“Phong, ta muốn ngươi đút thuốc! Nếu không ta không uống đâu.”

“Phong, ta cũng muốn người đút thuốc!”

“Được được, các ngươi đó, thực còn quá con nít.” Phong yêu thương tự tay đút thuốc và tận miệng hai người.

“Hắc hắc, Phong thực dịu dàng a… Thỉnh thoảng bị thương cũng không đến nỗi tệ.”

“Hắc hắc, ca ca nói rất đúng, Phong bây giờ đối với chúng ta quả thực rất ngoan ngoãn phục tùng a, sớm biết như vậy, chúng ta nên tự chém cho mình dăm mười phát.”

“Hay hay.”

“Các ngươi câm miệng cho ta!”

Lê Diệu Phong nghe vậy nổi giận đùng đùng, lập tức đập trên đầu mỗi người một cái thật mạnh.

Hai cái tên ngu ngốc này có biết lúc đó hắn cuống đến thế nào không!

Kỳ thực từ cái ngày hôm đó, hai người bọn họ liền hôn mê tròn mười ngày không tỉnh lại…

Các ngự y bó tay không có biện pháp.

Lê Diệu Phong hầu như khóc hết nước mắt cho cả đời này rồi.

Đến ngày cuối cùng, nhìn dấu hiệu sinh mệnh trên hai người bọn họ dần dần biến mất, nước mắt cứ tưởng đã khóc đến khô từ lâu lại lần nữa chảy ra…

Đến khi thứ mà Lê Diệu Phong cứ tưởng là “nước mắt” rơi xuống môi bọn họ, lấm tấm thành những dấu đỏ tươi, hắn mới phát hiện ra mình đã bất tri bất giác khóc ra máu –

Nếu như các ngươi phải đi… Hãy mang ta đi cùng…

Lê Diệu Phong kề bên tai họ nhẹ nhàng nói.

Các ngươi yêu ta như vậy, không có ta bên cạnh, thế giới của các ngươi sẽ cô đơn lắm…

Yên tâm, ba đứa con đã được dặn dò chăm sóc cẩn thận, phụ hoàng và mẫu hậu sau này sẽ thay ta nuôi dạy họ lớn lên…

Ngay lúc hắn chuẩn bị tự đoạn tâm mạch thì…

Kỳ tích xảy ra.

Hai người từ lâu đã mất đi sinh mệnh đột nhiên mở mắt.

Hắn kinh hỉ khóc gọi ngự y, không một ai không kêu thán kỳ tích đến rồi.

Vốn dĩ mọi người không sao hiểu nổi sự việc xảy ra, nhưng sau khi các ngự y nỗ lực nghiên cứu, rốt cục tìm được nguyên nhân bọn họ tỉnh lại.

“Lang hậu, máu của ngài có chứa năng lượng “thiên thủy” cùng “huyết bảo”, trân quý dị thường, không ai có thể có, thật sự là kì dược cứu mạng a!”

Lê Diệu Phong vừa nghe vậy lập tức mừng rỡ, không để ý lời khuyên can của mọi người nhanh chóng cắt cổ tay lấy máu cho bọn hắn uống.

Bất quá cái lúc ấy qua rồi, hắn cũng không nguyện nói cho hai cái tên động chút là vênh váo đắc ý này.

Nếu như để cho bọn họ biết mình vì bọn họ mà chảy ra một lu nước mắt, còn định tìm cái chết, bọn họ còn không cưỡi lên đầu hắn sao.

“Kỳ quái, Phong, ta và ca ca nghĩ đến phá đầu cũng không hiểu vì sao chúng ta không chết? Ngươi biết nguyên nhân không?” Lãng Kỳ chớp chớp mắt, hiếu kỳ hỏi.

“Đúng vậy, Phong, ngươi biết không nói cho chúng ta đi.”

“Nguyên nhân? Nguyên nhân đơn giản a, các ngươi chưa từng nghe câu “người tốt không trường thọ, tai họa sống ngàn năm” sao?” Lê Diệu Phong châm chọc nói.

“Không phải đâu… ta hình như nghe có người bên ta vừa khóc vừa nói, ta yêu các ngươi, ta rất yêu các ngươi, ta van các ngươi đừng có chết!”

“Đúng a đúng a, ta cũng nghe có người nói, nếu như các ngươi phải đi, mang ta đi cùng Sau đó còn khóc lóc lu loa, thực sự làm ta cảm động đến chút nữa nhảy dựng từ trên giường xuống!”

“Ha ha, ta cũng vậy a!”

“Giỏi… các ngươi” Nghe xong Lê Diệu Phong vừa thẹn vừa tức, hận đến run cả người, ba một tiếng đem hai chén thuốc đầy ụp xuống đầu bọn họ.

“Từ hôm nay trở đi, tiếp tục ngủ sàn nhà cho ta!”

“Oa đừng mà! Đừng mà! Phong, chúng ta sai rồi! Chúng ta sai rồi!”

“Phong, xin ngươi thương xót đi mà, tha thứ cho chúng ta đi, chúng ta tự tát cho mình mấy cái được không?”

Hai tiểu lang nghe trộm ngoài cửa nghe đến đó chút nữa ủn nhau ngã lăn ra đất.

“Hi, cha lại bị phạt ngủ sàn nhà rồi, cha không ngoan.”  Anh cả Tuấn Tuấn hi hi cười chọc cha mình.

“Không được nói thế, dám nói xấu cha nữa coi chừng ta đánh ngươi.” Tiểu Vân tức giận trừng mắt với hắn.

“Ề ề, thì coi như ta chưa nói.” Tuấn Tuấn còn chưa dại chọc vô bà cô siêu cấp sùng bái cha này.

“À nà, sao không thấy Tiểu Lỗi đâu?”

“Không biết a, nó mấy bữa nay cứ nhằm lúc tụi mình không để ý là chạy đâu mất tiêu, về tra mãi cũng không chịu nói, kỳ ghê gớm a”

“Từ bữa gây ra đại họa hại cha suýt chút nữa mất mạng, nó vẫn ủ rũ hoài nà, thôi tụi mình phải thông cảm cho nó na, để nó ra ngoài dạo dạo cho mát mẻ chút xíu cũng được a.”

Tuấn Tuấn là lang tiểu công, tự cho rằng mình cũng hiểu nhân tình thế thái.

“Đi ra ngoài dạo dạo thì không sao, chỉ sợ nó lại đụng trúng mấy con quái thú thì thê thảm rồi.”

Chuyện lần trước khiến cho Vân Vân vẫn còn khiếp sợ.

“Đời nào nó ngu vậy chớ a…”

Lãng Tiểu Lỗi thực sự nghĩ mình quá là ngốc.

Lén lút chui vào cái sơn động mà mọi người đều e sợ tránh xa.

Lãng Tiểu Lỗi lần thứ hai trong lòng thầm mắng chính mình.

Ngu ngốc, ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Lẽ nào ngươi không biết cái tên ma thú hung bạo này thiếu chút nữa là hung thủ hại chết cha ngươi sao?

Ngươi vì sao còn muốn đến thăm hắn?

Mặc dù không hiểu vì sao một ngày một đêm không đến nhìn hắn, ngực sẽ không thoải mái trong lòng, Lãng Tiểu Lỗi mỗi ngày đều lén lén chạy đi.

Đem chân dê đã được nấu cùng với nước suối thơm ngọt đặt ở cửa động, lại đặt bên cạnh túi thuốc mới trộm được trong thần dược điện, Lãng Tiểu Lỗi như mấy ngày trước ngồi ngoan ngoãn chờ đợi.

Đến khi thấy ma thú lê một chân bị thương từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, Lãng Tiểu Lỗi mới hưng phấn đứng bật dậy.

“Mau tới ăn! Đây là chân dê mà ta đã đặc biệt mang tới đó, đầu bếp của Lang thần cung hầm chân dê là ăn ngon nhất a! Còn có, ngươi bị thương, ta không biết làm sao bây giờ, đành phải đem một ít thuốc đến, ta giúp ngươi băng bó có được không?”

Lãng Tiểu Lỗi tự cho rằng mình cười phi thường đáng yêu, nhưng tiếc là cái tên ma thú kia có mắt như không, không nhìn hắn cái nào, chỉ cúi đầu liếm liếm vết thương trên chân.

Lãng Tiểu Lỗi thấy thế viền mắt đỏ lên:

“Ngươi sao lại không để ý đến ta? Ta trông xấu lắm sao?”

Không ngờ lần này cái tên ma thú tiếc lời như vàng lại mở miệng:

“Ngươi không xấu.”

“Hi, ta đâu chỉ không xấu, tất cả mọi người đều nói ta là lang bảo bảo đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất Lang thần giới nha.” Tiểu Lỗi ngửa cổ nhìn ma thú to lớn trước mặt đắc ý nói.

“Nhưng ngươi rất ồn.”

Không ngờ Tiểu Lỗi khả ái đắc ý chưa được một giây đã bị cái tên quái thú đáng chết này tạt cho một gáo nước lạnh!

“Ngươi thật quá đáng! Ta thương ngươi, ta đồng tình với ngươi mới đến xem ngươi thế nào, ngươi nghĩ rằng ta thích đến chắc? Ngươi đừng có mơ!” Tiểu Lỗi khóc chạy ra ngoài.

Nhưng chạy được một hồi, hắn lại xoay người chạy lại:

“Ta nói cho ngươi biết, mấy thứ ta mang đến đều có độc, nếu như ngươi không muốn chết đừng có ăn!”

Nói xong, Lãng Tiểu Lỗi vừa khóc vừa chạy đi.

Ma thú nhìn theo cái tên nhóc con kì quái một hồi, không thèm liếc đến mấy thứ hắn mang đến, ngáp nhẹ một cái, cúi đầu ngủ tiếp.

Đáng ghét! Quái thú chết tiệt! Quái thú thối! Sau này đánh chết ta cũng không thèm tới coi ngươi nữa!

Lãng Tiểu Lỗi vừa sử dụng phép thuật của Lang thần làm cây cối hoa cỏ trong cung ngả nghiêng, vừa dụi mắt khóc, trong lòng lớn tiếng chửi rủa.

“Tiểu Lỗi, con đang làm cái gì vậy?”

Lãng Tiểu Lỗi bị giọng nói quen thuộc này dọa cho chết khiếp, vội vã quệt nước mắt, xoay người cười một cái thật tươi.

“Mẫu thân, không có gì a, ta đang luyện pháp lực.”

“Làm càn, Thượng Thiên có đức hiếu sinh, luyện pháp lực thế nào mà tất cả cây cối trong cung đều gãy đổ, con làm bậy quá rồi!” Lê Diệu Phong không hài lòng trách cứ.

Ba đứa con, chỉ có đứa nhỏ này làm hắn thực đau đầu, cả ngày gây ra rắc rối, nhất là lần trước chui vô ma động, thiếu chút nữa hại cha hắn uổng cả tính mệnh.

Hắn từ nhỏ kiềm chế nghiêm khắc, làm việc rất có nề nếp, không ngờ đứa con mình sinh ra lại tùy hứng làm bậy.

Hừ, nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn là vì gien di truyền của hai tên kia xấu xí bậy bạ.

Không được, để tránh tam hoàng tử sau này lại gây sự, hắn nhất định phải dạy dỗ thật nghiêm.

“Tiểu Lỗi, lần trước con gây ra đại họa, ta phạt con chép tam tự kinh, đã xong chưa?”

“Ân… cái này…”

Ô… mẹ a, ta là lang, không phải là người, lang chúng ta không thích cũng không giỏi viết chữ, ngươi bắt ta viết làm gì a?

Huống chi mấy ngày nay đều chạy đi xem cái tên ma thú không biết tốt xấu kia, căn bản không có thời gian viết, ngươi đừng ép ta nữa.

Bất quá đó là mấy lời độc thoại nội tâm, đánh chết hắn cũng không có dũng khí trước mặt mẫu thân vô hạn quyền uy tại thần giới này nói ra mồm.

Thấy mắt con mình đảo tới đảo lui, Lê Diệu Phong lạnh lùng cười:

“Hừ, chưa viết sao? Có muốn ta phạt ngươi viết luận ngữ một trăm lần không?”

“Đừng mà! Con làm con làm mà!”

Lãng Tiểu Lỗi khóc mếu đáp.

Ánh trăng mỹ lệ treo ngoài cửa sổ, tựa như gần như ngay trước mắt.

Buổi tối, Lang đế một nhà sáu người tề tụ dùng bữa, Lê Diệu Phong không quên hỏi bài tập con mình.

“Tiểu Lỗi, chép xong sách chưa?”

“Chép xong rồi ạ.”

“Tốt, còn một việc, ta nghe ca ca và tỷ tỷ con nói gần đây con luôn chạy ra ngoài, đi đâu vậy?”

“A? Không có không có, con đi quanh cung điện dạo dạo, không có đi đâu xa a. Ca ca cùng tỷ tỷ quá là lo xa.”

Đáng ghét, hai tên “gian tế” các ngươi, nhớ mặt ta nha! Còn dám lén mach mẫu thân, xem ta chỉnh các ngươi thế nào!

Lãng Tiểu Lỗi hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.

“Được rồi được rồi, lúc ăn tập trung, đừng nói mấy chuyện này nữa.”

“Không sai, sẽ hại bao tử a.”

Lãng Hoàng và Lãng Kỳ thấy hoàng hậu yêu mến của mình nể mặt, vội vã vươn hai móng vuốt sói một trái một phải sờ tới sờ lui trên đùi hắn.

Muốn chết!

Lê Diệu Phong không chút lưu tình mà tét hai cái xuống dưới

“Ôi” Hai vị lang đế tôn quý thật mất mặt hét toáng lên.

“Cha, hai người làm sao vậy?” Vân Vân quan tâm hỏi.

“Hắc hắc.” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ chỉ có thể cười gượng hai tiếng.

Ô… xem ra Phong yêu dấu của bọn họ còn lâu mới nguôi giận a, cứ tiếp tục như thế này, bọn họ phải ngủ sàn vài ngày nữa, không được, bọn họ phải mau nghĩ ra biện pháp.

“Ta biết rồi, cha, có phải vết thương của hai người đau không?” Vân Vân lo lắng.

Vết thương? Hai huynh đệ rất ăn ý liếc nhau.

“Đúng, vết thương của chúng ta rất là đau a!”

Hai huynh đệ cẩn thận xem xét biểu tình của Phong, phát hiện ra hắn hoàn toàn thờ ơ, không khỏi chán nản đến chút nữa cầm bát cơm đập vỡ.

“Đáng ghét, đều là do cái tên ma thú chết tiệt kia làm hại cha, cha, ta thay các ngươi đi giết hắn!”

Tuấn Tuấn nắm chặt nắm tay, xung phong nói.

“Không được! Không được giết!” Tiểu Lỗi đột nhiên kích động từ ghế nhảy dựng lên, thiếu chút nữa mang bát cơm ném đi luôn.

“Tiểu Lỗi, ngươi điên à? Sao kích động vậy?” Tuấn Tuấn bị dọa đến giật cả mình.

Tiểu Lỗi nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của cả nhà, không khỏi toàn thân toát mồ hôi lạnh.

“Ta… ta thấy mẹ nói rằng Thượng Thiên có đức hiếu sinh, vì vậy ra… ta…”

“Tiểu Lỗi, ngươi nói sai rồi, cha không có đi chọc cái tên ma thú kia, hắn lại không chút lưu tình muốn giết cha, cái loại ma thú hung ác đó giết đi cũng coi như là vì dân trừ hại a, sai chỗ nào?” Tuấn Tuấn tiếp tục giảng giải cho đệ đệ.

“Đúng đúng, ca ca nói đúng!” Vân Vân hiếm khi giơ tay tán thành như thế này.

“Sai! Sai! Dù thế nào các ngươi nói cũng sai! Ô.. ta ghét các ngươi!”

Tiểu Lỗi đột nhiên khóc chạy ra ngoài.

Vân Vân cùng Tuấn Tuấn nhất thời há hốc mồm tại chỗ.

Lê Diệu Phong nhìn theo hướng Tiểu Lỗi chạy đi, có chút đăm chiêu trầm mặc.

Ngay lúc bầu không khí quỷ dị đến tột đỉnh thì

“A a phiền chết được! Ca, ta mặc kệ, không chịu nhu thì phải cương thôi!” Kỳ đột nhiên đứng dậy kêu to.

“Hi, ca ca cũng đang có cái ý này.” Lãng Hoàng cười cười phất tay.

“Tiểu Tuấn, Tiểu Vân, các ngươi cứ từ từ ăn đi, cha cùng mẹ các ngươi có chút việc phải thương lượng, về phòng trước.”

“Ai có việc phải bàn bạc với các ngươi A buông! Hỗn đản! Mau buông ta xuống!”

Trong nháy mắt, hai đứa con trợn mắt há mồm đáng thương tròn mắt nhìn mẫu thân bị hai người cha tựa như thổ phỉ cướp đi!

“Hanh ân… các ngươi… các ngươi cho cái gì vào… nóng quá… A a… mông ta như sắp tan chảy ra rồi… ai tới cứu mạng a… Ngô ân…”

Tiếng rên rỉ *** loạn không ngừng từ miệng mỹ nhân thoát ra, Lang hậu ở trước mặt mọi người uy nghiêm không gì sánh được trong lòng hai Lang đế đang không khác gì một mẫu thú phát tình.

“Phong, thích không? Đổ vào mông ngươi thứ thuốc này là có nguyên nhân a, thần dược điện vất vả lắm mới tinh luyện ra đó.” Lãng Kỳ cười thập phần tà ác.

“Hắc hắc, thuốc này là chuyên dành cho người khẩu thị tâm phi như Phong dùng đó, tên nó là “xuân dược nói là thật”, tên như ý nghĩa a, nếu đổ vào tiểu huyệt của ngươi, tiểu huyệt của ngươi sẽ thành thật nói ra tâm tình của chủ nó a.” Lãng Hoàng nói rõ thêm một chút.

“Không sai, nếu như đổ thuốc vào, tiểu huyệt sẽ trở nên ngứa ngáy khóc chịu, nhìn nó là biết Phong đang rất thèm khát chúng ta, ngược lại, nếu hoàn toàn không nhúc nhích động tĩnh gì, nghĩa là Phong căn bản không yêu chúng ta nữa.”

“Kỳ, vậy ngươi nghĩ Phong yêu chúng ta không?

“Đương nhiên a, yêu chết đi được ấy chứ! Không tin, ca, ngươi xem, tiểu huyệt cùng nhục bổng của Phong đều chảy ròng ròng *** thủy này, hắc hắc…”

“Không sai, đều sắp nước lụt thành sông rồi, ha ha…”

“Không được cười… các ngươi thật xấu… mau…mau tới chạm vào ta… ngứa quá… ngứa quá a… Ô…”

Ngứa ngáy từng cơn trầm trọng từ tiểu huyệt xông đến từng ngóc ngách thân thể, Lê Diệu Phong rên khóc không ngừng tự xoa vuốt toàn thân, nhưng vẫn không sao thỏa mãn được thân thể rối loạn.

“Hắc hắc, Phong, sờ sờ thôi sao ăn thua a?”

“Không sai, chỗ đó của ngươi thực sự đã ngứa đến điên rồi, có phải cái tiểu lãng huyệt này không?”

Hai sắc lang đem hai chân Phong mở rộng, tiểu huyệt đói khát nhúc nhích không chút nào che giấu hiện ra trước mắt, nhưng hai người chỉ khoanh tay đứng nhìn, chạm cũng không chạm.

“A a… tiểu lãng huyệt ngứa lắm a!” Phong không chút nào e thẹn lớn tiếng khóc:

“Ô… đừng hành hạ ta nữa! Hoàng… Kỳ… van cầu các ngươi mau vào a”

“Hừ, Phong, chúng ta bây giờ sao đây? Trước giờ đều không phải bảo chúng ta ngủ sàn nhà sao?” Lãng Hoàng bất mãn nói.

“Ô… ta sai rồi… đừng giận mà…” Phong lấy lòng liếm lên môi hắn.

“Còn ta thì sao, Phong?” Kỳ không hài lòng bĩu môi.

“Ân… ngươi cũng đừng giận ta nữa được không?” Phong cũng quay đầu hôn lên môi hắn không ngừng.

Dáng vẻ nịnh nọt của người trong lòng làm hai sắc lang tổn thương nhiều ngày lập tức chuyển biến tốt hẳn.

“Được rồi, Kỳ, xem ra lão bà của chúng ta thành thực nhận sai rồi, chúng ta sẽ tha thứ cho hắn nha.”

“Hi, ta muốn Phong hôm nay chủ động đến, ta mới tha thứ hắn.”

“Phong, nghe thấy chứ? Còn chờ gì nữa?”

Lãng Hoàng xấu xa cười, lập tức đem Phong đến hướng đệ đệ đang nằm trên giường, giương cờ cao đến tận trời.

“Hanh ân… ta muốn… ta muốn a…”

Lê Diệu Phong dục hỏa đốt người liều lĩnh cưỡi trên người thiếu niên, cầm nhục bổng nóng đến dọa người của hắn, để ở huyệt khẩu ngứa ngáy của mình, dùng tiểu huyệt vừa chặt vừa nhỏ điên cuồng mà chà xát tính khí thô to

“Sách, Lang hậu *** đãng này, nào, cái miệng phía trên cũng đừng nhàn rỗi, đến đây hút đại nhục bổng của lão công!” Lãng Hoàng nắm tóc lão bà, đưa hung khí đã sắp nổ tung hung hăng nhét vào miệng nhỏ nhắn của hắn.

“Hanh ân…” Hai cái miệng nhỏ nhắn trên dưới đều bị triệt để công chiếm Lê Diệu Phong sảng khoái đến run run, càng thêm ra sức lấy lòng bọn họ…

Ba người chăm chú dây dưa, cả gian phòng đều tràn đầy tiếng rên rỉ *** loạn.

Nhục bổng của Lãng Hoàng bị hút đến run run, hắn nhìn lão bà âu yếm trong miệng ngậm đầy nhục bổng, vẻ mặt *** tao vô cùng, nội tâm dâng trào, quyết định bắn trước cho hắn nếm thử.

“Ta muốn bắn cho ngươi, bảo bối”

“Ừm.. không cơ”

Không ngờ người trong lòng một hơi nhả nhục bổng của hắn ra

“Chết tiệt, mau ngậm vào.” Lãng Hoàng sốt ruột nói.

“Không, ta muốn ngươi bắn ở bên trong cơ”

Băng sơn mỹ nhân trước nay luôn cao ngạo lại hạ thấp thân thể, chủ động mở rộng mông đã nhồi cứng một cây nhục bổng, ánh mắt mê mị như tơ nhìn hắn

Hai sắc lang thân kinh bách chiến vừa nhìn thấy máu mũi đã cuồng phun, thiếu chút nữa bắn ra.

“Ô… Ca, có phải chúng ta đã dạy ra một đại yêu tinh rồi không?”

“Mẹ nó, Phong thực sự là *** đãng đến không chịu nổi! Ngày hôm nay không đem hắn làm đến xuống giường không được, hai người chúng ta thật không đáng mặt Lang thần.”

“Đúng, ca, ngươi mau vào, chúng ta kề vai chiến đấu, hung hăng thao tử hắn!”

Lãng Hoàng tà tà cười, đột nhiên biến về thân sói, đem đại nhục bổng của dã thú không chút lưu tình hung hăng chọc vào…

“Ô a a a”

Một người một sói hai đại nhục bổng thao kiền *** loạn tiểu huyệt, mỗi lần xuống đều đánh mạnh vào điểm chết người tận sâu trong, sảng khoái mãnh liệt khiến Lê Diệu Phong rơi vào trạng thái điên cuồng, càng không ngừng phát ra tiếng rên khóc tiêu hồn

“Ô thích chết ta mất… các ngươi mau thao ta mạnh vào thao chết ta đi ta không muốn sống”

Người trong lòng không hề giữ gìn mà khóc lóc khiến hai vị Lang đế nghe xong quả thực hưng phấn đến sắp nổ tung, bọn họ ồ ồ thở hổn hển, liều mạng xâm nhập vào sâu bên trong tiểu huyệt vừa nhỏ vừa ướt, đâm thật mạnh!

“A… ta yêu các ngươi… rất yêu các ngươi… Hoàng, Kỳ, ta muốn bắn”

Thân thể Lê Diệu Phong điên cuồng giật mạnh, khóc gào mà bắn ra đầy yêu thương

Vách tràng kịch liệt co rút khiến nhục bổng của Lãng Hoàng và Lãng Kỳ chôn sâu bên trong cũng không chịu được kích thích, gào lên mà bắn tinh

Ngay cả ánh trăng dường như cũng đỏ bừng mặt ngượng ngùng, tiếng rên rỉ khiến cho kẻ khác mặt đỏ tim đập tối nay trong tẩm cung của Lang hậu vang lên thật lâu không ngớt…

Số phận tương phùng, vĩnh viễn yêu thương.

Từ nay về sau, bọn họ nắm tay đem sinh mệnh thiêu lên ngọn lửa nhiệt tình vĩnh hằng, mãi mãi được truyền tụng – “Lang hậu truyền kỳ”…

——————— Hoàn ————————-