Hoàng thị những ngày này trời vẫn yên, biển vẫn lặng. Tin tức Hoàng Cảnh Du bị thương nặng đưa vào bệnh viện trung tâm thành phố giữa đêm khuya gây chấn động báo chí cả nước không ít. Thậm chí truyền hình trung ương, cũng không dưới ba lần trong ngày đưa tin liên tục. Chỉ có điều, sau khi người vào bệnh viện thì không còn bất kỳ tin tức nào lọt ra bên ngoài.

Tại buổi họp báo sáng nay, đại diện truyền thông của Hoàng thị sau khi trao đổi về dự án mới, thì thông báo giám đốc điều hành Hứa Chính Kỳ sẽ mang chủ tịch Hoàng Cảnh Du sang đảo Tùy Châu nghỉ dưỡng một thời gian. Đồng thời để hồi phục sức khỏe. Thời gian này, giám đốc điều hành sẽ thay thế chủ tịch chủ trì toàn bộ công việc, chỉ đạo qua internet và điện thoại.

Báo chí sau khi nhận được tin thì trực xuyên suốt tại bệnh viện, tuy nhiên vẫn chỉ có thể đứng từ xa nhìn, vì xung quanh đều kín vệ sĩ và dù chắn. Trực thăng đón Hoàng Cảnh Du đã được thu xếp sẵn. Đúng 10 giờ sáng, Hứa Ngụy Châu đẩy Hoàng Cảnh Du ngồi trên xe lăn nhanh chóng leo lên trực thăng. Sau đó, hướng thẳng Tùy Châu mà bay đi.

"Người này không phải là Hứa Ngụy Châu!"

Hà Bắc Thiếu đang ngồi trên xe lăn, một tháng nay y vẫn chưa thể đứng thẳng dậy được, vết thương ngay bụng khá sâu, chỉ cần vận động mạnh một chút liền trở nên đau đớn. Y cầm trên tay là ảnh chụp của đoàn người đưa Hoàng Cảnh Du lên trực thăng vào sáng nay.

"Cậu chủ, nói vậy là sao?"

Thư ký Kim một bên khàn khàn giọng.

"Cả tên này nữa, cũng không phải là Hoàng Cảnh Du! Tất cả chúng ta đã bị nó lừa rồi. Xem ra, bọn chúng có thể nhân lúc náo loạn đã đi đến một nơi khác chứ không phải Tùy Châu!"

"Nhưng mà nếu Hoàng Cảnh Du còn sống, vì sao không tự mình xuất đầu lộ diện?"

Đối với câu hỏi này Hà Bắc Thiếu không có câu trả lời. Hiển nhiên là Hoàng Cảnh Du vẫn chưa tỉnh lại nên mới có cuộc di chuyển đó. Chỉ là hắn đang ở tình trạng nguy kịch thì lý do nào phải rời khỏi bệnh viện trung tâm? Hà Bắc Thiếu nhíu nhíu mày. Không nghe thấy y trả lời, thư ký Kim một bên hỏi tiếp.

"Như vậy, bây giờ phải làm sao?"

"Tạm thời để yên qua ít ngày, hai thằng khốn đó nhất định phải chết! Khụ khụ..."

Dứt lời, Hà Bắc Thiếu ho sặc sụa lên một trận, máu tươi bất giác chảy ra ở khóe miệng. Y vừa ôm bụng vừa lau đi vết máu trên miệng mình. Chật vật khom lưng tựa đầu trên thành xe lăn.

"Cậu chủ..."

Thư ký Kim đứng một bên tiến đến đỡ y, nhưng bị y giơ tay chặn lại.

"Ta không sao...khụ khụ...ta chưa thể chết được. Đến khi nào khiến cho Hoàng Thiếu Hoa tuyệt tử tuyệt tôn thì ta mới có thể ra đi thanh thản!"

Y dừng lại một chút ở tấm hình tang lễ Nhược Lan, mày nhíu lại, đôi mắt nồng đậm giễu cợt, môi hơi nhếch lên, lộ ra hàm răng lấm tấm máu tươi.

"Chết...không có nghĩa là hết. Để bọn chúng ở dưới nhìn thấy con cái của mình lâm vào đường cùng...mới chính là cách dày vò sảng khoái nhất! Ha ha..."

Thư ký Kim cũng mỉm cười theo y.

"Còn Giang Hạo Phong thì sao? Đêm đó nếu hắn không xuất hiện thì chúng ta sớm đã lấy mạng hai đứa kia rồi!"

Nhắc đến Giang Hạo Phong bỗng dưng Hà Bắc Thiếu ngưng cười.

"Giang Hạo Phong...một kẻ nhiều chuyện. Sống yên ổn thì không muốn, lại muốn làm anh hùng. Vậy thì đừng trách ta! Những kẻ nào ngán chân ta đều chuốc lấy kết cục thê thảm...Chú Kim, nghe nói Giang thị đang xây dựng công trình giao thông của thành phố đúng không?"

"Dạ phải!"

"Nói người của mình ra tay đi! Ta muốn thằng đó phải vào tù gỡ lịch!"

"Dạ!"

"Còn nữa, nghe nói nó có đứa em gái bị bệnh tâm thần phải không? Cũng là người Hứa Ngụy Châu xem trọng. Điều tra về con nhỏ đó, đến một lúc nào đó sẽ cần dùng đến!"

"Dạ, cậu chủ! Còn Tống Thiến thì sao?"

"Tống Thiến? Ha ha, con nhóc tham lam ngu ngốc đó...không biết tự lượng sức mình. Dù gì cũng nhờ nó mà giết được ả đàn bà kia không tốn một chút công sức nào. Nhưng mà hiện tại chưa cần, cứ để nó yên ổn sống ít ngày đi."

Thư ký Kim đi rồi, Hà Bắc Thiếu vẫn ngồi ngay tại căn phòng tối tăm, giương đôi mắt mờ mịt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, không rõ đang che giấu tâm tư gì. Tiếng ho khan trầm thấp thỉnh thoảng lại vang lên từng hồi não ruột.

---------------

Lúc này, tại một ngôi nhà nhỏ tràn ngập ánh trăng, trên chiếc giường hẹp có hai bóng người nằm kề bên nhau. Hứa Ngụy Châu sau một ngày chạy loạn vất vả, cũng đã mang Hoàng Cảnh Du trở về. Nơi này chính là căn nhà nhỏ của mẹ con y năm xưa. Ở đầu giường còn có tấm hình của hai người cùng quấn chiếc khăn len đỏ tươi cười. Chỉ khác là, hiện tại Hoàng Cảnh Du nằm yên nhắm mắt tựa như đang ngủ say.

Ngụy Châu tựa đầu trên bả vai Hoàng Cảnh Du, tay đặt trên ngực hắn, chậm rãi cảm nhận từng nhịp tim nặng nề bật nhảy bên trong lồng ngực. Tóc mai quấn quýt bên nhau không rời, y vừa nói vừa kề môi hôn hôn lên má hắn một cái.

"Cảnh Du à, khi anh tỉnh dậy, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, có được không anh? Quên hết những chuyện xưa...cái gì mà ai có lỗi với ai...quên hết có được không? Lúc em nhìn thấy anh nằm lại trên đường...thì em đã biết là trên đời này không có bất kỳ thứ gì quan trọng hơn anh đối với em hết. Nếu như anh không còn sống...em nhất định cũng sẽ ra đi bầu bạn cùng anh...cuộc đời này quá vô nghĩa...em ở lại cũng không còn cảm thấy có bất kỳ thứ gì vui hết. Cho nên, anh nhất định phải tỉnh dậy, chúng ta làm lại từ đầu, có được không?"

Nói đến đây, bất giác Ngụy Châu ngừng lại, một giọt nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống vai áo Hoàng Cảnh Du. Y nhớ rất rõ, nửa tháng trước, cái đêm mà y cùng hắn gặp nạn.

"Ngụy Châu, chỉ có thể cứu được một người!"

Lời lẽ của Giang Hạo Phong khi đó rất rõ ràng, bọn họ trên xe cũng chỉ có hai người, là hắn cùng với a Tống. Nhưng thuộc hạ hắn khi nãy cũng đã bị thương ở tay. Ngụy Châu hiểu rõ, nhưng y không thể để lại người mình yêu nằm chết trên đường. Y đã nắm lấy vai Giang Hạo Phong tựa như níu kéo cọng rơm cứu mạng. Nước mắt giàn giụa trên mặt y, tựa như cái đêm mà y nhìn thấy Lan Lăng bị người ta bức chết, y không khống chế được tâm can mình, vừa cầu xin vừa khóc thảm.

"Hạo Phong, tôi xin anh, xin anh cứu Cảnh Du...xin anh. Làm ơn đi mà! Anh sau này muốn cái gì tôi đều sẽ đồng ý với anh. Xin anh, làm ơn cứu anh ấy!"

Giang Hạo Phong nhìn sâu vào đôi mắt đẫm nước của Ngụy Châu mà buông ra một câu.

"Làm tình nhân của tôi!"

"..."

"Bất kể Hoàng Cảnh Du sống hay chết, sau này em sẽ là tình nhân của tôi, ở bên cạnh tôi cho đến khi nào tôi không cần em nữa!"

"..."

"Thế nào? Không muốn? Tôi quay lại chính là mạo hiểm cả tính mạng của mình, em biết là tôi không có lý do để cứu Hoàng Cảnh Du!"

Ngụy Châu bất giác xoay đầu giương đôi mắt thất thần đầy nước của mình nhìn Hoàng Cảnh Du bất tỉnh nằm trên đường. Thấy bọn giang hồ đang thận trọng từng bước xách dao tiến về phía hắn, y bất chợt òa khóc, môi cũng mếu lại tựa như đứa trẻ con bị ăn hiếp, trong đôi mắt thất thần chỉ còn lại một kẻ yếu thế mà thôi!

"Được, tôi đồng ý mà...làm ơn, làm ơn cứu anh ấy!"

Giang Hạo Phong nhếch mép lên cười, hắn áp tay lên má Ngụy Châu, bất ngờ tiến đến hôn lên trán y một cái.

"Là do em tình nguyện!"

Dứt lời, Giang Hạo Phong lập tức đổi tài xế, cho a Tống lái xe, hắn liền tra đạn vào khẩu súng của mình. Chỉ trong tích tắc, xe xoay đầu lại, hắn nhoài người ra cửa xe nả đạn liên tục. Đến bên Hoàng Cảnh Du, lập tức a Tống nhảy xuống khiêng người vào trong rồi phóng xe đi. Sự việc chỉ xảy ra trong vòng một phút, làm toàn bộ người chứng kiến ở hiện trường chấn kinh. Bọn giang hồ liên tục hai lần bị bất ngờ, nên nhất thời không phản ứng kịp, đứng chôn chân tại chỗ mà trừng mắt nhìn người bị Giang Hạo Phong cướp đi.

Sau đó, xe chở hai người lập tức lái hết tốc độ đến bệnh viện trung tâm. Giang Hạo Phong nhanh chóng điều vệ sĩ đến bao vây phòng bệnh, ngăn trở thông tin Hoàng Cảnh Du bị thương lọt ra bên ngoài. Đồng thời cũng bảo vệ bọn họ khỏi bọn người của Hà Bắc Thiếu đang thừa điên mà tấn công.

Sau bốn tiếng phẫu thuật, Hoàng Cảnh Du được đẩy ra ngoài, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhiều ngày sau đó không biết từ đâu để lộ tin tức, phóng viên bắt đầu đưa tin, có người chụp được ảnh lúc Hoàng Cảnh Du đang được chuyển từ cán đẩy vào bệnh viện. Tuy mặt nhìn không rõ, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn khẳng định đó chính là Hoàng Cảnh Du.

Nửa tháng sau đó, Hoàng Cảnh Du cũng không hề xuất hiện ở Hoàng thị, Hứa Ngụy Châu đành ra mặt thông báo hắn bị thương, hiện tại cần điều dưỡng. Sau đó Hoàng Cảnh Du tỉnh dậy nhưng chỉ có thể ngồi một chỗ ngơ ngác, hắn cái gì cũng không nói, cũng không làm. Toàn bộ hành vi đều phải do người khác chăm sóc, thậm chí cả tắm rửa vệ sinh cũng vậy. Bác sĩ nói do hắn bị chấn động quá lớn, có lẽ cần thời gian bình phục.

Ngụy Châu không có cách khiến hắn trong thời gian ngắn hồi phục, còn người của Hà Bắc Thiếu cứ lượn lờ ở gần bệnh viện. Vì an toàn của hắn, vừa để đảm bảo Hoàng thị không đại loạn, Hứa Ngụy Châu cùng Giang Hạo Phong giương đông kích tây, diễn một màn kịch để chuyển Hoàng Cảnh Du rời đi.

Để tránh gây chú ý, Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Ngụy Châu cải trang, sau đó y đẩy hắn lên xe chờ sẵn rồi nhanh chóng chạy đến nhà cũ của y. Bọn người kia dù có ngờ cũng không thể biết rằng hiện tại bọn họ ở một nơi không cách xa mình, còn là nhà cũ của Hứa Ngụy Châu.

Hoàng Cảnh Du sau khi được đẩy tới đẩy lui, đến nơi thì liền ngủ mất. Thời gian ngồi trên xe, hắn đều nằm trong lồng ngực của Ngụy Châu thất thần. Nhớ đến bữa ăn tối hôm nay mà Ngụy Châu không khỏi rơi nước mắt. Hắn ngồi thừ bên bàn ăn để y tùy ý đút cháo, thậm chí nước miếng còn không kiểm soát được mà chảy dọc ra ngoài. Y vừa đút hắn ăn vừa đau lòng đến chết. Người này liệu có thể bình phục được hay hay không? Nếu không thì cả cuộc đời còn lại của hắn phải sống như thế nào?

Sáng hôm sau, Ngụy Châu thức dậy sớm rồi dìu Hoàng Cảnh Du ra ngoài ban công tắm nắng. Những dây thường xuân xanh biếc leo dọc leo ngang bám trên ban công tạo thành một chiếc thảm non xanh mơn mởn. Chung cư này hiện tại đã không còn nhiều người ở, chỉ có vài ba người lớn tuổi ở xa cách nhau. Cho nên bọn họ dọn tới cũng không gây động tĩnh quá nhiều. Dù gì thỉnh thoảng cũng có người lạ đến thuê nhà ở, sớm cũng không còn ai quan tâm đến.

Bên dưới khuôn viên có vài ba người đàn ông lớn tuổi ngồi đánh cờ. Ngụy Châu đứng, Hoàng Cảnh Du ngồi tựa lưng vào ngực y, hóng ánh mắt vô thần ra xa. Y ôm lấy hắn, bàn tay còn không ngừng vuốt ve mái tóc hắn. Nắng ấm từng mảng nhợt nhạt nhảy múa trên đoạn thường xuân còn lung linh chút sương mai tràn trề sức sống.

"Cảnh Du, anh nói xem, sau này chúng ta già rồi có phải sẽ giống như bọn họ không? Ngồi ở một góc như vậy đánh cờ. Anh xem...bác bên phải, hình như vừa thắng được một nước, bác ấy vừa vỗ đùi còn cười lớn."

Ngụy Châu vừa nói vừa nắm lấy ngón tay Hoàng Cảnh Du, rồi chỉ chỉ về hướng mình nói. Nhưng mà hắn vẫn không nhìn theo, ánh mắt bất động chìm đắm vào một khoảng không gian nào đó mà Ngụy Châu không hiểu được. Từ lúc hắn tỉnh dậy đến bây giờ cũng không có bất kỳ phản ứng nào với thế gian.

Ngụy Châu bất giác yên lặng, y cúi đầu xuống tựa trên hõm vai hắn, còn khẽ nghiêng môi sang hôn lên má hắn một cái thật sâu.

"Cảnh Du, hôm nay anh muốn ăn cái gì? Ăn cơm nhé, lâu rồi không ăn cơm. Em hầm cá tằm với măng chua cho anh ăn!"

Ở đây khoảng hai ba ngày, người của Giang Hạo Phong sẽ mang thực phẩm tươi đến cho Ngụy Châu, cùng với thuốc ở bệnh viện cho y. Cho nên, hiện tại muốn ăn đều có thể tự làm. Hai người vào bên trong, Ngụy Châu để hắn ngồi xuống bàn ăn, chỗ này đặt ngay trong phòng bếp. Ngôi nhà này vốn rất nhỏ, ngày đầu tiên dọn vào y liền chuyển chiếc bàn ngoài phòng khách vào đây, để vừa nấu vừa có thể nhìn thấy hắn. Trong căn phòng nhỏ, Ngụy Châu vừa nấu ăn vừa nói chuyện, dù không có ai trả lời nhưng y vẫn cảm thấy là hắn nghe hiểu những gì mình nói.

Thỉnh thoảng còn nghe tiếng hát khe khẽ của Ngụy Châu vang lên. Đây là lần đầu tiên y hát, chắc có lẽ cũng đã hơn mười năm. Ngày trước, mỗi lần Lan Lăng nấu ăn đều sẽ hát ngâm khe khẽ như vậy. Giờ y mới hiểu, chính là lúc tâm tư mình cảm thấy nhẹ nhàng nhất mới có thể tùy ý. Mặc dù hiện tại Hoàng Cảnh Du không biết gì, nhưng mà có hắn ở bên cạnh y đã cảm thấy bình an một mảnh trong tim.

"Cảnh Du, há miệng!"

"..."

"Ngoan, nhai, nhai đi!"

"Khụ...khụ!"

"Ngoan, đừng nhả, ngoan..."

Trong căn nhà nhỏ sớm vang lên những âm thanh vụn vặt như vậy. Bên ngoài nắng ấm cùng gió nhè nhẹ thổi lên khuôn viên mát rười rượi. Một luồng sinh khí bất tử mãnh liệt lan tỏa, tựa như dây thường xuân xanh tươi mơn mởn kia, dù có qua mấy mùa mưa bão vẫn len lỏi sống sót, vẫn âm thầm sinh sôi.

------------

Đó đã là ngày thứ mười lăm bọn họ sống cùng nhau tại căn nhà nhỏ này. Cũng gần một tháng sau đợt tấn công nọ. Hôm nay là ngày rằm, bên trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhè nhẹ phủ ánh sáng bàng bạc khắp mọi ngõ ngách. Ngụy Châu nương theo ánh trăng lau mình cho Hoàng Cảnh Du ở trong phòng. Vừa lau vừa áp điện thoại lên tai nghe.

"Alo Huy à! Tôi rất khỏe, đừng lo cho tôi!"

"Anh..."

"Hả?"

"..."

Thấy Tống Huy không trả lời, Ngụy Châu biết hắn đang lo lắng cho mình. Cũng đã nhiều ngày không gặp, sau cái ngày mà y rời khỏi nhà chạy đến bên mộ Hoàng Thiếu Hoa, sau đó thì theo Hoàng Cảnh Du trở về Mễ Túc, cũng không nhìn thấy Tống Huy nữa. Mấy ngày nay trải qua quá nhiều chuyện, khiến y cũng không có tâm tình liên lạc cùng hắn. Nhưng y quên để ý rằng hắn cũng chưa một lần gọi cho y.

Mấy ngày qua, Tống Huy đều ở trong trạng thái rầu rĩ, hắn bứt rứt vì những gì mình đã làm. Bản thân hắn biết, chọn giữa tình yêu và tình thân thật sự rất khó. Chỉ là...nếu như Ngụy Châu lâm vào cảnh tù tội, hắn nhất định cũng sẽ bảo vệ y. Nhưng mà dù suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, thì bản thân vẫn cảm thấy không còn mặt mũi nhìn lại người này, cho nên thời gian qua hắn mới nhịn xuống thương nhớ trong lòng mà không gọi cho Ngụy Châu.

"Em nhớ anh!"

"Ừ!"

Ngụy Châu nghe xong thì khẽ mỉm cười, nụ cười này không hàm chứa bất kỳ điều gì cả. Có lẽ gần đây y không suy nghĩ quá nhiều, chỉ chuyên tâm chăm sóc cho Hoàng Cảnh Du, nên nhất thời khí chất lạnh lùng thường ngày cũng theo đó mà biến mất. Chỉ còn lại một chút tùy ý thản nhiên.

Tống Huy nghe thấy liền biết rằng y hiện tại tâm trạng thoải mái, nên hắn ít nhiều cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Anh, Hứa Khả mấy hôm nay không chịu nổi bị nhốt nữa bắt đầu khóc lóc muốn gọi cho Hứa Kiến Thành!"

Lúc này, Ngụy Châu mới nhớ đến hai cha con đó. Phải rồi, cũng đến lúc phải tóm lấy bọn chúng. Còn Hà Bắc Thiếu giết cả cha mẹ y, hại Hoàng Cảnh Du phải trở nên khờ khạo như thế này, chỉ có hắn chết thì bọn họ mới mong có ngày êm ấm.

"Mấy ngày nay Hứa Kiến Thành ra sức cho người tìm kiếm con gái, một tên đàn em của hắn đã bị tóm. Kẻ đó khai ra tung tích của hắn, ở rất gần khu Tây thành. Vậy, có cần bắt bọn chúng lại một lần hay không?"

"Tên cáo già đó ắt có phòng bị. Tạm thời...dùng biện pháp mạnh với Hứa Khả, ép hắn trao đổi đồ đi!"

"Dạ!"

"Khoan đã...nếu ép vào đường cùng, chỉ sợ hắn phản kèo nhập bọn cùng Hà Bắc Thiếu. Nếu đã biết tung tích của hắn thì đánh phủ đầu, bắt một lần đi. Còn nữa..."

Nhớ ra chuyện gì đó, Ngụy Châu lấy từ điện thoại của Hoàng Cảnh Du lên đọc cho Tống Huy một dãy số.

"Huy, người này là thuộc hạ của Cảnh Du, cũng là một tay anh chị có tiếng ở C thị. Hắn đang giúp Cảnh Du điều tra Hà Bắc Thiếu. Tôi đã nói chuyện qua với hắn rồi, cậu cùng hắn liên lạc, giải quyết hai cha con Hứa Kiến Thành. Lấy được đoạn phim thì lập tức gửi cho tôi!"

Mấy ngày trước, Ngụy Châu nhìn vào máy điện thoại Hoàng Cảnh Du thì thấy số điện thoại của a Tứ. Liên lạc gần đây nhất của hắn cũng chính là với người này. Ngụy Châu ngẫm ngẫm rất nhiều lần, liền nhớ ra hắn chính là đàn em của Hoàng Cảnh Du thời còn học trung học. Trước đây trong những lần thuê xã hội đen giúp đỡ Tống Huy cũng từng nhìn qua tên người này. Cho nên Ngụy Châu vẫn còn nhớ. Sau đó y liền liên lạc với hắn, trao đổi một ít thì thẳng thắn với nhau. A Tứ cũng biết rõ Ngụy Châu trong lòng Hoàng Cảnh Du có bao nhiêu trọng lượng, hắn cũng nhanh chóng ngả bài cùng Ngụy Châu.

"Còn nữa...nhớ cẩn thận."

"Em biết rồi...Anh..."

"Hả?"

"Xin lỗi!"

"Chuyện gì?"

"...Không có gì!"

"Nhớ cẩn thận!"

Tắt điện thoại, Ngụy Châu khẽ ngừng động tác của mình một chút. Y mười năm qua kiếm được rất nhiều tiền, ngoài làm việc cho Giang Hạo Minh thì y cũng đầu tư rất nhiều vào cổ phiếu. Hiện tại con số nằm trong tài khoản ngân hàng không ít. Toàn bộ số tiền này thật ra y đã chuyển tên chủ sở hữu từ lâu, chính là cho Tống Huy. Với số tiền này, hắn sau này hoàn toàn đủ sức đầu tư cho mơ ước của mình. Y biết, hắn thích về công nghệ, tiếc là gia đình Tống Thiến không ủng hộ, cho nên nhiều năm nay vẫn lang bạt cùng Ngụy Châu ở nước ngoài.

Sau này có số tiền đó rồi, Tống Huy có thể hoàn thành giấc mộng kinh doanh của mình mà không cần nhờ vả vào gia đình nữa. Ngụy Châu không phải muốn bồi đắp bằng tiền bạc cho hắn, nhưng mà điều y làm được cho hắn cũng chỉ có bao nhiêu đó, ngoài ra y không còn cách nào có thể bồi đắp cho những gì hắn đã vì mình làm suốt nhiều năm qua. Người này, chính là mối ân hận lớn nhất trong lòng Ngụy Châu.

"Ưm..."

"Cảnh Du?"

Trong lúc y thất thần thì Hoàng Cảnh Du vô tình nhúng tay mình vào nước nóng khẽ rên lên một tiếng. Ngụy Châu giật mình đoạt lấy ngón tay hắn lên xem, thì thấy hồng hồng một mảnh. Y vô cùng xót xa liền đưa ngón tay vào miệng mình ngậm lấy.

"Cảnh Du, xin lỗi, xin lỗi!"

Y vừa ngậm vừa liếm để giảm bớt đau đớn cho hắn. Bất giác, có thứ gì đó cứng cứng khẽ chọc vào đùi Ngụy Châu. Y lúc này đang đứng một chân len vào giữa hai chân hắn, nên rất nhanh chóng nhận biết đó là thứ gì. Y khẽ dừng động tác của mình mà nhìn sâu vào mắt Hoàng Cảnh Du. Trong đó có chút lệ quang, rõ ràng là có phản ứng.

Ngụy Châu bất giác vươn tay xuống nắm lấy thứ kia khẽ tuốt, Hoàng Cảnh Du liền phát ra tiếng rên trầm thấp trong cổ họng.

"Ưm..."

Ngụy Châu liền nuốt xuống một cái, y nhìn nhìn gương mặt nam tính anh tuấn của hắn, bất giác nhớ đến những ngày tháng ngọt ngào bên nhau của bọn họ lúc trước. Ngụy Châu từ từ đứng dậy cởi bỏ hết quần áo trên thân thể mình, liền lộ ra cơ thể xích lõa trắng nõn, phía lưng và tay vẫn còn nhiều vết sẹo mờ nhạt khác nhau từ lần bị tấn công trước đó.

Lúc này, Hoàng Cảnh Du đang ngồi trên ghế tựa, Ngụy Châu tiến đến từ từ ngồi xuống đùi hắn, hai mắt đối diện nhau. Bàn tay cẩn thận từng chút từng chút một vuốt ve gương mặt hắn, rồi khẽ hôn lên trán hắn một cái, từ từ xuống mi mắt, chóp mũi rồi dừng lại trằn trọc trên bờ môi hắn.

Hoàng Cảnh Du lúc này trên người chỉ mặc độc nhất quần lót, vì y vẫn đang lau mình cho hắn. Ngụy Châu cẩn thận từng chút từng chút một liếm ướt môi hắn, cắn cắn day day, tay khẽ bóp nhẹ khớp hàm của hắn mở môi hắn ra rồi vươn lưỡi vào trong.

"Cảnh Du...Cảnh Du..."

Y quấn lấy chiếc lưỡi của hắn không ngừng hấp duyện, không ngừng nút vào. Bàn tay đặt trên ngực hắn bắt đầu ra sức nhu lộng, cánh mông bên dưới cũng không ngừng cọ cọ trên tính khí đã ngẩng cao đầu của hắn.

"Ưm..."

Hoàng Cảnh Du bất giác buông ra tiếng thở dốc, bàn tay từ lúc nào cũng đặt trên eo y một cách thản nhiên, tựa như lúc hắn vẫn còn tỉnh táo.

"Cảnh Du...em nhớ anh, Cảnh Du!"

Y vừa hôn vừa không ngừng gọi tên hắn. Nước mắt một giọt nóng hổi len lỏi day dưa giữa hai phiến môi.

"Ưm..."

Ngụy Châu vươn đầu lưỡi mềm mại ướt sủng liếm lên vành tai hắn, còn thỉnh thoảng đâm vào động nhĩ khiến cơ thể Hoàng Cảnh Du giật giật, phát ra tiếng than trầm thấp, chân mày cũng nhíu lại.

Thấy phản ứng trên mặt hắn, Ngụy Châu bất giác vô cùng vui sướng. Y liền ra sức hơn nữa, cơ thể trần trụi quấn lên lồng ngực nam tính vững chắc của hắn không ngừng chà sát, y cúi đầu cắn lên ngực hắn, ngậm lấy đầu nhũ nút vào. Đây là lần đầu tiên Ngụy Châu làm vậy với hắn, cũng là lần đầu tiên chủ động cầu hoan khi còn tỉnh táo.

Đáp lại từng cú mơn trớn của Ngụy Châu, chính là tính khí bên dưới càng lúc càng trướng lớn, đâm đâm vào cánh mông Ngụy Châu. Y bất giác khom người, nắm lấy nam căn to lớn dọa người của hắn, nhìn một lúc rồi cúi người xuống vươn đầu lưỡi liếm lên một cái. Sau đó tựa như không tự chủ được, bất giác mở miệng ngậm lấy còn không ngừng mút mát. Có lẽ, trong cuộc đời Ngụy Châu cũng chưa từng nghĩ đến một ngày mình chủ động khẩu giao cho Hoàng Cảnh Du, nhưng mà hiện tại y đã làm, không phải sao?

Trong quá khứ hắn đã nhiều lần làm cho y, y cũng cảm thấy thản nhiên tiếp nhận. Hiện tại làm cho hắn cũng là một sự thản nhiên khác. Y yêu thích hắn, càng yêu thích thứ này của hắn hơn.

"Ưm...ư...ư..."

Hoàng Cảnh Du nhíu mày thật chặt, miệng cũng vô thức cắn xuống, dường như đang ra sức chịu đựng. Bàn tay đặt trên cánh mông của Ngụy Châu không tự chủ được siết vào một cái. Ngụy Châu liếm mút một trận cảm thấy không đủ, dưới mông mình cũng ngứa ngáy khó chịu, dục vọng ngẩng cao đầu gào thét. Bỗng dưng, y rời môi khỏi thứ đó của hắn, nắm lấy nó từ từ đẩy vào cúc huyệt đang đói khát của mình. Y nôn nóng đến nỗi trượt qua mấy lần, cuối cùng cũng thành công đẩy vào trong.

Ngụy Châu áp sát bụng mình vào bụng hắn, tay vòng lên cổ ôm lấy hắn, áp môi lên môi hắn liên tục nút lấy. Chiếc eo mềm dẻo bên dưới không ngừng uốn éo, nhún nhảy, đẩy sâu tính khí hắn vào trong thân thể mình.

"Ưm...Cảnh Du, em yêu anh, Cảnh Du!"

Hai bên day dưa nút lưỡi, mồ hôi từ thái dương chảy tràn xuống. Trong căn phòng nhỏ tràn đầy ánh trăng nhìn thấy rõ chiếc bóng của hai người phát sáng liên tục dập dìu lên xuống. Chiếc ghế phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, nơi mập hợp vang lên tiếng nước nhớp nhép, cùng âm thanh mút mát của môi lưỡi triền miên chấn động toàn bộ khung cảnh huyền ảo dưới đêm trăng rằm.

Một lúc sau, thấy hai người bóng người cùng run lên một cái, từ giữa khe mông Ngụy Châu liền chảy ra chút dịch rơi vãi xuống sàn nhà. Ngụy Châu úp mặt vào lồng ngực Hoàng Cảnh Du không ngừng thở dốc. Hắn áp má lên đầu y cũng thở hồng hộc. Một lúc lâu sau, trong căn phòng lại vang lên tiếng va chạm của hai cơ thể, liên tục, liên tục không ngừng nghỉ trong đêm.

Bốn giờ sáng hôm đó, không khí lạnh bất ngờ tràn vào khiến Ngụy Châu bừng tỉnh, y giương đôi mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác nhìn thấy những bông tuyết nhè nhẹ tung bay, liền từ trong chăn chui ra, thầm reo lên như đứa trẻ nhìn thấy trò chơi yêu thích.

"Tuyết rơi rồi!"

Y nhoài người ra khỏi cửa sổ, vươn cánh tay trần hứng lấy một bông tuyết, vừa chạm đã tan khỏi lòng bàn tay mình.

"Ưm..."

Y nghe tiếng động, xoay đầu lại liền nhìn thấy Hoàng Cảnh Du, hắn từ lúc nào cũng đã ngồi dậy phía sau y dụi dụi mắt. Ngụy Châu cười cười liền kéo hắn đến gần cửa sổ, nắm tay hắn hứng lấy một mảng tuyết ngoài trời.

"Anh, có nhìn thấy không? Chính là tuyết rơi. Thích thật!"

Y vừa nói vừa kéo chăn phủ lấy hai người rồi vùi cả cơ thể vào lồng ngực Hoàng Cảnh Du, vừa lòng mỉm cười, đôi mắt tựa vầng trăng khuyết nhô lên. Hơi ấm này, cảnh tượng này đã bao lần xuất hiện trong giấc mơ y, cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Một ngôi nhà nhỏ, một gia đình nhỏ, có y và hắn nương tựa cùng nhau, trải qua hết nhân sinh của cuộc đời chính là thứ mà y hằng mơ ước.

-------------

Sáng hôm sau, chỉ qua vài giờ mà cả C thị đều ngập tràn trong tuyết phủ, có lẽ đây là trận tuyết lớn nhất mà y từng nhớ được. Ngụy Châu luyến tiếc hơi ấm trong chăn mà không chịu thức dậy. Không đúng, là hơi nóng phả ra hầm hập từ Hoàng Cảnh Du mới phải. Bất giác, y giật mình mở mắt, dùng tay áp lên trán hắn, liền phát hiện thân nhiệt hắn cao bất thường, mồ hôi còn không ngừng chảy.

"Cảnh Du, tỉnh dậy, Cảnh Du!"

Ngụy Châu lay gọi nhiều lần nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn không mở mắt. Quá hoảng sợ, y gọi điện thoại đến bác sĩ điều trị của hắn, nhưng đáp lại chỉ có từng hồi chuông dài vô nghĩa. Có lẽ còn quá sớm hoặc là hắn đang phải di chuyển trên đường. Sau khi kiểm tra hết số thuốc mình mang theo, vẫn không có thứ cần thiết. Ngụy Châu nhớ lại ở dưới đầu hẻm có một cửa hàng thuốc tây, nhìn nhìn Hoàng Cảnh Du còn say ngủ trong chăn, liền nhanh chóng đóng cửa lại rồi đi thật nhanh xuống đường. Lúc này, bên dưới tuyết đã đóng dày cao quá cẳng chân, Ngụy Châu mất gần hai mươi phút mới có thể trở về được, vừa đi vừa run rẩy, miệng còn thở ra cả một màn sương mỏng.

Nhưng mà khi về đến nhà liền phát hiện cửa mở toang, bên trong Hoàng Cảnh Du sớm đã không nhìn thấy đâu nữa. Ngụy Châu kinh hãi đánh rơi số thuốc trên tay mình rồi chạy vội ra ngoài, vừa chạy vừa gào gọi tên hắn. Giữa màn tuyết trắng xóa, trên mặt đường chỉ nhìn thấy vài dấu chân nhỏ nhỏ của y mà thôi.

Ngụy Châu chạy vội khắp nơi, tuyết cùng gió lạnh không ngừng rơi xuống, mái đầu y sớm đã thành một mảng trắng xóa cùng hơi lạnh ẩm ướt. Y gọi Hoàng Cảnh Du đến khản cổ, nhưng cũng chỉ như một thứ âm thanh yếu ớt giữa không gian tuyết trắng ngút ngàn mà thôi.

"Cảnh Du à, anh đâu rồi, Cảnh Du? Đừng bỏ em mà, Cảnh Du!"

--------------

HẾT CHƯƠNG 40