Hàn Hàn cảm thấy được vết thương trên người mình kỳ thật không nặng, hội hôn mê tuyệt đối là do khi đi từ Hàm Dương đến Tả Ý sơn trang, vừa phải tránh né sát thủ vừa phải chiếu cố Ôn Ngọc, liên tục mấy ngày mấy đêm ngay cả không được ngủ mới thành ra như vậy.

Hôm nay thiên thanh khí lãng, nếu cứ nằm trên giường sẽ khiến thân thể yếu đi, nghĩ vậy y cầm bội kiếm liền tính toán tới viện tử thi triển gân cốt.

Nhưng lúc y đến, trong đình viện đã thấy hai thân ảnh.

Một mạt mặc thanh (xanh đậm), kia Mục Tương cúi đầu bất ngữ; thân ảnh còn lại một màu đỏ nhạt, là Ôn Ngọc đang che miệng ở bên tai Mục Tương nói nhỏ điều gì.

Tài tử giai nhân, trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, thiên tác chi hợp...... Hàn Hàn trong đầu nhất thời hiện lên vô số từ ngữ dùng để hình dung đôi bích nhân này.

Mà sau khi Mục Tương nghe xong lời Ôn Ngọc nói, lại ôn nhu mỉm cười. Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn Ôn Ngọc khẽ chớp, thần tình trên mặt vốn Hàn Hàn chưa bao giờ được thấy.

“Lần sau không được một mình xuất môn, có biết hay không?” Mục Tương nói.

Ôn Ngọc le lưỡi. “Được rồi được rồi, A Tương ngươi càng ngày càng giống gia gia ta, lúc nào cũng thích quản ta!”

“Ngươi a......”

Kia trong âm điệu khiến người ta để ý không rõ, là sủng nịch sao? Hàn Hàn có chút nghĩ không biết phải làm sao.

Rõ ràng bản thân biết người này cùng nữ tử trước mắt sẽ thành thân, cố gắng bảo chính mình đừng để ý, y thích Mục Tương đó là chỉ chuyện của y, vô luận người này nắm tay ai suốt quãng đời còn lại, mình cũng sẽ là hảo bằng hữu của hắn, cả đời một đời ở bên cạnh hắn, chính là không thể thân cận như trước  vậy thôi.

Chính là...... Chính là......

Hàn Hàn có chút phân tâm, ngực đau nhói. Y cầm lấy vạt áo nghĩ, nguyên lai sự thật vẫn là như vậy thật khó để người ta thừa nhận, tâm y cũng không rộng lượng như chính mình suy nghĩ.

Mục Tương nhìn thấy Hàn Hàn, cũng nhìn thấy động tác của y. Hắn hướng Hàn Hàn đi tới, hỏi: “Như thế nào lại ra đây? Vết thương có phải lại đau, còn không mau trở về phòng nghỉ ngơi!”

Hàn Hàn hừ một tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt nói: “Là trách ta đã quấy rầy các ngươi, thực xin lỗi, ta lập tức trở về phòng!”

Hỏa khí không nguyên cớ nổi lên, Hàn Hàn chính là khắc chế không được, y xoay người liền đi, lại trong chốc lát bị Mục Tương bắt lấy.

Mục Tương bất đắc dĩ nói: “Ta không phải ý này.”

Hàn Hàn tâm có chút chua xót. Y tự nhiên biết Mục Tương không phải có tâm tư này, hết thảy đều là vì chính mình đả phiên một vò dấm chua (ghen tuông), hơn nữa toan khí tràn ngập thương tâm lại chỉ có chính mình cảm thấy.

Ôn Ngọc chạy tới, hướng tới Hàn Hàn cười ngọt: “Biểu ca ngươi tới thật vừa lúc, ta vừa cùng A Tương nói chuyện ở Hàm Dương gặp hai cái ác bá, sau đó ngươi đột nhiên từ trên trời giáng xuống cứu ta!”

“Còn chưa xuất giá, kêu thân mật như vậy......” Hàn Hàn lẩm bẩm, thanh âm hồ ở miệng, không ai nghe được rõ ràng.

“A, biểu ca ngươi nói cái gì, nói lại được không?” Ôn Ngọc hỏi.

“Ta nói, ” Hàn Hàn là không thể nói lại lời kia, “Ta là từ trong lâu đi ra, chứ không phải cái gì từ trên trời giáng xuống. Ngươi nghĩ ta là thần tiên, còn có thể bay sao không?”

Hàn Hàn cười khẩy một tiếng.

Là thần tiên thì tốt rồi, thần tiên không phải đều có một đống tiên dược sao? Nếu y là thần tiên, mượn loại linh dược ăn vào sẽ khiến người ta chung tình với người mình thấy đầu tiên này nhét vào miệng Mục Tương. Sau đó đem hắn nhốt lại, chờ Mục Tương mở mắt thấy y, yêu y, chính mình liền mang theo hắn thoái ẩn giang hồ không màng thế sự, hai người cùng nhau sống cả đời.

“Theo trong lâu nào đi ra?”

Hàn Hàn đang nghĩ tới chuyện khác, không chú ý là ai hỏi, mở miệng liền tức giận nói: “Tô Tuyết lâu!”

Ôn Ngọc lại đáp: “Thanh lâu!”

Chờ hai người này trả lời xong, quay đầu lại, đã thấy Mục Tương vẻ mặt lạnh băng.

Mục Tương nói: “Ngọc Nhi ngươi đi trước đi, ta có việc phải nói với biểu ca ngươi!”

“Úc!” Ôn Ngọc lanh lợi khôn khéo nhanh chóng tránh đi, bỏ lại Hàn Hàn quay lại nhìn Mục Tương với vẻ mặt không biết nên như thế nào cho phải.

“Ngươi đi thanh lâu làm cái gì?” Mục Tương hỏi.

“Sách......” Hàn Hàn không muốn đáp.

“Tiểu Hàn, Tần lâu Sở quán long xà hỗn tạp, huống chi ngươi thân là đại chưởng môn Hàn Sơn phái, nhất môn chi tôn thật sự không thích hợp đến nơi này đi.” Mục Tương thản nhiên nói. Hắn không hiểu chỉ mới mấy tháng không gặp, Hàn Hàn như thế nào đột nhiên đi tới nơi đó. Hắn nhớ rõ, trước kia người này đừng nói đi vào, là ngay cả tới gần cũng không bao giờ tới gần chỗ kia.

“Ta là đi tìm người, huống chi, ta không còn là đại chưởng môn Hàn Sơn phái.” Hàn Hàn nói. Y là đi tìm người được xưng Quỷ tượng Bách Lý Thất lấy nhân bì diện cụ, Bách Lý Thất thường ở tại thanh lâu, y cũng không có biện pháp.

Mục Tương sửng sốt, hỏi: “Ngươi bỏ chức đại chưởng môn? Đã xảy ra chuyện gì?”

“......” Hàn Hàn mấp máy, trong lòng có bao nhiêu lời muốn nói, lại nói không ra.

“Tiểu Hàn, ngay cả ta cũng không tin được  sao?” Mục Tương cười khổ, trong lòng có một loại tư vị nói không nên lời.

“...... Không phải.” Hàn Hàn khó khăn nói.

Hai người im lặng đứng tại chỗ, Hàn Hàn không chịu lộ ra vì sao đến nơi yên hoa kia, Mục Tương vẫn chờ không hề rời đi.

Mục Tương cảm thấy được gần đây hắn càng ngày càng không thể hiểu Hàn Hàn, rõ ràng là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, rõ ràng ngày trước chỉ cần một động tác, một ánh mắt liền có thể hiểu ý người này, nhưng người này lại càng ngày càng xa lánh hắn, ngay cả đôi mắt cũng không còn nhìn thẳng vào hắn.

Mục Tương không rõ đây là vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, mỗi khi Hàn Hàn rời đi ánh mắt, hắn liền hiểu được có điều gì đó trong lòng hắn, theo ánh mắt hỗn loạn kia, từng chút từng chút mất đi.

Lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng nói dễ nghe, phá vỡ trầm mặc trong viện: “Thiếu trang chủ, bên trong trang có khách tới chơi.”

Hàn Hàn hướng nơi thanh âm truyền đến nhìn lại, người nọ vừa vặn cũng đem tầm mắt hướng về phía y.

“Ân tổng quản.” Hàn Hàn hướng người kia gật đầu.

“Hàn thiếu gia.” Đối phương thản nhiên nói.

Mục Ân là tổng quản Tả Ý sơn trang, trên vai vế vốn là thúc thúc của Mục Tương. Khi còn trẻ, hắn do phạm vào một số chuyện bị Tả Ý sơn trang trang chủ, cũng chính là cha của Mục Tương trục xuất khỏi gia môn. Sau này khi được tìm về, tính tình cũng bớt phóng túng đi rất nhiều, hắn xin làm một chức tổng quản, nhưng vô luận thế nào cũng không chịu  để Mục Tương gọi hắn là thúc thúc, chỉ chịu đề mọi người gọi hắn là Ân tổng quản.

Mục Tương biết có thể làm phiền thúc thúc này của hắn đến đây, người tới thân phận sẽ không đơn giản, ngẫm lại Hàn Hàn còn lúng túng vì cãi nhau với hắn, liền nhẹ giọng đối Hàn Hàn nói: “Ta đây đi trước, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, tối ta sẽ tới phòng ngươi giúp ngươi đổi dược.”

Hàn Hàn nhíu nhíu mày nói: “Ta muốn luyện kiếm.”

“Vết thương còn chưa lành, không được luyện!” Mục Tương giáo huấn.

Thấy một câu nói của mình làm cho Hàn Hàn cau mày, Mục Tương nguyên bản nghĩ muốn đưa tay xoa lên ấn đường của người này, bên cạnh Ân tổng quản lại “khụ” một tiếng, khiến cánh tay đang vươn ra của hắn dừng lại, buông xuống bên sườn.

Mục Tương theo Tả Ý sơn trang tổng quản đại nhân rời đi, Hàn Hàn đứng tại chỗ nhìn theo bọn họ, Ân tổng quản quay đầu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo...... Là khinh thường?

Hàn Hàn không biết có phải hay không chính mình nhìn lầm rồi, bất quá kia cũng không quan trọng.

Trong số những người trẻ như bọn họ, Mục Tương vốn rất nổi tiếng. Mục Tương nhân phẩm tốt, võ công cao, lại đọc nhiều sách, sau khi cha mẹ hắn đi ngao du, hắn liền tiếp quản toàn bộ Tả Ý sơn trang cùng sinh ý dưới chân núi, đem sản nghiệp to như vậy quản lý gọn gàng.

Mà y Hàn Hàn, từ lúc nhỏ đã yêu thích công phu đao kiếm, mười sáu tuổi sau khi có thể hạ sơn rèn luyện cũng là cả ngày cùng người đập phá...... Ách, không, là tìm người tỷ thí. Sau khi Hàn Sơn phái xảy ra biến cố, lão gia tử quanh năm bên ngoài bắt y giữ chức đại chưởng môn, y cũng là kiên trì tiếp nhận, cả ngày làm việc đến khổ...

Y căn bản thua kém dáng vẻ hoàn hảo của Mục Tương, cũng khó trách Ân tổng quản dùng loại ánh mắt chán ghét này nhìn y.

Hàn Hàn khó chịu quăng kiếm xuống.

“Ô ác......” Y không nghĩ tới này chỉ khẽ động liền chạm đến miệng vết thương, kết quả đau đến nỗi y nước mắt lưng tròng, thắt lưng không thể đứng thẳng.

“Sách!” Cong lưng, y ôm cơ thể đầy thương tích của mình chậm rãi trở lại sương phòng. Nào biết khi sải bước tiến vào viện tử, đã thoáng thấy kia mạt đạm hồng sắc đang đứng trước của phòng y.

Ôn Ngọc vừa thấy hắn trở về, lập tức bước lại gần, kia khuôn mặt vô cùng xinh đẹp mang theo nụ cười tựa như ảo mộng hướng tới Hàn Hàn nói: “Biểu ca biểu ca, ngươi trở về thì tốt rồi, ta có chút sự muốn nói cùng ngươi.”

“Nói cái gì?” Hàn Hàn da đầu thất thảy ngứa ran, có loại dự cảm bất hảo.

“Biểu ca, ngươi đã cứu ta vài lần, Ngọc Nhi thật sự là vạn phần cảm kích, nếu không có ngươi, ta đã sớm mất mạng. Biểu ca ngươi nói, Ngọc Nhi rốt cuộc nên như thế nào báo đáp ngươi mới tốt?” Ôn Ngọc cảm động vạn phần nói.

Hàn Hàn nghe lời Ôn Ngọc nói, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, kia ý niệm hiện trong đầu y còn không kịp ngăn cản, liền bất ngờ thốt ra.

Hàn Hàn nghe thấy chính mình nói: “Ngươi cứ lấy thân báo đáp là được rồi!”

Như vậy, là có thể đem khối vải đỏ theo bên người Mục Tương này ném đi thật xa, rồi sau đó Mục Tương giống như trước, chỉ có mình y, chỉ biết đối y cười, chỉ biết đối y ôn nhu.

Nhưng sau khi nói ra, Hàn Hàn trong lòng nhảy dựng, cả người toát ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn như thế nào lại có ý niệm như vậy trong đầu, này không phải bảo Ôn Ngọc ra cái gì, lại khiên Mục Tương thành con rùa đen (ý bảo Tương ca bị cắm sừng =))) sao!?

Ôn Ngọc nghe thấy Hàn Hàn nói như vậy cũng sửng sốt, sau đó đối Hàn Hàn nở nụ cười.

Hàn Hàn rùng mình, vội vàng nói: “Mới vừa rồi đó là biểu ca cùng ngươi nói đùa, ngươi coi như cái gì cũng chưa nghe thấy, có biết hay không?”

Ôn Ngọc lắc đầu, xinh đẹp động lòng người mà nói: “Biểu ca ngươi nói lớn tiếng như vậy, Ngọc Nhi lại như thế nào hội cái gì cũng chưa nghe thấy đi?”

“Tóm lại, ” Hàn Hàn hét lớn một tiếng: “Ngươi nếu dám cho hôn phu tương lai của ngươi biết chuyện chúng ta nói hôm nay, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Y thực không ngờ sau khi đối tiểu cô nương này hung hăng hét lên, liền cúi gập người, ngực kịch liệt phập phồng thiệt đau muốn chết, cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy.

Ôn Ngọc vui vẻ nhìn bóng dáng Hàn Hàn rời đi, cảm thấy được này biểu ca thật là cực kỳ thú vị, hoàn toàn không giống “người nào đó” đâu! Khả khi nàng xoay người chuẩn bị rời đi, lại phát hiện một mạt mặc thanh thân ảnh đứng cạnh cổng vòm tiểu viện, đúng là kia “người nào đó”.

Ôn Ngọc có chút sửng sốt. “A Tương!” Người nọ đứng ở nơi đó từ khi nào? Có phải hay không đã nghe thấy những lời đùa giỡn khi nãy!