Lăng Độ Vũ

Chương 3: Thảm kịch trong không trung

Tiếng nước ì oạp từ phòng tắm vẳng ra.

Lăng Độ Vũ mặc bộ áo tơi tả, đợi Trác Sở Viên tắm xong. Trên đầu hắn như phủ toàn bụi trắng, đó là bọt muối từ nước biển giờ đã khô lại. Lên bờ rồi, Lăng Độ

Vũ thi triển thần thâu diệu kỹ, kiếm được một chiếc xe thùng đang đỗ bên đường mà chẳng mất chút công sức nào, đưa Trác Sở Viên đến đây, một cái ổ ẩn thân khác của hắn.

Hắn gọi điện thoại đường dài cho Trần Ngọ Bằng, đáng tiếc y vừa rời đi, nghe nói là đang trên đường trở lại thành phố này, hắn hẫng hụt mất một lúc.

Cửa phòng tắm hé mở, Trác Sở Viên vừa bước ra vừa dùng chiếc khăn bông to lau mái tóc đẹp như mây được vén qua một bên. Trên mình nàng khoác bộ áo ngủ kiểu Nhật in hoa trắng điểm xanh, cổ để hở rất thấp, chân ngực nửa ẩn nửa hiện, thân hình thon mảnh yểu điệu, Lăng Độ Vũ nuốt nước bọt một cách hết sức bản năng.

Trác Sở Viên vừa lau khô tóc, vừa đi lại chỗ bàn điện thoại, thò tay nhấc ống nghe.

Lăng Độ Vũ tiến tới, chặn lên bàn tay đang cầm điện thoại của nàng.

Trác Sở Viên lạnh lùng ngẩng đầu hỏi: "Ông định làm gì đây?".

Hai người gần sát trong gang tấc, làn hương thanh xuân quyến rũ của người con gái làm Lăng Độ Vũ choáng ngợp. Hắn cao 6 feet, Trác Sở Viên thân hình thon mảnh, chỉ thấp hơn hắn độ 3 inches. Trai tài gái sắc đứng bên nhau, trông thật đẹp đôi. Đáng tiếc giữa họ chỉ toàn mùi thuốc súng, lấy đâu ra ý thiếp tình chàng.

Lăng Độ Vũ hừ nhẹ, cứng rắn đáp: "Cô mà nhấc điện thoại gọi cảnh sát, tôi đảm bảo chỉ trong vòng một giờ đồng hồ thôi, bọn sát thủ đó sẽ từ trên không nhảy dù xuống đây".

Trác Sở Viên không hề thoái nhượng: "Ông căn cứ vào đâu?", rồi rút phắt tay ra.

Lăng Độ Vũ phì cười: "Căn cứ ư? Bọn chúng xác định thời gian tấn công không hề chậm trễ, đúng vào lúc các vị đang chờ lệnh khám nhà, vừa ra tay là đã chế phục được hết thảy mọi người, chiếm lấy thượng phong, nếu bảo là không có tình báo chuẩn xác, thì ai mà tin cho được?".

Lăng Độ Vũ nói vẻ chế giễu, khiến Trác Sở Viên tức giận đến tái mặt, nàng trầm giọng đáp: "Tôi thừa nhận hôm nay có chỗ sơ suất, nhưng hoàn toàn không có nghĩa cảnh sát là đường dây của bọn chúng".

Lăng Độ Vũ nhún đôi vai rộng: "Xã hội này tôn sùng sự tự do, cô muốn nghĩ thế nào thì tùy, nhưng không thể ép tôi thay đổi quan niệm".

Trác Sở Viên nói: "Đó không phải là quan niệm, mà là thành kiến".

Lăng Độ Vũ nghiêm nét mặt: "Đám quái khách này hành động thần tốc sấm sét, vũ trang tuyệt hảo, tuy có cải dạng, nhưng ai sáng mắt cũng nhận ra chúng là đội xung kích do Israel phái đến. Tình báo Israel nổi tiếng là nhạy bén, trong cơ quan Cảnh sát hình sự quốc tế bọn cô có tai mắt của họ cũng không lấy gì làm lạ".

Trác Sở Viên khuôn mặt như phủ một làn sương lạnh, cặp mắt đẹp chiếu ra những tia sắc nhọn: "Lăng tiên sinh, xin hãy cẩn thận với lời nói của mình. Tôi đã từng chính miệng hứa với tổng thống Ai Cập, là sẽ tìm được món quốc bảo có ý nghĩa to lớn đó trả về cho họ, bất luận ông có giở trò gì đi nữa, cũng không thể làm tôi nửa chừng bỏ dở được đâu". Nói xong nàng lại cầm điện thoại, bấm số.

Từ ống nghe truyền tới giọng một người đàn ông: "Chung Ước Hàn đây".

Trác Sở Viên nói: "Chung cảnh ty, tôi là Trác Sở Viên".

Chung Ước Hàn kêu lên: "Trác chủ nhiệm, cô ở đâu, chúng tôi đang huy động tất cả mọi người đi tìm cô đấy!".

Trác Sở Viên cau hai hàng mày nét như vẽ, tựa hồ có vẻ không vui vì cái lối ầm ĩ của Chung Ước Hàn. Nàng trầm giọng nói: "Anh không cần hỏi vội, tình hình bây giờ ra sao rồi?".

Chung Ước Hàn sực hiểu, điềm đạm trả lời: "Tu Minh và bảy viên cảnh sát ngầm đều trúng Ma toan châm, cũng may là dược tính còn nhẹ, đã tỉnh lại rồi, hiện giờ đang theo dõi tiếp ở bệnh viện".

Trác Sở Viên hỏi tiếp: "Lũ hung đồ thì sao?".

Chung Ước Hàn có vẻ lúng túng, y thở dài: "Bọn họ đều là nhất lưu hảo thủ, ngoài hai cái lỗ lớn bị phá bằng tạc đạn trong nhà, thì chúng tôi không tìm thấy gì nữa hết.

Theo nhận định của chuyên gia về vũ khí, loại thuốc nổ đó là thứ hàng hóa rất phổ biến trên thế giới, hoàn toàn không lần ra được manh mối nào. Bây giờ vẫn đang tiến hành điều tra, nhưng tôi nghĩ chắc cũng chẳng thu được kết quả gì".

Trác Sở Viên hỏi: "Điều tra đến đâu rồi?".

Giọng Chung Ước Hàn lại trở nên mất kiềm chế: "Đàm chuyên gia Đàm Thần do quý cơ quan cử đến quả nhiên lợi hại, đã tìm thấy trong thư phòng của Lăng Độ Vũ một ngăn kín, cô thử đoán xem đó là cái gì?". Rồi y tuôn ra tên của hàng loạt các loại vũ khí súng ống.

Trác Sở Viên nhướng mày: "Đừng tiết lộ hành tung của tôi, đợi tôi liên lạc lại", đoạn gác máy, xoay mình sang phía Lăng Độ Vũ.

Lăng Độ Vũ nhìn vẻ kiều diễm của Trác Sở Viên, thấy cặp mắt đẹp của nàng không ngừng chiếu ra những tia dị thường, hắn thầm kêu khổ, chẳng biết lần này nàng sẽ giở ra con bài lợi hại nào đây.

Trác Sở Viên nghiêm mặt, chắp tay ra sau lưng, ưỡn bộ ngực hấp dẫn lên, thong thả đi lại trước mặt Lăng Độ Vũ.

Lăng Độ Vũ hàm răng ngứa ngáy, mà không thể tóm lấy nàng.

Trác Sở Viên ngừng bước, duyên dáng mỉm cười với Lăng Độ Vũ: "Trong nhà Lăng tiên sinh tàng trữ nhiều thứ phong phú, tiên sinh lại là chuyên gia lắp đặt điện tử sóng dài, vì vậy tôi đã đặc biệt mời tới đây một chuyên gia điện tử nước ngoài, quả nhiên rất có thu hoạch. Trong thư phòng tại căn hộ của ông, chúng tôi đã phát hiện ra một ngăn kín, bên trong đặt thiết bị chống nhiễu rất tinh xảo, có thể qua mắt được các khí cụ dò tìm kim loại. Thật khiến người ta bội phục".

Lăng Độ Vũ thở dài, đi lại sofa ngồi xuống, súng ống đạn dược trong ngăn tủ bí mật của hắn, chẳng cần nói cũng biết là đã rơi hết vào tay cảnh sát rồi. Ở cái thành phố không cho phép tàng trữ vũ khí này, tội danh của hắn quả không nhẹ. Trác Sở Viên thật ghê gớm, vừa xuất kích là đã nhắm ngay vào chỗ yếu hại của hắn.

Trác Sở Viên đến sau lưng ghế, chống tay lên thành, ghé vào tai Lăng Độ Vũ:

"Lăng tiên sinh liệu có mong muốn hợp tác với chúng tôi không nhỉ?". Nàng nói bằng một giọng mê đắm, đáng tiếc Lăng Độ Vũ chẳng còn tâm tình nào mà thưởng thức.

Hắn cười khổ: "Tôi từ xưa đến nay vẫn là một công dân tốt, thích nhất là được hợp tác với cảnh sát, Trác tiểu thư nói vậy là ý gì?".

Trác Sở Viên lạnh lùng đáp: "Tôi quên nói với ông, tôi là viên chức tra án chuyên nghiệp đã được huấn luyện một cách bài bản, vì vậy buổi trưa hôm nay, vừa rời phi trường, tôi đã lập tức đến hiện trường nghiên cứu tường tận, và phát hiện thấy một sự việc nhỏ rất kỳ quái. Mong rằng ông, người công dân tốt luôn biết hợp tác có thể giải đáp cho".

Lăng Độ Vũ nhã nhặn đáp: "Bản nhân xin được rửa tai lắng nghe".

Trác Sở Viên nói: "Ở năm đầu ngón tay bên phải của Tạ giáo sư, có dính một ít xơ giấy màu xanh lam, mà căn cứ theo hình dạng bàn tay của ông ấy, lúc chết nhất định là đang nắm chặt một vật gì đó giống như một cuốn sách, không biết tôi nói có đúng không?".

Lăng Độ Vũ đáp: "Trác chủ nhiệm thông minh tinh tế, có gì giấu được cô nhỉ? Đó là một quyển sổ tay, tôi lấy đi rồi". Hắn đã rơi vào thế hạ phong, bị tấn công khắp mọi chỗ, nếu lập tức đào tẩu, thì cuộc đời này đi đâu cũng gặp người săn đuổi lùng bắt.

Trác Sở Viên chấn động tinh thần, đôi mắt đẹp chăm chú, đợi Lăng Độ Vũ tự giác cung khai.

Lăng Độ Vũ hỏi: "Giả sử tôi giao quyển sổ đó ra, thì tôi được lợi gì?". Hai người bắt đầu bước vào giai đoạn mặc cả.

Trác Sở Viên mỉm cười giảo hoạt: "Nếu ông có thể giúp chúng tôi tìm ra Ảo Thạch , tôi đảm bảo sẽ không khởi tố ông tội danh tàng trữ vũ khí".

Lăng Độ Vũ nổi giận: " Ảo Thạch cái khỉ gì, tôi nghe nói về nó lần đầu tiên, chính là từ miệng cô đấy, bảo tôi làm sao giúp cô tìm được đây!".

Trác Sở Viên trầm sắc mặt: "Đó là chuyện của ngài, trước hết hãy giao quyển sổ ra đây!".

Lăng Độ Vũ còn tức giận chưa nguôi: "Lúc cùng cô bỏ nhà chạy trốn, tôi đã phát động cơ quan phá hủy, quyển sổ ấy giờ này chắc chỉ còn là một nhúm tro tàn".

Trác Sở Viên giật mình, vội hỏi: "Ông có xem qua nội dung không?".

Lăng Độ Vũ trông thấy vẻ gấp gáp của nàng, trong lòng dịu đi, thong thả đáp: "Tôi mới xem được một nửa, các vị đã kéo đến làm ồn lên, ngắt quãng hứng thú của tôi, điều tôi biết với điều cô biết cũng như nhau cả thôi".

Nét mặt Trác Sở Viên không giấu nổi vẻ thất vọng: "Vậy một nửa ấy nội dung là gì?".

Lăng Độ Vũ thấy nàng không lôi tội danh tàng trữ vũ khí ra uy hiếp nữa, trong lòng thư thái hơn một chút, hắn đáp: "Tôi có thể thuật lại hết với cô, nhưng chỉ e điều đó cũng không giúp được gì nhiều, lúc ấy tôi tiện tay lật giở, chỉ nhớ kỹ nhất là hai trang cuối cùng đã bị xé mất rồi".

Trác Sở Viên hỏi: "Lẽ nào còn có người vào nhà trước cả ông?".

Lăng Độ Vũ đáp: "Manh mối duy nhất hiện nay là Trần Ngọ Bằng, có thể y biết chút gì đó".

Trác Sở Viên nhìn lên đồng hồ treo tường, vừa đến 9 giờ, bắt đầu giờ làm việc của các hãng hàng không. Nàng mở những trang vàng trong cuốn danh bạ, hỏi liên tiếp mấy công ty, đều không tìm thấy tên Trần Ngọ Bằng, mãi đến hãng thứ 7, một nữ nhân viên ở đó lập tức báo: "Trần Ngọ Bằng tiên sinh ngồi trên chuyến bay số 708, hạ cánh lúc 3 giờ chiều nay".

Trác Sở Viên và Lăng Độ Vũ cùng ngây ra.

Trác Sở Viên hỏi: "Tiểu thư, tại sao cô không cần tra danh sách hành khách, đã biết ông ta ngồi trên chuyến bay nào?".

Nữ nhân viên đáp: "Vì cô là người thứ tư hỏi chuyến bay và giờ bay của Trần tiên sinh".

Trác Sở Viên nói: "Tôi là viên chức cảnh sát, mong cô có thể kể về tình hình ba người kia cho tôi rõ".

Nữ nhân viên ấp úng: "Cái này...".

Trác Sở Viên lấy giọng quyền uy: "Cú điện thoại thứ nhất dùng ngôn ngữ gì?".

Nữ nhân viên do dự một lát, rồi có vẻ như khuất phục: "Ba cú điện thoại, hai tiếng Anh, một tiếng Nhật. Nội dung đều là câu ấy thôi, có điều...".

Trác Sở Viên hỏi: "Có điều cái gì?".

Nữ nhân viên vẫn còn trù trừ: "Người đầu tiên nói tiếng Anh với ngữ điệu rất lạ, gần như là thần trí không bình thường, tôi báo số chuyến bay và giờ bay xong, ông ta không ngừng lẩm bẩm: ⬘Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!⬙. Tôi hơi hoảng, nên cúp máy luôn".

Trác Sở Viên sững sờ, rồi hỏi: "Cô họ gì?".

Nữ nhân viên đáp: "Tôi họ Mã".

Trác Sở Viên nói cảm ơn, rồi gác máy.

Lăng Độ Vũ nhìn nàng, dù vốn thờ ơ với mọi chuyện, nhưng lúc này trong mắt hắn lộ ra vẻ quan tâm. Vừa rồi hắn không nghe được nội dung cuộc điện đàm của nàng.

Trác Sở Viên lại nhấc ống nghe lên, vừa bấm số của Chung cảnh ty, vừa nói với Lăng Độ Vũ: "Lăng tiên sinh, có hứng thú ra phi trường không?".

***

2 giờ 45 phút chiều.

Vầng mặt trời mùa thu đang ngả dần về hướng tây.

Cao xanh mây trắng bồng bềnh, thời tiết rất đẹp.

Qua tấm kính lớn ngăn cách với phòng chờ, Lăng Độ Vũ dõi cặp mắt sáng chăm chú nhìn lối lên xuống máy bay chĩa thẳng ra biển, con đường trắng dưới ánh nắng lấp loá, trông rất chói mắt.

Hắn cũng liên tục quan sát động tĩnh bốn bề, nhưng địch nhân ngụy trang rất khéo, không thể nhận ra dù chỉ một người có dáng điệu khả nghi. Đằng xa mấy viên cảnh sát mặc thường phục đang nhìn lại phía hắn. Đó chính là cái mà Trác Sở Viên gọi là bảo vệ , chứ không phải lợi dụng hắn để dụ địch. Trên mình hắn còn bị gắn máy nghe lén, nỗi ấm ức trong lòng thì chẳng cần nói cũng biết.

Trong đại sảnh rộng lớn của phi trường, ánh đèn flash máy ảnh chen lẫn với những tiếng cười vui, náo nhiệt, có mấy đoàn lữ hành người Nhật đang sắp xếp để chụp tấm ảnh chung. Bây giờ mà có ai nói với hắn, cả đoàn đó đều là người do tên trùm Nhật Bản Tagi Masamune phái đến, hắn cũng chẳng lấy làm lạ, Tagi thừa sức nhúng tay vào vụ này.

Ba cú điện thoại gọi đến hãng hàng không trước Trác Sở Viên, một là đặc vụ của Israel, một là người của Tagi Masamune, và một người nữa nhất định là M .

Lăng Độ Vũ cười thầm, mặc kệ y là ai, mặc kệ y có cái lưỡi tầm sét gì, xem ra hôm nay cũng sẽ bại dưới tay Trác Sở Viên. Lúc này nàng đang đứng ngoài đường chờ. Máy bay dừng rồi, Trần Ngọ Bằng sẽ là hành khách được sắp xếp để xuống sân bay đầu tiên.

Đúng lúc đó Trác chủ nhiệm, cùng các cảnh sát đặc biệt đầy kinh nghiệm sẽ xuất hiện, đón Trần Ngọ Bằng lên một cỗ xe lắp kính chống đạn do Phòng VIP điều tới, với sự hộ tống của hai xe cảnh sát, sáu xe mô tô rời khỏi phi trường, chỉ thiếu thảm đỏ và đội nghi trượng, là cuộc tiếp rước này chẳng kém gì nguyên thủ quốc gia.

Chiếc máy bay chuyến số 708 lượn một nét cong tuyệt đẹp trên không, thong thả bay gần đến khoảng trống đầu đường băng, từ từ hạ xuống, trông như một cảnh quay chậm trong phim.

Lúc ấy Lăng Độ Vũ tâm trạng còn rất thư thái, nhưng chỉ thoáng sau hắn biến hẳn sắc mặt.

Một dự cảm nguy hiểm trào lên mạnh mẽ trong óc. Đây là lần thứ hai trong vòng một ngày. Lần đầu tiên là lúc 2 giờ sáng, trong trạng thái nhập thiền thai tức ở phòng đọc sách, và bây giờ là lần thứ hai.

Hắn cảm thấy một mối nguy đang đến gần, nhưng không xác định nổi đó là gì.

Đường băng ngoài phi trường vẫn trải dài yên ả trong ánh nắng dịu dàng, chiếc puli dưới máy bay thò ra, giống như con chim ưng xoè cánh, thấp dần xuống đường băng.

Tất cả đều bình thường.

Nhưng Lăng Độ Vũ chân tay giá buốt, một cảm giác ớn lạnh len vào tận xương sống.

Hắn biết một tội ác kinh thiên động địa sắp xảy ra!

Trác Sở Viên và mấy tay cảnh sát đặc biệt của sân bay với đầy đủ vũ trang vẫn đứng ở đầu tòa nhà phi trường, gần đường băng, theo dõi chiếc Jumbo Jet 747 đang hạ xuống đằng kia. Trên máy bay có vị khách quý Trần Ngọ Bằng mà họ đang trông đợi, y có thể là manh mối phá án duy nhất.

Đài vô tuyến điện trong tay nàng vọng ra đoạn đối thoại giữa tháp chỉ huy và cơ trưởng chuyến bay.

Cơ trưởng nói: "Tất cả đều thuận lợi, puli đã ra, bắt đầu giảm tốc và hạ cánh, xin hãy thông báo tình hình trên đường băng. Over".

Tháp chỉ huy: "Tình hình đường băng bình thường, có thể hạ cánh. Over".

Tiếp theo đó là ba bốn giây im lặng.

Máy bay hạ thẳng xuống đường băng.

Trác Sở Viên thở nhẹ một hơi, diễn biến của sự việc có lẽ sẽ bước sang một giai đoạn khác.

Đúng vào lúc tất cả đang tiến hành thuận lợi, đầu máy bay bỗng chúc xuống đằng trước một cách kỳ dị, từ góc nghiêng tầm 150 chợt biến thành một góc 750 chọc xuống đường băng.

Trác Sở Viên thoắt tái mét mặt, tim đập như điên cuồng. Mấy người bên cạnh nàng cùng chạy ào hết cả lên.

Đài vô tuyến điện vọng ra tiếng gào từ tháp chỉ huy: "708, xảy ra chuyện gì vậy?".

Một giọng âm trầm cất lên, vẫn là giọng cơ trưởng, nhưng đã đổi khác, rất dị thường: "Không ai có thể hủy diệt được ta, chờ khi ta đủ sức mạnh, ta nhất định sẽ quay lại". Tiếp theo đó là một tràng cười cuồng loạn, át đi tiếng gọi của tháp chỉ huy, tiếng tranh cãi và la hét từ phòng điều phối bay.

Máy bay gần như chúi xuống đường băng theo chiều thẳng đứng.

Trong phòng chờ, Lăng Độ Vũ trợn to mắt, không dám tin vào những gì đang xảy ra.

Máy bay đâm xuống.

Rầm , chỉ nháy mắt nó lật ngang trên đường băng, nổ tung.

Lăng Độ Vũ nhảy bật lên, hét như muốn vỡ tim: "Không!".

Cả chiếc Jumbo Jet 747 tan rã ra trong ngọn lửa như một món đồ chơi, khói đặc và những mảnh vỡ bắn vọt lên khoảng không suốt mấy dặm vuông của đường băng. Mảnh vỡ với xung lực vô cùng lớn, nhảy đom đom ra khắp phía.

Rồi lại nổ tung một lần nữa, lửa bốc ngùn ngụt.

Kính ngăn trước mặt Lăng Độ Vũ bị ép vỡ vụn, không khí nghẹt lại, thực quá khủng khiếp.

Sảnh lớn của phi trường bỗng nhiên lặng ngắt, dư chấn của vụ nổ khiến nền móng rung chuyển.

Nhưng liền đó là tiếng la hét, có người quỵ xuống, có người lao bổ đến cửa ra của đại sảnh, hàng ngàn người nháo nhác hỗn loạn.

Lăng Độ Vũ hai mắt bùng cháy, hắn không tin nổi tất cả những gì đã xảy ra, thế nhưng đó lại là sự thật.

Ảo Thạch là cái gì?

Sức mạnh nào đã hủy diệt chiếc máy bay?

Xe cứu hỏa hú còi lên khắp bốn phía phi trường, còn tác dụng gì nữa chứ? Tình cảnh này mà tìm được một thi thể nguyên vẹn cũng có thể coi là kỳ tích rồi.

Mưu sát! Một vụ mưu sát hèn hạ!

Chỉ thoáng chốc Lăng Độ Vũ đã lấy lại được bình tĩnh. Công phu tĩnh tu nhiều năm và kinh nghiệm vào sống ra chết đã giúp hắn luyện thần kinh cứng rắn như thép mỗi lúc đối mặt với nguy hiểm. Trần Ngọ Bằng chết rồi, hắn, Lăng Độ Vũ là người đầu tiên bước vào hiện trường hung án của Tạ giáo sư, vì vậy trong mắt tất cả những kẻ đang tranh đoạt Ảo Thạch , hắn sẽ trở thành mục tiêu duy nhất.

Hắn nhất định phải đi.

Qua khoé mắt, hắn liếc thấy từ bốn phía có người đang lại gần.

Lăng Độ Vũ hét thật to, tận dụng lúc này để phát tiết hết những phẫn hận trong lòng, thân hình vụt lui lại đằng sau, lẫn vào dòng người hoảng loạn.

Tình hình trong đại sảnh thật khủng khiếp. Mười mấy giây sau vụ nổ máy bay, ngày tận thế hình như đã ập đến nơi đây. Phụ nữ, đàn ông, người già, trẻ nhỏ, ai nấy ngả nghiêng lảo đảo, la hét thấu trời. Lúc này là lúc hỗn loạn nhất ở phi trường, mấy nghìn người chen chúc, kính ngăn ở đại sảnh bị vỡ vì dư chấn của vụ nổ, gây nên một sự khủng hoảng quá lớn, nỗi sợ hãi mau chóng lây lan, mọi người không cần hỏi rõ lý do, tranh cướp chen nhau khỏi tất cả các cửa ra.

Bốn phía tiếng xe cứu hỏa hú hét đinh tai nhức óc càng làm công chúng thêm sợ hãi.

Lăng Độ Vũ lẫn vào đám đông, việc chạy trốn càng thuận tiện.

Hàng nghìn người trồi sụt, dồn trước ép sau như sóng, không nhận đâu ra là người mình, đâu là kẻ thù nữa.

Thể lực của Lăng Độ Vũ vượt xa mọi người, hắn khom mình thấp xuống, len đi giữa đám đông, hướng về một cửa ngách đã xác định trước.

Còn cách cửa ngách chừng mười mã, địch nhân xuất hiện. Một gã đàn ông thân hình cao lớn, thô bạo len qua dòng người đi ngược lại. Lăng Độ Vũ nhìn thấy ngay trên tay gã đang lăm lăm một khẩu súng lục đen ngòm.

Hắn vội kêu xin lỗi, rồi dùng vai hích, người lạ phía trước bị hắn đẩy lảo đảo ngã dụi ngay vào gã đàn ông cầm súng.

Gã đàn ông hét lên, một tay hất người nọ ra, tay còn lại vung súng lên, đang định bắn, ai ngờ Lăng Độ Vũ không lùi mà tiến, áp sát sau lưng người vừa bị gã nọ hất đi, rồi xông vọt lại.

Gã đàn ông bị chắn mất tầm nhìn, không trông thấy Lăng Độ Vũ đang lao đến phía mình, lúc đẩy được người kia ra thì Lăng Độ Vũ đã xuất hiện, cách hắn chỉ độ ba thước.

Gã lập tức hạ khẩu súng đang giơ cao xuống, nâng lên ngang tầm, ngắm bắn. Có điều chậm quá mất rồi.

Gã ngoại quốc cầm súng dù đã được huấn luyện, và cũng là một cao thủ tấn công, nhưng diễn biến ngoài tiên liệu, hơn nữa Lăng Độ Vũ còn là một nhân vật kiệt xuất trong các cao thủ.

Gã đang định bóp cò, Lăng Độ Vũ đã vung hai tay, một trên một dưới, kẹp cứng lấy tay phải đang cầm súng của gã, hắn hét lên thảm thiết, súng rời tay rơi xuống, vùng bụng bị Lăng Độ Vũ dùng đầu gối húc, đau nhói lên, gã gập đôi người xuống, bên cổ lại bị chặt một nhát, mắt tối sầm, ngã vật ra đất.

Lăng Độ Vũ giải quyết xong đối thủ, không dám dềnh dàng, vội vàng chen qua cửa ngách, đám đông như nước thủy triều, cũng len lòi bên cạnh hắn để ra khỏi sảnh.

Lăng Độ Vũ lọt vào con đường bên phải, chỉ mong rời khỏi phi trường thật nhanh, hắn vốn muốn lại bãi đỗ xe kiếm một chiếc, nhưng thế thì quá nguy hiểm.

Tiếng còi cứu hỏa truyền đến từ bốn phương tám hướng, nhắc mọi người nhớ đến tấn thảm kịch vừa xảy ra.

Lăng Độ Vũ vừa đi, vừa cởi bỏ chiếc áo khoác màu vàng đang mặc trên mình, lộn trái, quay mặt màu xanh hướng về phía ngoài, rồi móc trong túi một bộ râu dán lên, thêm một đôi kính cận thị, tức thời vẻ ngoài đổi khác, trông đứng đắn như một học giả, nguy hiểm đầy rẫy buộc hắn phải thi triển phương pháp giải cứu toàn diện.