Lúc Liễu Trường Nguyệt đem theo Hàn Hàn và Kim Hoa đi ra, sắc trời đã sáng dần.

Đám lửa phía tây Thủy Nguyệt lâu vẫn còn cháy lớn, gió đông thổi tới khói bụi mịt mù, phảng phất mùi khen khét.

Trong viên tử, cao thủ vẫn đánh nhau bất phân thắng bại, giữa những thân ảnh đang chém giết kia từng đàn hàn sơn bạch điệp nhẹ nhàng tung bay như tuyết, khiến cho cảnh tượng xơ xác tiêu điều này mang một vẻ đẹp tựa như ảo mộng.

Mục Tương là người đầu tiên phát hiện ra sự xuất hiện của Hàn Hàn. Hắn lập tức rút khỏi trận giao đấu, cầm kiếm xông về phía Liễu Trường Nguyệt.

Liễu Trường Nguyệt cũng không trốn không tránh, ngũ trảo đột ngột chế trụ cổ họng Hàn Hàn.

Kiếm của Mục Tương dừng trước mặt Liễu Trường Nguyệt, mũi kiếm chỉ kém nửa tấc liền có thể đâm vào tim người kia. Nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, không dám tùy tiện dịch chuyển thêm.

Hàn Hàn thấy bộ dạng của Mục Tương, biết việc mình vừa rồi biến mất cùng Liễu Trường Nguyệt nhất định làm người ngày lo lắng không thôi. Y vội vàng đưa tay nắm lấy tay Liễu Trường Nguyệt đang đặt trên cổ mình, ánh mắt không ngừng liếc về phía Liễu Trường Nguyệt.

Người này lúc nãy rõ ràng đáp ứng thả y, như thế nào vừa ra khỏi đã đổi ý.

“Buông Tiểu Hàn ra.” Mục Tương nói.

Thanh âm của hắn so với lúc trước có phần trầm khàn hơn, vẻ mặt cũng không giống như trước ung dung điềm tĩnh.

Ngón tay của Liễu Trường Nguyệt đặt trên cổ Hàn Hàn, chỉ cần khẽ siết lại, người hắn đã tìm kiếm rất lâu, có lẽ sẽ lại rời khỏi hắn. Chỉ nghĩ tới đây, Mục Tương tính tình vốn rất trầm ổn, cũng khó có thể trấn tĩnh lại.

Liễu Trường Nguyệt nhìn bộ dạng của Mục Tương không nén nổi mỉm cười, ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ Hàn Hàn, nói: “Trước đến giờ không ai dám chĩa kiếm vào người ta.”

Bàn tay cầm kiếm của Mục Tương cơ hồ có thể trông thấy gân xanh, trên mặt hắn hoàn toàn không còn vẻ ôn văn nho nhã thường ngày, trái lại trong mắt còn hiện lên một tia sát ý.

Mục Tương cũng không sợ để Liễu Trường Nguyệt phát hiện ý đồ mình, trong thanh âm thanh lãng ôn hòa của hắn kia bí mật mang theo chút lãnh đạm, nói: “Nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc của hắn, Tả Ý sơn trang và Hàn Sơn phái nhất định sẽ khiến Thanh Minh các từ nay về sau biến mất khỏi giang hồ.”

Hàn Hàn vốn đang tức giận việc Liễu Trường Nguyệt động tay động chân với y, nhưng câu nói tiếp sau của Mục Tương lại khiến y đột nhiên bình tĩnh lại.

Ở bên nhau nhiều năm như vậy, Hàn Hàn chưa từng thấy Mục Tương từ nhỏ đã như một tiểu lão đầu lộ ra vẻ mặt giận dữ chỉ chực giết người như vậy. Trái tim trong ngực y nảy lên một cái thật mạnh, giống như muốn nhảy ra ngoài, cả người tê tê dại dại, lại bắt đầu trở nên mềm nhũn.

A Tương như vậy thực sự là phong tư bất phàm...vô cùng đẹp mắt...

Liễu Trường Nguyệt khẽ dùng sức, cổ Hàn Hàn bị siết lại, chặt đến nỗi đầu lưỡi muốn phun ra, phát ra chút khí âm.

Trên mặt Mục Tương hàn sương dày thêm ba phần, ngân kiếm tiến thêm nửa tấc, mũi kiếm đâm vào ngực Liễu Trường Nguyệt, máu rỉ ra ngoài.

“Ngươi không sợ ta thực sự giết hắn?” Liễu Trường Nguyệt còn thừa hơi cười cười hỏi.

Mục Tương không đáp, những gì hắn muốn nói vừa rồi cũng đã nói xong.

Hai người nhìn nhau, sau một hồi im lặng đầy quỷ dị, Liễu Trường Nguyệt cười ha ha vài tiếng, buông cả năm ngón, đổi lại lấy tay khoác lên vai Hàn Hàn.

Mục Tương lúc này mới chậm rãi thu kiếm.

Liễu Trường Nguyệt triệu hồi sát thủ Thanh Minh các trước, Mục Tương khi nhìn thấy ngón tay của Liễu Trường Nguyệt đùa nghịch trên tóc Hàn Hàn mi tâm không chú ý mà cau lại, nhưng sau đó cũng hạ lệnh đệ tử hai phái thu binh.

Mục Tương siết chặt nắm đấm, nét mặt nghiêm lại vài phần. “Trong lúc nhất thời tình thế cấp bách ngộ thương Các chủ, thỉnh Các chủ thứ lỗi.”

“Không dám.” Ngón tay Liễu Trường Nguyệt cuộn mấy vòng quanh tóc Hàn Hàn, vô tình trả lời,

Hàn Hàn bị gạt sang một bên nhìn hai người này chỉ muốn giơ chân đạp mấy phát, Mục Tương việc gì phải tự nhận sai, kẻ nên nói lời xin lỗi rõ ràng là Liễu Trường Nguyệt mới đúng. Nếu hắn không làm mấy trò này, Mục Tương sao có thể tức giận mà cầm kiếm đâm hắn?!

Huống chi chỉ chảy có mấy giọt máu như vậy thì tính làm gì, nếu y là Mục Tương, nhất định đem lồng ngực của cái tên chết tiệt này đâm thành tổ ong vò vẽ, tránh cho tên hỗn trướng này sống lâu thêm một khắc lại phá hoại nhân gian.

Liễu Trường Nguyệt nói: “Mục thiếu trang chủ lần này đến đây chẳng qua là muốn đưa Hàn đại chưởng môn trở về, người ta có thể trả cho ngươi, nhưng ngươi phóng hỏa đốt Thủy Nguyệt lâu của ta, giết thuộc hạ của ta việc này phải tính sao?”

“Nếu Các chủ không chế trụ bằng hữu của ta trước, tại hạ cũng sẽ không làm ra hạ sách này.” Mục Tương đáp.

Liễu Trường Nguyệt hừ một tiếng. “Thanh Minh các từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn.”

“Thỉnh Các chủ buông bạn ta ra trước.” Tầm mắt của Mục Tương dừng lại trên ngón tay đang đùa giỡn tóc Hàn Hàn của Liễu Trường Nguyệt, sắc mặt hắn nãy giờ vẫn không khá hơn, hắn cảm thấy hai người kia dựa vào nhau quá sát, như muốn dán chặt lấy đối phương.

“Bạn?” Liễu Trường Nguyệt từ ánh mắt thâm thúy của Mục Tương nhìn không ra một chút manh mối. Có lẽ ở trong mắt người khác hai người này thực sự đơn giản chỉ giống như bằng hữu, nhưng cho dù là phu thê cũng không có khả năng vì đối phương làm nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, huống hồ chỉ là loại cảm tình bằng hữu này.

Liễu Trường Nguyệt cười cười, thay đổi cách xưng hô nói: “Tiểu Hàn ở chỗ này của ta ít nhất cũng đã bốn năm tháng, người sống bên nhau lâu ngày đều có cảm tình, ngươi vừa tới đã nói muốn đưa hắn đi, ta thực sự là luyến tiếc.”

Liễu Trường Nguyệt cúi đầu nhìn Hàn Hàn. “Ngươi nói phải không?”

『Phải bà ngươi ấy! 』 Hàn Hàn hai mắt trừng lớn. 『 nói thả người lại không chịu thả, còn dây dưa làm gì? 』

Tay cầm kiếm của Mục Tương nắm thật chặt. “Các chủ thỉnh tự trọng!” Mặc dù không biết Liễu Trường Nguyệt vì sao lại đổi ý thả Hàn Hàn, nhưng hắn dù sao vẫn cảm thấy không bình thường, hơn nữa ánh mắt Liễu Trường Nguyệt nhìn Hàn Hàn lại quỷ dị như vậy.

Liễu Trường Nguyệt buông cánh tay đang áp chế Hàn Hàn, Hàn Hàn cảm thấy cả người nhẹ bẫng, trên khuôn mặt khó giấu được tâm sự kia để lộ ra thần tình vui sướng, quay đầu nhìn Mục Tương, liền cất bước chạy về phía hắn.

Ai ngờ mới nhấc chân bước được hai bước, một trận kình phong cuốn từ phía sau, đột ngột bị lôi trở lại, ngã vào một bờ ngực rắn chắc.

Hàn Hàn ý thức bị đụng đến thất điên bát đảo, y choáng váng không kịp lấy lại tinh thấn, liền thấy một ảnh tử đen ngòm đè xuống. Một tay dùng sức chế trụ cằm y, đau đớn khiến y hé miệng, sau đó có thứ gì đó trơn ướt trượt vào, càn quét một hồi trong miệng y.

Hàn Hàn hít một hơi thật sâu, kinh hãi không nói nên lời,

Cái gì, cái gì? Thứ ghê tởm đang động tới động lui trong miệng y là cái gì?

Một lúc lâu sau ý thức hoàn toàn cứng đờ đáng thương của y mới nghĩ ra, là đầu lưỡi của Liễu Trường Nguyệt!

Hàn Hàn đến khi ý thức được điểm ấy lông tơ toàn thân đã dựng thẳng, da gà nổi khắp người, đầu bắt đầu ong ong, căm phẫn run rẩy không thôi.

Nhưng khi y muốn đem hai hàm răng hung hăng khép lại, cắn đứt đầu lưỡi tùy tiện luồn vào miệng kẻ khác này, đột nhiên trong người cảm thấy một cỗ lực đạo cường liệt lôi kéo, cả người mình liền từ trong lòng ngực Liễu Trường Nguyệt bay ra ngoài, rơi vào lồng ngực ấm áp quen thuộc kia.

Hai hàm răng đang cố sức cắn xuống đập vào nhau, phát ra một tiếng “khách”. Bởi vì lực quá lớn, không cắn được đầu lưỡi Liễu Trường Nguyệt ngược lại còn đập vào răng mình, khiến cằm Hàn Hàn đau tê tái.

Ngay trong lúc này, Mục Tương tay trái ôm lấy y, tay phải xuất kiếm, tiếng binh khí chạm vào nhau leng keng, một kích lại một kích tia lửa văng khắp nơi. Kết quả của việc dùng toàn lực liều chết giao tranh, kiếm phong thét gào kiếm quang chợp tắt, bốn phía đất đá bay mù trời nhật nguyệt vô quang, cảnh tượng thực rất kinh người.

Sau mười chiêu một tiếng nổ vang, hai người chịu sự chấn động từ lực đạo của đối phương, văng ra xa vài thước.

Liễu Trường Nguyệt khoanh tay đứng ở đầu bên kia không thấy chút tổn hại, Kim Hoa nhanh chóng đuổi kịp.

Mục Tương ở bên này trong khi lùi về sau liền hóa giải kình lực của đối phương, khi đáp xuống vẫn đứng vững vàng, chút dấu vết dao động cũng không có.

Mục Tương cúi đầu, ánh mắt lo lắng nhìn người trong lòng. Hàn Hàn lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao, Mục Tương lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt ôn nhu của Mục Tương, vẻ mặt an lòng sau khi xác nhận Hàn Hàn thực sự trở lại bên cạnh hắn chậm rãi hiện lên.

“Ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Mục Tương nói.

Ánh mắt đầy dịu dàng của hắn, còn có loại thần tình yên lòng kia khiến trái tim Hàn Hàn nhất thời đập loạn, hai má không khống chế được mà nóng lên.

Mục Tương dùng lòng bàn tay xoa xoa đôi môi bị hôn đến đỏ của Hàn Hàn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Trường Nguyệt, thanh âm thoáng có chút khó chịu. “Ngươi đây là có ý gì?”

Liễu Trường Nguyệt mang theo tiếu ý nhàn nhạt, bờ môi ướt át khiến khuôn mặt tuấn mỹ vô trù kia của hắn nhuộm một tầng tà khí. Hắn phớt lờ Mục Tương, đối Hàn Hàn nói:

“Hôm nay ngươi rời đi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ những gì ta đã nói. Đại môn của Thanh Minh các vĩnh viễn rộng mở vì người, Bách Hoa đường vĩnh viễn lưu lại vì ngươi. Đừng quên lời hứa của ngươi với ta, ta Liễu Trường Nguyệt đời này kiếp này đều ở lại nơi này, chờ ngươi quay về.”

Liễu Trường Nguyệt thốt ra lời này, sắc mặt Hàn Hàn liền tối sầm. Đây rõ ràng là hai việc khác nhau, nhưng người này cố tình muốn hợp thành một mà nói, tóm làm một mà nói coi như cũng được đi, nhưng cần gì phải nói mập mờ như vậy?!

Hàn Hàn thở phì phì giãy khỏi lồng ngực Mục Tương, Mục Tương lập tức nắm lấy cánh tay y lắc đầu.

Mục Tương lúc này mới có phần hiểu ra trong đầu Liễu Trường Nguyệt đang nghĩ gì, người kia muốn chọc giận bọn họ, nhìn bọn họ đánh nhau, hắn liền thấy thích thú.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Liễu Trường Nguyệt xoay người nhanh chóng rời đi. Mà hắc y nhân bên cạnh hắn vẫn đang đứng một chỗ, tiếp tục canh gác nhìn đệ tử Tả Ý sơn trang và Hàn Sơn phái.

“Ngươi đáp ứng hắn cái gì?” Mục Tương hỏi.

Nhưng Hàn Hàn lúc này tai không nghe được lại nhìn thấy Kim Hoa đứng trong đám hắc y nhân, Kim Hoa nhìn y một cái, dừng một lúc, lập tức xoay người đi theo Liễu Trường Nguyệt.

『 Kim Hoa! 』 Hàn Hàn ở phía sau hắn hô. Nhưng y bị câm, cho nên Kim Hoa từ sau khi từ biệt, liền không cách nào liên lạc.

Mục Tương chăm chú nhìn Hàn Hàn, hắn có thể thấy nét khẩn thiết trên mặt Hàn Hàn.

Có đôi khi hắn thực sự không hiểu được người bạn từ nhỏ này của mình nghĩ gì trong đầu. Mục Tương nhớ rõ Hàn Hàn từng nói với hắn, y chính là thích hắn, mà sau khi trải qua những chuyện này, hắn cũng minh bạch nguyên lai thứ tình cảm mình luôn cho là tình huynh đệ này, thực ra còn có điều sâu sắc hơn.

Nếu là thích, kia cứ cho là thích đi, chính là vì sao ngoài loại cảm tình này ra, mỗi khi hắn nhìn thấy ánh mắt Hàn Hàn nhìn chăm chú vào người khác, miệng gọi tên người khác, trái tim hắn, liền bắt đầu có cảm giác mất bình tĩnh không cách nào khống chế như vậy.

Cảm giác xa lạ, dây dưa trong tim hắn.

Hàn Hàn quay đầu lại nhìn Mục Tương, cảm thấy Mục Tương cầm lấy tay y, truyền đến hơi ấm khiến y an tâm.

Liễu Trường Nguyệt đi rồi, Kim Hoa cũng đi theo Liễu Trường Nguyệt, kiếp sống tạp dịch suốt bốn tháng trời ở Thủy Nguyệt lâu này của mình cũng đến lúc kết thúc, thời điểm bản thân nên ly khai đũng đã tới rồi.

Bỗng nhiên ý thức được điểm ấy, Hàn Hàn vẫn luôn tự gắng gượng lúc này mới cảm thấy được buông lỏng. Mục Tương đang ở đây, người bản thân luôn luôn tín nhiệm giờ đang bên cạnh mình, cái gì là sát thủ, cái gì là Thủy Nguyệt lâu, cái gì là phiêu khách, cũng không thể làm mình sợ hãi.

Khí lực trên người từ lúc được thả lỏng tựa hồ như bị rút sạch, cơ thể Hàn Hàn lung lay, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.

Trước khi y ngã xuống, Mục Tương đã kịp gắt gao ôm lấy y.

Đôi môi Hàn Hàn khẽ giật giật, cổ họng khô khốc, trên mặt có chút nóng.

Mục Tương dò mạch của y, ôm lấy ngang người y, nhẹ giọng nói: “Trước tiên ngủ một giấc, ta đưa ngươi rời khỏi nơi này. Ngươi bị nhiễm phong hàn phát sốt, nhắm mắt lại, nhắm lại, nghe lời.”

Hàn Hàn nghe lời nhắm hai mắt lại. Đúng vậy, y quên mất bản thân bị nhiễm phong hàn. Tối nay thực sự xảy ra quá nhiều chuyện, khiến y mệt muốn chết.

Hàn Hàn vừa dựa vào lòng Mục Tương, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Mục Tương ngẩng đầu, quay về phía các đệ tử hai phái vẫn luôn canh giữ bên cạnh hắn và Hàn Hàn đơn giản nói một chữ: “Đi!”

Đệ tử hai phái liền theo sau Mục Tương, ly khai Thủy Nguyệt lâu.

Hàn Hàn ngủ không quá an ổn, y cảm thấy toàn thân tứ chi bách hài đều rất đau, nhất là mấy đá kia của Kim Hoa, khiến bụng y đau đớn không thôi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đôi khi mở mắt ra, trước mặt chỉ có một mảng hắc ám, đôi khi nhắm mắt lại, lại có thể cảm thấy ánh sáng rực rõ ban ngày. Y mơ mơ màng màng nhớ tới độc Cửu tiêu ngũ linh tán trên người mình, đầu tiên là không thể nói, sau đó không thể nghe, kế tiếp sợ là không cách nào nhìn được nữa.

Trong lúc mê man Hàn Hàn không khỏi nghĩ tới, nếu không nghe được tiếng của Mục Tương, không thể mở miệng nói chuyện với hắn cũng đã đủ thảm, hiện giờ ngay cả khuôn mặt hắn cũng không thể nhìn thấy, vậy sau này y phải làm sao đây...

Còn có, A Tương tên ngốc tử kia, sau khi hắn biết mình bị mù, nhất định sẽ tự trách mình không thôi.

A Tương trước đây chính là người như vậy, chẳng qua chỉ vì lớn hơn mình một chút, liền xem mình như trách nhiệm của hắn, cái gì cũng lo lắng, cái gì cũng muốn quản. Lúc y khổ sở. A Tương so với y còn khổ sở hơn; lúc y vui vẻ, A Tương cũng vui vẻ cùng y.

A Tương... A Tương...

Ta nêu như không thể nhìn thấy ngươi... Vậy phải làm sao...

Một bàn tay vươn ra, nắm chặt tay y.

Bàn tay kia mang theo độ ấm quen thuộc, từng khớp xương rõ ràng, khi nắm lấy, lại vạn phần mềm mại.

Mà bàn tay còn lại khẽ gạt những sợi tóc ướt đẫm trên trán y, nhẹ nhàng lau mồ hôi, mang cho y chút mát lạnh.

Biết rõ đây là ai, biết rõ người này luôn ở bên cạnh mình, biết rõ sau này vô luận như thế nào đều sẽ có người này cùng mình vượt qua. Hàn Hàn lúc này mới an tâm, lần thứ hai chậm rãi thiếp đi.

Nhiều ngày nay đều là ngủ đến khi có người nâng dậy, sau khi nuốt hết chén thuốc đắng ngắt lại được đặt nằm xuống ngủ tiếp. Hàn Hàn ngoại trừ mệt mỏi bên ngoài, không còn cảm giác nào khác, thân thể y chìm trong bóng tối yên tĩnh không tiếng động, có chút tâm phiền ý loạn, nhưng không cách nào làm mình tỉnh lại.

Cứ như vậy tới tới lui lui vài lần, hôm nay lại bị nâng dậy, khi thìa canh đưa tới bên môi liền ngửi thấy vị đạo không giống như cũ. Hàn Hàn không biết đây là thứ gì, sau khi bỏ vào trong miệng lại cảm thấy một trận dính nhớp buồn nôn.

Thứ này khiến y nhớ tới Liễu Trường Nguyệt ngày đó cường hôn mình, còn có đầu lưỡi như con giun lúc nhúc trong miệng y. Hàn Hàn mơ hồ phản kháng, không muốn ăn nữa, lại làm người kia giữ chặt cằm y đổ từng muỗng một vào miệng.

Thật vất vả đối phương mới dùng lại, vị đạo trong miệng kia khiến y thập phần khó chịu, giống như nước bọt của Liễu Trường Nguyệt vẫn còn trong miệng mình, khiến y nghiêng đầu không ngừng “Phi, phi, phi”, muốn đem tất cả những thứ trong miệng kia “phi” ra hết.

Sau đó y lại mê man, chính là chưa được một khắc, bên tai bất chợt truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như trong đêm khuya yên tĩnh, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng pháo hoa nổ vang, thanh âm ầm ầm như đất rung tuyết lở, lớn đến nỗi khiến đầu người ta muốn nổ tung, vô pháp thừa nhận.

Hàn Hàn trong miệng phát ra tiếng “tê, tê”, đau đớn lăn qua lăn lại, âm thanh dữ dội như địa động thiên diêu, rung mạnh đến nối đem đầu y oanh long tác hưởng.

Bỗng nhiên có hai cánh tay vươn ra chế trụ người y, có người vội vàng đem thứ gì đó nhét vào tai y, sau đó từng giọt sáp nóng rực rơi xuống, chậm rãi cắt đứt những tiếng vang này.

Có một thanh âm nãi thanh nãi khí giống như tiếng chuông vọng lại trong đầu y. “Đầu tiên phong bế tất cả lại, ngày mai lại dùng kim châm một lỗ. Hai tai hắn đã bị thương rất lâu, không thể lập tức nghe được âm thanh quá lớn!”

『Triệu...Tiểu...Xuân... 』 nguyên lai Mục Tương tìm hắn tới...