Tiểu xuân… Tiểu xuân…

Thế nào lại có cảm giác như có người gọi hắn?

Tiểu xuân ngẩng đầu, con ngươi đảo qua đảo lại không ngừng, nghe ngóng cẩn thận, rốt cuộc không nghe thấy âm thanh nào cả.

[Là ma sao?] Tiểu xuân lẩm bẩm.

Trong sơn động, lửa cháy rất mạnh, cho dù bên ngoài kia tuyết dày che phủ sơn lộ, hàn khí vẫn bị ngăn trở, không cách nào tiến vào gây phiền toái cho hai người đang nghỉ ngơi bên trong.

Tiểu Xuân cầm nhánh củi khô khơi lửa, khiến cho ngọn lửa bị dấy lên bập bùng.

[Sư huynh, tỉnh rồi à?]

Lan Khánh mới mở mắt ra, Tiểu Xuân đã cảm thấy hơi thở chuyển loạn, liền mở miệng [Ngươi ngủ đã ba ngày rồi, bên ngoài tuyết rơi mạnh quá lấp mất sơn lộ, hiện giờ không có đường đi, cho nên tiểu đệ mới đưa ngươi đến chỗ này nghỉ ngơi, đợi một lát tuyết ngừng rồi mới lên đường tiếp được.]

Lan Khánh lật áo ra xem thử, vết thương bên bụng phải đã được Tiểu Xuân băng bó cẩn thận. Nhìn thấy vết thương này, hừ một tiếng liền nói [Cơ hội tốt như vậy, ngươi sao lại không thừa cơ mà trừ bỏ ta đi, cũng để cho tình lang của ngươi từ nay bớt đi tên địch nhân này, vĩnh viễn có thể an tâm.]

[Sư huynh ngươi hà tất phải dùng lời lẽ kích ta… Chuyện gì nên làm, ta đều biết rõ. Người của Thần Tiên Cốc, thì nên quay về Thần Tiên Cốc, sư phụ không nói bắt ngươi chết, Tiểu Xuân sẽ không để ngươi chết. Huống chi…] Tiểu xuân dừng một lúc, mới từ từ nói [Sư huynh từ trước đây đã chịu quá nhiều đau khổ, cũng là một kẻ đáng thương, người trong thiên hạ lại không hiểu, nói ngươi bụng dạ thâm độc, cũng đều là nhờ ơn hoàng đế kia…]

[Ngươi câm miệng!] Lan Khánh quát.

Tiểu xuân đang cúi đầu nhìn đống lửa liền ngẩng lên, dừng mắt nhìn Lan Khánh đang ngồi trên đống rơm khô, gương mặt trắng xanh nhợt nhạt.

Hắn còn nhớ rõ, năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Lan Khánh, là cái bộ dạng gì.

Rõ ràng là một thiếu niên lớn hơn hắn mấy tuổi, mà cả người gầy gò như chỉ có da bọc xương, trong đôi mắt vô hồn ngoại trừ chữ “hận”, chẳng còn nhìn ra bất cứ điều gì. Phụ mẫu, huynh đệ, tỷ muội, tất cả đều rơi đầu trong một đêm. Mà bản thân lại chỉ vì một cái bộ dạng khiến người ta thèm nhỏ dãi kia, bị hoàng đế bức nhập cung cường bạo ép thị tẩm.

Mười sáu tuổi, lần đầu tiên thử sức, đến Kim Loan điện thụ phong trạng nguyên, đường công danh bày ra đẹp đến vậy, người trong nhà lại còn thay hắn hứa hôn cầu thân, đợi đến năm sau là có thể rước dâu về nhà, tiền đồ xán lạn đáng ra nên để cho bao người phải trầm trồ ngưỡng mộ, rốt cuộc chỉ vỉ tư dục của hoàng đế, hủy đi toàn bộ ý niệm sinh tồn của con người này.

Không có ai, đáng bị đối xử như vậy, cho dù người đó có là hoàng đế độc lãm thiên hạ đi chăng nữa, cũng không được phép.

[Sư huynh, kẻ phải chết đều đã chết, mà người không phải chết cũng chết sạch cả rồi, ngươi đừng nên càng nghĩ càng thêm oán nữa!] Tiểu Xuân nói [Ta mới nãy đã xem mạch cho ngươi, ngươi mấy năm nay luyện công đã sắp thành tẩu hỏa nhập ma, tổn thương cả tim mạch phủ tạng, ngũ lao thất thương, thân thể đều đã hủy hoại nặng nề. Nếu không cố gắng điều dưỡng, chỉ sợ không sống qua ba mươi tuổi. Sau khi trở về cốc, để sư phụ xem lại cẩn thận cho ngươi, có sư phụ lại thêm ta hai người cùng chiếu cố ngươi, ít nhiều cũng có thể giúp ngươi kéo dài thêm vài năm, nếu ngươi có thể quên đi những chuyện đã qua, mở rộng lòng mình, sống đến sáu bảy chục tuổi cũng tuyệt đối không thành vấn đề!]

[Còn có một kẻ vẫn chưa chết!] Lan Khánh cũng tự biết hắn không thể sống được bao lâu, nhưng vẫn cứng rắn nén chân khí đang rối loạn không ngừng bên trong, cắn răng cắn lợi nói [Nếu không tại ngươi, cơ hội lúc đó quá tốt, ta đã có thể đoạt lấy tính mạng hắn!]

[Sư huynh đừng động khí, thương thế của ngươi rất nặng, lại thêm thất tình nội thương, tâm không thanh tỉnh. Mau ngồi yên tịnh tâm, coi chừng khí tức hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma đó!] Tiểu Xuân nhẹ giọng.

[Tẩu hỏa nhập ma cũng là chuyện của ta!] Lan Khánh cười tà, căn bản không để bụng những chuyện nhẹ như lông hồng vậy.

[Kỳ thực thì ngươi đoạt mệnh của Vân Khuynh làm cái gì đâu, kẻ tạo nghiệt là mẹ hắn, đâu phải hắn. Hắn cũng đáng thương a, một thân một mình tự trưởng thành, không ai dạy, không ai thương, thị phi không biết phân biệt, khiến hắn chỉ cần thấy có kẻ ngáng trước mặt, vô luận là ai cũng đem trừ sạch, cũng không hiểu được sẽ có người vì vậy mà thương tâm!]

Nghe Tiểu Xuân nói vậy, Lan Khánh lại cười ngọt [Hắn đối với ngươi thế nào, ngươi còn thương hắn sao?]

[Nói không thương, là nói dối!] Tiểu Xuân rầu rĩ nói [Nhưng mà ta cũng thương ngươi!]

[Thương ta làm cóc gì?]

[Ngươi cũng giống ta, cũng yêu thương hắn như vậy. Nhưng cũng giống như ta, không có cách nào ở bên hắn!]

[Ai nói ta thích hắn!] Lan Khánh hét to.

[Là ngươi nói, là chính miệng ngươi nói, ngươi thích hắn, thích hết chịu nổi luôn…]

[Triệu Tiểu Xuân!] Long ngâm kiếm bên thắt lưng thình lình bị rút ra, Lan Khánh hướng tới yết hầu Tiểu Xuân, mũi kiếm có hơi đâm vào cổ, một giọt huyết châu đỏ thắm máu tươi từ từ xuất hiện, dọc theo chiếc cổ màu mật chảy xuống.

[Ngươi nói lại lần nữa xem thử!] Trong mắt Lan Khánh tràn ngập sát niệm.

[Muốn giết ta, cũng không hay lắm đâu.] Tiểu Xuân thản nhiên nói [Sư đệ cũng sớm lường trước chúng ta đi chung đường sẽ không hòa hợp, cho nên nhân lúc ngươi ngủ lén tặng thêm chút thuốc, ngươi nếu đả thương ta, không có giải dược, tới lúc đó rồi gay go đây!]

[Ngươi cho ta ăn cái gì?] Lan Khánh phát hiện ra trên lưỡi còn lưu lại vị đắng, thế nhưng vận khí hết một vòng cũng không phát hiện ra trong người có gì lạ, không biết cái tên Triệu Tiểu Xuân này lại giở trò gì.

Vận khí nhất chu thiên: nhất chu thiên = một ngày một đêm, cổ nhân đem sự vận hành của trời đất ví như sự vận hành của khí công trong cơ thể, cái này ai luyện nội công sẽ biết rõ hơn.

[Bí dược mà sư phụ mất bao nhiêu thời gian tâm huyết mới chế thành – Vong Ưu] khóe môi Tiểu Xuân nhếch lên thành nụ cười, cười đến mức khiến người ta không rét mà run.

[Vong Ưu!] Trong chốc lát cả gương mặt của Lan Khánh hóa thành trắng bệch.

Người trong Thần Tiên Cốc, không ai không biết đến cái tên này. Vong Ưu, do cốc chủ Thần Tiên Cốc mất bao năm tháng dày công nghiên cứu, thu thập những thảo dược quý hiếm trên đời khổ luyện mà thành. Thuốc này một khi phục vào, lập tức cắt bỏ thất tình lục dục, tham vọng sân si, nói cho dễ nghe một chút thì là thanh tâm quả dục, nói trắng ra thì chính là cái xác biết đi không sai.

Dược nhân năm đó lánh đến chân trời góc biển, dựng nên Thần Tiên Cốc, còn mang theo dược trệ, chính là sản phẩm thất bại của dược nhân thành ra không ra người cũng không ra quỷ. Đám dược trệ kia mang hình người mà không có tính người, trời sinh tính tình khát máu cuồng bạo, dù cho cốc chủ Thần Tiên Cốc mất cả trăm năm hao tổn tâm tư, rốt cuộc cũng chỉ có thể giam giữ chúng tại lao phòng hoặc không thì xích lại.

Vong ưu của sư phụ cũng vì chúng mà làm ra, dược trệ dùng xong lập tức trở nên phục tùng, nhưng mà cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tâm trí giống như tiểu hài tử ba tuổi. Từ đó sư phụ liền dùng tiếng sáo để khống chế, để bọn chúng canh giữ Thần Tiên Cốc.

Triệu Tiểu Xuân, cư nhiên có gan cho hắn ăn thứ thuốc này! (vợ nó nó còn chẳng tha!)

Trong mắt Lan Khánh tỏa hào quang đen ngòm, chậm chậm nói [Ngươi còn dám nói ra, không sợ ta một khi nổi giận, liền cho ngươi đâu lìa khỏi cổ hay sao?]

[Sư đệ nào dám tùy tiện lấy Vong Ưu của sư phụ khoản đãi sư huynh.] Tiểu Xuân cười nhạt [Thuốc này trước đây là do sư đệ vô công rồi nghề táy máy mấy phen, sớm đã trừ đi dược tính khiến người ta mất đi thần trí, giờ sau khi dùng xong, chỉ có cảm giác thần thanh khí sảng tâm cảnh bình hòa, đối với tình hình của đại sư huynh ngài…] vốn định nói tang tâm bệnh cuồng, sau lại cảm thấy không hợp, liền nghĩ chút rồi nói [Đối với tình hình của sư huynh lửa nóng trong gan cường liệt dễ kích động tâm trí mà nói, là có công dụng bình tâm tĩnh khí đi!]

[Hừ, ngươi lại quên rằng về phương diện dùng độc ngươi còn kém xa ta, ta tự mình giải là được, cần gì tới ngươi!] Lan Khánh sầm mặt nói.

Giải được hả, vậy ta sẽ không phải là Triệu Tiểu Xuân!

Mà Tiểu Xuân chỉ cười một cái, không đáp, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng Lan Khánh, sau chuyển đề tài [Sư huynh, ta hỏi ngươi một chuyện được không?]

Không đợi Lan Khánh trả lời, Tiểu Xuân liền nói [Nói ta biết, mấy ngày đó, ngươi trốn ở đâu? Chuyện ở Yên Ba Lâu, có liên quan tới ngươi?]

Lan Khánh im lặng hồi lâu, đột nhiên cười to, thu hồi kiếm.

[Hảo sư đệ Tiểu Xuân của ta, ngươi thật sự rất thông minh!] Lan Khánh càng cười càng điên loạn, qua một hồi sau mới kìm lại được, ngẩng đầu hỏi [Ngươi làm thế nào biết được, ta rõ ràng ẩn thân trong Yên Ba Lâu rất kỹ lưỡng, không thể nào bị ngươi phát hiện!]

[Ngươi nói muốn thay ta giết hắn, để an ủi vong linh phụ mẫu của ta ở trên cao. Chính là một câu đó đã tiết lộ vấn đề cốt yếu. Chuyện ta tìm ra cha mình ngoài ta và Vân Khuynh ra, thì chỉ có Trân Châu biết được. Lại cẩn thận nghĩ qua một lần nữa, thân phận dẫn ngòi của Trân Châu, xuất hiện thật quá trùng hợp đến hoàn hảo đi!] Tiểu Xuân nói qua, đôi mắt mới nãy còn ra vẻ bình tĩnh, thế mà thống khổ càng tụ lại càng sâu. Hắn đã quên tấm nhân bì diện cụ duy nhất của mình chính là do sư huynh đưa, dịch dung thuật của sư huynh vốn rất cao minh, hóa thành Trân Châu lâu như vậy mà hắn vẫn không tài nào phát hiện.

Tiểu Xuân tiếp đó lại nói [Thì ra… Chuyện ngươi mất tích từ lúc đó chỉ là để che mắt. Ngươi vẫn sống trong kinh thành, mà còn ngay bên cạnh ta. Mà kẻ hiểu ngươi nhất, chính là địch nhân của ngươi. Vân Khuynh sớm đã lường trước, nên mới tương kế tựu kế, thuận theo mưu kế của ngươi mà làm theo, cuối cùng cũng ép được ngươi ló mặt…]

[Không sai!] Vẻ mặt Lan Khánh trở nên tà mị, cười lạnh nói [Ngoài chuyện đó ra, ngươi còn muốn biết gì nữa?]

Tiểu Xuân không nói.

[Ta đoán ngươi còn muốn biết chuyện khác nữa!] Lan Khánh nói [Đúng, cha ngươi không phải do Đông Phương giết, theo như kế hoạch của ta, hắn lẽ ra nên giết Đông Phương La Khỉ. Thế nhưng kể từ khi quen biết ngươi, Đông Phương Vân Khuynh lãnh huyết vô tình kia cư nhiên lại trở nên yếu mềm, hắn sợ rằng giết cha ngươi, ngươi không để ý đến hắn, thế mà vẫn thẳng tay tàn sát Yên Ba Lâu.]

Lan Khánh xoa nhẹ gương mặt của Tiểu Xuân, nhẹ giọng nói [Nhưng mà sư huynh đâu có để cho hắn nghĩ nhiều như vậy, hắn không giết, vậy ta tất sẽ giúp hắn một tay. Mà có nói đi nói lại thì sư huynh cũng đâu thể bằng ngươi, một câu “cho dù người không phải do ngươi giết, nhưng vì ngươi mà chết, cũng không khác nào ngươi tự tay giết chết”. Mấy chữ đơn giản đó, còn hơn nhiều sư huynh đâm cho hắn mười kiếm vào tim đi! Hảo sư đệ của ta, hậu sinh khả úy a!]

Từ khóe mắt Tiểu Xuân trào lệ, thấp giọng nói [Ngươi biết hay không hắn đã nói với ta không dưới mười lần, muốn ta tin hắn?]

Lan Khánh chỉ cười.

[Xem ta thế này, với ngươi mà nói có chỗ nào vui sao?] Nhìn gương mặt Lan Khánh chỉ độc một vẻ lạnh lùng thản nhiên, Tiểu Xuân nhịn không nổi vết thương trong lòng lại đau xót, cao giọng gào lên.

[Tiểu ngốc tử, ta không phải đã nói qua rồi sao? Thấy các ngươi đau khổ, ta lại rất vui vẻ kia mà!] Lan Khánh vẫn cười không ngừng.

Tiểu Xuân mạnh mẽ xông tới Lan Khánh, ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc đó, chỉ còn muốn cùng với con người thâm hiểm này đồng quy vu tẫn.

Lan Khánh vung kiếm về phía hắn một nhát, lập tức máu tươi tràn ra, có điều Tiểu Xuân cũng chẳng bận tâm, chỉ dùng tay không đối phó với Lan Khánh, hai người vừa tới vừa lui, không chút lưu tình liều mạng xuất chiêu với đối phương.

Lan Khánh đánh vào ngực tiểu xuân một quyền, khiến hắn cả người văng ra, rơi xuống vào ngay giữa đống lửa, giẫy lên mấy cái, rồi hai mắt dừng lại, cũng không thèm nhấc người dậy. Rốt cuộc quyết định nằm im, không nhúc nhích, mặc kệ ngọn lửa lần theo y phục bén vào người, trong bụng nghĩ thầm cứ thế này cũng được, khỏi cần phí sức nữa.

[Triệu Tiểu Xuân ngươi điên rồi sao?] Lan Khánh kinh hãi, lập tức xông tới kéo Tiểu Xuân từ trong ngọn lửa cường liệt ra, thẳng tay ném hắn ra bên ngoài trời tuyết.

Gió tuyết đầy trời, mạnh đến mức mở mắt cũng không nổi, y sam cùng với tóc tai đang cháy bị tuyết phủ, mà hai bên má bị lửa bén phỏng rộp cũng nhanh chóng chỉ còn bốc lên vệt khói.

Tiểu Xuân thử nhấc mình dậy từ trên nền tuyết, thế nhưng lại vô lực mà quỵ xuống.

Hai đầu gối ngập vào trong tuyết lạnh thấu xương, lẩm bẩm nói [Sư huynh ngươi không hiểu, lẽ ra ta nên tin hắn. Hắn đã nói không biết bao nhiêu lần, muốn ta tin hắn, mà ta thì cứ khăng khăng hết lần này đến lần khác chỉ làm hắn tổn thương. Ta nào có muốn như vậy, hắn là người mà ta yêu thương nhất, thế mà ta sao lại có thể tàn nhẫn như vậy, sao lại có thể đối với hắn như vậy?]

Tiểu Xuân nắm chặt hai nắm đấm liều mạng đập xuống tuyết, đập xuyên qua tầng tuyết, trúng vào lớp đá lạnh cứng trên mặt đất, hắn khóc rất to [Ta nên tin tưởng hắn, ta nên tin tưởng hắn, ta nên tin tưởng hắn…]

Hắn như điên cuồng gào lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, chỉ muốn khóc cho ra hết những thống khổ trong lòng.

Thế nhưng gió tuyết đã rơi, con đường đã đóng băng.

Cho nên, hắn đã biết bản thân cũng không thể nào quay lại nữa, không thể nào quay lại những ngày cùng với Vân Khuynh kề cận, bên nhau quấn quít không rời. Sau khi đã đả thương người mình yêu mến đến như thế…

[Tại sao…]

Tiểu Xuân gào lên giận dữ, mà thân thể đang bị trọng thương cũng không chịu nổi đả kích này, một cơn nồng ngọt, mấy ngụm máu liên tiếp phun ra.

Lan Khánh vốn định đỡ lấy hắn, thế nhưng rốt cuộc vẫn không bước về phía trước, mặc cho Tiểu Xuân khóc lóc thống thiết đến khi mất đi ý thức, cả người ngã lăn ra tuyết.

Ngoài trời tuyết rơi, rơi như không ngừng, rơi như vô tận.

Lan Khánh đứng bên cạnh Tiểu Xuân, nhìn chăm chú lên gương mặt trắng bệch tiều tụy, thấy tuyết dần dần đọng lại trên thân thể kia, như sắp đông cứng một con người tính tình cường liệt như lửa.

Con ngươi âm lãnh, mà chầm chậm, bắt đầu dâng lên một tầng mờ mịt đau thương.

Lan Khánh nhắm mắt lại, khẽ nói [Ngươi nếu như không can thiệp vào chuyện này, không cùng hắn ở tại một chỗ, làm sao rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?]

Không biết vì lý do gì, lại bắt đầu nhớ đến người này lúc ở trong dược phòng của Ô y giáo luyện dược, bộ dạng hớn hở ngâm nga một tiểu khúc, nhớ đến năm đó trong Thần Tiên Cốc, chính mình đã bắt nạt hắn đến như thế nào, ngày hôm sau tỉnh lại vẫn cứ là sư huynh này sư huynh nọ vô cùng thân thiết.

[Sư huynh cũng đâu muốn thương tổn ngươi… nhưng không thương tổn ngươi, làm sao thương tổn hắn. Ta cùng hắn đối đầu đã lâu như vậy, cũng đến lúc nên kết thúc, còn níu kéo làm gì. Sư huynh thật không muốn thương tổn ngươi…]

Lan Khánh ngay trước mặt lại hiện lên ánh mắt cương quyết cùng nhau xuống hoàng tuyền của Tiểu Xuân khi nãy, đã căm phẫn như vậy, đã kịch liệt như vậy, có lẽ đến lúc tỉnh lại, sẽ không còn nhìn nhận sư huynh này nữa.

Vô phương, vô phương… dù sao chính hắn từ khi bắt đầu cho tới ngày hôm nay, vẫn là chỉ có một mình mình.

Hắn không giống Đông Phương Vân Khuynh, khao khát nụ cười của người khác, khao khát đến sự ấm áp của người khác mới có thể sống được.

Hắn không cần đến bất kỳ ai, bất kỳ ai cũng không cần.

Tình cảm vốn có thể đè nén, rốt cuộc đột nhiên lại ào tới phá vỡ đê. Những chuyện đã qua lại cứ thế hiện ra lần lượt trước mặt.

Hắn nhìn thấy phụ mẫu đã qua đời của mình, nhìn thấy muội muội trong vườn đuổi bướm, muội muội cầm quạt che mặt, thẹn thùng nói với hắn [Ca ca nghìn vạn đừng để cho người khác biết nha. Người đó… người đó hôm qua hỏi muội có nhớ hắn hay không…. Ca ca dạy muội hiệu quả lắm, hắn ta bị muội dọa thật đó!]

Tiểu đệ ôm một con mèo chạy qua bên người hắn. Trên người, trên mặt, trên lông mèo, toàn bộ đều đen một màu mực. Lão già thầy tuổi quá ngũ tuần tay cầm thước thở hồng hộc đuổi theo sau, gào to [Gỗ mục, gỗ mục, cái khối gỗ mục không thể gọt dũa nổi, tức chết lão phu đi!]

Sau đó cảnh tượng chạy như bay trước mắt, cuối cùng dừng lại ngay cảnh Lan gia bảy mươi hai người bị áp giải ra pháp trường, cảnh tượng từng người bị chém đầu máu phun ra xối xả thật khủng khiếp.

Hoàng đế mặc long bào ngồi ngay bên cạnh hắn, tay chống cằm ra bộ đăm chiêu nhìn người nhà của hắn.

Là tiểu đệ nghịch ngợm mới cách đó một khắc còn chơi đùa với mèo, thủ cấp đã rơi xuống, lăn đến chân hắn, hai mắt trống rỗng nhìn hắn.

Hắn ngồi xuống, định nhấc thủ cấp của tiểu đệ lên, thế nhưng cầm lên trên tay lại là một đôi tay lạnh lẽo của người khác.

[Đau quá… đau quá…]

Thần Tiên Cốc, trong phòng của sư phụ, tiểu hài tử nằm trên giường thê thảm khóc lóc.

[Mẹ… Tiểu Xuân đau quá…]

Liên lụy theo Lan gia, bị chém ngang eo trước mặt bách tính, đứa trẻ này năm nay mới có mười tuổi, so với tiểu đệ mười ba tuổi của hắn vẫn còn bé quá. Lúc sư phụ tìm thấy nó, thậm chí thở cũng ngừng thở, chỉ còn vài đường mạch đang yếu ớt đập.

[Mẹ…]

Sư phụ từng mũi kim một nối hai phần của đứa trẻ đó lại, nhưng cơn đau kịch liệt khiến nó khóc hết ngày hết đêm, thảm thiết gọi mẹ.

[Mẹ đã chết rồi.] Hắn nghe thấy chính mình đã nói như vậy.

Hắn nắm chặt đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo kia, nhẹ nhàng nói khẽ bên tai đứa trẻ [Nhắm mắt lại đi, người phải ngủ, sư phụ nói ngươi phải ngủ mới được. Không cần sợ, ca ca ở đây, ca ca ở đây với ngươi.]

Từ ngày hôm đó, hắn đem đứa trẻ thay thế cho đệ đệ của mình.

Cho dù không nói ra, tự hắn cũng biết, mà đứa trẻ đó cũng biết.

Hài tử chạy theo sau hắn, gọi sư huynh, sư huynh, giống như thấy lại đệ đệ, gọi hắn ca ca, ca ca…

Nhưng là, vô luận có thế nào đi nữa cũng chỉ là tự hắn vọng tưởng, người đã chết thì sẽ không quay lại, những ngày đó có đẹp đẽ đến mức nào, thì người còn sống ngày hôm nay cũng chỉ còn là cái xác không hồn.

Lan Khánh thân thể run lên dữ dội, hắn lăn mình ra tuyết, nhưng không khống chế được cơn run rẩy toàn thân.

Sung sướng, bi thương, hoảng sợ, căm hận, đã sớm quên đi như sóng lớn trở dậy mãnh liệt xông tới, mà hắn thì không còn sức để chịu đựng nữa. Tâm niệm đã vọng động nay vô pháp kiềm chế, ngược lại càng khiến cho hơi thở trong người mới nãy cuồng loạn kích động nay càng thêm lồng lộn như ngựa đứt cương, điên cuồng tán loạn mà bốc lên.

Lan Khánh nằm trên nền tuyết không ngừng giãy dụa giày vò, cho tới khi từng dòng từng dòng khí từ lục phủ ngũ tạng bạo phát ra, khiến hắn phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, một mảng đen kịt chụp xuống, ý thức đoạn tuyệt, rơi vào bóng tối vô biên.

Cảm giác, vừa trải qua một giấc một thập phần khổ sở, Tiểu Xuân tỉnh lại, mắt sưng vù, đầu như căng ra, toàn thân thượng hạ đau không chịu nổi, khí huyết tan nát rã rời, lại thêm cảm giác ghê tởm muốn ói, mắt hoa đầu váng.

Tuyết bên ngoài sơn động chẳng biết từ khi nào đã ngừng rơi, thay bằng một ngày đông sáng sủa tươi đẹp.

Tiểu Xuân không biết là một cơn mê man, rốt cuộc lại bay mất mấy ngày, hắn chậm rãi bước ra khỏi sơn động, ánh mắt ngây dại nhìn ra tuyết trắng phủ mãn sơn mãn cốc.

Phóng tầm mắt ra xa, ngoại trừ một màu trắng mênh mông, chẳng còn gì khác, tất cả trở nên thuần khiết đến phi thường.

Tiểu Xuân nhớ lại màu sắc mà Vân Khuynh thích nhất, vừa nghĩ đến, lại có cảm giác, nếu như Vân Khuynh ở đây thì tốt.

Dù sao cũng không có khả năng a!

Hai người đã trải qua từng đó hiểu lầm đau thương cùng với bất tín, Vân Khuynh khẳng định sẽ oán hắn đi!

Cha không phải do hắn giết, cha là do đại sư huynh giết, mẹ chết cũng không hề can hệ tới hắn, mẹ là vì Nguyệt phi mà chết!

Hắn đáng ra không nên đem hết từng đó thứ quy kết lên người Vân Khuynh, thế nhưng tất cả những chuyện không ra gì lại cùng lúc kết hợp với nhau, thêm vào đó cái vòng liên miên của âm mưu, quỷ kế, giết người, người giết, hắn bị làm cho rối loạn, cho nên tức giận, cho nên nổ tung, cho dù trước hắn là người chính mình yêu thương nhất, cũng không cách nào bình tâm.

Vân Khuynh… chắc chắn là hận hắn mất rồi…

Sau khi chính mình đã đối với hắn nhẫn tâm như vậy…

Tiểu Xuân khịt mũi, dụi mắt, thế nào vừa nghĩ tới Vân Khuynh, nước mắt cứ không ngăn nổi muốn rơi xuống vậy?

Kỳ thực, hành động cắt bào đoạn nghĩa ngu ngốc kia, nhìn thấy Vân Khuynh đờ đẫn đứng đó, Tiểu Xuân đã hối hận, nhưng lúc đó bên hắn còn đại sư huynh, còn có mối thù của phụ mẫu, là chính hắn không đi không được, nếu không tâm của hắn sẽ yếu đuối, sẽ không biết còn làm ra chuyện gì với Vân Khuynh nữa.

Đến khi chạy tới sơn động, rời khỏi Vân Khuynh, lại càng nhớ đến hắn!

Mà khi sư huynh nói ra những chuyện kia, hắn nghĩ mình muốn điên lên rồi.

Hắn đã hiểu lầm đến như vậy, còn tổn thương người ta đến như vậy, đã kết thúc rồi, tất cả đều đã kết thúc rồi, tính tình của Vân Khuynh làm sao có thể tha thứ cho hắn đã không tin tưởng mình đây?

Tiểu Xuân ôm đầu than thở. Hắn vẫn là muốn quay lại, quay lại bên cạnh Vân Khuynh, muốn ôm chặt lấy Vân Khuynh không rời!

Thế nhưng thật không có can đảm đó. Một là sợ Vân Khuynh lừa hắn lại thành quen, về sau lại tái diễn chuyện như vậy, hai lại sợ Vân Khuynh nếu như thấy hắn, không chừng cầm Ngân sương kiếm nhiệt tình cho hắn mấy nhát, vừa đâm vừa hét: Ta cho ngươi không tin ta! Ta cho ngươi không tin ta!

Chính mình dọa chính mình, sau khi bi quan nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ kia, Tiểu Xuân gạt tay xoa xoa mặt, chùi đi toàn bộ nước mắt. Thật sự đã nghĩ nhiều quá, trước mắt cứ là đem ma đầu đệ nhất võ lâm này lôi về Thần Tiên Cốc mới đúng.

Chuyện trọng yếu mà xong, cho rằng, có thể quay lại nhận tội với Vân Khuynh được không?

Lúc đó, cho dù Vân Khuynh muốn chém hắn thằng hai mảnh, hắn cũng sẽ không nhăn mày lấy một chút, cứ đứng cho Vân Khuynh chém thôi.

Chuyện này, cứ quyết định như vậy đi, nói sao sẽ làm vậy!

Đã quyết định xong mục tiêu, cảm thấy tảng đá trong đầu đã nhẹ đi một nửa, liền hít một hơi thật sâu, dùng sức duỗi mình thư giãn gân cốt, mạnh mẽ muốn xốc lại tinh thần.

Không ngờ thân thể vừa duỗi ra, lại động ngay vào chỗ mới hôm qua bị Lan Khánh chém vào, đau đến mức hàm cơ hàm há cứng không khép nổi, suýt chút lại lăn ra khóc.

[Con bà nó, kiếm này của sư huynh sâu quá!] Tiểu Xuân ôm ngực, cắn răng chịu đau mà nói.

Bất quá, suy nghĩ thoáng qua, cũng không trách được Lan Khánh. Lan Khánh cũng đã bị hắn hại đến mức khi không ôm thêm tá lả thương tích trên người, sư huynh có oán hắn, đương nhiên cũng là hợp tình hợp lý.

Ngẩng đầu lên nhìn, trời rạng như vậy, không biết là đã tới giờ nào rồi, trước đó nhân lúc sư huynh hôn mê, lén lút hạ dược hắn, đại khái cũng đến lúc xem công hiệu rồi!

Tiểu Xuân cất bước thăm dò chung quanh, tìm kiếm tung tích của Lan Khánh khắp bốn phía.

Hắn lấy ra chiếc bình đựng kim sang dược, lấy ra một ít bôi qua loa lên vết thương, lại đổ vào miệng một ít, tiếp đó vơ lên một nắm tuyết xem vẫn còn mới nhét vào miệng, nhai qua nhai lại cho tan ra thành nước rồi nuốt xuống.

Bạch cập đắng, tam thất lại càng đắng, Tiểu Xuân trước nay đều không thích, lại không có cách nào, nội thương lần này thật sự nghiêm trọng, nếu không dùng mấy vị thuốc bổ huyết dưỡng khí với tán ứ trị thương, một cái mạng nhỏ này chẳng biết có cầm cự được đến lúc quay về Thần Tiên Cốc nổi hay không.

Tại chốn rừng núi hoang vu bị tuyết phủ trắng xóa tìm một người toàn thân mặc hắc y kỳ thật quá sức đơn giản, không chạy quá vài vòng, liền thấy bóng dáng của người kia tại bờ sông đã bị đóng băng.

Sông này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hắn thấy Lan Khánh đang đứng ngay giữa sông, cúi đầu nhìn chăm chú mặt sông đã đóng băng, cũng không biết đang trầm tư chuyện gì, cho nên mới chậm chậm ghé lại gần, không dám kinh động nhiều, chỉ lẳng lặng không nói không rằng đến bên cạnh.

Lan Khánh, trải qua mấy phen sinh tử giao chiến mà toàn thân lấm máu tóc tai rối bù, bấy giờ phát hiện có người ngồi chồm hổm ngay bên cạnh mình, cau mày, trừng mắt hung hăng nhìn đối phương.

[Đại sư huynh, ngươi đang làm gì vậy?] Tiểu Xuân dè dặt hỏi. Đánh chết cũng không thể xem nhẹ danh hiệu độc thủ trích tiên của người này, đối với một kẻ dùng độc thiện nghệ như thế, thuốc của hắn đem so ra thật đáng xấu hổ.

Lan Khánh chớp chớp mắt phượng, lông mày đang căng thẳng mới giãn ra, hắn phát hiện đây là người mình quen biết.

[Suỵt!] Lan Khánh đưa ngón tay lên môi, vô cùng khó chịu [Đừng ồn, bắt cá!]

Tiểu Xuân cúi đầu nhìn xuống, quả thực bên dưới lớp băng loáng thoáng có thấy bóng cá bơi lội.

[Ai da, thực sự có cá kìa!] Tiểu Xuân ra vẻ ngạc nhiên nói, thế nhưng trong lòng còn hoảng sợ hơn mấy chục lần.

Sư huynh thế nào trông cứ quái quái, trúng Bách Ưu Giải cũng đâu phải như thế này?

Bách Ưu Giải đó sau khi dùng xong, thì là nhẹ như mây, vui như tết, gặp được người sẽ cười toe toét, nhìn thấy người sẽ lăn vào làm nũng! Hắn vốn rất háo hức mong chờ cái bộ dạng toe toét làm nũng của đại sư huynh, nào ngờ sư huynh còn ném cho hắn cái nhìn khinh khỉnh này!

Thất hiệu rồi sao? Bị giải mất rồi sao? Thế nhưng nhìn kỹ cũng đâu có giống vậy?

Thiên a, địa a, gia gia a, nãi nãi a – thần dược Vong Ưu “Bách Ưu Giải” hắn lao tâm khổ tứ, mất bao năm trời khổ tâm nghiên cứu, vắt kiệt óc dồn hết toàn bộ công sức, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, lẽ nào thất bại rồi sao?

Triệu Tiểu Xuân hắn một đời anh danh, cư nhiên mấy lần đều bị hủy trong tay đại sư huynh này, một nắm tro cũng chẳng còn nữa!

[Oa oa oa oa…] Tiểu Xuân khóc nức nở.

[Tiểu Thường ngươi ồn quá!] Lan Khánh nghiêng đầu sang bên cạnh, hung hắng đánh lên đầu Tiểu Xuân.

[Ai dô! Cái gì Tiểu Thường, ta là Tiểu Xuân mà!] Tiểu Xuân đau đớn kêu lên, trượt chân một cái, bàn tọa đập thẳng xuống băng, khí lạnh xuyên qua y phục mỏng manh truyền tới mông, lạnh đến run bắn.

[Chạy mất rồi!] Lan khánh quát to, thấy đám cá bị Tiểu Xuân quấy động, hoảng sợ lập tức bơi đi mất, vừa kinh vừa giận, song chưởng mạnh mẽ kích vào băng.

Kết quả kình lực đánh vào tầng băng, tức thời lớp băng dày cư nhiên từ chân Lan Khánh từ từ lạch tạch nứt vỡ ra xung quanh.

Tiểu Xuân một phút ngẩn ngơ, còn chưa kịp tỉnh lại để xem chuyện gì xảy ra, thế nào mà sông băng lại vang lên tiếng động khủng khiếp như vậy, đã cảm thấy dưới chân mình đảo mạnh, cả người cứ thế vùng vẫy, từ trên lớp băng khổng lồ bị vỡ tan, rơi thẳng xuống sông đông êm đềm chết người.

[Nãi nãi a… ục ục ục ục…]

Hắn không biết bơi a… Cứu người a…

Tiểu Xuân lúc rơi xuống chỉ có thể uống no nước vào bụng, không hít được chút khí nào, không ngừng chìm xuống, không cách nào nổi lên được.

Mẹ a… Ta còn chưa đến nhận tôi với Vân Khuynh, không thể nào đi gặp người nhanh như vậy được…

Tiểu Xuân ở trong nước ằng ặc gào lên.

Hắn sợ đến mức hai chân hai tay quơ quào loạn xạ, liều mạng giãy giụa, thế mà trong khóe mắt còn nhìn thấy Lan Khánh du du tự tại ngay bên cạnh bơi qua bơi lại, mỗi tay mỗi con cá, trong ngực nhét hai con, thậm chí cả trong miệng cũng đang ngậm một con… Vừa to lại vừa béo.

Tâm lý muốn nổi khùng, thấy người này còn có thể sống vui vẻ đến mức đó, bản thân làm sao có thể hăng hái giành phần đi tìm Diêm la vương ngồi uống trà. Hắn Triệu Tiểu Xuân là người thế nào – bát đệ tử y thuật tối cao tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả của Thần Tiên Cốc, ngay cả sư phụ còn phải bại dưới tay hắn bao nhiêu lần!

Nếu như để người khác biết được hắn bị mấy vạn cấm quân vây đánh còn không chết, lại ở nơi hoang sơn dã lĩnh này chết đuối, còn đâu mặt mũi, làm sao dám nhìn người khác nữa!

Liều mạng một hơi, Tiểu Xuân dùng lực động tay động chân, sống chết liều mạng bắt chước cách thức của loài chó ra sức quẫy ra sức bò, rốt cuộc trời cao cũng rủ lòng, để hắn ngoi được lên trên bờ.

Lên đến bờ, Tiểu Xuân không ngừng nôn ra nước lạnh, kể cả một con cua bé bé không cẩn thận bị hắn nuốt phải cũng đã phun ra, kinh hoảng bò ngang lập tức quay về sông.

Tiểu Xuân nôn với ọe xong, tiếp đó ho khù khụ.

Thật lâu sau, Lan Khánh mới hớn hở bơi lên bờ, phun cá trong miệng ra, ném cá trong tay trong ngực ra, chọn lấy một con béo nhất, hăng hái cắn ngay đầu cá.

[Má ơi…] Tiểu Xuân sợ hãi nhắm tịt mắt.

Bộ dạng mất hết tâm trí này của sư huynh, rõ ràng là tẩu hỏa nhập ma a!

Hắn kinh nghiệm hành tẩu giang hồ còn thô thiển, độc hay bệnh còn có cách chữa, nhưng mà tẩu hỏa nhập mà thì mới chỉ thấy qua trên sách vở, tiêu rồi tiêu rồi, lần này thì tiêu rồi.

Tiểu Xuân lật mình, hướng mặt lên trời nằm thẳng cẳng mà thở hổn hển.

Bách Ưu Giải lại thêm tẩu hỏa nhập ma.

Sư huynh… Ngươi an nghỉ đi… Tiểu Xuân xin lỗi ngươi… Cứu không nổi ngươi rồi…

Mà nghĩ đi nghĩ lại, cha này lúc bình thường đã đáng sợ đến thế. Hiện tại cái bộ dạng ăn tươi nuốt sống kia còn khủng bố gấp vạn phần vạn phần nữa!

Trong lòng hắn thầm tự quyết định, chờ tới khi vào trong thành, nhất định phải tìm cho được hiệu thuốc mà mua đủ dược tài, lập tức chế hóa công tán cho sư huynh dùng mới được.

Nếu không qua mấy lần phá nát băng nát đá, nát tá lả hầm bà lằng, cả cái đầu hắn nếu như không chú ý, chắc chắn sẽ bị đại sư huynh cho nát bét theo luôn.