Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh

Chương 12: 12 Chap 12 Cuộc Nói Chuyện Của Hai Người Đàn Ông

Người đàn ông bị thương kia chính là Bạch nhị thiếu gia mấy ngày gần đây nổi dần lên như vũ bão với thông tin trở về và công khai thân phận với tất cả mọi người.

Dường như nét dịu dàng lúc nãy hoàn toàn bị đánh tan, giờ đây là gương mặt lạnh lùng, đánh mắt lườm người bạn của mình:

\-Đang yên đang lành cậu gọi cả họ tên tôi ra làm gì? Muốn là cho cả thế giới biết đến tôi sớm hơn kế hoạch sao?

Giọng nói đe doạ đấy cũng không làm người bạn kia nổi giận mà vẫn còn nổi nhã hứng bông đùa:

\-Sao nào, lo sợ chưa kịp tắt máy bị đại mỹ nhân kia nghe thấy rồi biết thân phận thật của cậu sao? Nếu cô ấy mà biết trợ lý mỗi ngày bên cạnh mình là Bạch thiếu gia thì không biết cô ấy sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?

\-Phản ứng như nào sẽ nhanh biết thôi.

Cậu không cần vội mà ngồi đó đoán mò tâm trạng người khác.

\-Hey! Tôi cũng không muốn biết tâm trạng cô ấy, tôi thực sự chỉ muốn biết tâm trạng của cậu như nào khi không được hàng ngày ngắm nhìn đại mỹ nhân đó nữa.

Nói rồi, anh ta cười to vui vẻ đắc ý khi thấy vẻ mặt đen sì của bạn mình.

Bạch Kỳ Thiên lúc này ánh mắt có chút khác lạ nhưng rồi nhanh chóng biến mắt, gằn giọng nói với tên đang vui vẻ cười đùa kia:

\-Lâm Ảnh Quân cậu chán sống rồi sao, im cái miệng chó của cậu lại.

Hết việc rồi thì đi về.

Có lẽ đã chọc tức anh nên tên họ Lâm kia cũng dừng lại trò vui đùa của mình.

Giọng chuyển sang lạnh lẽo có phần nghiêm túc:

\-Không trêu cậu nữa, vết thương của cậu lần này là do đâu? Dù sao cũng không phải ai cũng có thể khiến cậu bị thương dễ dàng như thế.

Một Lâm Ảnh Quân bất cần, lông bông lúc nãy như chưa từng tồn tại khi thấy được vẻ mặt nghiêm túc lúc này.

Lâm Ảnh Quân nghe thấy tiếng trả lời của người bạn:

\-Là Diệp Bác Văn.

Ông ta còn bảo vì bây giờ đã già, bắn súng không còn chuẩn nữa.

Sao cậu có tin không?

Nói sau câu đó, Bạch Kỳ Thiên đưa ly rượu lên môi nhấp nhẹ, quay mặt nhìn Lâm Ảnh Quân:

\-Sẽ tin nếu ông ta 80 tuổi.

Lão gia này hồi trẻ mới tiếp quản công ty có giao du với bên hắc đạo, trình độ bắn súng và khả năng đánh nhau cũng không phải hạng xoàng.

Hôm nay không cho cậu một nhát vào tim là muốn cảnh cáo đấy.

Lẽ nào ông ta phát hiện ra gì rồi nên mới muốn dùng đến súng cảnh cáo cậu?

Bạch Kỳ Thiên nhếch miệng cười, đưa tay sờ nhẹ lên môi mình:

\-Ông ta phát giác ra chưa thì tôi không biết nhưng lần cảnh cáo này là vì chuyện khác.

\-Có chuyện gì mà khiến lão già đó tức giận như vậy? Liên quan tới công ty sao? Hay là….

liên quan tới vị Diệp tiểu thư kia?

Trước câu hỏi kia, Bạch Kỳ Thiên không trả lời mà đánh sang chuyện khác:

\-Việc tôi nhờ cậu điều tra về thế lực hắc đạo giúp đỡ Diệp Bác Văn từ trước tới nay cậu làm đến đâu rồi?

\-Thế lực này không phải vừa đâu.

Theo như tôi điều tra, tổ chức này chỉ làm ăn đơn giản ở nước ta nhưng sang đến bên Mỹ chiếm đóng mở rộng địa bàn cũng ghê đấy.

Còn vì sao Diệp Bác Văn quen biết được tổ chức này, đến giờ chưa rõ.

Vậy nên, cậu cẩn thận vào.

Bạch Kỳ Thiên lắng nghe vậy, chuyển đổi cách ngồi trên chiếc ghế tựa cạnh bể bơi.

Anh ngồi thẳng lên, tay khuỷu tay chống vào hai đầu gối, ánh mắt thâm trầm nhìn xa xăm.

Thấy bạn mình yên tĩnh suy nghĩ, Lâm Ảnh Quân nâng ly rượu về phía Bạch Kỳ Thiên: “Nào, uống tiếp”.

Hai người đàn ông cạn ly uống rượu.

Gương mặt của hai người được ánh sáng dưới bể bơi hắt lên, ánh sáng này như chỉ đủ mơn trớn góc cạnh khuôn mặt, làm cho đường nét điển trai tuấn tú của hai người đàn ông càng thập phần quyến rũ.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Tại căn biệt thự của Diệp gia.

Trên chiếc giường ngủ của mình, Diệp Tư Hạ vẫn còn lăn đi lăn lại chưa ngủ được rồi cô ngồi bật dậy, tự nói:

\-Tên Brian chết tiệt kia, một phó tổng giám kiêm Diệp tiểu thư xinh đẹp như mình gọi điện hỏi thăm hắn, nói nhiều như vậy thật thế mà hắn dám đáp lại mình bằng vài câu lạnh tanh.

Thật là tức chết mà.

Diệp tiểu thư xinh đẹp nay lại tức giận vì một chuyện cỏn con nhưng dáng vẻ của cô lúc này trông thật đáng yêu.

Cô giận mà thổi phù phù mấy sợi tóc rủ xuống trước mặt.

Ngồi mà nghĩ lại: “ Nhưng mà cũng phải nói, giọng của tên trợ lý Mà chúc xong giờ thì mình không ngủ được thế này đây lạnh này thật ấm mà.

Nhất là câu chúc ngủ ngon của hắn, nghe thật êm tai.

Biết vậy vừa nãy thu lại sau này mỗi tối đi ngủ ngồi nghe để trong giấc mơ được gặp trai đẹp.”

Diệp Tư Hạ dù là đi cửa sau để đưa được Brian về làm trợ lý hành chính hay thỉnh thoảng cũng có chút trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng vẫn biết chừng mực, ra khỏi công ty là không còn quan hệ sếp với nhân viên nên không thể quá trớn trêu đùa.

Chỉ có đến hôm nay cô mới to gan lộng hành, dám hôn trợ lý của mình ngay tại phòng làm việc.

Nghĩ lại thật may là ba cô vào chứ người khác thì….Rồi như thế nào cô lại nghĩ đến nụ hôn trong văn phòng sáng nay.

Lúc đó hai cánh môi dù chỉ chạm nhẹ không lâu nhưng nó cũng đủ khiến cô say đắm vì độ ấm nóng của bờ môi đó.

Nhớ lại mùi hương nam tính quyện vào mũi và môi lúc đó mà mặt cô đỏ rần.

Đến tối nay, vì vết thương lúc sáng nên cũng là lần đầu Diệp Tư Hạ gọi điện cho Brian khi không liên quan đến vấn đề công việc.

Thế là cũng lần đầu được vị trợ lý đẹp trai kia chúc ngủ ngon.

Ai ngờ được cô nàng này vì nghe xong câu chúc ngủ ngon mà đến nửa đêm vẫn không ngủ được.

“Ôi sao không ngủ được vậy.

Đúng thật là mê trai đầu thai mới hết.

Mà cũng không được gọi là mê trai, mình đây là biết hưởng thụ cái đẹp.”

Và thế là vị tiểu thư biết hưởng thụ cái đẹp đó gần đến sáng mới có thể ngủ được….