Hình như Tô Minh đã ngủ rất say, chuyển động như vừa nãy mà cũng không đánh thức anh dậy, chỉ làm cho cái áo đang đắp trên người rơi xuống thôi. Trâu Bắc Viễn đắp áo lại đàng hoàng lên cho anh, xong xuôi hết rồi hắn nằm nghiêng người ngắm gương mặt khi ngủ của anh.

Lều chống nước được kéo kín lại nên đã chắn bớt đa số ánh sáng, bên trong đã tối hơn rất nhiều, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ được đường nét gương mặt dịu dàng của Tô Minh. Cơ thể anh phập phồng theo nhịp thở, kề sát lại gần hơn một chút thì có thể ngửi được một mùi cam chanh hoà lẫn vào mùi khói thuốc rất nhạt.

Trâu Bắc Viễn lại cứ nhớ tới cái hang núi trong truyện tranh kia cực kì không đúng lúc. Hắn vội nghiêng người qua nằm ngửa, không dám ngắm nữa.

Nhưng đúng lúc này Tô Minh lại nhúc nhích, anh nghiêng người đưa mặt qua phía Trâu Bắc Viễn, trán vô thức cọ cọ vào vai hắn. Hơi thở nóng rực phả vào cánh tay của Trâu Bắc Viễn cách một lớp vải mỏng manh. Trâu Bắc Viễn nhẹ nhàng, chầm chậm nghiêng đầu qua, áp mặt vào trên đỉnh đầu của Tô Minh. Xong rồi hắn lại đưa tay qua kéo cái áo bị rơi xuống lên đắp lại đàng hoàng cho Tô Minh.

-

Lúc trời sắp sáng thì báo thức Trần Mộc Siêu cài để câu cá reo lên. Anh ta nhanh chóng bật dậy ấn tắt rồi lại ngồi thụp xuống lại. Sau đó mới chợt phát hiện ra người ngủ bên cạnh mình đã đổi thành Trâu Bắc Viễn rồi. Trần Mộc Siêu suy tư nhìn hai người này một lúc rồi lặng lẽ kéo mở lều đi ra ngoài.

Tô Minh đang ngủ mơ màng thì bị tiếng kéo khoá lều đánh thức. Anh mở mắt ra thì đã thấy gương mặt của Trâu Bắc Viễn ngay kế bên mình.

Gương mặt của người trước mắt này khá góc cạnh, mày sắc mắt bén, khoé môi đang thả lỏng nên hơi cong nhẹ lên như trẻ con đang giận dỗi. Trên cằm đã có râu nhú ra rồi, Tô Minh đưa tay qua vuốt ve trên cái cằm kia cách một khoảng không, tưởng tượng ra cảm giác thô cứng khi ngón tay sờ lên đó.

Trâu Bắc Viễn bất thình lình mở mắt ra, vừa đúng lúc bắt quả tang được ngón tay đang lơ lửng trên mặt hắn của Tô Minh. Chắc là vì chưa tỉnh ngủ nên hắn cũng không bày ra vẻ mặt gì, chỉ đưa tay qua nắm chặt lấy rồi đặt lên trên lồ.ng ngực.

Lều này ngủ được ba người nhưng do Trâu Bắc Viễn to quá nên trông có vẻ hơi chật chội, Tô Minh không thể tránh khỏi chuyện dựa sát vào người hắn được. Cảm nhận được độ ấm trên người đối phương, lại còn đang bị nắm tay nên Tô Minh không thể lỗ mãng thêm nữa. Anh đành ngoan ngoãn nằm nghiêng người, tầm mắt rơi trên sống mũi cao vót của Trâu Bắc Viễn.

Qua vài giây sau, hình như cuối cùng Trâu Bắc Viễn cũng đã tỉnh táo lại rồi. Hắn kéo tay của Tô Minh xuống đặt bên cạnh, chầm chậm buông lỏng ra: "Tôi cũng đi ra bên sông xem thử."

Tô Minh xoay người qua nằm thẳng, đưa áo lại cho hắn.

"Không cần." Trâu Bắc Viễn ngồi dậy rồi nói: "Anh đắp đi, em không lạnh."

Khi nãy Trần Mộc Siêu ra từ cửa bên trái, nhưng mà giày của Trâu Bắc Viễn lại nằm ở bên phải, hắn phải đi ra từ cái cửa bên phía bên kia của Tô Minh.

Tô Minh nhìn hắn, không hề có ý định nhường đường cho hắn qua.

Trâu Bắc Viễn khom người xuống, một tay chống bên gáy của Tô Minh, gần như là đè luôn Tô Minh xuống dưới. Còn Tô Minh thì vô cùng bình tĩnh đối mắt với hắn, hơi thở nhè nhẹ.

Hắn cứ nhìn nhau với Tô Minh như thế rồi mới lăn xuống khỏi người Tô Minh.

-

Trên đường về là Trâu Bắc Viễn lái xe. Hắn thấy Tô Minh buồn ngủ quá nên bảo Tô Minh ra ghế sau ngủ bù đi, áo của hắn cũng khoác trên người Tô Minh mãi không lấy về lại.

Tô Minh nhìn trộm hắn qua gương chiếu hậu từ đằng sau, vóc người của hắn quá cao nên nhìn từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy được hàng râu xanh nhạt nhú ra dưới cằm. Tô Minh điều chỉnh lại góc độ, vừa mới nhìn thấy được môi hắn thì điện thoại đã reo lên. Anh cầm lên xem thử thì thấy là tin nhắn Trần Mộc Siêu gửi.

Anh khó hiểu nhìn về phía ghế phó lái một cái, Trần Mộc Siêu cũng quay đầu lại nhìn anh, hếch hếch cằm lên bảo anh xem điện thoại đi.

Tô Minh cúi đầu xuống xem tin nhắn Trần Mộc Siêu gửi qua: [Tối qua hai tụi bây đã lén lút làm gì sau lưng anh rồi hả?]

Tô Minh buồn cười không nhịn được: [Anh thấy tụi em giống như đã làm gì rồi hả?]

Điện thoại của Trần Mộc Siêu bật chế độ yên lặng, Tô Minh cũng tắt chuông đi, sau đó thì nhanh chóng nhận được tin trả lời của Trần Mộc Siêu: [Giống.]

Tô Minh: [Giống làm gì rồi?]

Đúng lúc này Trâu Bắc Viễn hỏi hai người: "Còn sớm lắm, hai người có đói không? Có muốn đi ăn sáng không?"

"Hai đứa đi đi, anh không đi đâu." Trần Mộc Siêu nói: "Anh phải về mua bữa sáng cho bạn gái rồi."

"Trai tốt thật." Trâu Bắc Viễn khen một câu: "Thế em và Tô Minh cũng mua về vậy."

Hắn nhìn Tô Minh qua gương chiếu hậu thì phát hiện không nhìn thấy được mắt của Tô Minh. Thế là hắn đưa tay qua chỉnh lại góc của gương chiếu hậu xong rồi mới hỏi: "Được không?"

Tô Minh và hắn nhìn nhau một giây rồi mới gật đầu đồng ý, điện thoại lại có một tin nhắn mới gửi đến.

Trần Mộc Siêu: [Chơi ngoài trời.]

Sáng sớm chủ nhật, trên đường lộ thông thoáng vô cùng. Trâu Bắc Viễn nhìn thấy được Tô Minh đang nhìn điện thoại cười rất đẹp, hắn rũ mắt xuống nhìn về phía đối phương, ý cười trên mặt cũng nhạt đi rồi không nói gì thêm nữa.

-

Sau khi vào trong nội thành thì đi mua đồ ăn sáng trước, xong rồi mới đưa Trần Mộc Siêu về tới nhà. Lúc hai người về tới khu đô thị Thiên Hợp thì vừa đúng chín giờ rưỡi.

Lúc ra khỏi thang máy, Tô Minh cởi áo khoác ra trả lại cho Trâu Bắc Viễn. Anh giơ thủ ngữ cảm ơn Trâu Bắc Viễn, lúc vừa mở cửa nhà ra thì Trâu Bắc Viễn lại gọi anh lại: "Anh."

Tô Minh dừng lại, quay đầu qua nhìn hắn. Trâu Bắc Viễn nói: "Hôm nay em bôi thuốc giúp anh." Nói xong thì lại giải thích thêm: "Hôm qua đã hứa với anh rồi nhưng không giúp được gì."

Tô Minh nhìn hắn, gật gật đầu rồi đi vào trong nhà.

Dầu thuốc bác sĩ kê cho là lượng dùng cho một tuần lễ, không bao lâu sau thì đã hết mất rồi. Nhưng mà vai của Tô Minh thì vẫn còn chưa khỏi hẳn.

-

Tối thứ sáu tuần sau Tô Minh có hẹn với vài người bạn gặp nhau ở Bốc Xinh. Tối nay ở đây cũng có tổ chức một trận đấu bốn hiệp không chính thức, nghe nói là trong số đó có tuyển thủ trong nước vừa mới giành được đai quyền vương quốc tế - Dư Điển, ngoài ra còn có tay boxing Nhật Bản - Inoue Junya.

Tô Minh không hiểu gì về boxing, Trâu Bắc Viễn cho anh vài vé mời nên anh chỉ đơn giản đi hóng chuyện vậy thôi.

Hôm nay khách tới Bốc Xinh đông chưa từng thấy, có không ít những người mê boxing đã bay từ nơi khác tới vì trận đấu này.

Chỗ để lại cho họ cách đài thi đấu rất gần, ngồi trên ghế thôi là đã nhìn thấy được vô cùng rõ ràng tình hình trên sàn đấu. Sau khi họ đến thì Trâu Bắc Viễn và Hứa Gia Địch cũng đi từ trên lầu xuống ngồi cùng họ.

Hôm nay Tô Minh lại mặc cái áo sơ mi đã mặc tới quán bar lần trước, không đeo dây chuyền mà ngược lại bên tay phải đeo hai chiếc nhẫn làm kiểu. Cổ áo sơ mi phanh rộng, để lộ ra xương quai xanh và một mảng da thịt.

Lúc Trâu Bắc Viễn ngồi xuống bên cạnh anh thì nhìn chằm chằm anh một lúc. Tô Minh đang uống rượu với bạn nên không để ý tới hắn. Trâu Bắc Viễn đợi anh buông ly xuống thì mới kéo vai anh xoay về phía mình, nghiêm túc nói: "Hôm nay bọn họ mở điều hoà thấp lắm, mặc đồ lại đàng hoàng đi đừng để bị cảm."

Tô Minh trên người đã hơi toát mồ hôi:?

Sau đó Trâu Bắc Viễn cài lại hai nút lên trên cho Tô Minh dưới cái nhìn chăm chú của anh.

- ----------

Mơ: Từ chương sau cho họ xưng anh-em nha quý vị. Stop xưng em, boss xưng anh.