Động tác bất ngờ như vậy khiến Liễu Trường Nguyệt thoáng ngạc nhiên, sau đó viền mắt phiếm hồng, hai tay gắt gao ôm chặt nhi tử, hỏi: “Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Gọi là Tiểu Khuyết, mười chín tuổi!” Thiếu niên trả lời.

“Liễu Khuyết sao? Mười chín tuổi, cha cùng nương ngươi từ biệt, cũng đã mười chín năm, ngươi cũng đã lớn như vậy!”

Yến Phù Hoa lúc này mới lên tiếng, giọng nói êm dịu tựa ngân linh vang vọng khắp rừng cây. Nàng nói: “Tiểu Khuyết, quên những gì nương và ngươi đã nói rồi sao? Không được vô lễ.”

Tiểu Khuyết lưu luyến nhô đầu ra khỏi lồng ngực của cha, nhìn nương, lại nhìn cha, sau đó lùi lại vài bước, trở lại bên cạnh Yến Phù Hoa.

“Nương a...” Hắn kéo kéo ống tay áo của Yến Phù Hoa, vẻ mặt giống như một hài tử chịu ủy khuất, “Ta là lần đầu tiên được gặp cha nha, không thể ôm thêm một chút sao?”

Yến Phù Hoa không nói, nhìn Liễu Trường Nguyệt: “Nhiều năm không gặp, Liễu các chủ vẫn khỏe chứ?”

“Hoa tỷ...” Liễu Trường Nguyệt thở dài: “... Ngươi lạnh nhạt như vậy... Chính là vẫn còn oán ta?”

Yến Phù Hoa khẽ cười, diễm quang lập tức bắn ra bốn phía, như khiến nhật nguyệt vô quang, Hàn Hàn cùng Bạch Linh đứng trong đình cũng nhịn không được lấy tay che mắt. Người có thể đẹp đến cảnh giới như vậy, trong thiên hạ cũng chỉ có một Yến Phù Hoa này.

Yến Phù Hoa nói: “Đứa nhỏ này họ Yến không phải họ Liễu, tương lai sẽ kế thừa tất cả mọi thứ của Phù Hoa cung, cũng không phải là nhi tử của Liễu Trường Nguyệt ngươi.”

Liễu Trường Nguyệt nói: “Năm đó đúng là ta lừa ngươi, là ta dùng kế để ngươi dẫn ta vào Phù Hoa cung, né tránh thế lực phản chiến trong Thanh Minh các; lại từng chút từng chút tranh thủ  hảo cảm của ngươi, để ngươi gả cho ta, dựa vào đấy khống chế Phù Hoa cung. Nhưng trong tình hình đó ta không thể thoát thân, chỉ có cách nhờ sự trợ giúp của Phù Hoa cung mới có thể tiêu diệt toàn bộ cừu gia, lấy lại Thanh Minh các.

Sau khi ta dẫn người trở lại các thanh trừng toàn bộ, liền trở lại tìm ngươi, nhưng Phù Hoa cung chỉ còn lại một đống hoang tàn, bị một ngọn lửa vô danh thiêu trụi, không còn lại thứ gì. Ta tìm ngươi rất lâu, mới nghe nói thì ra ngươi đã có hài tử của ta, trong lòng hối hận không thôi, việc này luôn nghĩ muốn giải thích với ngươi, lại khổ nỗi không thể tìm được ngươi.”

Yến Phù Hoa vẫn một biểu tình bình tĩnh, sau khi nghe xong những lời Liễu Trường Nguyệt nói, nàng vẫn không hề lộ vẻ xúc động, chỉ thản nhiên nói: “Không biết Liễu các chủ hôm nay muốn thế nao?”

“Hoa tỷ, mang theo con của chúng ta, cùng ta trở về.” Liễu Trường Nguyệt dùng vẻ mặt chân thành trước nay chưa từng có, chăm chú nhìn người thê tử cùng hắn kết ly nhưng lại bị hắn thương tổn thật sâu cướp đoạt hết thảy mọi thứ này. “Ta sẽ hảo hảo đền bù cho ngươi, đền bù cho con của chúng ta, mặc kệ hắn họ Liễu cũng được, họ Yến cũng tốt, chỉ cần các ngươi quay về, Thanh Minh các trong tay ta sau này cũng sẽ giao phó cho hắn.”

Yến Phù Hoa lại mỉm cười. “Nếu là như thế, vậy không cần đi.”

“Vì sao?” Liễu Trường Nguyệt hỏi.

“Ta nắm đó còn trẻ không hiểu biết gì, để ngươi một bước mang đi hơn phân nửa mệnh mạch trong cung của ta, cũng khiến cho từng vị trường lão nhất mực can ngăn chết trước mặt ta. Nhờ ngươi ta mới hiểu được, vô luận là người hay kim ngân, người đã đi sẽ không thể giữ lại, kim ngân mất đi cứ coi như là mua lại một cái giáo huấn. Phản bội chính là phản bội, có giải thích thêm nữa cũng không thể làm mất đi phản bội, sự thực đó. Hảo mã không ăn cỏ nát, duyên phận giữa chúng ta đã sớm đoạn, lần này nếu không vì Hàn chưởng môn lấy bích ly châu nhờ vả, cả đời này, ta kiên quyết không gặp lại ngươi lần thứ hai.” Yến Phù Hoa lạnh nhạt nói.

“Hảo!” Hàn Hàn nhịn không được vỗ tay. “Khá khen cho một câu 『 hảo mã không ăn cỏ nát』, Yến cung chủ cử chỉ sáng suốt, cái thứ cỏ rách nát này nếu ăn thật, đảm bảo đau bụng hơn mười ngày!”

“Hàn Hàn ngươi câm miệng cho ta!” Liễu Trường Nguyệt cả giận nói,

Hàn Hàn hừ hừ hai tiếng, nhàm chán gẩy mấy sợi dây đàn. Nếu không phải vì chuyện này là một tay mình thúc đẩy, y mới không thèm đến nơi này làm kỳ đà, nhìn phu thê bọn họ gặp gỡ.

Yến Khuyết kéo kéo ống tay nương hắn, thanh âm nho nhỏ nói: “Nương a!” Lại nhìn về phía cha, hai mắt hàm lệ hô: “Cha a!”

“Tiểu Khuyết...” Liễu Trường Nguyệt nhìn bộ dạng của nhi tử, trong lòng hỗn loạn vài phần, liền bắt đầu tính toán nếu không gọi lão bà về được, ít nhất cũng phải đem tâm nhi tử cướp về, hắn lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu nói:

“Ta nếu đã đến đây, hôm nay sẽ không thể tay không mà về.”

Đối với uy hiếp như vậy, Yến Phù Hoa vẫn thản nhiên cười nói: “Mười mấy năm, tính cách của ngươi vẫn chẳng chịu thay đổi. Quen xem người ta như đồ vật, thích liền giữ lấy, ghét lại ném đi. Cũng không biết người sở dĩ gọi là người, chính là vì có tâm, tâm nếu như đã nát, có vá thế nào cũng không thể trở lại.”

Lời nói xong, kiên trì của Liễu Trường Nguyệt cũng gần như dùng hết, nhưng ngay khi hắn siết chặt tay, nheo lại mắt lại muốn cướp người, hai sư huynh đệ bên trong lương đình lại có dị biến.

Hàn Hàn vốn đang chăm chú nhìn Yến Phù Hoa và Liễu Trường Nguyệt, ai ngờ Bạch Linh bên cạnh đột nhiên đứng lên, chậm rãi bước ra khỏi lương đình.

Bạch Linh ngẩng đầu nhìn về phía đông, cách xa Liễu Trường Nguyệt, sau đó thần sắc ngẩn ngơ lấy ra một chiếc tiêu nhỏ màu xanh biếc trong ngực áo, đặt lên giữa môi thổi khẽ, âm điệu êm ả vang lên.

Hàn Hàn cảm thấy kỳ quái, bước theo ra khỏi lương đình hỏi: “Sư đệ, ngươi đang êm đẹp thổi tiêu làm cái gì?”

Yến Khuyết bị hai người này thu hút sự chú ý, cũng chạy đến bên cạnh Hàn Hàn, nói: “Đó là sư đệ ngươi a? Tiếng tiêu rất dễ nghe, bất quá sao lại có phần trống rỗng như vậy?”

Câu nói của Yến Khuyết vừa rơi xuống, tiếng tiêu của Bạch Linh đột ngột thay đổi, lanh lảnh ngân vang, âm thanh kia phi thường sắc nhọn, giống như muốn xuyên qua óc, lớp tuyết trên mặt đất vỡ ra theo từng rung động, giữa từng mảng tàn tuyết, vang lên tiếng vỗ cánh nho nhỏ, sau đó đám chim trong rừng ngừng hót, mặt trời bị che lấp.

Hàn Hàn trong lòng rùng mình, hô to: “Hỏng bét, mau bế khí!”

Bích Ngọc tiêu Bạch Linh đang cầm là của mẫu thân y truyền lại, dùng để điều khiển Hàn Sơn bạch điệp. Mà giai điệu của tiếng tiêu này rõ ràng là khúc cuối cùng của ngự điệp thập tam thức –“Sậu vũ cuồng điệp”! Nếu tiếng tiêu không ngừng, những con hồ điệp thoạt nhìn bình thường, nhưng không cách nào đuổi đi này, cũng có thể dễ dàng cướp đi tính mạng mọi người.

Theo tiếng tiêu trầm bổng, cả đàn Hàn Sơn bạch điệp như bài sơn đảo hải bay đến, nhào thẳng vào mặt mọi người, số lượng rất nhiều che khuất tầm mắt, cảnh tượng khủng bố kia so với đám bạch điệp khi đó Hàn Hàn ở trong Thủy Nguyệt lâu gọi tới còn kinh khủng hơn bội phần.

Bạch điệp từng đợt từng đợt kéo tới, mỗi con chỉ nhỏ như sợi bông dính trên thân người không cách nào phủi xuống, không thể chậm trễ Hàn Hàn lập tức cởi ngoại y xuống vung lên, kéo theo Yến Khuyết còn đang ngây ra trốn dưới lớp ngoại y.

Trong chốc lát không để ai kịp phản ứng, bạch điệp tầng tầng lớp lớp bao quanh, người bị vùi trong đó cả khuôn mặt như bị che kín, hoàn toàn không có một chút khe hở để hô hấp.

Ngay lúc này Yến Phù Hoa vẫn lo cho sự an nguy của nhi tử, gấp gáp hô: “Tiểu Khuyết!”

Những con bạch điệp như mưa rào hướng bờ môi vừa mở ra của nàng mà bay vọt vào, khiến nàng cơ hồ ngạt thở.

Hàn Hàn cách lớp y phục hô: “Yến tiểu cung chủ có ta che chở, Yến cung chủ chớ phân tâm!”

Dứt lời lại vươn tay ra bên ngoài, lấy đai lưng quấn lấy thiên lôi cầm trong lương đình, đứng bên trong nói với Yến Khuyết: “Giữ chặt tay, đừng phân tâm.”

Đợi Yến Khuyết đáp lại: “Hiểu!” Hàn Hàn liền dùng nội lực truyền xuống ngón tay, cố sức gảy thiên lôi thất huyền, định dùng thiên lôi cầm thanh chống lại ngự điệp tiêu âm của Bạch Linh.

Thiên lôi cầm âm phách đạo, cộng thêm nội lực vang lên, bích trúc trong rừng lay động vô số toái diệp rơi xuống, thanh âm chấn động giống như thiên hạ oanh lôi, hai đạo sóng âm hoàn toàn bất đồng đập vào nhau, Hàn Hàn kinh hãi phát hiện Bạch Linh cư nhiên lấy công lực toàn thân đối kháng với mình, tâm thần liền tập trung, cũng chuyên tâm hơn hẳn.

Đánh nhau như vậy hơn nửa canh giờ, thế công của bạch điệp càng ngày càng dày đặc khiến Hàn Hàn gần như không thở nổi, rõ ràng thân hình nhỏ bé như tơ lại nhờ số lượng cực lớn mà uy lực kinh người, sau khi bạch điệp từng lớp vây quanh liền siết chặt vào bên trong, khiến người bị vùi sâu trong đó ngũ tạng lục phủ vô cùng đau đớn.

Liễu Trường Nguyệt cùng Yến Phù Hoa đều cố gắng dùng nội lực chấn toái một đám bạch điệp, thế nhưng ngay sau đó lại càng có nhiều bạch điệp ùa tới. Nội lực không ngừng tiêu hao lại không cách nào thoát ra, cuối cùng cũng mệt chịu không nổi khó có thể tiếp tục chống đỡ.

Hàn Hàn cùng Bạch Linh giằng co chẳng được, may mà sau cùng Bạch Linh chân khí dùng cạn không thể chống đỡ, bích ngọc tiêu rơi khỏi môi, phun ra một ngụm máu tươi.

Bích ngọc tiêu rơi xuống, vỡ làm đôi, ngự điệp chi âm tán đi. vô vàn bạch điệp trong rừng nhẹ nhàng bay lên, lay động bên thân, sau đó rơi xuống đất.

Gần một vạn xác điệp rơi xuống, đem rừng trúc hóa thành điệp trủng (mộ bướm), dưới chân đã không còn là toái tuyết, mà là toái điệp, cảnh tượng như vậy khiến người ta không rét mà run.

Hàn Hàn thở hổn hển phủi đám bạch điệp trên người, ôm Yến Khuyết vẫn còn trốn trong lòng y đứng dậy, đang định đi xem tình hình của Bạch Linh, lại đột ngột bị một bàn tay lạnh như băng bóp cổ, vô pháp hít thở.

“Ngươi đây là có ý gì?” Giọng nói trầm thấp của Liễu Trường Nguyệt truyền đến. “Ta tin tưởng ngươi, ngươi lại dẫn người đến ám toán chúng ta?” Trong đôi mắt hắn nhìn Hàn Hàn, chứa đầy phẫn nộ.

Yến Khuyết trong lòng Hàn Hàn giật giật, từ dưới ngoại y nhô đầu ra. Hắn nhìn Hàn Hàn đang bị bóp cổ hít một hơi thất sâu, lại nhìn nhìn cha hắn, buồn bực hỏi: “Cha, ngươi làm cái gì vậy?”

Liễu Trường Nguyệt liếc mắt nhìn nhi tử.

Yến Khuyết nói: “Vừa rồi không phải vị đại ca này đã cứu chúng ta sao? Cha ngươi sao lại bóp cổ hắn?”

Ánh mắt thiên chân vô tà của nhi tử khiến tay Liễu Trường Nguyệt run lên một chút, sau đó nụ cười ôn hòa có phần cứng ngắc hiện lên trên mặt hắn. Hắn nói: “Cha chính là đùa giỡn với hắn một chút, Hàn đại ca của ngươi cùng cha là hảo hữu, cha như thế nào lại làm bị thương hắn?” Dứt lời, lập tức buông Hàn Hàn ra, thuận tay, cũng đem nhi tử kéo đến bên cạnh mình.

Hàn Hàn xoa xoa cổ ho hai tiếng, cáu gắt nói: “Ai là hảo hữu với ngươi!” Tiếp đó không thèm để ý đến Liễu Trường Nguyệt, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ra sau, ngồi xổm bên cạnh Bạch Linh vì thổ huyết mà hôn mê, lay lay sư đệ vài cái.

“Bạch Linh, Bạch Linh ngươi tỉnh lại cho ta! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi sao tự nhiên nổi điên cư nhiên dùng ngự điệp thuật sát nhân?”

Song Hàn Hàn lay Bạch Linh vài cái, cũng không thấy Bạch Linh có phản ứng gì.

Hàn Hàn trong lòng có dự cảm bất hảo, y quỳ rạp trên mặt đất run run vươn tay, đặt trên mũi Bạch Linh, thầm nghĩ chẳng lẽ vừa rồi ác đấu như vậy liền đem sư đệ của mình hại chết. Ngàn vạn lần không nên a...

“Bạch...Bạch Linh...” Hàn Hàn hốc mắt nóng lên, sư đệ này chính là từ nhỏ cùng y lớn lên, nếu thực sự bị chính tay y hại chết, vậy y chỉ còn cách cùng hắn đi đến hoàng tuyền!

Lúc này Bạch Linh nằm trên mặt đất đột nhiên mở mắt ra, thở hổn hển, từ trong miệng phun ra mấy con hồ điệp. Bạch điệp bay ra đập đập cánh vài cái bay quanh Bạch Linh, hắn lại vẻ mặt mê man ngẩng đầu, khiến Hàn Hàn đang dò xét hơi thở của hắn bị dọa đến ngã ngửa, cả mông đặt xuống lớp xác điệp mềm mại.

Thấy Hàn Hàn như sắp khóc mà nhìn hắn, Bạch Linh nghi hoặc hỏi: “Sư huynh ngươi làm sao vậy?”

Hàn Hàn đánh vào đầu Bạch Linh một cái, sau đó lại ôm chặt lấy sư đệ này, quát: “Hỗn trướng, ngươi thiếu chút nữa hù chết sư huynh!”

Bạch Linh cảm thấy ù ù cạc cạc, nhưng thấy Hàn Hàn kích động như vậy, vẫn đưa tay ôm lấy người này, vỗ vỗ lưng y nói: “Sư huynh ta không sao, ngươi đừng lo lắng.”

Yến Phù Hoa đi tới, nàng nhẹ nhàng khom lưng, ngón tay thon thon lướt trên khuôn mặt trắng nõn của Bạch Linh, cúi sát lại ngửi. “Mê hương vị của khôi lỗi hương, Hàn chưởng môn, người sư đệ này của ngươi chẳng lẽ bị người khống chế, chuyện gặp mặt hôm nay, ngươi có để lộ cho ngoại nhân?”

Hàn Hàn thử nâng Bạch Linh, bất đắc dĩ Bạch Linh cả người hư nhuyễn, trong khoảng thời gian ngắn không thể đỡ dậy, y cũng liền từ bỏ.

Hàn Hàn nói: “Sự tình tất cả đều là do ta an bài, không có qua tay người khác, rốt cuộc là như thế nào bị lộ...” Hàn Hàn nhìn qua Liễu Trường Nguyệt một chút, sau đó lắc đầu, “Tại hạ cũng không biết.”

Liễu Trường Nguyệt cười lạnh một tiếng muốn vặn lại. Yến Phù Hoa ngoảnh lại liếc nhìn người đã từng là chồng của nàng, nói:

“Khôi lỗi hương là bí mật bất truyền của Phù Hoa cung ta, sau đó bí phương bị ngươi đánh cắp, việc này không cần phải nói, nhất định là bởi vì ngươi dựng lên. Nhân phẩm của Hàn chưởng môn ta tin tưởng, người có thể để hai sư đệ của ta cao hứng kết giao, phẩm hạnh nhất định không kém. Trái lại ngươi, một đống nợ phong lưu, thập miên vô số, ta sở dĩ không muốn để Tiểu Khuyết gặp ngươi, chính là vì không muốn để ngươi đem con ta phá hư. Họ Liễu kia, còn không buông hắn ra!”

Lời này của Yến Phù Hoa rõ ràng là buộc tội Liễu Trường Nguyệt, Liễu Trường Nguyệt vẻ mặt thanh duẩn, thế nhưng cam nguyện ngậm bồ hòn làm ngọt không đáp trả. Hắn buông tay Yến Khuyết, Yến Khuyết nhìn nhìn nương hắn lại nhìn Liễu Trường Nguyệt, cười cười, không rời đi.

Hàn Hàn hỏi: “Hai vị sư đệ của Yến cung chủ là?”

“Lão Thất Lâm Ương, lão Bát Triệu Tiểu Xuân.” Nàng cười nhạt. “Ta ở trong sư môn đứng hàng thứ tư, năm đó Phù Hoa cung bị người này hủy, ta trong cơn tức giận phóng hỏa đốt cung, may mà sau đó được sư phụ thu lưu, cẩn thận khuyên răn, mới lần thứ hai thanh tỉnh xây dựng lại Phù Hoa cung.”

Hàn Hàn a một tiếng, trong mắt dâng lên vô hạn bội phục. “Yến cung chủ cân quắc bất nhượng tu mi (quần anh không thua kém nam tử), hảo khí phách.”

“Hàn chưởng môn quá khen.” Yến Phù Hoa khẽ gật đầu.

Nhìn Yến Phù Hoa cùng Hàn Hàn cung kính qua lại như vậy, Liễu Trường Nguyệt trong lòng không biết là tư vị gì, đang định can dự, trong rừng bỗng nhiên nổi lên sát khí lập tức khiến hắn hoàn hồn.

Tiếng ám khí xé gió bay tới, mọi người tản ra tứ phía, Hàn Hàn ôm Bạch Linh chạy sang một bên, trên mặt đất đóng xuống mấy phiến diệp đao, thủ pháp ám khí phi thường tinh chuẩn, nếu không tránh kịp, sớm đã da tróc thịt bong.

Mấy tên hắc y nhân che mặt thả người nhảy vào rừng, dáng người cổ quái như những con rối dây, động tác cứng ngắc nhưng rất nhanh, nắm các loại binh khí khác nhau xông về phía bọn họ.

Yến Phù Hoa rút ti tuyến trong tay, tức khắc ngân quang đầy trời đem chính mình bảo hộ trong đó, Yến Khuyết leo lên mã xa xuất ra một thanh cự kiếm cơ hồ cao hơn cả hắn huy vũ ngang trời, khí thế kinh nhân.

Liễu Trường Nguyệt tay không nghênh địch không mang theo khí giới, vẫn rất thành thạo điêu luyện.

Hàn Hàn đề khí muốn xông lên, ngực lại khẽ nhói lên, có lẽ vừa rồi cùng Bạch Linh đánh một trận vô ý bị thương. Y lập tức đem Bạch Linh chạy sang một mép đá, để Bạch Linh tránh xa nguy hiểm, sau đó hít một hơi thật sâu, rút kiếm nhảy vào trận chiến, cùng những người kia triển khai một trận hỗn chiến.

“Hàn chưởng môn cẩn thận, những người này cũng trúng khôi lỗi hương, không dễ ứng phó.” Yến Phù Hoa nhắc nhở.

Hàn Hàn gật đầu, càng thêm chuyên tâm ứng đối.

Mười hắc y nhân đến mỗi người võ công cao cường, cho dù động tác có phần cứng ngắc, nhưng vẫn mang theo lực sát thương mười trên mười.

Hàn Hàn một kiếm chặt đứt tay trái một người, ai ngờ người nọ giống như không hề cảm nhận một chút đau đớn tiếp tục đánh về phía y, cho đến khi Hàn Hàn một kiếm đâm vào tim hắn, người nọ còn để mũi kiếm xuyên thẳng qua hắn, hai mắt đỏ tươi nhìn thẳng y. Hàn Hàn run lên, tay như muốn rớt xuống.

Y vội vàng lui về phía sau, hắc y nhân kia lại đưa tay bắt lấy thân kiếm, mở cái miệng đầy máu hướng đầu vai Hàn Hàn mà cắn.

Bỗng nhiên một trận kình phong đổ tới, Hàn Hàn bị kéo về phía sau, đầu của đối thủ trước mặt bị chém rơi xuống đất, hai mắt vẫn còn trợn tròn, tử trạng vô cùng thê thảm.

Hàn Hàn rơi vào lồng ngực một người, người nọ gắt gao ôm lấy y, y có thể cảm giác được trái tim người nọ đang đập thình thịch, một chút một chút đánh vào lưng y, lo lắng mà khẩn thiết.

“Tiểu Hàn!”

Hàn Hàn nghe tiếng chậm rãi quay đầu, nhìn lại, đúng là khuôn mặt đã xa cách nhiều ngày, Mục Tương trong lòng nóng như lửa đốt.