Trang Hôn Hiểu này, đến một câu ngọt ngào cũng không biết nói, không hiểu sao ngốc nghếch thế.

Có điều, thấy ngày thứ ba quen nhau anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của chúng tôi, thôi thì bỏ qua đi vậy.

"Được rồi, về thay quần áo đi." Tôi nói với vẻ không bằng lòng, muốn băng qua anh để sắp xếp lại phòng tắm.

Nhưng anh chắn trước mặt, không nhúch nhích.

Tôi nhìn anh hỏi dò, nhưng lại phát hiện ra tia lạ thường.

Ánh mắt anh không hài hước như mọi ngày, mà nghiêm túc bình tĩnh: "Chúc Thảo Nhĩ, anh luôn muốn hỏi em một vấn đề."

Thấy dáng vẻ anh như vậy, tôi có chút căng thẳng: "Vấn đề gì?"

"Trong lòng em, rốt cuộc anh là gì của em?"

Trang Hôn Hiểu nhìn sâu vào mắt tôi. Đôi mắt đó, đen nhánh, sâu sắc, lông mày dài che phủ, dưới ánh đèn mông lung, ruộm một màu vàng kim.

Tôi nhẹ nhàng nói: "Anh, Trang Hôn Hiểu, bây giờ là bạn trai em, không lâu sau nữa chính là chồng em, tương lai là cha của các con em."

Anh chầm chậm nhắm mắt, lại mở ra, khóe miệng hơi động đậy... đó là nụ cười mãn nguyện.

"Nói như vậy, em nên hy vọng quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước chứ." Trang Hôn Hiểu hỏi.

Tôi không thể phủ nhận, chỉ có thể nói: "Em cảm thấy vẫn chưa phải lúc."

Trang Hôn Hiểu cúp mi mắt, nhìn nước đầy dưới nền nhà, đột nhiên đi ra.

Người ra sao nói đi liền đi nhỉ? Lẽ nào giận rồi?

Tôi bối rối không biết phải làm sao, chỉ nhún nhún vai, kệ anh. Nghĩ tới đây, liền đi lấy đồ tắm để thay, cho nước vào bồn.

Tắm khoảng 1 tiếng, da tay đều nhăn cả lại, tôi mới lưu luyến không rời mà đứng lên, lấy khăn bông vừa lau tóc vừa bước vào phòng ngủ.

Ai ngờ vừa nhìn, trong phòng tối om, có một người nằm trên giường, tôi hãi suýt chút hét to.

"Là anh." Trang Hôn Hiểu bật đèn.

Tôi vội vàng vuốt ngực, oán giận nói: "Anh không có việc nằm trên giường em làm gì? Hại người ta sợ chết!"

"Ngủ cùng em." Anh nói.

Tôi vốn dĩ không để ý, nhưng thần sắc của Trang Hôn Hiểu rất nghiêm túc, hơn nữa, anh mặc áo ngủ dài, còn mang chăn gối màu đen của mình.

Tôi vuốt vuốt cổ họng hơi khô, nói nhỏ: "Vì sao... muốn ngủ cùng em?"

"Vốn dĩ không chỉ là ngủ cùng, nhưng em chưa sẵn sàng, vậy chúng ta hãy cứ tiến hành theo tuần tự vậy." Nói xong, Trang Hôn Hiểu phủi phủi giường, nói: "Tới đây, trước tiên hãy cứ quen với cảm giác anh nằm cạnh em."

"Tóc ... Tóc em còn ướt." Tôi lúng túng, đi tới trước bàn trang điểm, ngồi xuống, lấy máy sấy tóc sấy loạn xì ngậu.

Làm thế nào? Tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, Trang Hôn Hiểu này, lần nào cũng không thèm xuất bài theo thông thường, khiến tôi tâm hoảng ý loạn.

Lẽ nào phải chấp nhận? Tuy bình thường có thể nói chuyện tùy tiện với anh, nhưng nằm ngủ trên giường đối với tôi mà nói, hệ số độ khó vẫn khá lớn.

Hoặc từ chối? Nhưng rõ ràng nói đã chấp nhận anh ấy, cự tuyệt há chẳng thể hiện lời nói không thực lòng.

Rốt cuộc nên trả lời thế nào?

Quá tập trung suy nghĩ, nhưng không phát hiện ra tóc vô tình bị sấy lung tung cả lên, giống như tượng trưng... tượng trưng cho đầu óc hỗn loạn của tôi.

Lúc này, Trang Hôn Hiểu đến sau tôi, cầm máy sấy tóc trên tay tôi, sấy tóc cho tôi.

Gió ấm ấm, quanh quẩn trên đỉnh đầu, dần dần hong khô tóc. Mà tay của Hôn Hiểu nhẹ nhàng cào giữa những sợi tóc, mang tới sự dễ chịu quen thuộc. Anh ở ngay sau tôi, đứng rất gần, nhè nhẹ dán vào người, tôi cảm nhận được mỗi một động tác nhỏ của anh, có cảm giác an toàn khó nói.

Tôi nhắm mắt, lặng lẽ hưởng thụ, cho tới khi âm thanh máy sấy tóc dừng hẳn.

Hôn Hiểu vuốt vuốt tóc tôi, mãn nguyện nói: "Rất tuyệt, vừa đen vừa mượt, chú ý bảo vệ, em thật không dễ dàng có được một ưu điểm."

Tôi liếc anh một cái: "Em khuyết điểm đầy mình, vậy anh việc gì còn ở cạnh em?"

"Anh trúng tà." Hôn Hiểu khom người, hôn lên đỉnh đầu tôi một cái, nhẹ nhàng nói: "Anh trúng tà của em."

Nói xong, hai chúng tôi nhìn nhau trong gương.

Ba giây sau...

"Hôn Hiểu, anh nổi da gà à?" Tôi hỏi.

"Trên thực tế, đã nổi da gà lần thứ 2 rồi." Anh lặng lẽ trả lời.

"Sau này đừng nói những lời buồn nôn thế nữa, hai chúng ta không thích hợp." Tôi đề nghị.

Anh ngẩng đầu, lặng lẽ tán thành.