Hôm nay là sinh nhật Tiếu Lam, sau khi hết tiết học anh ngồi trong phòng làm việc lướt weibo. Quản trị viên của FanClub @ anh: “@Phong Kỳ: tối nay nhất định phải qua group FC tám đó nha nha nha! Bọn em sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ đại nhân khâm điểm! Sinh nhật vui vẻ nha anh già!” kèm theo một thiệp chúc mừng hình chibi đáng yêu.

Tiếp theo là các loại @ và vân vân, đám bạn tốt rối rít tặng quà. Tiếu Lam lượn sang weibo Giữa Trưa, phát hiện vẫn chỉ có mấy post loe ngoe như cũ, mới nhất vẫn là cái “tôi với Phong đại cái gì cũng không có, hoàn toàn trong sáng, thật đấy”. Thành thật mà nói, lúc anh thấy cái post weibo này thì không khỏi bật cười ra tiếng. Trước mắt hiện lên gương mặt ngượng ngùng bối rối của Hứa Đình, khiến cho anh thật muốn nhéo nhéo vài cái.

Anh vẫn còn muốn trêu ghẹo cậu, mặc dù thật lòng anh rất muốn thành một couple với cậu.

Quà sinh nhật là cái gì nhỉ, anh rất tò mò nha, có điều cứ duy trì cảm giác hồi hộp thần bí không phải là thú vị hơn sao. Anh già nào đó thích thú cười xấu xa. Cứ mỗi khi tới giờ học, hình tượng giáo sư Tiếu Lam nghiêm túc lại tự động quay về, anh lên tiếng chào hỏi đồng nghiệp rồi lên lớp. Nghe nói, ngày đó thầy Tiếu tâm tình hớn hở vượt xa biểu hiện của người thường, giảng bài thêm thắt nhiều tiết mục chọc cười, không khí lớp học đặc biệt sôi nổi, chuông báo hiệu hết giờ vang lên mà các bạn học còn lưu luyến. Trong tiếng cười rộn rã cùng mấy câu trêu chọc của đám học sinh loi nhoi như: “Thầy ơi rốt cuộc thầy cũng muốn kết hôn rồi sao! Gả hay cưới đều được! Ngày xuân mới là vương đạo!”, “Thầy ơi lúc nào tụi em mới được ăn kẹo cưới ”, “Còn có rượu mừng nữa cơ ”, “Thầy già hôm nay đẹp trai chết người nha! Tình yêu thật là kỳ diệu!” thầy Tiếu cười thần bí, phất tay một cái, lướt đi như một cơn gió.

Tiếu Lam đăng nhập weibo, Giữa Trưa vẫn im re, không có động tĩnh gì.

Anh đi ngang qua nhà Hứa Đình, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, ráng kiềm chế ý muốn chạy lại ấn chuông, bước tới cầu thang tiếp tục lên lầu.

Về đến nhà, cơm tối đã ăn, là đồng nghiệp mời. Sau khi tắm xong, Tiếu Lam khởi động máy tính, nhìn thấy gương mặt của mình phản chiếu trên màn hình màu đen, anh có chút ủ rũ lẩm bẩm: “Hứa Đình, em đang dở trò quỷ gì vậy.”

Anh đăng nhập ẩn QQ, không vào group của fan, tìm được avatar của Giữa Trưa, ừm, cậu ấy đang online.

[Kỳ]: có ở đấy không

Đối phương trả lời rất nhanh.

[Giữa Trưa]: có

[Giữa Trưa]: anh về nhà rồi à?

[Kỳ]: ừ

[Giữa Trưa]: hơi trễ…

[Kỳ]: đồng nghiệp mời ăn cơm mà

[Giữa Trưa]: ừm… bây giờ anh đang ở nhà sao

[Kỳ]: đúng vậy

[Giữa Trưa]: ưm… anh chờ tôi một chút

[Kỳ]: Giữa Trưa

[Kỳ]: Giữa Trưa?

Đối phương không trả lời.

[Kỳ]: Giữa Trưa, cậu ở đâu?

Tiếu Lam đứng lên đi tới cửa, đồ ngốc này bỗng nhiên dũng cảm vậy sao?

Chuông vang lên, Tiếu Lam mở cửa, Hứa Đình đang đứng bên ngoài, trong tay cầm theo một túi quà, cái đầu vốn đang cúi thấp nhanh chóng ngước lên, mặt có chút hồng hồng, đôi mắt lom lom nhìn anh.

Chậc… mặc dù hơi khác so với tưởng tượng của mình, nhưng Tiếu Lam vẫn rất vui vẻ. Anh vỗ vỗ đầu cậu, cười nói: “Hứa Đình, chào cậu.”

Hứa Đình nhét túi quà vào tay anh, sau đó lắp bắp nói: “Cái này, này… Tiếu tiên sinh! Tôi biết hôm nay là sinh nhật anh, tôi, tôi… có chút quà, sinh nhật vui vẻ!”

Tiếu Lam còn chưa kịp lên tiếng mời cậu vào nhà ngồi chơi, Hứa Đình đã xoay người bỏ chạy xuống lầu.

“Này…” Tiếu Lam dở khóc dở cười, xoay người đóng cửa lại. Đặt túi quà lên bàn, từ bên trong lấy ra một tập giấy vẽ mỏng có bìa cứng màu xanh nhạt, còn có một bức tranh vẽ anh.

Tiếu Lam trong tranh, dựa người vào bên cửa sổ, ôm khuỷu tay, màu sắc ấm áp tôn lên nụ cười dịu dàng. Không phải là bức tranh với những đường nét hoa lệ, cũng không phải phong cách thô kệch. Tranh của cậu đường nét đơn giản nhìn như tùy ý phác thảo trên nền ánh sáng màu lam nhạt lộ ra vẻ trong suốt, nhưng lại rất tinh tế, phảng phất như không có thật.

“Vẽ anh được đẹp trai như vậy sao…” Ai đó thấp giọng lẩm bẩm, lật tập giấy vẽ ra.

Tấm thứ nhất, là gương mặt Hứa Đình theo phong cách chibi, đáng yêu đến mức khiến cho người ta muốn chọt chọt vài cái, phía dưới viết một hàng chữ: fan thầm lặng – Hứa Đình/Giữa Trưa.

Tấm thứ hai, là bạn nhỏ Hứa Đình đang ngồi gõ chữ trước máy vi tính, hình ảnh trên trang web đang xem là lời nhắn của Phong Kỳ ở một tác phẩm nào đó. Phía dưới có hàng chữ chú thích: 【Trước giờ em là fan cuồng của anh, hôm nay mới có thể nói cho anh biết. Phong Kỳ, em chú ý anh đã lâu rồi, thích anh đã lâu rồi, dưới mỗi tác phẩm của anh em đều để lại lời bình, chẳng qua là mỗi lần dùng một cái tên khác nhau. 】

Tấm thứ ba, bạn nhỏ Hứa Đình đang cầm một cái microphone, vẻ mặt khẩn trương, bên cạnh có một ký hiệu hình trái tim.

【Sinh nhật anh năm ngoái em tham dự ghi âm, giọng nói của em xen lẫn trong rất nhiều lời chúc phúc, nhưng vẫn hi vọng anh có thể nghe thấy lời chúc của em. Chúc anh sinh nhật mỗi năm đều vui vẻ, chúc anh hạnh phúc. Mặc dù trước lúc ghi âm em đã suy nghĩ thật lâu, làm thế nào để anh chú ý tới em, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua XD. Đó không phải là tính cách của em, quan trọng nhất là, hết thảy mọi chuyện của anh đều tốt đẹp.】

Tấm thứ tư, Tiếu Lam đang ngồi trước máy vi tính, lướt weibo, bên cạnh là bạn nhỏ Hứa Đình được vẽ đơn giản vài nét, không tô màu.

【Trên weibo em ‘Lặng Lẽ Chú Ý’ anh, cho đến khi anh ‘Chú Ý’ em, em mới đổi thành ‘Công Khai Chú Ý’. Làm một fan thầm lặng, em nghĩ mình thật xứng đáng bị mọi người tức giận. Đọc truyện của anh, em có thói quen vẽ ra cảnh tượng hiện lên trong đầu, tới bây giờ gom lại cũng được rất nhiều rồi. Những thứ này em cho rằng không thể thành tranh minh họa chính thức, vào hôm nay, mong anh cho em câu trả lời.】

Mỗi lần lật thêm một tờ, trong lòng Tiếu Lam lại thêm một phần cảm động. Tấm thứ sáu, cảnh tượng là ở trong nhà Tiếu Lam, bạn nhỏ Hứa Đình đang đứng trước máy vi tính của anh, website đang mở là trang chủ weibo Phong Kỳ, còn anh đang gọt hoa quả trong phòng bếp.

【Khi biết anh chính là Phong Kỳ, em thật sự không biết phải làm sao. Cho nên, thứ lỗi cho em ngày đó vội vàng rời đi, sự thật là, em hoàn toàn không cảm thấy vui sướng khi “Phong Kỳ ở ngay lầu trên nhà mình”, em bối rối, không biết phải đến gần anh thế nào mới phải. Nếu chúng ta ở hai thành phố khác nhau, em liền có thể yên ổn làm một fan thầm lặng, nhưng mà, chúng ta gần nhau như vậy, cũng là bởi vì có cơ hội nên em nuôi hi vọng, lúc nào cũng buồn phiền, và trở nên tham lam.】

Tấm thứ bảy, hai người sóng vai xuống lầu, cầu thang có vẻ rất hẹp. Bạn nhỏ Hứa Đình gương mặt ửng hồng, khóe miệng cong cong.

【Có thể đi gần anh như vậy, em rất rất hồi hộp. Khi anh nói 《 Bồ câu của Jerusalem 》 đọc rất hay, em thật cao hứng, bởi vì anh thật sự đọc nó, em có cảm giác được coi trọng. Cảm ơn anh. Anh nói, hi vọng có một gia đình, như vậy sẽ không còn cô đơn nữa. Ngày đó, em cũng không cách nào nói nên lời, em muốn cho anh một gia đình, cùng nhau sưởi ấm, cùng nhau chung sống. Lời anh nói, có còn hiệu lực không?】

Tấm thứ tám, Hứa Đình đưa tay kéo góc áo Tiếu Lam, vẻ mặt vô cùng kiên định.

【Mặc dù em nói em là fan của anh, nhưng em chẳng có gì để chứng minh, em biết, anh sẽ không tin tưởng. Phong Kỳ, em là thật lòng, em chưa từng nghiêm túc thích một ai. Đến khi phát hiện mình lỡ thích anh, anh đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của em. Anh nói với Tiểu Hòa, chỉ khi khả năng HE của hai người rất thấp mới có thể nói buông tay. Nếu như trái tim của em có thể làm cho câu chuyện của chúng ta HE, anh có thể tiếp nhận em không?】

Tờ cuối cùng của tập tranh, chỉ viết: 【Nếu như anh không thích em, những lúc rảnh rỗi em vẫn sẽ gọi tên anh, tưởng tượng ra giọng nói anh, tiếp tục làm fan thầm lặng của anh.】

Tiếu Lam khép tập tranh lại, trong lòng mềm mại tới rối tinh rối mù.

Ngày đó, sau khi hai người hàn huyên xong về《Không ngờ tháng năm lặng lẽ đổi thay》, Tiếu Lam liền buzz Tiểu Hòa, tùy ý hỏi:

[Kỳ]: Giữa Trưa có phải là fan của anh không? Anh cảm thấy cậu ấy rất quen thuộc với văn của anh.

Đối phương hồi lâu sau mới trả lời:

[Tiểu Hòa]: Phong Kỳ, em nghĩ nên nói cho anh biết, Giữa Trưa rất thích anh, trước giờ anh ấy là fan cuồng của anh.

[Kỳ]: a?

[Tiểu Hòa]: em nói thích, không chỉ là sự yêu thích của bạn đọc giành cho tác giả, anh hiểu không? Có một ngày anh ấy nói với em, “Phong Kỳ ở ngay trên lầu nhà anh, anh không biết phải làm thế nào bây giờ”. Chả biết anh có biết người sống ở lầu dưới nhà anh không, người ấy chính là Giữa Trưa.

[Tiểu Hòa]: anh ấy rất ngốc, cứ đụng đến chuyện của anh là lại làm cho mình trong suốt, rõ ràng rất thích nhưng lại không dám nói ra. Nếu như anh hiểu được anh ấy, nếu như anh biết anh ấy đã làm fan thầm lặng như thế nào, nhất định sẽ muốn đối xử tốt với anh ấy.

[Tiểu Hòa]: người này, cho dù tỏ tình thất bại cũng sẽ một mình chịu đựng khổ sở, sau đó tiếp tục làm fan thầm lặng của anh. Cho nên, mong anh đối xử tốt với anh ấy.

Khi nghe Giữa Trưa nói cậu ấy là fan của mình, Tiếu Lam quả thật nghĩ là nói cho có lệ. Dù sao trước khi anh biết Giữa Trưa, hai người chưa từng giao du với nhau, trên weibo cũng không phải là đối tượng chú ý.

Hiện tại biết được sự thật, tâm tình Tiếu Lam rất phức tạp. Anh không hiểu rõ về Hứa Đình, làm sao đáp lại tình cảm của cậu được? Nhưng mà, trong lòng vẫn có một tia vui vẻ, anh thích tranh của Giữa Trưa, mà Giữa Trưa lại thích anh. Cảm giác được ai đó thích tựa như một liều thuốc khiến cho người ta trở nên cao hứng.

Chậm rãi sau đó, anh chủ động tìm cậu nói chuyện phiếm, kéo ra một số đề tài thông thường, để cho anh có thể nhích tới gần cậu, hiểu rõ cậu hơn. Tiếu Lam không thể không thừa nhận, cậu fan thầm lặng Hứa Đình này đúng là có thể đã lừa gạt được anh. Trong đời thực, có khi ở chung cư thấy anh phía xa xa, cậu dừng lại yên lạnh nhìn chăm chú, khi tới gần rồi liềm mỉm cười chào hỏi. Thỉnh thoảng hai người sóng vai đi tới, anh một câu tôi một câu, hàn huyên đủ loại đề tài.

Cho đến một ngày, Tiếu Lam đi về phía chung cư, bỗng nhiên nghĩ tại sao lại không thấy Hứa Đình, hơn nữa còn hi vọng trông thấy cậu xuất hiện. Lúc ngồi trong phòng làm việc chấm bài cho học sinh, nhìn thấy một đáp án buồn cười, sẽ nhớ tới vẻ mặt ngốc nghếch của cậu. Lúc lên weibo, hi vọng Giữa Trưa sẽ post thêm bài, đừng cứ mãi lặng yên như vậy. Sau đó, anh phát hiện, dường như mình đã quá mức để ý tới cậu fan thầm lặng rồi, dường như anh đã thích cậu.

Tiếu Lam trở lại trước máy vi tính, nhanh chóng gõ bàn phím, sau đó đứng dậy ra cửa.

Anh muốn gặp cậu.