*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mất mà lại được là đại hạnh của con người. Nhưng được mà lại mất thì đại bất hạnh há có thể nói hết sao?

Nào có ai muốn sở ái chi nhân sống trong lòng mình, Lâm Thù hắn chỉ muốn Tiêu Cảnh Diễm sống trên thế gian này.

“Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền, huynh… Nếu huynh dám lưu lại một mình ta thì… Dù ta có lên trời xuống đất cũng nhất định bắt được huynh!”

Bên trong phòng, Tiêu Cảnh Diễm coi như an ổn ngủ, chẳng qua là thanh âm hô hấp nặng nề, nghe vô cùng chật vật. Lâm Thù đi tới giường, ngồi sụp bên cạnh, đem tay của mình luồn vào mặt trong lông cừu, cầm lấy tay Tiêu Cảnh Diễm. Vừa chạm vào, quả nhiên tay lạnh như băng… Rõ ràng trong phòng đốt hai chậu lửa than, mặt trong của chăn còn khâu da lông thượng hạng.

Ngay sau đó, cảm giác lạnh lẽo này liền men theo sống lưng Lâm Thù bò lên, khiến cho hỏa nhân như Lâm Thiếu tướng quân lần đầu tiên cảm nhận được trận trận rét run. Hắn hướng về người diện vô huyết sắc trên giường, không có nửa câu ngôn ngữ, tâm đầu nhục[1] như lăn qua đao, nước mắt chảy không ra, chỉ có thể hòa vào máu, nuốt xuống đáy lòng. Lâm Thù ngồi đó, một cái chớp mắt cũng không dám động, thứ duy nhất linh hoạt chỉ còn tâm tư. Hắn bất chợt nhớ lại những câu chuyện đã thuộc về hồi ức.

Lâm Thù khi còn bé không hiểu chuyện, luôn ỷ vào sự thông minh mà không chịu đọc sách thật tốt. Đúng lúc Tiêu Cảnh Diễm cũng là người không thích những thứ thi phú hoa lệ nhưng rỗng tuếch kia, thế là hai người liền cùng nhau trêu chọc phu tử. Lâm Thù nhiều mưu ma chước quỷ, Tiêu Cảnh Diễm có lá gan to, hắn bèn chỉ điểm Thất hoàng tử vẽ con rùa đen lên sách của phu tử. Tiêu Cảnh Diễm liền thật đi làm, còn vẽ đến hữu mô hữu dạng, hết sức sinh động. Phu tử phẫn nộ vô cùng, dùng bộ dáng này trực tiếp bẩm báo Kỳ vương điện hạ. Bởi vì Lâm Thù không có chấp bút, nên mọi lỗi lầm đều là của Tiêu Cảnh Diễm. Thất hoàng tử thành thành thật thật chắp tay tạ lỗi với phu tử, sau đó quỳ nghe hoàng huynh giáo huấn. Lâm Thù phụng bồi y quỳ, lại ở một bên nhăn mặt, hiển nhiên chưa từng nghe vào lời giáo huấn. Tiêu Cảnh Diễm chính là từ trong sự nghiêm khắc của hoàng huynh mà chân chính hối hận, vành mắt đỏ hoe trừng Lâm Thù. Lần này, Lâm Thù liền có nề nếp, hoán đổi đối tượng trêu chọc, tuần hoàn lặp lại, cho đến khi không còn ai có thể bắt nạt. Tiêu Cảnh Diễm cũng đã trưởng thành, bộ dạng quân tử chính trực.

Năm hai người tròn mười bảy, Nghê Hoàng lần đầu tiến kinh. Nha đầu Mục vương phủ này dáng dấp lanh lợi, tính tình cởi mở thẳng thắn, trước mặt Thái hoàng thái hậu lại được coi trọng. Lão nhân gia thích hỉ sự, bèn kéo tay Lâm Thù, đem người hứa hôn cho hắn. Lâm Thù tuy cũng thích chơi với Nghê Hoàng, nhưng hắn là bán đại tiểu tử, Mục Nghê Hoàng trong mắt hắn chỉ là tiểu cô nương, cho nên không ai đem chuyện này để trong lòng. Tiêu Cảnh Diễm lúc ấy không ở trong điện, sau đó nghe được chuyện này, liền trêu ghẹo hắn. Nhưng y lại không biết chọn thời cơ tốt, Nghê Hoàng lập tức đỏ mặt, đôi mắt cũng đỏ rực, trong ngượng ngùng còn mang theo ủy khuất. Thất hoàng tử trăm miệng cũng không thể bào chữa, vội vàng bê ra rất nhiều bảo bối đưa cho vị Quận chúa xinh đẹp này, nhưng vẫn không chiếm được sự bỏ qua của nàng. Lâm Thù ngược lại cầm cây chủy thủ múa hai cái liền dỗ dành được cô nương mặt mày rạng rỡ. Tiêu Cảnh Diễm vừa tức tối bất bình lại cảm thấy hứng thú dạt dào. Tâm y rộng rãi, chỉ có mười phần bội phục công lực Lâm Thù, còn nói năng hùng hồn:

“Không ngờ Lâm gia Tiểu Thù năm đó đem Ngôn tiểu hầu gia cùng biểu đệ trói lên cây, hôm nay cũng biết dỗ dành người khác.”

Y nơi nào biết không phải do Lâm Thù biết dỗ dành người, mà Nghê Hoàng kỳ thực cũng không thật sự giận mình. Nàng chẳng qua không dám đến gần Thất hoàng tử rất có nguyên tắc, mà chẳng hề nghĩ tới Tiêu Cảnh Diễm thực ra so với Lâm Thù luôn có nhiều hơn một phần xấu hổ.

Tiêu Cảnh Diễm không mảy may đem mấy chuyện hôn ước nhàn ngôn toái ngữ[2] để ở trong lòng, Lâm Thù cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Mãi đến khi Thái hoàng thái hậu lôi kéo tay Thất hoàng tử xem xét kỹ lưỡng nửa ngày, hỏi Lỵ Dương bên cạnh, “Trong kinh thành còn có gia đình tốt nào đợi gả cô nương không? Cảnh Diễm của chúng ta dáng dấp thanh tú như thế, cũng nên kết duyên với một nữ tử ôn thuận nhã nhặn.” Trực giác của Lâm Thù nhảy lên, la hét, “Không được, không được!” Đến lúc người trong phòng ha ha cười, hỏi hắn vì sao không được, Lâm Thù nín nửa ngày mới bực bội xuất ra một câu, “Con còn chưa có lương nhân, huynh ấy sao có thể không nhường con.” Lão thái thái chẳng quá ghi nhớ chuyện, lúc đó lại không hồ đồ, liền hỏi hắn, “Không phải vẫn còn Nghê Hoàng ư?” Lâm Thù nhanh chóng không vui, muốn cưỡng từ đoạt lý, lập tức bị mọi người ‘ngươi một câu, ta một câu’ làm cho sặc đến đỏ mặt. Tiêu Cảnh Diễm ra cửa vội bật cười ha ha, nửa là trêu chọc, nửa là an ủi hắn, nói mình nhất định chờ Lâm Thù có người trong lòng mới thành thân. Lâm Thù đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra một ý định:

“Không bằng chúng ta cùng nhau tìm ái nhân, cùng nhau đại hôn. Đến lúc đó khẳng định cả thành Kim Lăng đều là hồng sắc, đẹp đẽ vô cùng.”

Thiếu niên được toàn bộ Kim Lăng sủng ái gật đầu ưng thuận trước cảnh sắc tuyệt vời. Tiêu Cảnh Diễm nghe Lâm Thù nói cũng hướng tới tương lai, mỉm cười trong bảy phần vui mừng xen lẫn ba phần xấu hổ. Môi mỏng răng trắng, tiếng cười lanh lảnh, Lâm Thù nhìn y, đã cảm thấy vô cùng kỳ vọng. Hắn rốt cuộc không biết kỳ vọng kia là mỹ kiều nương ngồi trong kiệu nhiều một chút, hay là muốn nhìn người này xuyên y phục kim tuyến đỏ thẫm, cưỡi con ngựa cao to, treo hoa lụa đỏ, mặt mày phấn khởi, mọi người ngưỡng vọng.

Bây giờ nghĩ lại, tất nhiên người sau nhiều hơn một chút.

Còn có những tháng ngày xuôi theo vó ngựa Tiêu Cảnh Diễm đi Đông Hải, hất bụi cùng một nơi, hất lên cả tư niệm. Lâm Thù hoàn toàn đem nỗi canh cánh trong lòng mình quấn lên đầu vai Cảnh Diễm. Dù hắn ở trong đất tuyết Mai Lĩnh dõi mắt về muôn vàn quân địch ở nơi xa thì trong lòng cũng chưa từng chấn động quá mức như vậy. Tuy rằng chiến trường máu tươi nồng nặc, nhưng cũng không bằng nỗi sợ hãi của Lâm Thù vào giờ phút này. Mười ba năm trước, thời điểm vừa nghe được tin, chỉ có một kiếm đâm vào cơ thể, đau đớn vô cùng, lưu lại vết sẹo. Rồi kể từ ngày đầu xuân nhìn thấy Cảnh Diễm ở Đông Hải đến nay, vết sẹo kia lúc ẩn lúc đau, tựa như đã không còn nguy ngập nữa. Mà nay, Lâm Thù đột nhiên bị lời của Lận Thần cảnh tỉnh, bỗng chốc vạch trần, nhất thời máu tươi như cột trụ.

Mất mà lại được là đại hạnh của con người. Nhưng được mà lại mất thì đại bất hạnh há có thể nói hết sao?

Người đã chết, lập tức cái gì cũng không còn. Nhưng với Lâm Thù, lại cộng thêm một tầng thống khổ, muốn hắn phải xem khoảng thời gian an ủi ngắn ngủi chưa đến một năm này là chấm dứt quãng đời còn lại sao?

Thay vì nói từ đỉnh cao vui sướng nhất ngã xuống khổ nạn cực kỳ thâm sâu, chẳng bằng nói bởi vì Lâm Thù không biết quý trọng nên mới khiến cho những khó khăn của năm tháng tương lai ngược lại làm nổi bật bao tốt đẹp của hiện tại. Nhưng Lâm Thù làm sao không quý trọng, hắn đã chẳng biết phải như thế nào để yêu Cảnh Diễm nhiều hơn một chút, giống như giờ phút này nắm tay Cảnh Diễm, lại không thể đánh thức người hôn mê trên giường. Hắn có nghìn vạn lời muốn nói với y, và sau khi nói xong, vô luận tạo thành điều gì, hắn đều đưa thời khắc thuộc về người này loại bỏ khỏi sự sợ hãi của thế gian.

Con người của Lâm Thù tuyệt sẽ không kéo dài hơi tàn, nhưng không còn Tiêu Cảnh Diễm thì sợ rằng cũng chẳng còn những tháng ngày phóng túng.

Hắn không muốn trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này phải dùng trái tim của mình một lần lại một lần tự miêu tả hình dáng Tiêu Cảnh Diễm. Mười ba năm qua, hắn đã nếm đủ tư vị này rồi.

Nào có ai muốn sở ái chi nhân sống trong lòng mình, Lâm Thù hắn chỉ muốn Tiêu Cảnh Diễm sống trên thế gian này.

Nhưng mà, hắn không đủ khả năng.

Bị bức bách, chỉ có thể thực hiện lựa chọn kém nhất.

Lâm Thù lờ mờ hoài tưởng dáng vẻ Tiêu Cảnh Diễm bắt mạch cho hắn, cười nhẹ, gọi hắn ‘Lâm huynh’, gương mặt lạnh nhạt tranh chấp cùng hắn, bất lực bao dung những nghịch nghợm của hắn, đứng ở ngoài đại môn Lâm phủ trong đêm mưa to… Kiên quyết hạ thấp tư thái nói lời xin lỗi với hắn.

Còn có một vầng mặt trời rực đỏ nơi bờ biển, Tiêu cảnh Diễm mơ màng buồn bã, không biết chính mình là ai, nước mắt theo bản năng rơi xuống.

Cuối cùng có một ngày, chỉ sợ là một ngày không lâu, những thứ này đều sẽ trở thành những hồi ức không còn mới mẻ, nghĩ đến lập tức nhói đau.

Hắn nhớ đến ngày đó giúp Cảnh Diễm buộc tóc, đã kéo đứt vài sợi tóc đen, lại không thể đem trâm cài vào búi tóc, nghe một câu than phiền nhàn nhạt.

Làm sao có thể như vậy?

Như tơ mỏng quấn quanh lòng, từng chút từng chút siết chặt, Lâm Thù sắp bị nỗi ưu tư âm thầm tuôn trào ép tới không thở nổi. Hắn dùng một cái tay khác đặt bên cổ Cảnh Diễm, cảm nhận được mạch đập yếu ớt, trong lòng mới có thể thoáng nhẹ nhõm một ít. Vậy mà rất nhanh sau đó, hắn lại bị kéo trở vào dòng nước ngầm tối tăm, không cách nào tự mình thoát khỏi.

Dựa theo ý nghĩ lúc đầu của Tiêu Cảnh Diễm thì Lâm Thù hiển nhiên sẽ không biết được những chuyện này. Đợi đến ngày hắn biết, nói không chừng trên đời đã sớm không còn tồn tại dấu vết của Tiêu Cảnh Diễm, hoặc giả y sẽ nhờ cậy Lận Thần lừa gạt hắn lâu hơn, cho đến cả đời…

Không!

Từng đao từng đao cắt vào chính mình, đến lúc này thì chẳng thể tiếp tục róc xương lóc thịt, Lâm Thù cuối cùng không nhịn được run rẩy. Hắn ngồi xổm bên cạnh giường, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Cảnh Diễm, cũng chẳng dám đè ở ngực, chỉ nhẹ chạm đến. Khoảng cách này làm nước mắt của hắn không còn trở ngại, toàn bộ thuận đường nhỏ xuống. Lâm Thù gắt gao cắn môi, không phát ra một chút tiếng vang, nên rất nhanh liền thở chẳng ra hơi, nhưng hắn vẫn không giải được hối hận. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, một lần nữa nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng nét mặt Cảnh Diễm, mặc cho nước mắt uốn lượn giăng đầy, rất nhanh đã thấm ướt vạt áo của chính mình.

Vô thanh vô tức đứt quãng khóc như thế gần nửa canh giờ, Lâm Thù mới từ trong mệt mỏi của một đêm không ngủ sa vào bóng đêm ngọt ngào. Hắn tỉnh giấc ba lần, hai lần bị Lận Thần cắt ngang, một lần do Liệt Chiến Anh phá, nhưng hắn không mảy may có ý tứ muốn hoạt động, tựa như Cảnh Diễm một ngày còn bất tỉnh thì hắn liền không muốn cùng những người này nói một chữ.

May mà lần này Tiêu Cảnh Diễm cách một ngày liền tỉnh. Lúc y mở mắt ra chính là lần thứ ba Lận Thần ‘quấy rầy’ Lâm Thù. Thấy Tiêu Cảnh Diễm tỉnh, Lận Thần trước tiên đành phải thọt Lâm Thù một cái, nói, “Người tỉnh rồi. Ngươi dù sao cũng phải tạm thời tránh chỗ cho đại phu chứ.”

Lâm Thù ở trong ánh mắt phủ đầy sương mù cùng kinh ngạc của Tiêu Cảnh Diễm thuận theo lời Lận Thần, nhường chỗ ngồi cho hắn, nhưng tay vẫn còn nắm chặt cổ tay Tiêu Cảnh Diễm. Lận Thần phải nhắc nhở một lần nữa, hắn mới chịu buông cổ tay Cảnh Diễm ra, chỉ nhìn chăm chằm y, một cái chớp mắt cũng không động. Tiêu Cảnh Diễm bị hắn nhìn đến cả người sợ hãi, nên không ngừng đưa mắt ra hiệu với Lận Thần đang bắt mạch để hỏi thăm, nhưng lại bị Lận Thần tránh né. Sau khi bắt mạch xong, Lận Thiếu các chủ vội vã ném xuống một câu ‘đi sắc thuốc’ rồi lập tức ly khai, không mảy may lưu luyến.

Chờ Tiêu Cảnh Diễm tự mình suy xét nửa ngày, tiếp tục cảm xúc hôm trước, đè xuống bất an trong lòng đối với Lâm Thù, mới mở lời:

“Tiểu Thù, cái đó… Ta… Không có chuyện gì. Có thể là hôm đó vào cung hơi gấp, nhiễm chút lạnh. Đệ yên tâm!”

Lâm Thù không nói gì.

“Chuyện giải độc, ta quá lỗ mãng, hại đệ ấy náy, là lỗi của ta. Đệ đừng suy nghĩ nhiều, độc của ta suy cho cùng không phải đã giải rồi sao. Nói tới cũng may mắn, tất cả đều vui vẻ.”

Lâm Thù không nói gì.

“Ách…” Trong lòng Tiêu Cảnh Diễm đã đánh lên hồi trống, nghẹn lời một lúc, không thể làm gì khác hơn là mang hoàng huynh ra, “Hôm đó hoàng huynh có nói với ta, huynh ấy đã chọn một trạch tử cho ta. Ta suy nghĩ tỉ mỉ cũng cảm thấy nếu cứ ở chỗ của đệ thì… Tuy là cũng tốt, nhưng sợ rằng thật sự gây bất tiện cho đệ. Không bằng mấy ngày nữa ta chuyển ra ngoài, đệ… Khụ, Tiểu Thù?”

“Huynh nói đi! Còn có cái gì chưa nói xong?”

Lâm Thù cắn răng nghiến lợi xuất một câu, ngữ khí bình thản đến dọa người. Tiêu Cảnh Diễm ngượng ngùng, nhắm mắt nói, “Lúc trước quả thật là ta sai, ta không nên lừa gạt đệ. Kỳ thực… Đúng như đệ nói, ta muốn trêu chọc đệ một chút. Ta nhận lỗi với đệ.”

“Mang ra nữa đi! Tiếp tục!”

“… Ta còn chưa kịp hỏi đệ, cũng là do ta quên, Nghê Hoàng thế nào không có…” Có lẽ vì sắc mặt Lâm Thù thật sự sa sầm đến mức đáng sợ rồi nên Tiêu Cảnh Diễm rốt cuộc dừng lại một chút, “Khụ… Cũng đúng, Mục Thanh ở kinh đô, trong phủ của đệ cũng không có vết tích gì. Nàng ấy… Không trở ngại, Lâm công tử phong lưu phóng khoáng như vậy, cô nương vốn luôn khuynh tâm với đệ. Ta hôm đó nghe hoàng huynh nói tôn nữ của nhà Trung thư lệnh không tệ… A!”

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.

Lâm Thù hung hăng cắn xuống một cái, lại không thật sự đành lòng để cho Tiêu Cảnh Diễm chảy máu. Sau khi cắn xong, hắn liền liếm liếm một chút, tâm tư mang hổ thẹn, rồi rất nhanh tách ra, nhìn thẳng vào cặp mặt hươu nai đang mở to vì kinh sợ của Tiêu Cảnh Diễm, oán hận nói, “Ta vốn định nghe huynh nói xong, kết quả…”

Con mẹ nó, toàn là lời nói nhảm!

Một lời xin lỗi lại một lời xin lỗi, không ngờ tất cả đều là lỗi của Tiêu Cảnh Diễm. Cũng đúng, đều là lỗi của Tiêu Cảnh Diễm. Vậy thì chớ trách Lâm Thù không quan tâm ý nguyện của y, trực tiếp đòi nợ.

“Tiêu Cảnh Diễm… Làm sao huynh dám…” Lâm Thù leo lên giường. Cái giường này coi như rộng rãi, nhưng Lâm Thù lại đem người nhốt vào trong ngực, không lưu lại mảy may khe hở, “Như huynh nhìn thấy, ta đối với huynh đã không phải là tình nghĩa huynh đệ trong suy nghĩ của huynh. Huynh muốn đánh ta cũng được, muốn mắng ta cũng được, tất cả theo ý của huynh. Nhưng mà từ nay về sau, huynh đừng nghĩ đến chuyện bảo ta rời huynh một bước! Lang Gia Sơn ta nhất định đi cùng huynh! Nếu huynh bảo dưỡng không khỏe, không thể đi Bắc cảnh thì ta cũng bất kể cái gì Bắc Yến Đại Du! Dù sao hoàng huynh rất bản lĩnh, hiện nay cũng có hãn tướng, bảo bọn hắn đi đi! Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền, huynh… Nếu huynh dám lưu lại một mình ta thì… Dù ta có lên trời xuống đất cũng nhất định bắt được huynh!”

Nói xong, Lâm Thù vùi mặt vào cổ của Tiêu Cảnh Diễm, y phục trong chỗ đó rất nhanh ướt lạnh.

Tiêu Cảnh Diễm hoàn toàn bối rối. Ý niệm đầu tiên chính là: Lâm Thù khóc?

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Lâm Thù khóc. Nói tới cũng đúng lúc, Lâm Thù mỗi khi rơi lệ đều không để Tiêu Cảnh Diễm bắt gặp, cho nên quả thật mới lạ.

Ý niệm thứ hai vụt qua, khiến lòng Tiêu Cảnh Diễm kéo căng, hận không thể lập tức tìm Lận Thần đánh một trận. Ngay cả bí mật cũng không giữ được, uổng công chuyện làm ăn của Lang Gia Các hắn chính là giữ chức giang hồ ‘Bách Hiểu Sinh’.

Đến ý niệm thứ ba mới khiến Tiêu Cảnh Diễm giật mình: Tiểu Thù nói cái gì?

“Đệ… Đệ… Không phải là… Cái gì… Ta…”

“Muốn ta lặp lại lần nữa sao?”

Lâm Thù ở trong lòng thầm mắng con Trâu này quá đần, thanh âm buồn bực. Ai ngờ Tiêu Cảnh Diễm nghe hắn nói những lời này thì sững sờ trong chốc lát, rồi lắc đầu như trống bỏi. Lâm Thù cho là y không nguyện ý tiếp nhận, tâm sinh bài xích, mới vội vàng từ chối như vậy, lòng hắn vừa vặn chìm xuống. Thời điểm phá phủ trầm châu ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch bởi vì bệnh Tiêu Cảnh Diễm ửng hồng một mảnh, ngay cả cổ cũng đỏ, thế là trong đả kích mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng sinh ra một cảm giác vui sướng. Lâm Thù suy nghĩ một chút đủ loại chuyện trước đó, cực kỳ khẳng định phán đoán của mình, khiến hắn cũng ngẩn người hồi lâu giữa sự thay đổi rất nhanh này, cho nên Tiêu Cảnh Diễm đã phục hồi tinh thần trước, thở dài nói, “Đây thật là… Tiểu Thù, ngày tháng còn lại của ta không nhiều, đệ tội gì… A, đệ làm gì cứ cắn người vậy?”

“Tốt nhất để huynh câm miệng!” Lâm Thù căm giận, “Nếu không phải huynh sinh bệnh, ta thật muốn đánh huynh! Giấu giếm ta, còn lo trước lo sau…”

“… Vậy đệ cứ không quan tâm như thế?”

“Tiêu Cảnh Diễm, nếu như ta cùng loại giống như huynh thì ta…” Trong lòng Lâm Thù đau xót, nhưng ngược lại hoạt bát nói, “Cũng đổi tên gọi là Trâu rồi.”

Cảnh Diễm nổi giận, trừng mắt nhìn Lâm Thù. Trừng một lúc thì nội tâm đột nhiên khoan khoái, vui vẻ trong bi thương to lớn luôn đến một cách mạnh mẽ hơn, dẫn tới Tiêu Cảnh Diễm bật cười ra tiếng, mở lời, “Hừ, lúc nãy còn nói mặc ta đánh chửi, giờ đây lại muốn đánh ta rồi. Nhưng mà biết làm sao, ta hiện tại đánh không lại đệ.”

“… Nói vớ vẩn thôi. Ta làm sao nỡ đánh huynh.”

Lâm Thù vừa nói xong thì Tiêu Cảnh Diễm liền nghẹn lời, chỉ cảm thấy trong lòng thật là mềm mại.

Hoàn Chương 26

~oOo~

[1] – Tâm đầu nhục: ví von bộ phận trọng yếu nhất, khó vứt bỏ nhất, thường nói về một người chiếm cứ một vị trí rất quan trọng trong lòng người khác. Có thể hiểu nôm na tương đương bảo bối.

[2] – Nhàn ngôn toái ngữ: lời nói linh tinh không căn cứ, nhàn rỗi lảm nhảm, nói chung là tin đồn.