Hàn Hàn khi nghe tới khi gặp ở Biên Bức khách điếm còn không hiểu được Tiểu Xuân định nói cái gì, đến lúc nhắc tới Mục Tương, mới hiểu nguyên lai Tiểu Xuân nói chính là sự việc kia.

Năm đó y cùng với Mục Tương coi sừ cường tể nhược (giống như trừ gian diệt bạo) như nhiệm vụ của mình, khi trọ lại tại một gian khách điếm nghe được trên trấn có ngân tặc Phi Thiên Biên Bức gian dâm dân nữ, liền quyết định cùng Mục Tương lưu lại trừng ác trừ gian.

Trong khách điếm lúc ấy tụ tập không ít đồng đạo trung nhân tới để lùng bắt Biên Bức, ai ngờ trong khi bàn kế, tất cả mọi người liên quan đều trúng phải thiên hạ đệ nhất ngân dược “Ngân đãng tiêu hồn tán”.

Về sau may mắn có thần y thích náo nhiệt này kịp thời điều chế giải dược giải trừ một hồi bi kịch, bằng không bọn họ gần ba mươi hán tử chịu dược vật khống chế làm điều xằng bậy, sợ là ngày sau không thể sống yên trên giang hồ.

Khuôn mặt Hàn Hàn thoáng chốc đỏ ửng.

Tiểu Xuân trêu đùa: “Lúc ấy ngươi rành rành lợi dụng dược tính đem chính mình cho Mục Tương áp xuống, ta lại nhất thời không quan sát kĩ đi phá hủy chuyện của ngươi, hại ngươi cùng Mục Tương cứ lòng vòng mấy năm qua, đến lúc này ngay cả một đứa bé cũng không có......”

“Cái gì mà ngay cả một đứa bé cũng không có, Triệu Tiểu Xuân ngươi!” Hàn Hàn vừa thẹn vừa giận hét lên.

“Úc!” Tiểu Xuân hấp háy mắt.”Vậy là hai ngươi có một đứa sao?”

Hàn Hàn ngay cả nói cũng không nên lời. Nếu bảo Mục Tương từ nhỏ có thể khắc chế y, kia Triệu Tiểu Xuân này tuyệt đối là sát tinh đệ nhị.

“Tóm lại ta sẽ không hại của ngươi!” Tiểu Xuân khịt khịt mũi, nhìn về phía chiếc bình “hừ hừ” hai tiếng nói: “Thuốc này là thiên hạ vô song, nói đệ nhị không ai dám xưng đệ nhất tuyệt thế ngân dược 『 Tâm nhi phanh phanh khiêu 』! Chỉ cần ngươi thích người nào đó, cho người đó uống hết một bình, trong một tháng bị dược tính dẫn dắt, đôi bên sẽ tự nhiên phát sinh tình cảm, nhật tư dạ tưởng, ý loạn tình mê, vô pháp tự kỷ, cuối cùng cả ngày thầm nghĩ muốn dựa vào ngươi, đem ngươi ôm vào lòng.”

“Ngươi, ngươi cư nhiên chế ra cái loại ngân dược như vậy!” Hàn Hàn vẫn là đỏ mặt, bất quá ánh mắt không tự chủ nhìn về hướng hai chiếc bình.

“Hừ, cái này không phải ngân dược tầm thường!” Tiểu Xuân lại khịt mũi, đắc ý nói: “Ngân dược tầm thường dược tính uy mà mãnh, cưỡng bức tình úc, sau khi hết dược tính tự nhiên sẽ gậy tổn hại cho sức khỏe. Khả ngân dược này của ta nhiều lần điều chế, tất cả từ trong ra ngoài đều là động nhân tâm huyền, đãng nhân phế phủ, không chỉ vậy còn tư âm bổ dương, điều lý thân thể, diệu dụng vô cùng.”

Hàn Hàn nghe Tiểu Xuân nói như vậy, trong đầu đột nhiên có chút mơ hồ. Nếu ngân dược này...... Nếu ngân dược này đem cho Mục Tương ăn xong...... Kia...... Y nuốt nước bọt, trong lòng như có kiến bò, bị quấy nhiễu đến nhộn nhạo.

Tiểu Xuân lại nói tiếp: “Điều tối trọng yếu là, thử vật nếu vô tình sẽ bất động, nói cách khác, đây là không thể cưỡng ép, khả như đối phương đối với ngươi hữu tình mà không tự biết, kia dược tính một khi thôi động...... Chậc chậc, cho dù có sư tử lão hổ che ở đằng trước, cũng không ngăn cản được tình ý bộc phát a!”

Sau đó hắn lập tức tiến đến trước mặt Hàn Hàn hỏi: “Như thế nào, thử không?”

“Không......” Hàn Hàn nhìn kia cái gì phanh phanh khiêu cảm thấy có chút tiếc nuối. “Người trong lòng A Tương thích cũng không phải ta.”

Tiểu Xuân chớp mắt nhìn, đầu nghiêng nghiêng, nói: “Dù sao dược của ta cũng đã lấy ra, vì cái gì không thử? Nếu uống vào không có thay đổi, coi như bồi bổ cho hai ngươi cũng được.”

Hàn Hàn nhìn Tiểu Xuân, càng cảm thấy vẻ mặt ra sức cổ vũ này của hắn thực khác thường. Hàn Hàn trong lòng nghi ngờ, lập tức đừng lên lùi về phía sau mấy bước, nhanh chóng từ chối: “Không cần, đa tạ phí tâm, dược kia để cho ngươi bồi bổ đi, tại hạ cáo từ, không cần tiễn!”

Hàn Hàn chỉ sợ chính mình sẽ nhất thời chịu không nổi hấp dẫn, thật sự cầm hai bình dược kia trở về.

Mục Tương chính là Thiếu trang chủ Tả Ý sơn trang, không lâu nữa sẽ cùng nữ tử mà mình thích thành thân, y thực sự không thể mất trí mà đối với chí giao hảo hữu của chính mình hạ loại dược này, như vậy đến cả heo chó cũng không bẳng, chính mình cũng phải phỉ nhổ bản thân.

Tiểu Xuân nhìn Hàn Hàn ba bước thì hai bước cước bộ lảo đảo không dám quay đầu lại co giò chạy mất, nhịn không được ôm bụng cười to.

Hắn biết Hàn Hàn thích Mục Tương đã lâu, cũng đoán được Mục Tương có thể đối Hàn Hàn có chút gì đó. Mà hai người này, một người nhát gan không chịu nói một người đầu gỗ không hiểu, muốn đợi bọn nó thông suốt không biết đến năm nào tháng nào. Huống chi nghe nói Mục Tương sẽ cưới vợ, việc này nhất định không thể kéo dài thêm nữa.

Hắn là ai chứ? Hắn chính là thần y Triệu Tiểu Xuân a!

Bệnh tương tư của Hàn Hàn này chỉ cần hắn Triệu Tiểu Xuân ra tay, tuyệt đối thuốc đến bệnh trừ, rất nhanh sẽ khỏi!

Vân Khuynh vừa vào tới cửa, liền thấy Tiểu Xuân ôm bụng ngửa mặt lên trời mà cười, cười thực vui vẻ, hắn bất đắc dĩ liếc nhìn người này, nghe tiếng cười càn rỡ của hắn, trong mắt lại toát ra vẻ thản nhiên sủng nịch.

“A, Vân Khuynh tiểu mỹ nhân!” Tiểu Xuân thấy Vân Khuynh, liền giống như ong mật thấy mật, vô cùng vui vẻ chạy như bay tới đem cả người ôm chặt vào lòng.

Hàn Hàn nghĩ tới nghĩ lui, chịu đựng hết một ngày, rốt cục quyết định đến nói chuyện với Mục Tương.

Y không phải loại người gặp điểm nguy hiểm liền rụt đầu rụt đuôi, huống chi nơi này là Tả Ý sơn trang không phải Hàn Sơn phái của y, y cứ như vậy tiếp tục trụ ở đó, cho dù Mục Tương cảm thấy không sao, nhưng hạ nhân biết được cũng sẽ chê cười y.

Hàn Hàn đoán Mục Tương hẳn là ở trong thư phòng, y liền mở cửa thư phòng bước vào, Mục Tương đang cùng vài tên tổng quản bàn chuyện nhìn thấy là y, tầm mắt ban đầu di chuyển đến khối thi thể nằm trên mặt đất, sau đó hướng y gật gật đầu, rồi tiếp tục đối đệ tử dặn dò mấy chuyện còn lại.

Hàn Hàn đi đến bên cạnh thi thể mặc y phục dạ hành kia ngồi xổm xuống kiểm tra, nhưng lật đi lật lại, cũng không tìm được bất kỳ dấu vết có liên quan tới thân phận của những người này.

Mục Tương vẫy tay ra hiệu cho thuốc hạ lui xuống, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Những tổng quản ở Tả Ý sơn trang này cùng Ân tổng quản có chút bất đồng, Ân tổng quản là quản lý trang vụ của Tả Ý sơn trang, mà những vị này là phụ trách những hiệu buôn bên dưới sơn trang, bọn họ biết rất nhiều việc, bình thường cũng là nơi thu thập tin tức trên giang hồ của Tả Ý sơn trang.

Mục Tương đứng khoanh tay, bước tới bên cạnh Hàn Hàn, Hàn Hàn ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc của hắn, liền đứng dậy hỏi: “Thế nào, ngươi có biết là ai muốn giết ta và Ngọc Nhi?”

“Biết, nhưng cũng không biết.” Mục Tương chậm rãi nói: “Sau khi ta cùng với vài vị tổng quản cân nhắc, đều cảm thấy được trong thiên hạ có năng lực phái ra nhiều tuyệt đỉnh cao thủ như vậy, trừ Thanh Minh Các ra, không có nơi thứ hai.”

“Thanh Minh Các?” Nghe đến tên đó Hàn Hàn khả kinh ngạc.”Tại sao lại có người tìm tới Thanh Minh Các trả tiền để giết ta và Ngọc Nhi?”

“Không phải ngươi và Ngọc Nhi, là ngươi!” Mục Tương nói.

“A?” Hàn Hàn ngơ ngác.

“Ân tổng quản cứ cách hai cái canh giờ sẽ thả chim bồ câu báo tin cho ta, từ khi Ngọc Nhi xuống núi đến nay trên đường hoàn toàn bình an, không gặp một chút nguy hiểm, cho nên những người này rõ ràng đều là hướng ngươi mà đến.” Mục Tương sắc mặt có chút không tốt.

Người nọ trên mặt đất là chết dưới kiếm hắn, võ công cơ hồ đã đạt tới trình độ tuyệt hảo, nếu không có đệ tử trong trang đến tương trợ, chỉ sợ hắn hiện giờ vô pháp thoải mái đứng ở chỗ này như vậy.

Thanh Minh Các, là cái tên tồn tại đã lâu trên giang hồ, chỉ có không muốn giết người chứ chưa từng có người không giết được.

Muốn Thanh Minh Các tiếp sinh ý có thể rất đơn giản, nhưng cũng có thể thực khó khăn, có hai điều kiện: tới Thanh Minh các phủ, một người một vạn kim.

Đây là quy củ tồn tại đã lâu, nhìn như dễ dàng, nhưng người có thể làm được rất ít. Do Thanh Minh Các nằm ở nơi ít người biết, vả lại giết một người phải trả một vạn lượng hoàng kim đúng thật là cái giá trên trời.

Nghĩ đến đây Mục Tương liền cảm thấy sự tình quá mức quỷ dị, tính Hàn Hàn tuy hơi lỗ mãng ngẫu nhiên hội cùng người khác kết hạ lương tử, nhưng thường chỉ là những chuyện nhỏ như thế nào lại đến nông nỗi khiến người ta mua cả tính mệnh y.

Mục Tương nôn nóng đi qua đi lại, hắn ngồi xuống án trác (bàn dài), mở giấy Tuyên Thành triêm mặc (hòa mực)chấn bút cấp thư, nói: “Tiểu Hàn, ngươi đem sự tình xảy ra mấy tháng gần đây tỉ mỉ kể lại cho ta.”

Hàn Hàn gật đầu, thực cẩn thận đem tất cả mọi chuyện trong thời gian này như làm gì, cùng ai luận bàn võ nghệ, giáo huấn môn phái bại hoại nào, cứu tiểu thư thiếu gia nhà ai, thậm chí ngay cả giờ nào khắc nào vào chỗ nào uống rượu qua đêm, đến cả việc vặt vãnh cũng đều nhất nhất nói ra, chỉ còn thiếu nước không đem cơm ba bữa ăn cái gì nói ra hết.

Mục Tương sau khi nghe xong vẫn như cũ vừa họa vừa viết, Hàn Hàn có chút tò mò đến bên cạnh hắn cúi đầu nhìn họa chỉ trong tay hắn, hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”

“Điều thêm thuộc hạ canh phòng trong sơn trang.” Mục Tương ngẩng đầu lên, vừa lúc cùng Hàn Hàn bốn mắt tương giao, thật sâu nhìn vào đáy mắt trong suốt của đối phương.

Mục Tương hơi hơi sửng sốt.

Hàn Hàn nhất thời hoảng hốt. Mục Tương dung mạo dật trí, có một vẻ đẹp xuất trần phiêu miểu, đôi mắt hắn mắt thâm thúy như vực sâu, chỉ cần nhìn qua liền khiến người ta muốn chìm đắm trong đáy mắt ôn nhu ấy.

Ám hương phù động, mục huyễn thần mê, kia đôi môi tựa cánh hoa non mềm khẽ mở ra, như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với y, tâm trí Hàn Hàn nhất thời mê đắm, tiếng ong ong phát ra trong tai.

Y như nghe thấy có tiếng nói: gần thêm chút nữa, gần thêm chút nữa, hôn lên đôi môi kia, hung hăng hôn con người mình đã bao ngày bao đêm thương nhớ ấy, nếm thử một chút cặp môi kia có phải hay không mềm mại như mình vẫn tưởng.

Rồi sau đó nói cho hắn biết, ngươi thích hắn.

Không biết là ai khẽ thở gấp, ngay lúc môi hai người cơ hồ muốn chạm vào nhau, Mục Tương liền nghiêng mặt sang một bên.

Động tác nho nhỏ này rơi vào trong mắt Hàn Hàn lại như sét đánh giữa trời quang, gầm vang một tiếng khiến cả người y nổ tung.

Y nhảy dựng về phía sau, đụng phải giá sách, khiến toàn bộ sách trên đấy rớt xuống đầu, Mục Tương đưa tay muốn chắn cho y, y cả người kinh hách liền nhảy xa hơn.

“Cái kia...... Cái kia...... Sắc trời cũng đã muộn,” bên ngoài nắng chiều rõ ràng còn đang rực rỡ ánh màu ngũ sắc, Hàn Hàn lại nói như mê sảng. Trái tim trong ngực y kia vẫn đang đập thình thịch, rốt cuộc không thể khống chế. “Ta, ta hôm nay luyện kiếm một ngày mệt chết đi, không quấy rầy ngươi, về nghỉ ngơi trước!”

Dứt lời cũng không quay đầu lại mà co chân chạy đi, lao ra tới cửa liền bị ánh nắng chiều diễm lệ bên ngoài chiếu xuống làm mắt không mở nổi, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo lần mò chạy khỏi thư phòng viện lạc của Mục Tương.

Mấy cái tủ trong thư phòng bị Hàn Hàn đụng vào lệch sang một bên, thư tịch cũng đều rơi xuống đất.

Mục Tương ngẩn ngơ nhìn bóng dáng Hàn Hàn chạy như trối chết, vẻ mặt ngỡ ngàng hoang mang.