Hôm nay, Tống Huy từ D thị vội vã trở về. Buổi sáng hắn nhìn thấy tin tức Hoàng Cảnh Du hẹn hò cùng Ngụy Châu rải rác khắp các mặt báo, hắn liền có dự cảm không lành. Quả nhiên, đúng như Tống Huy nghĩ, thân phận của Ngụy Châu đã bị phát hiện. Hắn gọi cho y nhiều lần nhưng không liên lạc được, liền lập tức trong đêm mưa gió mà tìm đến đây. Thật ngoài ý muốn, lại nhìn thấy y một thân gầy yếu ngồi trong mưa, giương đôi mắt vô hồn về phía con đường trước mặt, tựa như đứa trẻ bị bỏ rơi khiến hắn không kiềm nổi chua xót trong lòng. Tống Huy từ từ rời khỏi xe, mang theo một chiếc dù tiến đến che trên đỉnh đầu của Ngụy Châu, khàn khàn giọng.

"Ngụy Châu, về nhà!"

Tống Huy vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt thẳm sâu không rõ đang suy nghĩ gì của Ngụy Châu.

"Nhà?"

Trong tiếng mưa rơi rền rả, bất giác hắn nghe y khàn khàn giọng hỏi một câu như vậy, ánh mắt của y lại hướng lên một nơi nào đó của Mễ Túc, mí mắt bất chợt từ từ rũ xuống. Y nói một câu không đầu không đuôi, tất cả chỉ có nhàn nhạt, không chứa đựng bất kỳ tia cảm xúc nào.

"Không còn nữa, không còn nhà nữa...nhà...mất rồi!"

Tống Huy nghe đến đây thì bỗng dưng trở nên lo sợ. Hiện tại, Ngụy Châu tựa như một cái xác biết nói, khiến hắn vô cùng bất an.

"Ngụy Châu, tỉnh lại đi, Hoàng Cảnh Du không xứng để anh đau lòng như vậy. Nhanh, đứng lên!"

Tống Huy vừa nói vừa vươn tay kéo lấy Ngụy Châu, nhưng y nhanh chóng thoát khỏi tay hắn mà lắc lắc đầu.

"Không...Huy, tôi muốn ngồi đây đợi hắn!"

"Anh sẽ đợi thêm bao lâu nữa? Đã hơn mười hai giờ đêm, nếu hắn chịu về thì đã về rồi không phải sao?"

Tống Huy vẫn không bỏ cuộc, hắn vô cùng kiên nhẫn tiến đến lần nữa nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của Ngụy Châu mà kéo lên, nhưng y giãy giãy ra.

"Không, không phải, nhất định hắn sẽ trở về mà. Hắn...hắn đã nói tôi chính là nhà của hắn, tôi chính là gia đình của hắn...hắn...hắn nhất định không bỏ tôi đâu!"

Ngụy Châu vừa nói vừa lắc lắc đầu, đôi mắt vẫn vô hồn nhìn về con đường đang chìm ngập trong làn mưa trắng xóa. Tống Huy theo y từ nhiều năm nay cũng chưa từng nhìn thấy y yếu đuối như vậy. Dường như tinh thần đã bị một đả kích lớn, nhất thời cư xử tựa một gã khờ. Tống Huy bất đắc dĩ ngồi xổm xuống đối diện cùng y.

"Ngụy Châu, nghe em nói. Hoàng Cảnh Du tuyệt nhiên sẽ không chấp nhận anh lừa gạt hắn. Hắn là ai anh không nhớ hay sao? Là kẻ máu lạnh vô tình, sẽ tàn nhẫn với những ai đã lợi dụng mình. Hắn chính là con của kẻ thù, anh đã đến nước này không thể để trái tim mình cũng đi theo hắn. Anh quên họ đã bỏ mặc mẹ anh chết thế nào rồi hay sao? Tại sao ngay lúc này anh lại trở nên mềm yếu như vậy?"

Ngụy Châu giương đôi mắt cố chấp nhìn Tống Huy mà rống to.

"KHÔNG! Hắn không ghét tôi, nhất định không ghét tôi!"

Tống Huy bất giác nắm lấy vai y bắt y nhìn thẳng vào mắt mình.

"Ngụy Châu!"

"Cậu đi đi...tôi sẽ chờ Cảnh Du, nhất định hắn không bỏ tôi đi đâu mà! Sẽ không bỏ."

Tống Huy không nói nữa, hắn trầm mặc một lúc, nhìn xung quanh rồi bất giác tiến đến ôm lấy Ngụy Châu vào lòng.

"Ngoan, vẫn còn em ở bên anh mà. Ngụy Châu, em cả đời này cũng không bỏ anh. Chúng ta trở về có được không? Trở về như lúc trước, không có Hoàng Cảnh Du, không có thù hận, mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau cùng chơi game, cùng nấu ăn. Có được hay không? Ngụy Châu, em xin anh mà!"

Tống Huy nói đến đây thì khóe mắt hắn cũng đỏ ửng. Phải rồi, hắn rất nhớ ngày xưa, nếu có một điều ước, hắn chỉ ước gì Ngụy Châu không trở về nước, ước gì Ngụy Châu sẽ không gặp người họ Hoàng kia. Ngụy Châu vẫn là của hắn, dù hai người chỉ là bạn bè thì hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn. Không như bây giờ, trong tim y đã có hình bóng của người kia, lại là người mang đến cho y nhiều đau khổ.

Ngụy Châu tựa trên vai Tống Huy, bất giác đầu óc trở nên mê muội, ánh mắt vẫn không chớp nhìn ra màn mưa cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa rồi ngất lịm đi. Tống Huy lay lay y mấy lần nhưng vẫn không tỉnh. Cuối cùng, hắn cứ để Ngụy Châu tựa trên vai mình như vậy rồi ôm y vào lòng, từ từ tiến đến xe đậu ngay bên đường. Như vậy cũng tốt, còn hơn để y ngồi mãi như thế này giữa cơn mưa dai dẳng của mùa đông lạnh giá.

Ở phía đối diện bọn họ, một chiếc xe màu đen không biết đã đậu ở đó từ lúc nào, nhưng dường như đã chứng kiến từ đầu đến cuối hình ảnh hai người kia ôm nhau rời đi.

"Cậu chủ, có lái xe vào hay không?"

Người ngồi trong xe chính là Hoàng Cảnh Du, hắn sau khi tuyệt vọng rời khỏi nơi này thì đến quán bar uống rượu. Cho đến nửa đêm vì say mà theo thói quen muốn nhanh chóng trở về nhà nhìn qua Ngụy Châu của hắn một chút. Nhưng mà khi gần đến thì lý trí hắn dường như cũng tỉnh táo lại, hắn nhìn thấy Ngụy Châu ngồi một mình trong mưa. Hoàng Cảnh Du bất động ngồi đó gần nửa tiếng nhìn người kia dầm mưa, nhưng hoàn toàn không có ý định bước xuống. Hắn cũng như y đều vô cùng thống khổ, hắn biết mình không thể làm bất kỳ điều gì vào lúc này.

Nhìn thấy Tống Huy ôm Ngụy Châu rời đi, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Có lẽ hắn đang nghĩ, từ trước đến nay bên cạnh Ngụy Châu nếu không có Giang Hạo Phong thì cũng sẽ có một người đàn ông khác từ trong bóng tối chống đỡ cho y. Cuộc gặp gỡ ở Đới gia xem ra cũng có sự an bài sắp xếp nào đó. Để Hoàng Cảnh Du sa vào bẫy, từng bước từng bước một thân bại danh liệt, chống lại gia tộc mình, nhà họ Hoàng trở nên xào xáo. Nhưng mà, có lẽ mẹ hắn sáng nay đến đây ngoài ý muốn lại làm đổ bể kế hoạch của Hứa Ngụy Châu, nếu không, văn kiện kia e là hiện tại đã đến bàn pháp lý của Hoàng thị. Bỗng dưng khóe môi Hoàng Cảnh Du nhếch lên thành một đường cong lạnh lùng và tàn nhẫn.

-------------

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi hoàn thành tiết dạy ở trường, Tống Thiến liền đi ra xe định trở về nhà, bỗng dưng từ lúc nào một chiếc xe màu trắng dừng lại, hạ kính xuống bên cạnh Tống Thiến khiến nàng một trận giật mình. Nàng nheo mắt nhìn nhìn một lúc bỗng nhoẻn miệng trưng ra nụ cười thật xinh đẹp trên mặt.

"Chú Hà?"

Người đến chính là Hà Bắc Thiếu, hôm nay y mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bò xanh, nhìn chỉ như thanh niên dưới ba mươi tuổi, thời gian quả nhiên bỏ sót con người này.

"Tiểu Thiến, định trở về sao? Có muốn ăn trưa cùng ta?"

Tống Thiến vì lời mời bất ngờ này mà có phần không biết phải làm sao.

"Thật ngại quá, lát nữa cháu có hẹn ăn trưa cùng bạn, cảm ơn ý tốt của chú!"

Hà Bắc Thiếu cười cười.

"Thật đáng tiếc, vậy cháu lên đây, ta có vài chuyện muốn hỏi cháu! Nhanh thôi, cũng không mất nhiều thời gian."

Tống Thiến nhìn đồng hồ, cũng chưa quá muộn nên đồng ý lên xe cùng y. Sau khi ổn định chỗ ngồi nàng liền nhìn y một lúc.

"Chú Hà, thật không ngờ gặp chú ở đây. Hôm đó ở buổi tiệc Đới gia cũng chỉ nhìn qua chú một lần lại có thể nhớ cháu hay sao?"

"Một cô gái xinh đẹp như cháu làm sao có thể quên được chứ. Hôm nay ta đi ngang qua, tình cờ nhớ ra cháu ngày hôm đó có nói đang làm giáo viên ở đây, nên đặc biệt ghé vào nhìn một chút. Quả nhiên, không ngờ có thể gặp lại."

Vì được khen mà Tống Thiến nụ cười trên khóe môi càng thêm sâu sắc. Nhìn nụ cười này bất giác Hà Bắc Thiếu hơi nheo mắt lại, ý vị thâm trường.

"Phải rồi, nghe nói cháu tháng sau đính hôn?"

Tống Thiến hơi giật mình một chút, đôi mắt của nàng tròn xoe chớp chớp.

"Dạ phải, sao chú biết?"

"Đới tiểu thư hôm đó có nói nhiều về cháu. Dường như cô ấy rất tự hào vì có người bạn như cháu. Còn nói cháu tuổi trẻ tài cao, còn trẻ như vậy đã là giáo viên dạy giỏi cấp quốc gia. Lại là con nhà có truyền thống giáo dục."

"Ngại quá, Như Ngọc cũng nói quá về cháu rồi! Ở tuổi cháu cũng đã có rất nhiều người thành công, như cháu thì có là gì!"

"Cháu đừng khiêm tốn. Có điều..."

Hà Bắc Thiếu vừa nói vừa chớp chớp mắt một cái.

"Dạ?"

"Một người như cháu lẽ ra xứng đáng được gả vào một gia đình danh giá mới phải."

Tống Thiến hơi nhíu mày một chút nhìn Hà Bắc Thiếu.

"Ý chú là sao?"

"Chồng tương lai của cháu nghe nói là làm bên tài chính hả? Là con trai của Lục gia có phải không? Đáng tiếc mấy năm nay Lục gia bị suy yếu phải đi vay nợ khắp nơi."

Tống Thiến bất giác cảm thấy vô cùng khó chịu. Điều này nàng luôn tận lực né tránh, vì sao hai người chỉ sau lần sơ ngộ, liền nói ra những câu khiến người khác mất mặt như vậy?

"Chú Hà...cháu không biết chú muốn nói gì, nhưng mà đó là việc của gia đình họ Lục, ở đây không tiện bàn đến! Nếu như không còn việc gì, cháu xin phép trở về."

"Khoan đã, nếu như đó là Hoàng tổng của Hoàng thị thì sao?"

Tống Thiến khó hiểu xoay đầu nhìn Hà Bắc Thiếu. Y liền nhếch mép lên cười một cái.

"Nếu như Hoàng Cảnh Du của Hoàng thị thay thế Lục gia thì sao? So với Lục gia thì rõ ràng là một trời một vực. So với chồng tương lai của cháu thì Hoàng Cảnh Du tuyệt đối là hạc trong bầy gà. Cháu cũng không suy nghĩ lại đi?"

Tống Thiến nhíu mày nhìn Hà Bắc Thiếu, nhưng vẻ mặt nàng lúc này tuyệt nhiên đã cho y biết được tâm mình đang dao động.

"Chú Hà, cháu là người sắp kết hôn. Thỉnh chú tự trọng. Chào chú!"

Dứt lời, Tống Thiến nhanh chóng bước xuống xe, bỗng nhiên bị Hà Bắc Thiếu gọi lại. Nhưng nàng chỉ đưa lưng về phía y.

"Ta biết cháu thích Hoàng Cảnh Du, thích một người nhưng lại kết hôn với người khác cháu sẽ hạnh phúc hay sao? Huống chi, kẻ đó lại không xứng đáng. Cháu xinh đẹp lại tài giỏi, phù hợp làm bà chủ nhà họ Hoàng hơn là ở Lục gia nhỏ bé kia. Hoàng Cảnh Du hiện tại tuy đang hẹn hò cùng đàn ông, nhưng hắn cũng yêu thích phụ nữ, trước đây từng qua lại với một cô gái trong mười năm. Bất quá chỉ vì vui vẻ nhất thời mà trở nên như vậy. Nhưng mà, suy cho cùng, hắn vẫn phải cưới vợ sinh con, thừa kế Hoàng thị, đi tiếp con đường mà tất cả những người ở địa vị của hắn đều làm, không phải sao? Nếu ta có cách để giúp cháu trở thành phu nhân của Hoàng thị, cháu cũng không quan tâm đi?"

Tống Thiến xoay người lại, hơi đề phòng nhìn nam nhân trước mặt.

"Chú được lợi gì? Tại sao chú làm như vậy?"

"Lợi ích? Để ta nghĩ xem...coi như ta chính là bạn thân của ba hắn, ta không muốn con trai hắn đi vào con đường sai trái mà chỉ khoanh tay đứng nhìn."

Tống Thiến vẫn đứng đó khó tin nhìn Hà Bắc Thiếu.

"Vậy đi, cháu cứ từ từ suy nghĩ. Nhưng mà tối nay mẹ của Hoàng Cảnh Du sẽ xuất hiện ở một buổi tiệc gia đình của nhà bạn ta. Nếu cháu muốn, ta sẽ giúp cháu gặp qua người đó một lần. Bất quá, cơ hội qua đi thì không thể có được lần nữa, người thông minh như cháu, ta tin cháu sẽ biết mình cần làm gì, nên lựa chọn thế nào cho đúng!"

Dứt lời, Hà Bắc Thiếu đóng cửa xe, tài xế từ từ lái xe rời khỏi. Tống Thiến vẫn đứng yên một chỗ nhìn theo cho đến khi chiếc xe dần khuất dạng mà không rõ trong lòng đang suy tính điều gì.

Hà Bắc Thiếu đang ngồi trên xe, ngón tay đặt trên đùi hơi gõ gõ, tựa như y đang lướt tay trên phiếm đàn. Mấy ngày trước trong buổi tiệc tại Đới gia, y nhìn thấy Tống Thiến ánh mắt si tình Hoàng Cảnh Du, thì y lập tức nắm được tâm tình của nàng, liền hỏi thăm một chút tin tức về nàng. Sau đó cũng cho người điều tra, hóa ra Tống Huy, người bị y bắt lần trước lại là em trai của Tống Thiến, trùng hợp nàng ta từ nhỏ đã là bạn thân của Hứa Ngụy Châu. Để một người như vậy chen ngang vào mối tình của Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Ngụy Châu, tuyệt nhiên sẽ mang đến nhiều chuyện thú vị.

Hà Bắc Thiếu từ đầu đến cuối đều chỉ muốn một việc, chính là làm người nhà họ Hoàng phải thống khổ, tất nhiên Hứa Ngụy Châu cũng không ngoại lệ. Nếu như Tống Thiến có thể thành công được Phùng Nhược Lan chú ý đến, như vậy mối quan hệ giữa Hoàng Cảnh Du và mẹ mình sẽ ngày càng trở nên như nước với lửa. Hà Bắc Thiếu y đứng bên ngoài nhìn thấy sẽ vô cùng vui sướng.

"Hoàng Thiếu Hoa...mấy chục năm qua anh đã sống quá yên bình rồi, để anh nếm chút muối để biết rằng cuộc đời vốn dĩ vẫn còn cái gì gọi là nỗi đau!"

Hà Bắc Thiếu vừa suy nghĩ, miệng từ lúc nào đã vẽ thành một đường cong tuyệt mỹ.

Sau cuộc gặp Hà Bắc Thiếu trở về, Tống Thiến trằn trọc suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy bối rối. Nàng trưa hôm đó vẫn gặp gỡ chồng sắp cưới, nhưng mà những chán nản thường ngày hôm nay bỗng dưng càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Nàng cũng thích người này, bất quá vì hắn quan tâm chăm sóc nàng hơn bất kỳ người nào đã từng quen với nàng trước đó. Nhưng mà thứ hạnh phúc thật sự, thứ tình cảm nồng nhiệt làm trái tim thổn thức thì Tống Thiến đều không cảm nhận được khi qua lại với hắn. Sau lần nhìn thấy Hoàng Cảnh Du ở Đới gia, nàng càng cảm thấy chán ghét người đàn ông này hơn.

Hiện tại Hà Bắc Thiếu đã bắc cho nàng một chiếc thang, nếu nàng không nắm bắt phải chăng sẽ rất đáng tiếc hay không? Bất quá mặc kệ động cơ của y là gì, chỉ cần nàng có thể gả cho Hoàng Cảnh Du, thì cũng không có gì khiến nàng có thể vui vẻ bằng. Buổi chiều hôm đó, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, nàng quyết định gọi cho Hà Bắc Thiếu.

"Cháu đã quyết định rồi chứ?"

"Chú Hà...chú giúp cháu!"

"Được, nếu sau này cháu trở thành phu nhân của nhà họ Hoàng rồi thì giúp ta một việc."

"Việc này...được, chỉ cần trong khả năng cháu nhất định sẽ làm."

"Tốt lắm! Ta lập tức nhắn cho cháu địa chỉ, và nói với chủ nhân bữa tiệc giúp cháu gặp Hoàng phu nhân. Chúc cháu may mắn!"

Sau khi ngắt điện thoại, Hà Bắc Thiếu ngồi tựa lưng vào ghế phóng tầm mắt vể biển cả xa xa không che đậy ý cười.

---------------

Hứa Ngụy Châu đêm qua ngất đi trước cửa nhà Hoàng Cảnh Du, được Tống Huy mang về thì mê mê man man mãi không tỉnh. Sau khi được bác sĩ truyền dịch thì hiện tại vẫn còn nằm yên trên giường bất động. Tống Huy sau một hồi ngồi bên cạnh bồi y, thì cũng rời khỏi phòng. Khi cánh cửa vừa đóng lại, Ngụy Châu từ từ mở mắt ra. Thật sự y đã tỉnh dậy từ sớm, nhưng vẫn không muốn nói chuyện cùng bất kỳ ai, vào lúc này cả tâm cả thân y đều rất đau. Ngụy Châu từ từ ngồi dậy tựa lưng vào thành giường. Ánh tà dương tịch mịch hắt vào cửa sổ, phủ phục trên gương mặt y một bóng chiều thê lương.

Ngụy Châu cứ ngồi đó cho đến khi một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống ngón tay đang để hờ trên bụng. Y nhìn nhìn rồi bất chợt đưa lên mắt mình. Đôi bàn tay trong nắng chiều vàng vọt hắt lên tâm y một mảng đau thương.

Bất giác, Ngụy Châu xoay đầu nhìn sang chiếc bóng mình in trên tường. Y cũng nhớ đến một buổi chiều nào đó cách đây không lâu, khi đó, y cùng Hoàng Cảnh Du còn ở bên nhau, lúc đó hắn còn vì y mà nấu cháo đến cắt tay mình chảy máu. Cũng là một buổi chiều như vậy hắn ôm y vào lòng, bóng dáng của hai người bị ráng chiều hắt lên vách quyện chặt vào nhau, còn nói ra những lời hứa hẹn tình tứ. Vậy mà bây giờ cũng chỉ còn một mình y cô liêu tịch mịch ngồi ở đây.

Ngụy Châu từ hôm qua nay đã rất nhiều lần tự hỏi, phải chăng đây chính là ý trời dành cho y? Là phần số bất hạnh mà y phải gánh chịu? Vừa sinh ra đã là đứa trẻ không được ba mình thừa nhận. Lớn lên trong cảnh hàn vi khát cầu tình cảm của người cha. Năm mười lăm tuổi lại mất đi người mẹ cũng là người thân duy nhất của mình trên đời này. Mười năm lang bạt xứ người cùng một tâm hồn cô đơn quạnh quẽ. Khó khăn lắm mới cảm nhận được tình cảm, nhưng đó lại là người mà mình không nên yêu. Hiện tại, hắn đang hận y, y có tư cách gì mà cầu xin hắn tha thứ? Phải, là mẹ hắn nợ y, là Hoàng Thiếu Hoa nợ y, nhưng Hoàng Cảnh Du từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng mắc nợ y điều gì. Để hắn dính vào chuyện này thì y xứng đáng phải trả giá. Ngụy Châu tâm tư hỗn độn cùng tự trách, cứ ngồi đó cho đến khi ánh sáng duy nhất của ban ngày cũng kết thúc, chỉ còn lại nơi đây một mảnh tối tăm cùng vắng lặng.

Tống Huy đi ra ngoài một lúc, khi trở về còn mang theo một ít đồ ăn nóng hổi trong tay, bước vào phòng thì không còn nhìn thấy Hứa Ngụy Châu đâu nữa, trên bàn có một mảnh giấy để lại.

"Huy, tôi ra ngoài một lúc. Cậu yên tâm, tôi biết mình nên làm điều gì. Tôi cần một chút thời gian để yên tĩnh trở lại. Nghỉ ngơi đi, còn nữa, cảm ơn cậu!"

Tống Huy đọc xong thì từ từ đặt lại lá thư lên bàn không che đậy một tiếng thở dài, thức ăn trong tay từ lúc nào đã trở nên lạnh lẽo.

--------------

Ngụy Châu một đường đến nghĩa trang thăm mộ Lan Lăng. Hôm qua có dịp đến đây cùng Hoàng Cảnh Du, nhưng cũng không thể nhìn qua nàng một chút. Y mang theo một bó hoa cúc trắng, chậm rãi từng bước đến bên mộ nàng rồi ngồi xuống. Gió thổi từng cơn lạnh lẽo, dường như trời lại sắp đổ cơn mưa. Ngón tay y khẽ nâng lên vuốt ve gương mặt mẹ mình, miệng cong lên nhàn nhạt ý cười. Nhưng mà trong nụ cười đó chỉ nhìn thấy thương tâm cùng cô tịch.

"Mẹ, mẹ nằm ở đây có phải rất lạnh hay không? Con mười năm nay vẫn không thể thường xuyên đến thăm mẹ...cũng là bất đắc dĩ, cũng là do con vô dụng."

Ngụy Châu khẽ ngừng lại, bất chợt một cơn gió lay động cây ngô đồng, làm từng chiếc lá khô rơi rụng xuống ngôi mộ trắng xóa. Y vươn tay nhặt lấy từng chiếc lá ném ra ngoài, rồi tựa lưng vào mộ mẹ mình khàn khàn giọng. Đôi mắt vô hồn phiêu lãng về phía bầu trời vần vũ mây đen trên kia, tựa như đang cầu được an ủi.

"Mẹ, con thực sự rất vô dụng. Dùng dao chưa đâm được người đã tự làm đứt tay mình. Mẹ nói thử xem, có phải con rất vô dụng hay không? Mười năm con luôn nung nấu ý định trả thù trong lòng. Nhưng mà, chỉ một khoảnh khắc, con đã chính mình buông bỏ. Mẹ có trách con hay không? Nhà họ Hoàng...con sẽ không động đến nữa. Con...đã yêu Hoàng Cảnh Du mất rồi, còn là rất sâu đậm. Hắn vì con mà chịu nhiều tổn thương, con làm sao mới có thể để hắn tha thứ cho mình đây? Con chưa thể nói với hắn là con không phải em ruột của hắn. Con sợ...hắn biết sẽ càng đau nhiều hơn. Nếu sự thật này được vạch trần, phải chăng hắn sẽ làm điều gì đó dại dột? Con không biết, bất quá con muốn để thêm ít ngày, khi hắn dần nguôi ngoai, rồi từ từ con sẽ nói với hắn."

Ngụy Châu nhặt một cọng cỏ cạnh chân mình lên đưa đến trước mặt khẽ uốn cong lại.

"Hôm qua, hắn suýt nữa đã giết chết con."

Ngụy Châu vừa nói vừa đưa tay lên cổ mình, trên đó vẫn còn dấu hằn do Hoàng Cảnh Du dùng lực mà để lại.

"...Nhưng mà con cũng không hận hắn. Nếu hắn giết con mà có thể làm vơi đi phần nào đau đớn, biết đâu con chết cũng là một cách tốt, phải không?"

Ngụy Châu vừa nói, vừa cười cười. Nhưng mà trong đôi mắt của y chỉ có một màn đêm thăm thẳm. Gương mặt y tái nhợt không huyết sắc, tổn thương này đâu phải chỉ một mình Hoàng Cảnh Du gánh chịu mà thôi?

"Mẹ, nói vậy thôi chứ con trả thù xong cho mẹ rồi sống chết gì cũng được. Hà Bắc Thiếu kia, con nhất định sẽ giết hắn. Mẹ yên tâm, kẻ đã làm mẹ phải chết oan uổng như vậy, con nhất định không buông tha cho hắn."

Ngụy Châu ngồi đó một lúc thật lâu, nhắm mắt lại tựa như đang ở cạnh mẹ mình lúc nàng còn sinh thời. Hơn tám giờ tối thì y rời đi. Nhưng mà Ngụy Châu không phải trở về chỗ của Tống Huy mà lại đến Mễ Túc.

Một mình ngồi trong xe đến mười hai giờ đêm vẫn không thấy Hoàng Cảnh Du quay về, Ngụy Châu có một chút không yên tâm. Sau đó, y thử đến K bar nhìn qua một chuyến, khi đến tầng sáu nơi trước đây từng nhìn thấy Hoàng Cảnh Du thì y dừng lại, quả nhiên giờ đây hắn cũng đang ở đấy.

Trong mùi thuốc lá và rượu nồng độ cao, Ngụy Châu nhìn thấy Hoàng Cảnh Du một thân tây trang đang ngồi tựa lưng trên sofa, áo sơ mi đã cởi bỏ hai nút trên, quần tây vẫn còn nguyên vẹn trên người. Hai bên là hai mỹ thiếu niên không xương đang phục vụ cho hắn. Một trong số đó, Ngụy Châu có thể nhận ra, chính là Minh Châu, tình nhân trước đây Hoàng Cảnh Du từng bao dưỡng.

Minh Châu đang quỳ dưới đất nắm lấy tính khí thô to của hắn mà nuốt vào nhả ra. Vẻ mặt dường như đang hưởng thụ thứ gì đó rất mỹ vị. Kẻ còn lại trần truồng đang dùng lưỡi liếm lấy lồng ngực vạm vỡ của hắn. Hoàng Cảnh Du mắt vẫn nhắm nghiền, miệng hơi hé ra không che đậy hơi thở có phần hỗn loạn của mình.

Xung quanh là bạn bè của hắn, đều đang chìm đắm vào nhục dục. Ngụy Châu vẫn đứng yên một chỗ giương đôi mắt nhàn nhạt nhìn hắn.

"Ai dô, trợ lý Hứa, hôm nay cậu cũng đến đây? Nhưng mà Hoàng tổng..."

Kẻ đến vừa nói vừa không che đậy ánh nhìn có phần như đang chứng kiến kịch vui. Ở C thị này, hiện tại trong giới đều biết Hoàng Cảnh Du ở chỗ đông người công khai giành trợ lý Hứa Chính Kỳ cùng Giang Hạo Phong, hiện tại lại chứng kiến người mình yêu thác loạn cùng những kẻ khác, không biết sẽ là tư vị gì.

Ngụy Châu cũng không nhìn kẻ vừa nói, ánh mắt vẫn chằm chằm dán trên thân ảnh kia. Nhưng mà lời nói này vừa vặn lọt vào tai Hoàng Cảnh Du, từ lúc nào hắn đã mở mắt ra nhìn y. Khi hai tầm mắt va vào nhau, Hoàng Cảnh Du liền nhếch mép lên cười, ngón tay vốn dĩ đang buông thỏng trên sofa, bỗng dưng thò vào ngực tiểu thiếu niên bên cạnh không ngừng xoa bóp, làm thiếu niên không chịu nỗi rên lên một tiếng rồi ngã lên ngực hắn. Hoàng Cảnh Du liền nắm lấy đầu thiếu niên mà hôn trụ y, vừa hôn ánh mắt đỏ ngầu vẫn không ngừng nhìn về phía Ngụy Châu, tựa như đắc ý, tựa như trêu chọc. Bên dưới từ lúc nào đã trở nên cứng rắn, bất giác hắn gầm một cái phóng vào miệng Minh Châu. Báo hại y vừa sặc vừa nuốt hết thứ dâm mỹ kia vào miệng, còn trườn lên ra sức liếm lộng lần nữa.

Hoàng Cảnh Du sau khi đạt cao trào mở mắt ra thì không còn nhìn thấy Ngụy Châu ở đó nữa. Hắn đẩy thiếu niên bên cạnh ra rồi đoạt lấy ly rượu nốc cạn một hơi, không che đậy đôi mắt lạnh lẽo thẳm sâu của mình.

Đêm đó, Hoàng Cảnh Du không trở về nhà một mình, đi cùng hắn còn có Minh Châu. Bọn họ cùng lên thang máy trong tình trạng hắn say khướt. Khi cửa thang máy mở ra, bọn họ còn đang quấn lấy nhau triền miên môi lưỡi. Ngụy Châu lúc nãy từ K bar trở về thì ghé qua Mễ Túc dọn hành lý của mình. Thật không ngờ ra đến nơi lại nhìn thấy một cảnh như vậy.

Bỗng dưng khóe mắt Ngụy Châu cay xè, y không chống cự được liền cắn xuống môi mình một cái, ngăn chặn dòng nước mắt chực trào ra. Nhưng mà y có thể trách ai đây? Khi Hoàng Cảnh Du mới là nạn nhân của mình. Bất quá, Mễ Túc từng là tổ ấm của hai người bọn họ, bây giờ người hắn ôm trong tay lại là một kẻ khác, còn mang y trở về đây, ở chính nơi trước đây bọn họ bên nhau mà làm loạn.

Hoàng Cảnh Du nhìn thấy Ngụy Châu thì lướt qua như một kẻ xa lạ, còn khẽ cười cười. Hắn sau khi đưa Minh Châu vào trong thì trở ra vẫn còn nhìn thấy Ngụy Châu đứng yên một chỗ toàn thân bất động. Nhìn thấy hành lý trong tay Ngụy Châu, bất giác hắn nhíu mày thành hàng, ánh mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy mà từ từ tiến đến, giọng phả ra toàn là mùi rượu nhưng vô cùng cay nghiệt.

"Còn chưa đi? Hay muốn cùng chơi? Cảm giác cũng thú vị lắm, có muốn thử hay không? Em trai!"

Dứt lời, Hoàng Cảnh Du lập tức kéo y vào nhà rồi đẩy ngã trên sofa, đè lên cắn xuống môi y. Ngụy Châu cũng không đẩy ra nhưng y cảm giác dường như Hoàng Cảnh Du đang dùng dao hung hăng đâm mạnh vào tim mình một cái. Đầu lưỡi bị hắn dày vò đến tê dại, trong miệng từ lúc nào đã cảm nhận được hương vị tanh tưởi của máu. Ngụy Châu nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu của Hoàng Cảnh Du đang trừng mình mà tâm đau một mảng, nước mắt cũng vô thức trào ra.

"Cảnh Du, hắn là ai?"

Minh Châu từ lúc nào đã tiến đến gần, giương đôi mắt mờ mịt nhìn hai người đang triền miên trên ghế. Hoàng Cảnh Du nghe thấy bỗng dưng từ từ rời khỏi môi Ngụy Châu, hắn còn cố ý dùng tay áo lau đi nước miếng trên môi mình, tựa như vừa nếm phải một thứ gì đó bẩn thỉu.

"Chỉ là một trợ lý. Sao, bảo bối, em ghen à?"

Hắn vừa nói vừa đứng dậy còn hôn lên khóe môi Minh Châu một cái, hoàn toàn bỏ mặc Hứa Ngụy Châu đang nằm bất động trên ghế.

"Anh...anh sao lại như vậy chứ? Hay là em trở về!"

Minh Châu vừa nói vừa bĩu bĩu môi, còn dùng đôi mắt đào hoa khinh miệt mà liếc Ngụy Châu một cái.

"Bảo bối, đừng, em đi thì tôi sẽ buồn. Chỉ là một trợ lý, em ghen làm cái gì! Đi cũng phải là cậu ta."

Hoàng Cảnh Du nắm lấy tay Minh Châu vào phòng. Trước khi rời khỏi còn lạnh lùng để lại một câu.

"Cút đi. Chỗ này không cần cậu nữa!"

Dứt lời, cánh cửa đóng sầm lại một cái. Ngụy Châu thất thần từ từ ngồi dậy, bờ môi vừa bị Hoàng Cảnh Du cắn còn đọng lại chút máu. Y như từ một thế giới khác trở về, giương đôi mắt mờ mịt nhìn về căn phòng đã đóng kín kia, nghe bên trong là tiếng thở dốc cùng tiếng cười vụn vặt vang lên. Ngụy Châu vươn tay lên lau đi nước mắt trên mặt mình, cũng không biết mình đã khóc từ lúc nào. Sau đó từ từ chỉnh lại quần áo xộc xệch rồi đứng dậy. Y nhìn quanh căn nhà một lần nữa rồi nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

"Em còn tưởng sau khi anh bình tĩnh sẽ chờ em một lời giải thích. Nhưng mà cuối cùng vẫn không có. Anh vốn dĩ chưa từng muốn nghe...không có em thì anh cũng có những người khác an ủi..."

Ngụy Châu nắm lấy hành lý trong tay, đặt lại chìa khóa nhà trên bàn rồi từ từ rời khỏi. Trước khi lên xe, y ngước mắt nhìn ngôi nhà lần nữa thì thấy đèn ngủ cũng vừa vụt tắt. Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từng giọt mưa tí tách rơi xuống gương mặt một mảng ướt nhẹp. Ngụy Châu đứng đó thêm một lúc nữa rồi cuối cùng cũng chịu lên xe rời đi. Mọi thứ của y, tình yêu của y, thực sự đã kết thúc rồi. Mễ Túc, sẽ chỉ còn là một hồi ức!

Lúc này, phía sau có một chiếc xe hơi đuổi theo. Trong làn mưa rơi dày đặc nghe rõ giọng nói khàn khàn của hắn.

"Đuổi theo nó!"

------------

HẾT CHƯƠNG 31