn mà chỉ nhắm nhẹ đôi mắt mình lại, đón nhận nụ hôn chuẩn bị áp xuống của Brian.

Khi hai cánh môi mới nhẹ nhàng chạm vào nhau, chưa kịp cảm nhận được hơi ấm thì cửa phòng đột nhiên bật mở….

Cả hai giật mình lùi lại, dần lấy lại bình tĩnh để thoát khỏi không khí mê luyến vừa nãy.

Khung cảnh phòng làm việc của Diệp Tư Hạ thật quỷ dị, cô cảm giác thấy bao quanh mình đầy ánh mắt sắc nhọn dù ánh mắt ấy chỉ xuất hiện từ một người ở phía cửa ra vào.

Lúc này thư ký của cô mới vội vàng tiến đến, hốt hoảng nhận lỗi:

“Xin lỗi phó tổng giám đốc, lúc nãy chủ tịch rất tức giận muốn nhanh chóng gặp chị, em không thể ngăn cản và cũng không kịp báo với chị nên mới….”

Diệp Tư Hạ biết ba mình bình thường thì không sao, dù là chủ tịch nhưng đối với phòng của các giám đốc vẫn chờ báo cáo mới vào.

Nhưng một khi tức giận thì rất chuyên chế, chẳng nể mặt ai.

Hiểu được ba mình, Diệp Tư Hạ ra hiệu cho thư ký ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn bốn người, Brian, Diệp Tư Hạ, chủ tịch Diệp và thư ký của ông.

Tất cả đều im lặng, bầu không khí đầy mùi thuốc súng.

Brian tiến đến về phía chủ tịch, phá tan sự im lặng đáng sợ này:

“Chủ tịch, xin ngài thứ lỗi.

Vừa nãy là do tôi sai trước, không tập trung làm việc mà cố tình trêu đùa phó tổng giám đốc.

Mong ngài trách phạt tôi.”

“Brian…anh…”

Diệp Tư Hạ nghe thấy vậy trợn tròn mắt nhìn về phía người đàn ông đang cúi đầu nhận lỗi kia, đanh tiếng gọi to.

Nhưng ngay sau đó nhận được ánh mắt nghiêm khắc của chủ tịch Diệp Bác Văn, Diệp Tư Hạ đành im bặt.

Ánh mắt của Diệp Bác Văn chuyển đến người thanh niên đang cúi đầu nhận lỗi, chỉ mười mấy phút trước còn dám to gan ôm ấp con gái ông ngay tại đây.

Vị chủ tịch bình tĩnh cất giọng nhưng không mất vẻ uy quyền:

“Trợ lý Brian, đã là một nhân tài thì phải biết dùng tài trí suy nghĩ thiệt hơn trước khi làm việc gì, phải áp vào với hoàn cảnh và đối tượng thực tế.

Hành động vừa rồi của cậu, đứng trên cương vị chủ tịch, tôi rất không hài lòng, đứng dưới cương vị người cha, tôi càng không thể không tức giận.

Việc lén lút qua lại trong công ty kiểu này tôi không thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thân là một Chủ tịch tôi buộc phải xử lí triệt để.”

Giọng nói chậm rãi nhưng thật lạnh lẽo, Diệp Bác Văn đón cây súng giảm thanh từ phía thư ký của mình, chĩa về phía Brian, đanh giọng:

“Cậu bắt buộc phải nhận hình phạt.”