*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong đầu ‘vù vù’ một tiếng, Tô Diễm cắn rách đầu lưỡi, cố giữ vững minh mẫn. Đợi khi xuống xe ngựa, mới vừa vào đại môn Lâm Phủ thì y đã không tiếp tục chịu đựng được nữa, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.

“Chiến Anh… Đi tìm Lâm Thù!”

“Ngươi chẳng lẽ là muốn đi báo tang cho Lâm Thù sao? Đi tìm Lận Thần đến cho ta!”

Tiêu Cảnh Tuyên cùng Tiêu Cảnh Hoàn bất đồng. Hắn đối với Thất đệ này cũng không có quan tâm, nhưng vừa vặn bởi vì loại ‘không quan tâm’ này mà lại có nhiều hơn một chút cảm giác giống như tò mò thiện ý.

Tiền triều Việt phi được sủng ái đứng đầu Lục cung. Có một đoạn thời gian, thậm chí sinh mẫu của đương kim bệ hạ là Thần phi nương nương cũng so không được phần ân sủng đó. Mọi người đều nói ‘mẫu bằng tử quý’, nhưng kỳ thực ‘tử dĩ mẫu quý’ cũng không ít, Tiêu Cảnh Tuyên nhanh chóng chiếm được một ví trí trong số đó. Hắn sinh ra lúc Tiêu Cảnh Vũ đã hiểu được phải tiến thoái thụ lễ, được Tiên đế cùng Thần phi giáo dục giống như tiểu đại nhân. Đích tử của Hoàng hậu lại sớm yểu mệnh, điều này càng khiến Hoàng tam tử như hắn nhất thời danh tiếng vô song. Ngay cả số lần Tiên đế đích thân bế hắn cũng nhiều hơn so với các Hoàng tử khác.

Đại khái hắn nhận được sủng ái của Quân phụ mãi cũng thành thói quen, đối với Tiêu Cảnh Hoàn từ nhỏ không nuôi trong cung và Tiêu Cảnh Diễm, Hoàng tam tử cũng ôm một nỗi tò mò. Tiêu Cảnh Tuyên thật sự rất muốn biết rõ Thất đệ này rốt cuộc vì sao không vào được mắt Quân phụ, đồng thời lại không giống Tiêu Cảnh Hoàn, ấu đệ quả thật rất được Hoàng trưởng huynh yêu mến. Từ lúc đi học nghe Tiêu Cảnh Vũ nhớ tới Thất đệ như thế nào, rồi đến thiếu niên sắp trưởng thành, đến Kỳ vương phủ làm khách nghe được Hoàng trưởng huynh thân thiết gọi hài đồng kia là ‘Cảnh Diễm’, Tiêu Cảnh Tuyên khó có thể nói rõ trong lòng hắn đến tột cùng là ghen tị nhiều một chút hay là không thèm quan tâm nhiều một chút. Cứ thế, hắn đối với ấu đệ này thủy chung là nhàn nhạt, về sau, ngược lại còn chẳng bằng Tiêu Cảnh Hoàn mỗi lần gặp là xẵng giọng đánh nhau. Duy chỉ có thời điểm gặp mặt vào ngày Tết, nghe Tiêu Cảnh Diễm kêu lên một tiếng ‘Tam ca’, hắn mới giống như hậu tri hậu giác[1] , nói thầm trong bụng.

Đúng rồi, mình còn một đệ đệ như vậy.

Về phần sau đó, đệ đệ không quan trọng này của hắn ‘yểu mệnh’ trong một thiên tai, Tiêu Cảnh Tuyên chẳng phải thật nhìn không hiểu sóng gió nổi lên trong triều đình khi ấy, dầu gì hắn cũng còn có mẫu phi thông minh. Lúc đó, hắn đã từng giả tưởng qua, nếu Hoàng trưởng huynh thật bởi vì Tiêu Cảnh Diễm cùng Quân phụ trở mặt, dựa vào vinh sủng của hắn, nói không chừng có thể giành lấy địa vị. Hắn cũng biết Tiêu Cảnh Hoàn từ trước đến nay luôn nhìn chằm chằm, Ngũ đệ này chưa bao giờ là tỉnh du đích đăng gì cả, về sau lại nuôi ở trong cung Hoàng hậu, chủ kiến tự nhiên rất lớn. Vậy mà, một cái thuyền lớn Kỳ vương cuối cùng vũng chãi hơn so với sự tưởng tượng của rất nhiều người. Hoàng trưởng tử đôn hậu cẩn thận, thấu đáo rõ ràng, há nói ngã liền ngã. Khi ấy, tất cả mọi người đều cho rằng hết thảy đã kết thúc, Tiêu Cảnh Tuyên còn thật sự vì Thất đệ thở dài mấy lần, cảm thấy thủ túc thân tình bất quá chỉ là như thế. Tiêu Cảnh Vũ đối xử với y tốt như vậy, kết quả cũng không phải vẫn là một cái mả cao, y quan hương hỏa lạnh lẽo hay sao.

Hắn có lẽ còn có một chút tiếc nuối như vậy. Hắn có thể nhìn ra được Thất đệ của hắn niên thiếu phong tư[2], ngày sau có thể trở thành người tài. Đứng trên ngựa giương cung hay khom người dưới triều đình, dù như thế nào thì cũng sẽ là cánh tay hữu lực thân cận nhất của Tiêu Cảnh Vũ.

Cộng thêm Lâm gia Tiểu Thù kia, có lẽ chính là hai thiếu niên lang phát sáng nhất Kim Lăng này.

Thời điểm nhìn thấy Tô Diễm trên đường, Tiêu Cảnh Tuyên còn có chút hưng phấn khó nói rõ, đơn thuần là kiểu kinh ngạc cùng vui sướng khi nhìn thấy người chết đi sống lại.

Phản ứng đầu tiên của hắn dĩ nhiên là đi tìm Tiêu Cảnh Hoàn, dù sao từ lúc Tiêu Cảnh Vũ đăng cơ tới nay, tính ra hai người bọn họ qua lại với nhau nhiều nhất. Song, lòng người tuy là sẽ thay đổi, nhưng bản tính há dễ dàng dời. Hắn rốt cuộc đã đánh giá thấp Tiêu Cảnh Hoàn, cũng tự đánh giá cao mình.

~*~

Tô Diễm đối với danh hiệu Dự vương lưu tâm, nhưng đối với Hiến vương ‘chưa từng gặp mặt’ cũng coi như tồn tại vài phần tình nghĩa huynh đệ. Y đối đãi với người chân thành, chỉ vì Lâm Thù và Tiêu Cảnh Vũ dặn dò mới đưa Dự vương đặt ở trong lòng. Lưu lạc giang hồ mười hai năm, tất nhiên cũng không có người thật sự muốn hại y. Tô Diễm nghe lời chuyển đạt của người gác cổng, đối với vị huynh trưởng này tự dưng có vài phần hảo cảm. Dù sao vẫn còn một khoảng thời gian đến khi triều hội kết thúc, y bị trói buộc ở Lâm phủ cũng không có cách suy nghĩ, chi bằng đi ra ngoài khuây khỏa.

Nghĩ như vậy, Tô Diễm có mấy phần ý tứ tương đối hối hận khi không đi chung với Lận Thần. Y chỉnh lý lại y bào, cùng Liệt Chiến Anh đi ra cửa.

~*~

Hiến vương phủ áp sát thành cung, có lẽ chính là ân điển của Tiên đế, xây dựng quả thật một mảnh tú lệ, ti trúc[3] không ngừng. Tì nữ ở Hiến vương phủ đều người người tiếu lệ, xinh đẹp hơn hoa.

Tô Diễm không thích những thứ này, ngược lại yêu Lâm phủ thanh tịnh hơn, ngồi một hồi liền có chút không chịu được. Tiêu Cảnh Tuyên nhìn Tô Diễm chỉ cầm cốc sứ ngắm nghía trong tay, tâm tư liền động, nói, “Đúng rồi, ta nhớ rồi, Thất đệ thích uống nước, không ưa trà. Mau đi lấy bình nước ấm!”

Tô Diễm nhất thời kinh ngạc, đáy lòng không khỏi sinh ra mấy phần ôn tình, đã làm nhạt đi sự khẩn trương muốn vào cung bái kiến mẫu thân. Y hướng về phía Tiêu Cảnh Tuyên, vái chào một cái, nói, “Đa tạ Hiến vương điện hạ!”

“Này, chỗ nào xa lạ như vậy, gọi Tam ca!”

“… Tam ca.”

Vẻ mặt lộ ra thần sắc hài lòng, Tiêu Cảnh Tuyên lôi kéo Tô Diễm tán gẫu chút chuyện, nhặt vài sự tình lý thú ít ỏi thời thơ ấu, vừa cảm thán lúc còn bé không tiếp xúc nhiều với đệ đệ, vừa xúc động khi nhiều năm không gặp mà huynh đệ lại trở thành bộ dạng này. Lời nói đa phần khách sáo, lại có chút hư tình giả ý, Tô Diễm nghe ra được, nhưng cũng không hề thay đổi sắc mặt. Mấy ngày gần đây, từ chỗ Tiêu Cảnh Vũ và Lâm Thù nghe được rất nhiều chuyện xưa, Tô Diễm đã hết sức thỏa mãn. Mặc dù y không nhớ được quá khứ, nhưng cảm giác nhìn người đối đãi chuyện vẫn phải có. Ngồi ở nơi này với Hiến vương, Tô Diễm rất nhanh đã nhận ra phần tình huynh đệ này hiển nhiên không bì kịp với tấm lòng thành khẩn của Hoàng trưởng huynh, chẳng qua là, so với Dự vương gặp ở Mục vương phủ ngày đó thì có vẻ mạnh hơn một chút mà thôi.

Tiêu Cảnh Tuyên chung quy cũng không phải không thăm dò ý tứ người qua lời nói và sắc mặt, hiểu được đạo lý hăng quá hóa dở. Hắn vốn cũng là người tham gia náo nhiệt, Thất đệ này tương đối gặp được một lần, hôm nay gặp lại vẫn có cảm giác vẹn nguyên như ngày xưa, một nửa không nóng không lạnh. Hai người cũng không quá mức hứng thú hợp nhau, nên trò chuyện trong chốc lát thì Tiêu Cảnh Tuyên liền đưa Tô Diễm ra ngoài.

Một trận mưa thu kéo theo cơn lạnh, thời gian trở về Lâm phủ bất quá chỉ hơn một canh giờ, vả lại đã gần giữa trưa, nhưng Tô Diễm như thế nào cũng cảm thấy ánh nắng không ấm áp, cả người rét run. Y nắm chặt phi phong trên cơ thể, bảo Liệt Chiến Anh nhét lò sưởi trong y tụ vào tay. Ngồi trên xe ngựa không lâu lắm, nhưng tưởng như rơi vào hầm băng, Tô Diễm run rẩy đôi môi, tự sờ vào mạch mình, đột nhiên phát hiện lòng bàn tay đã bị lò sưởi làm bỏng đỏ một mảnh, vậy mà lại không có quá nhiều cảm giác. Trong đầu ‘vù vù’ một tiếng, Tô Diễm cắn rách đầu lưỡi, cố giữ vững minh mẫn. Đợi khi xuống xe ngựa, mới vừa vào đại môn Lâm phủ thì y đã không tiếp tục chịu đựng được nữa, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.

Liệt Chiến Anh kinh hãi. Hắn nãy giờ một đường đánh xe, chuyện gì cũng không biết, nên thấy triệu chứng Tô Diễm như thế, tay chân lập tức luống cuống, há mồm muốn kêu lên. Tô Diễm gắt gao níu Liệt Chiến Anh lại, cắn răng nói, “Đừng la lớn! Đỡ ta vào, đi tìm Yến đại phu!”

Ánh mắt nhanh chóng đỏ rực, Liệt Chiến Anh cảm thấy đường vào phòng chỉ có mấy bước ngắn ngủi nhưng so với từ Đông Hải vào kinh lại như dài đằng đẵng. Hắn cẩn thận đặt Tô Diễm lên giường, thời điểm đi ra ngoài chỉ hận mình không có khinh công giỏi như Phi Lưu. Mãi đến khi Yến đại phu vội vàng đến, bên dưới giường Tô Diễm đã có thêm vài vết đỏ thẫm. Sắc mặt Yên đại phu trầm ngưng, bắt mạch gần như xác định là triệu chứng trúng độc. Ông lập tức lấy châm ghim vào các ngón tay Tô Diễm, cả mắng một câu cũng không có thời gian, chỉ hy vọng độc này không phải loại mạnh, đừng trực tiếp lấy mạng Tô Diễm là được.

“Chiến Anh… Đi tìm Lâm Thù!”

Tô Diễm chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều quấn thành một khối, tay chân tê dại, ngoại trừ đau đớn trong bụng, căn bản không cảm giác được tứ chi. Y dùng hết toàn lực kéo vạt áo Liệt Chiến Anh, trong lòng y đã hiểu, vẫn là khó phòng được ám toán. Y nghĩ phải mau chóng báo cho Lâm Thù, không có lý do đem an nguy của bản thân gắn kết với người trong cung. Liệt Chiến Anh nghe Tô Diễm nói, chân chẳng chạm đất đã muốn rời đi.

Yến đại phu cáu kỉnh quát lên:

“Tìm Lâm Thù cái gì? Đi tìm Lận Thần đến cho ta!”

“Cái này…”

“Ngươi chẳng lẽ là muốn đi báo tang cho Lâm Thù sao?”

Một lời thức tỉnh, Liệt Chiến Anh liếc mắt nhìn sắc mặt của Tô Diễm, trong bụng liền hoảng sợ, vội vàng nghe theo lời Yến đại phu. Hắn không biết sớm có người trong Lâm phủ nhìn thấy chuyện bất thường mà lặng lẽ chạy đi, và toàn bộ trên dưới Lâm phủ đều hoàn toàn giới bị. Lâm Thù đã căn dặn qua, khi hắn không có ở đây thì Tô Diễm chính là nửa chủ nhân của nơi này. Nếu như xảy ra chuyện gì thì phủ binh ở đây đều đã được nghiêm chỉnh huấn luyện, tuyệt đối không có nửa điểm sai lầm.

Nhưng, ai có thể ngờ rằng bất trắc cuối cùng lại xảy ra bên ngoài phủ.

Tốc độ Lận Thần chạy về rốt cuộc nhanh hơn một chút so với Lâm Thù, tâm giống như lửa đốt. Chỉ là khi nhìn thấy Tô Diễm, Lận Thần ngược lại không hề luống cuống. Hắn bóp cổ tay Tô Diễm trong chốc lát, cư nhiên lộ ra vui vẻ, đối với Yến đại phu nói, “Người tốt tự có trời chăm sóc, đệ ấy đại khái không chết được.”

“Độc này bị độc trong cơ thể y tiêu trừ, nhưng độc trong cơ thể lại xảy ra biến hóa, như thế nào giải được?”

“Chớ hoảng sợ, không phải vẫn còn có ta sao?”

Một câu nói chặn ngang họng Yến đại phu, ông ngẩn người chờ đợi Lận Thần. Lận Thần vẫn trưng ra bộ dạng không quan tâm, chỉ âm thầm nhếch khóe miệng, liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Diễm.

Yến đại phu ở bên kia thật lâu mới lên tiếng, ác thanh ác khí hỏi:

“Cứ chờ như vậy sao?”

“Chờ. Trước hết chờ Lâm Thù trở lại.”

“Hắn có thể có ích lợi gì?”

“Không có giá trị sử dụng.” Lận Thần thấp giọng nói, “Nhưng nếu như lần này đệ ấy tỉnh lại, người đầu tiên muốn nhìn thấy, sợ rằng chính là Lâm Thù.”

~*~

Trong triều hôm nay quả thật có chuyện, Tân Châu thượng báo mất mùa. Tuy vốn không phải là đại sự gì, nhưng Tân Châu gần kề Bắc cảnh, cấp báo vào kinh cũng quá nửa tháng, lúc này dù khẩn cấp phái người đi thì cũng khó tránh khỏi dân lưu lạc làm loạn. Biên cảnh mà loạn, Bắc Yến ở quan ngoại hiển nhiên sẽ nhìn chằm chằm như hổ đói, không phải cứ phái một quan lại giỏi giang đi cứu trợ thiên tai là sự tình có thể kết thúc. Tiêu Cảnh Vũ vì chuyện này cùng Tướng lĩnh được chọn phái đi thay quân Bắc biên mà cảm thấy băn khoăn, rốt cuộc làm trễ nải thời gian.

Nếu nói danh tiếng, dĩ nhiên dùng Tướng lĩnh xuất thân Xích Diễm là thỏa đáng. Nhưng Nhiếp Phong vừa mới lên đường đi Bắc Lương Châu bình định Đại Du, danh tiếng Vệ Tranh lại sợ trấn áp không được, lão Lâm soái ngược lại tự mình xin phân ưu, nhưng với tư tâm, Tiêu Cảnh Vũ không muốn phái cữu phụ đến Bắc cảnh. Hắn quét qua nét mặt không nhìn rõ biểu cảm của Lâm Thù trên điện, chỉ thấy trong lồng ngực khó chịu, mờ hồ có một cảm giác chẳng lành.

Tiêu Cảnh Vũ nào hay lòng Lâm Thù hiện tại cũng đang hỗn loạn. Lâm Thù tự biết lúc này không gọi là nguy cấp, nhưng chung quy chỉ có hắn là người thích hợp nhất. Xích Diễm Thiếu tướng, nhi tử của Lâm Tiếp, uy danh ở Bắc cảnh cũng coi như hiển hách. Đừng nói là đóng giữ, sợ rằng lập tức bảo hắn dẫn binh giao tranh với Bắc Yến, hắn cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng hắn chung quy cứ níu chặt cái gì đó. Hắn nhớ đến Cảnh Diễm còn ở trong phủ chờ hắn, hai người đã hẹn hôm nay vào cung bái kiến Tĩnh thái phi, tâm tư thế nào cũng không thể ổn định. Chuyện Tạ Ngọc vừa mới bắt đầu xử lý, cái đuôi của Hạ Giang còn chưa lộ ra, giờ đây phải đi Bắc cảnh…

Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hắn theo quân đi Bắc cảnh, tựa hồ cũng là Tân Châu. Cảnh Diễm bởi vì không được Quân phụ đồng ý, cho nên ở lại kinh thành. Đây là lần đầu hai người phải xa nhau rất lâu. Cảnh Diễm đi tiễn hắn, thẳng cho đến ngoại ô kinh thành cũng không nói gì. Hắn cũng bởi vì tâm sự nặng nề mà nói không ra chuyện cười dễ nghe, sợ rằng cười so với khóc càng khó nhìn hơn. Ai ngờ đến lúc sắp chia tay, hai người nhìn nhau, đều là thoải mái cười.

Cảnh Diễm nện hắn một cái, nói, “Ta xem đệ là cô nương đợi xuất giá, hoàn toàn không giống bộ dạng muốn đi kiến công lập nghiệp!”

“Huynh không nhìn lại mình đi, cô nương đợi xuất giá nào có bộ dạng sầu khổ như huynh.”

“Ta sầu khổ cái gì, bất quá chỉ duy nhất băn khoăn lúc đệ trở về, ta phải đánh đệ như thế nào.”

“Tốt! Đây là huynh đệ trở thành kẻ thù!”

“Không nói đùa với đệ, bảo trọng.”

Khi đó nghe được hai chữ này, trong lòng Lâm thù dường như đột nhiên trở nên thoải mái nhẹ nhàng, một đường đánh ngựa giơ roi, không còn nửa điểm biệt ly buồn bã.

Nhưng, hiện tại còn có thể giống như khi đó sao?

Lâm Thù chợt giật mình. Cảnh Diễm đã về, hôm nay thật sự cùng trước kia không quá bất đồng. Phiền não vì mấy ngày qua Cảnh Diễm đối với hắn lúc lạnh lúc nóng thoáng chốc minh bạch. Phải chăng y cũng như thế, thủy chung lo lắng sợ hãi, luôn muốn một tấc cũng không rời?

Nhận ra ánh mắt lo âu lẫn tha thiết của phụ soái, trong lòng Lâm Thù liền quyết định. Hắn bước ra khỏi hàng, nói, “Thần nguyện đi.”

Đại điện yên tĩnh, Lâm Thù đợi rất lâu mới chờ được một chữ ‘chuẩn’ của Lương đế, tim hắn nhảy một cái. Đợi triều hội giải tán, hắn liền tự ý cùng Thẩm Truy và Tân Châu sứ lưu lại, muốn tiếp tục thương thảo, ai ngờ lại nhận được tin tức trong phủ.

Đáy lòng chợt lạnh, Lâm Thù vội vã cùng hai người kia tạm biệt. Khi hắn trở lại phủ, nhìn thấy đầu tiên chính là vẻ mặt âm trầm của Lận Thần ngồi ở nơi đó. Trên giường bên cạnh, Cảnh Diễm hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.

“Tại sao trúng độc?”

“Uống vào.”

“… Liệt Chiến Anh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi nôn nóng cái gì, đệ ấy không chết được đâu.” Ngữ điệu giang hồ châm chọc của Lận Thần lại tái hiện, “Nói không chừng khi tỉnh lại, còn có thể cho ngươi một phần đại lễ đó.”

Hoàn Chương 15

~oOo~

[1] – Hậu tri hậu giác: độ nhạy cảm cảm đối với sự việc kém, mọi người đều biết hết, chỉ có bản thân mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.

[2] – Phong tư: dung mạo xinh đẹp, dáng dấp phong độ.

[3] – Ti trúc: ti: Chỉ nhạc cụ dây, trúc: kèn sáo. Ti trúc là gọi chung các loại nhạc khí đàn cầm, đàn sắt, tiêu, sáo, có thể dùng để chỉ về âm nhạc.

~oOo~