Hoàng Cảnh Du hôm nay buổi trưa mới đến Hoàng thị, chiều gần năm giờ thì hắn đã tức tốc chạy về nhà. Phải, chính là nhà của hắn, nơi đó còn có vợ hắn đang chờ. Hắn vừa chạy xe vì phóng nhanh còn vượt đèn đỏ mấy lần, tâm trạng ngày hôm nay tựa như tìm lại được thứ hạnh phúc mình đã đánh mất nên cảm thấy vô cùng sung sướng. So với lần đầu được Hứa Ngụy Châu chấp nhận về sống chung còn hơn gấp nhiều lần. Qủa nhiên, khi có tình yêu con người sẽ dễ dàng đối diện với khó khăn hơn. Hôm nay ở công ty lúc họp, hắn cứ liên tục nhìn đồng hồ, mọi hành động cũng tiết chế, cười cũng nhiều hơn thường ngày khiến thuộc cấp không khỏi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Từ ngày Hoàng Thiếu Hoa mất, nhân viên Hoàng thị luôn ở trong thế bị vị chủ tịch mới này xuất chiêu mắng chửi. Nhưng mà thật may, cuối cùng trời quang mây tạnh, sau cơn mưa chính là cầu vồng. Cũng không biết có phải vì hiện tại Hoàng Cảnh Du đã vượt qua nỗi đau hay có quý nhân nào đã nắm giữ tâm tư hắn? Chuyện hắn cùng trợ lý Hứa Chính Kỳ chia tay cũng đã xuất hiện thời gian trước trên báo chí, cho nên họ không nghĩ lần này lại vẫn là y.

Hoàng Cảnh Du vừa về đến nhà, mở cửa ra liền nghe mùi thức ăn thơm phức trong bếp bay ra. Mùi vị của gia đình làm cho hắn cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Hắn lẳng lặng tiến chân vào bếp, liền nhìn thấy Hứa Ngụy Châu đang một thân mang tạp dề màu nâu, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng, và chiếc quần cộc đen của Hoàng Cảnh Du, vì lúc trước Ngụy Châu đã dọn hết đồ đạc của mình ra ngoài, nên hiện tại không có gì để cho y mặc.

Ánh tà dương hắt lên mái tóc y một màu đồng nền nã, đôi tay bận rộn không ngừng cắt tỉa rau. Hôm nay, lúc hắn không có ở nhà, y đã xuống bên dưới mua khá nhiều đồ ăn, sớm tủ lạnh đã chất đầy. Mùi thịt kho trứng cùng món mướp hương xào nấm, thêm gà hầm ngũ vị bốc khói nghi ngút. Hình ảnh này khiến Hoàng Cảnh Du như muốn đui mù cả hai mắt. Hắn từ từ tiến đến gần, từ phía sau ôm thấy eo Ngụy Châu, gác cằm lên hõm vai y, mắt nhắm lại cảm nhận hương vị của gia đình. Đây chính mà mái nhà của hắn, cũng chính là những hình ảnh hắn từng tưởng tượng lúc trước.

"Anh về rồi? Em không có nghe thấy..."

Ngụy Châu khẽ ngừng động tác trên tay mà ngoan ngoãn dựa trong ngực hắn.

"Tôi yêu em, vợ của tôi!"

Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa hôn mút một bên cổ của Ngụy Châu, khiến cho y cảm thấy nhột mà run một cái.

"Em đang cắt rau!"

"Không gấp!"

Hắn vừa nói vừa nắm lấy dao trong tay y đặt xuống bàn, rồi từ lúc nào nắm cằm y kéo lại ngoạm lên môi y nút vào. Một tay tháo dây cột tạp dề, chui vào áo sơ mi luồn từ eo lên ngực y, vừa nắn vừa xoa xoa. Tấm thân cao lớn phủ lấy cơ thể mảnh khảnh phía trước không ngừng ma sát.

Bị tấn công bất ngờ khiến Ngụy Châu không kịp phòng bị, toàn thân mềm nhũn trong lòng hắn. Những nơi có bàn tay Hoàng Cảnh Du chạm qua đều nóng rát như bị phỏng, y bất giác buông ra tiếng than trong miệng.

"Ưm..."

Bỗng nhiên toàn bộ cơ thể bị ôm lên, hắn từ từ ôm y ra phòng khách rồi ngồi xuống ghế sofa. Y ngồi trên đùi hắn, đôi chân dài thẳng tắp từ lúc nào đã bị giải khai khỏi quần, chỉ còn lại chiếc tạp dề treo lủng lẳng dính trên thân. Hoàng Cảnh Du vừa hôn mút môi y vừa xoa xoa cặp mông rắn chắc trần trụi của người yêu, từ từ tìm đến bên tai ngoạm lấy vành tai cắn cắn day day. Đầu lưỡi ướt át mô tả vành tai khiến Ngụy Châu không khỏi vặn vẹo thân mình, dùng ngực ma sát lên xuống với phần quần áo của người kia. Hoàng Cảnh Du lúc này từ trên xuống dưới tây trang phẳng phiu chỉnh tề, còn Ngụy Châu chiếc áo sơ mi trắng đã bị cởi ra treo vất vưởng trên cánh tay.

"Cảnh Du...a..."

Ngụy Châu ngẩng cao cằm, ngâm ra những âm thanh trầm thấp khiến dục vọng của Hoàng Cảnh Du mỗi lúc một khát khao mãnh liệt.

"Nói yêu tôi!"

"Cảnh Du...ưm..."

Hoàng Cảnh Du kiên trì lặp lại lần nữa, đôi mắt nóng bỏng của hắn như muốn thiêu đốt lý trí cùng con tim của Ngụy Châu.

"Hãy nói yêu tôi!"

Là một đề nghị cũng là một lời cầu xin. Hắn khát cầu y, khát cầu cả về thân xác lẫn tâm hồn. Người này hắn yêu nhiều như vậy, nhưng mà hắn vẫn không hiểu rõ tâm tư của y. Rốt cuộc, đồng ý cùng hắn quan hệ, còn hướng hắn cầu hoan, mặc hắn ra sức trên thân thể mình như vậy là minh chứng cho cái gì? Là yêu hắn? Hay chỉ vì quá cô đơn muốn tìm một chỗ an ủi vỗ về mà thôi? Hoàng Cảnh Du không muốn trực tiếp hỏi là y có yêu mình hay không, vì hắn sợ phải nhìn thấy vẻ mặt mập mờ của y. Vì vậy, hắn trong lúc ý loạn tình mê mà đưa ra yêu cầu như vậy.

"Em yêu anh...yêu anh..."

Hoàng Cảnh Du bỗng dưng trong đáy mắt loang ánh nước, hắn nhìn thật sâu vào mắt y hỏi lại một câu.

"Em yêu ai?"

Ngụy Châu nhìn nhìn hắn, gò má thoáng chốc ửng hồng. Y dùng ngón tay chọc chọc vào trái tim hắn thì thầm một câu.

"Em yêu anh, Hoàng Cảnh Du!"

Trong đầu Hoàng Cảnh Du liền như có tiếng nổ, hắn bỗng dưng mỉm cười, nụ cười trên mặt có bao nhiêu sung sướng cùng hạnh phúc. Hắn bất giác nắm lấy bàn tay Ngụy Châu đặt trên ngực mình mà hôn một cái thật mạnh.

"Tôi rất yêu em, cả đời cũng chỉ yêu một mình em, Ngụy Châu của tôi, Chính Kỳ của tôi. Dù em có là trong thân phận nào, thì tình yêu của tôi dành cho em cả đời này cũng không thay đổi. Trước là em, bây giờ cũng là em và sau này vĩnh viễn vẫn là em! Cái gì mà anh em, cái gì mà luân thường đạo lý, tôi tuyệt đối không quan tâm. Làm vợ tôi, được không?"

Ngụy Châu tròng mắt đã nhàn nhạt hơi nước, vì lời nói này liền lập tức rơi lệ. Hạnh phúc là thứ y tưởng rằng mãi mãi cũng không trở lại thì bất giác đã quay về bên y. Y không lo ngại chuyện anh em, bởi giữa bọn họ không hề tồn tại bất kỳ quan hệ máu mủ ruột rà nào. Y chỉ lo ngại một điều, chính là Hoàng Cảnh Du không còn yêu mình nữa, mặc nhiên tàn nhẫn bỏ y ra đi cũng không chịu nghe một lời giải thích. Nếu quan hệ anh em đã không trói buộc được Hoàng Cảnh Du, vậy thì hãy vĩnh viễn chôn vùi nó đi, còn hơn để hắn trở nên đau khổ chỉ vì một gia đình vốn không phải của mình mà si tâm vọng tưởng nhiều năm nay. Hiện tại, y sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để cùng hắn xây dựng một gia đình, bồi thường lại mấy chục năm thương tâm của hắn.

"Được, em gả cho anh. Hứa Ngụy Châu từ nay sẽ gả cho Hoàng Cảnh Du!"

Hoàng Cảnh Du cười thật tươi, hắn lại hôn Ngụy Châu, một lúc sau thì đè y nằm xuống sofa, cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ y nút vào, từng chút từng chút một cưng chiều đối đãi trên thân thể y. Hắn khẽ di chuyển thân mình, sau đó ngậm lấy dục vọng y vào miệng mơn trớn nuốt nhả làm Ngụy Châu toàn thân bứt rứt vặn vẹo.

"Cảnh Du...ưm..."

Y một tay nắm lấy thành sofa, một tay nắm lấy mái tóc của Hoàng Cảnh Du khẽ giật giật. Kích thích quá lớn khiến toàn thân y đã một mảng hồng hồng. Dấu tích hoan ái loang lổ khắp nơi trên thân thể y, nơi bầm nơi tím, hồng ngân trải dọc theo cánh bụng thành một đường dài. Đầu nhũ một bên sưng to loang loáng bóng nước. Đôi chân dài miên man quấn lấy cổ Hoàng Cảnh Du ép sát họng hắn vào dục vọng mình, làm hắn nuốt xuống thứ của y sâu đến tận gốc. Bỗng dưng, hắn vươn đầu lưỡi mút một cái thật mạnh.

"Ưm...A!"

Ngụy Châu một hơi phun trào trong miệng Hoàng Cảnh Du, tràn ra cả ngoài khóe môi, hắn vươn tay lấy khăn giấy lau đi thứ bên miệng mình rồi tiến người đến tìm lấy đôi môi của Ngụy Châu mút vào. Lập tức, y cảm giác một hương vị tanh tưởi xộc vào cuống họng, muốn thoát ra ho khan nhưng bị hắn dùng miệng bịt chặt.

"Nuốt đi, thứ của em!"

Hắn vừa thì thầm vừa cắn môi y, bàn tay bên dưới từ lúc nào đã vói ra phía sau, ma sát vào khe hở giữa cánh mông chà chà. Ngụy Châu nâng một chân lên phối hợp cùng hắn, ở trên vẫn không ngừng trao đổi hơi thở cùng nhau. Một lúc sau, Hoàng Cảnh Du kéo khóa quần mình liền bật ra thiết trụ sưng cứng đến bầm tím to lớn khủng bố, hắn lấy ngón tay ra thay bằng nam căn của mình. Hắn nằm nghiêng, nâng một chân Ngụy Châu lên cao rồi từ từ đi vào. Ngụy Châu hơi nhíu mày một chút, răng hơi cắn lấy bờ vai vạm vỡ của hắn. Sau đó hắn bắt đầu di chuyển.

"Bạch bạch!"

Thân thể va vào nhau, nơi mập hợp vang lên âm thanh ẩm ướt cùng tiếng nước nhớp nháp.

"Ưm...Cảnh Du...ư..."

Hắn càng về sau càng gia tăng tốc độ, ra vào, đâm thọc xoay trở càng dữ dội hơn. Làm Ngụy Châu không ngừng rên la. Đêm qua làm tình mệt mỏi đến sáng, sáng sớm thức dậy cũng cùng hắn lần nữa dính lấy nhau, hiện tại vừa về đến lại tiếp tục đòi hỏi. Thân thể này tuy khỏe mạnh dẻo dai nhưng eo mỏi, mông vẫn có chút ê ẩm. Hiện tại, tinh lực hắn dồi dào như vậy khiến y thực sự vừa vui sướng vừa mệt mỏi.

Hoàng Cảnh Du dừng lại động tác, cúi xuống đoạt lấy bờ môi y ngậm vào, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không ngừng dây dưa. Một cánh tay hắn nắm lấy dục vọng y liên tục tuốt tuốt, khiến y cả trên cả dưới đều bị dồn dập tấn công. Đôi cánh tay y bám trên cổ hắn siết chặt, y cũng vươn đầu lưỡi cho hắn nút. Từng chút từng chút một dư vị tình dục bao phủ cả căn phòng.

Một hồi kích động qua đi, Cảnh Du ôm Ngụy Châu vào phòng tắm, cả hai người tắm nước nóng, hắn còn chính tay kỳ cọ từng chút một trên cơ thể y, nhìn tuyệt tác của mình trên đó mà không khỏi cười cười. Quả thật, có đôi khi hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ khiến người ta không ngừng ngạc nhiên. Như Hoàng Cảnh Du cũng vậy, trưa nay đến công ty, hắn vẫn cứ tự hỏi phải chăng mình đang nằm mơ? Nhưng mà khi trở về, nhìn thấy người yêu đang ở trong bếp vì mình mà làm bữa cơm tối thật vô cùng đầm ấm. Đây cũng là lần đầu tiên y vì hắn mà vào bếp, mấy lần trước đều là hắn.

Sau khi hai người tắm rửa xong xuôi thì cùng nhau xuống bếp, hoàn thành tiếp những món còn dang dở. Lát sau, cả hai cùng ngồi cạnh nhau bên mâm cơm, bên ngoài cơn mưa lại trút xuống, nhưng mà bên trong ngược lại không hề cảm thấy lạnh. Tiếng mưa dường như càng giống tiếng nhạc hơn, du dương ru cả hai con người vào giấc mộng đẹp.

Đêm đó, bọn họ cùng ôm nhau nằm trên sofa phòng khách xem tivi, cùng nhau kể vài chuyện vui. Khi nhắc đến Hoàng thị, Hoàng Cảnh Du bất giác hơi cúi đầu tìm kiếm ánh mắt Ngụy Châu đang nằm xoay lưng vào ngực mình.

"Em ngày mai trở về Hoàng thị làm việc đi!"

Ngụy Châu hơi ngước đầu nhìn hắn. Hắn liền ôm y lại, khẽ hôn một cái lên tóc mai y.

"Hoàng thị là của ba, cũng có phần của em. Huống chi, em là vợ của tôi, cho nên tất cả đều là của em!"

Vế đầu hắn nói rất có lý, chỉ là vế sau có một chút thiếu đứng đắn, khiến Ngụy Châu vành tai lập tức đỏ lên.

"Nhanh như vậy đã ngại ngùng, hả?"

Hoàng Cảnh Du lại cắn cắn vành tai Ngụy Châu, đang nói chuyện nghiêm túc bỗng dưng lại biến thành một cuộc trêu hoa ghẹo nguyệt của Hoàng Cảnh Du. Bàn tay hắn từ lúc nào lại du tẩu vào trong quần áo Ngụy Châu khiến y thẹn quá hóa giận, vả vào tay hắn một cái.

"Đi vào trọng điểm!"

Hoàng Cảnh Du bật cười một cái. Mèo nhỏ này trước đây cũng không có cộc tính như vậy, phải chăng vì biết được điểm yếu trong lòng mình chính là y thì liền lên mặt? Nhưng hắn cũng không muốn trêu chọc, bởi vì lúc này hắn cần nói những thứ quan trọng.

"Trở về, nhưng không phải làm trợ lý, tôi muốn em làm giám đốc điều hành. Như vậy, khi tôi có việc, ở Hoàng thị vẫn còn em!"

Ngụy Châu hơi nhíu mày một chút.

"Bọn họ phục sao?"

Bọn họ tất nhiên là những người trong hội đồng.

"Em nghĩ là bọn họ có cơ hội đó sao?"

Ngụy Châu hơi giật mình liền xoay đầu lại nhìn Hoàng Cảnh Du, khác xa với vẻ đùa giỡn khi nãy, hiện tại đôi mắt hắn chính là âm trầm nguy hiểm.

"Yên tâm, ngày mai đi cùng tôi. Mọi việc khác không cần quan tâm đến. Chỉ cần làm việc nên làm là được. Huống chi, thực lực của em đủ sức đảm nhận công việc đó. Đừng quan tâm người khác nói gì."

Ngụy Châu hơi thất thần một chút, việc y đến làm việc ở Hoàng thị bản thân có thể làm được, chỉ là ở một vị trí cao cấp như vậy có chút bất ngờ. Còn có, bản thân chưa từng được Hoàng Thiếu Hoa thừa nhận, về phần Phùng Nhược Lan thì sao? Nàng ta sẽ phản ứng ra sao khi biết tin này?

"Còn...mẹ anh?"

Hoàng Cảnh Du vòng tay đang ôm ở eo Ngụy Châu khẽ dùng sức.

"Tôi sẽ có cách để nói chuyện với mẹ. Ngụy Châu...tôi biết em cùng bà ấy có khúc mắc trong quá khứ, có thể tha thứ cho bà ấy hay không?"

"Nếu là anh, anh có thể hay không?"

Hoàng Cảnh Du yên lặng trong một lúc rồi khàn khàn giọng.

"Không thể!"

Ngụy Châu một lúc sau mới tiếp tục lên tiếng.

"Cho nên, sau này việc em làm chỉ có thể là tận lực tránh mặt bà ấy."

"Nhưng...bà ấy là mẹ tôi. Em có thể vì tôi mà bỏ qua một lần hay không?"

"Cảnh Du, mẹ em chết rất thảm, nếu chính anh nhìn thấy mẹ mình chết thảm như vậy, anh cũng sẽ không nói câu này với em...có một số việc, không thể nói muốn là có thể tha thứ. Dù mẹ anh không phải người giết mẹ em, nhưng mà...sự dửng dưng của bà ấy là thứ em không thể nào quên được. Chỉ có thể nói với anh...hai từ xin lỗi!"

Hoàng Cảnh Du thở dài một hơi rồi xoa xoa cánh tay Ngụy Châu, cũng không tiếp tục chủ đề nặng nề này nữa. Bọn họ sau đó lại xem tivi rồi tiếp tục ôm nhau ngủ đến sáng. Về phần quan hệ của hai người đó, hắn đều sẽ tận lực không làm cho bất kỳ ai tổn thương.

Ngụy Châu mới đó đã đến Hoàng thị làm việc được một tuần trên cương vị mới là giám đốc điều hành. Không ít người nhận ra đây chính là trợ lý kiêm tình nhân trước đây của Hoàng Cảnh Du, nhưng họ sợ Hoàng Cảnh Du như vậy nên hoàn toàn không có bất kỳ lời bàn ra tán vào nào ở Hoàng thị. Mỗi ngày hai người đều cùng đến cùng về, không khí hài hòa này khiến nhân viên ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhõm. Suốt tuần nay, Hoàng Cảnh Du bưng bít báo chí, không có trang báo nào đăng thông tin lớn này. Về phía ở nhà lớn, hắn đã căn dặn tất cả mọi người không được nói lại với Nhược Lan. Cho đến một hôm, hắn trở về nhà và nhìn thấy nàng đang ngồi ở trong phòng.

"Mẹ! Mẹ hôm nay đã khỏe chưa?"

Nhược Lan bất giác nhìn Cảnh Du một lúc, có lẽ cũng đã lâu rồi nàng chưa nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy.

"Cảnh Du, Ngụy Châu...đã về Hoàng thị làm việc phải không?"

Hắn hơi giật mình một chút, cũng từ từ ngồi xuống bên cạnh nhìn nàng.

"Mẹ...con xin lỗi vì không nói sớm với mẹ!"

"Không sao, nó là con của Thiếu Hoa, nó có thể trở về Hoàng thị!"

Phản ứng này của Nhược Lan khác hẳn với những gì hắn đã nghĩ. Hắn không biết vì sao nàng biết, nhưng mà hắn tưởng rằng nàng nhất định sẽ tức giận.

"Việc năm xưa...là ta có lỗi với hai mẹ con nó. Cũng muốn có một ngày gặp trực tiếp nó để nói chuyện!"

"Mẹ, cũng không nhất thiết. Ngụy Châu...trong lòng vẫn không cảm thấy dễ dàng. Gặp e là sẽ nói những lời khó nghe với mẹ!"

Nhược Lan bất giác mỉm cười một cái. Nhưng trong nụ cười đó miễn cưỡng cũng không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào.

"Ta từng tuổi này còn có những lời khó nghe nào mà chưa từng nghe qua? Nhưng mà...khi con người ta có những khúc mắc trong lòng sẽ cảm thấy rất không thoải mái. Ta muốn gặp nó một lần để nói vài chuyện. Bất quá cũng muốn xin lỗi nó một cách tử tế nhất."

"Mẹ..."

"Còn nữa, hai anh em con hòa thuận như vậy rất tốt, chỉ có điều con nhớ những gì ba con đã nói trước khi mất. Hai đứa là anh em, ít nhất, người làm anh như con cũng để nó có thể tử tế làm người, minh minh bạch bạch có một gia đình tử tế. Đừng vì thứ gọi là tình yêu mù quáng mà làm hại tương lai con trai của ba con!"

Hoàng Cảnh Du không thừa nhận với nàng hai người đã trở lại như xưa, hắn sợ nàng bị sốc nên nhất thời im lặng.

"Nếu con không thu xếp được thì ta sẽ gọi cho nó."

"Mẹ...hãy để con!"

Đây là yêu cầu đầu tiên của nàng sau khi Hoàng Thiếu Hoa mất, hắn nhìn thấy nàng hối hận như vậy mà tâm đau một mảng. Hắn biết, có lẽ cái chết của chồng đã khiến nàng hiểu rõ những sai lầm trong quá khứ của mình. Nhưng còn về Ngụy Châu, hắn sẽ khuyên y thử một câu.

"Còn nữa, tối nay Tiểu Thiến đến nhà mình ăn cơm, con ở lại ăn xong rồi hẵng về!"

"...Dạ!"

Hoàng Cảnh Du âm trầm một chút nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng nàng.

Hôm nay, hắn trở về Mễ Túc thì cũng gần mười giờ đêm. Ngụy Châu lúc chiều đi tiếp khách nên có một chút say, hắn về tới nhìn thấy y đang nằm trên giường vù vù ngủ, liền tiến đến hôn một cái vào trán y rồi đi tắm. Tắm rửa xong, Hoàng Cảnh Du vén chăn nằm xuống bên cạnh ôm lấy Ngụy Châu vào lòng.

"Ưm...anh về rồi?"

"Ừa...em mệt không?"

"Một chút!"

Y giọng nói uể oải mềm mại, còn thỏa mãn cọ cọ đầu trong ngực hắn. Hoàng Cảnh Du hôn hôn mấy cái trên tóc y khàn khàn giọng.

"Ngụy Châu!"

"Hửm?"

"Gặp mẹ anh một lần, được không?"

"..."

"Bà ấy muốn xin lỗi em, về những gì mình đã gây ra!"

"..."

"Anh biết em không muốn...nhưng mà gần đây bà ấy xảy ra không ít chuyện đau lòng, đây cũng là thỉnh cầu của bà ấy, em có thể vì anh mà chấp nhận một lần không?"

"Anh không sợ em sẽ nói điều khó nghe với bà ấy hay sao?"

"Vậy thì em đừng nói, chỉ nghe thôi, có được không?"

Ngụy Châu thở dài một hơi rồi xoay người đi.

"Em mệt rồi, tắt đèn đi!"

Hoàng Cảnh Du hơi nhíu mày một chút, trong ánh mắt hàm chứa một tia thất vọng khó nói. Hắn tắt đèn rồi cũng xoay lưng về phía Ngụy Châu, giữa hai người lúc này là một khoảng trống ngắn ngủi nhưng đủ để làm lòng người lạnh lẽo. Thật lâu sau, bỗng dưng hắn nghe y một bên lên tiếng.

"Ngày mai, mười giờ sáng em rảnh, nói bà ấy đến gặp em!"

Hoàng Cảnh Du nghe xong thì liền xoay người lại, kéo lấy Ngụy Châu ôm vào ngực mình.

"Cảm ơn em!"

"Chỉ vì anh thôi!"

"Anh biết, cảm ơn em!"

Hắn vừa nói vừa hôn hôn vào trán Ngụy Châu, sau đó, cả hai cùng ôm nhau ngủ đến sáng.

---------------

Hôm sau, 10 giờ trưa tại quá café 12 tầng đối diện Hoàng thị, Ngụy Châu đang ngồi trong phòng VIP thì Nhược Lan tiến vào. Hôm nay đi cùng nàng chính là Tống Thiến, nhưng vì đảm bảo không khí nói chuyện riêng tư nên Nhược Lan để Tống Thiến ngồi ở một căn phòng khác bên cạnh.

Khi vào bên trong hai người nhìn nhau, Ngụy Châu khẽ đứng dậy dùng đôi mắt thẳm sâu chào nàng. Nàng nhìn y khẽ mỉm cười một cái. Trong nụ cười đó y nhìn thấy rõ sự thành khẩn.

"Xin lỗi, ta đã đến muộn!"

"Không có...do tôi đến sớm mà thôi!"

Sau khi gọi một bình trà thì Nhược Lan từ từ đi vào câu chuyện, tay nàng khẽ run một chút.

"Ngụy Châu...ta hôm nay muốn đến đây gặp cậu để nói hai tiếng xin lỗi! Năm đó, ta đã phạm sai lầm không thể cứu vãn được. Dù không trực tiếp gây ra cái chết của mẹ cậu, nhưng sự vô tâm của ta cậu trách cũng đúng!"

Ngụy Châu vẫn không nói gì, y xoay xoay tách café trong tay, mắt nhìn xuống sàn nhà.

"Ta nhiều năm nay vẫn luôn nằm thấy ác mộng, trong đó viễn cảnh năm xưa không ít lần làm ta cảm thấy bị ám ảnh. Mười năm qua, ta cũng sống không hề dễ chịu gì. Dù là nói ra ở đây có phần bao biện, nhưng vì là phận đàn bà chung chồng nên khó tránh khỏi ta có chút nhẫn tâm..."

"Mẹ tôi không có lỗi. Mẹ tôi cũng không tranh giành người đàn ông đó của bà. Mẹ tôi vốn dĩ đã muốn bỏ đi thật xa, nếu không vì các người sợ tin tức lộ ra làm mất mặt nhà họ Hoàng mà ép buộc chúng tôi ở lại, thì mẹ con tôi sớm đã không chịu sự quản lý của các người. Sớm không chịu cảnh bị các người dùng đồng tiền chà đạp! Một tiếng xin lỗi này, giờ bà nói cho ai nghe? Để cho lương tâm mình xoa dịu hay sao?"

Ngụy Châu vốn dĩ muốn nhịn nhưng vì cái câu "phận đàn bà chung chồng" kia khiến y không thể nào chịu được nữa.

"Ta xin lỗi!"

"Người cần bà xin lỗi đã chết rồi. Bà muốn xin lỗi thì xuống đó mà nói với bà ấy!"

"Cậu...muốn ta chết hay sao? Muốn ta chết mới tha thứ cho ta?"

"Phải! Nếu được, tôi muốn bà chết gấp trăm ngàn lần, nhưng mà...bà lại là mẹ của Cảnh Du. Tôi không thể làm người đó bị tổn thương..."

"Cậu...yêu nó?"

"..."

"Cậu có phải đang cùng nó quay trở lại với nhau hay không?"

"..."

"Hai người là anh em ruột. Là anh em ruột đó! Chính là loạn luân, có thể loạn luân hay sao?"

Bất giác, Ngụy Châu nhìn Nhược Lan bằng ánh mắt xem thường.

"Bà đến bây giờ vẫn còn nói dối? Bà hối hận ở chỗ nào, rốt cuộc bà vẫn chưa từng hối hận!"

"Cậu nói vậy là ý gì?"

"Hoàng Cảnh Du không phải là con trai của Hoàng Thiếu Hoa, bà có thể lừa dối hắn nhưng không thể lừa dối tôi!"

Nhược Lan bất giác thất thần, miệng mím chặt một cái.

"Tôi không vạch trần là bởi vì tôi sợ hắn đau lòng. Sợ hắn bị tổn thương, sợ hắn buồn vì ngay cả gia đình trên danh nghĩa này cũng chưa từng thuộc về hắn. Sợ hắn biết rằng người mẹ ruột như bà lại phản bội lại người cha mà hắn tôn kính. Cho nên, bà đừng ép tôi phải nói sự thật làm hắn đau lòng. Cái gì mà anh em ruột thịt? Tất cả đều không phải!"

Nhược Lan im lặng một lúc, tựa như đấu tranh thật lâu, cuối cùng bấm bụng nói một câu.

"Nó cũng không phải con ta!"

"Cái gì?"

"Con ta đã bị người ta hại chết trước khi ra đời. Cảnh Du...chỉ là đứa trẻ mà kẻ đó đã mang đến để ly gián tình cảm vợ chồng của ta và ba con!"

"Hà Bắc Thiếu?"

Nhược Lan bất giác run lên một cái.

"Cậu...sao lại biết hắn?"

"Bà nói...có phải hắn đã giết chết Hoàng Thiếu Hoa hay không?"

Đây là nghi vấn từ rất lâu trong lòng Ngụy Châu, nhưng mà Tống Huy vất vả điều tra vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Bởi lẽ, Hà Bắc Thiếu cả nửa tháng nay tựa như không khí, hoàn toàn biến mất, tìm kiếm thế nào vẫn không nhìn thấy hắn. Về phần Hoàng Cảnh Du, dù Ngụy Châu có truy hỏi thì hắn trước sau vẫn kín miệng, một câu cũng không nói, khiến cho y dù muốn biết vì sao Hoàng Thiếu Hoa chết vẫn bất lực.

"Kẻ đó...phải...chính hắn đã giết chết ông ấy..."

Nhược Lan nhớ đến ngày đó bỗng dưng bàn tay đặt trên đùi từ lúc nào trở nên run rẩy. Còn Ngụy Châu, những lời xác nhận này tựa như sét đánh ngang tai, y chấn động trợn trừng mắt. Hà Bắc Thiếu, kẻ này đã giết mẹ y, nay còn giết cả cha y, thù giết cha giết mẹ y làm sao có thể tha cho hắn?

"HÀ BẮC THIẾU!"

Ngụy Châu giáng tay mạnh vào bàn một cái rồi ném chiếc ly xuống sàn vỡ nát. Bên ngoài phục vụ nghe thấy liền chạy vào, nhìn thấy Nhược Lan một bên run rẩy, còn Ngụy Châu bừng bừng lửa giận liền nghĩ bọn họ đang cãi nhau, nhưng đây là khách VIP, bọn họ thu dọn xong đành nhanh chóng ra ngoài.

"Ngụy Châu...cậu đừng đụng tới hắn. Cậu là huyết mạch duy nhất của nhà họ Hoàng, xin cậu, xin cậu đừng để mình xảy ra bất kỳ chuyện gì. Còn có...hãy sống tử tế, tìm một người phụ nữ có thể yêu mà kết hôn sinh con, đó mới là gia đình hoàn chỉnh mà con người cần có. Đó cũng là tâm nguyện của Thiếu Hoa trước khi mất!"

Ngụy Châu bất giác cười cười, trong nụ cười có bao nhiêu khinh bạc.

"Các người thật ích kỷ, chỉ vì tôi là người duy nhất mang dòng máu của Hoàng Thiếu Hoa mà liền thay đổi thái độ? Nếu như Hoàng Cảnh Du cũng là con ruột của các người thì có lẽ hôm nay cũng không hướng tôi nói lời xin lỗi phải không?"

Nhược Lan nghe thấy điều này liền biết Ngụy Châu đang hiểu lầm nàng, nên hướng y ra sức giải thích.

"Không phải...Ngụy Châu, không phải!"

Ngụy Châu nói xong thì lập tức kéo cửa rời khỏi phòng, nhưng vừa ra bên ngoài liền bị Nhược Lan nắm tay kéo lại.

"Không phải như vậy, cậu hãy tin tưởng ta!"

"Tôi không thể!"

Dứt lời, y gỡ bàn tay nàng ra rồi dứt khoát rời khỏi. Nhược Lan nhìn theo, nước mắt không nhịn được đã chảy kín mặt. Nàng cảm thấy mình chưa thể làm tròn trách nhiệm với tâm nguyện của Hoàng Thiếu Hoa mà tâm đau một mảng. Nhân viên bên ngoài nhìn nhìn ngó ngó rồi cũng tản dần đi.

Bên dưới, Ngụy Châu vừa đi ra khỏi tòa nhà lập tức một cái gì đó cách y khoảng chừng 10m rơi "bịch" một cái khiến Ngụy Châu giật mình. Y nhìn qua liền trợn mắt, há hốc mồm kinh hãi. Đó chính là Nhược Lan, nàng nằm trên vũng máu tươi không ngừng giãy giãy. Xung quanh lập tức tắc đường, mọi người nhanh chóng chạy đến. Ngụy Châu run run từng bước đi qua nhìn thấy nàng đang nhìn mình, trong đáy mắt chính là nước mắt và thương tâm. Y khó tin mà run rẩy gọi nàng.

"Đừng...đừng chết...đừng chết! Gọi cứu thương đi, xin các người gọi cứu thương đi!"

Ngụy Châu thất thần ngồi xổm xuống nắm lấy tay Nhược Lan kéo kéo, nước mắt y cũng đã không chủ động được rơi xuống. Y lặp lại một câu.

"Tôi tha thứ cho bà...đừng có chết...đừng chết được không?"

Nhược Lan mí mắt giật giật, giãy giãy vài cái, máu từ đầu lênh láng chảy ra trên mặt đất.

"Tống...Tống..."

Nhược Lan nắm chặt tay Ngụy Châu, thều thào nói một câu như vậy rồi liền tắt thở. Ngụy Châu trợn trừng mắt, nước mắt chảy tràn trên gương mặt y không ngừng.

"Không...KHÔNG!"

Ngụy Châu vừa lôi vừa kéo vẫn không làm nàng tỉnh dậy, trong đầu y lúc này hiện ra hình ảnh của Hoàng Cảnh Du. Hắn vừa mất cha, hiện tại lại mất mẹ, làm sao hắn có thể chịu nổi? Y bất giác thấy tim mình đau như ai đó dùng dao hung hăng đâm vào. Một cảnh sát giao thông trên đường chạy qua nhìn thấy liền gọi điện cho đồng đội.

"Alo, có người tình nghi là tự tử ở quán café 12 tầng đối diện Hoàng thị, lập tức cho người đến ngay!"

---------------

HẾT CHƯƠNG 38

Note: Tình hình là ta bị đau răng suốt mấy ngày nay. Chỉ toàn húp cháo. Sáng mai ta sẽ đi phẫu thuật nhổ 4 cái răng KHÔN, là gây mê nghe hơm. Cho nên, ta có thể sau đó cần 1 tuần để dưỡng thương. Các ngươi nhớ cầu chúc ta mau hết đau đó. Ta cmn nó sợ đau! Thân gầy yếu của ta sao mà chịu nổi đây? Hự hự.