_ Lan Lan, nàng bị thế nào, để vi phu gọi thái y.

Nguyệt Dạ Long gấp đến biến sắc, liều mạng ôm lấy Phượng Họa Lan, cố gắng gỡ hai tay đang bịt mũi đầy máu

Phượng Họa Lan bị hắn siết chặt, đầu xấu hổ chôn vào lồng ngực cứng rắn của hắn sống chết không chịu ngẩn đầu, hai tay bịt máu mũi đang chảy không ngừng.

Con mẹ nó!!!

Là tại ngươi, tất cả là tại tên yêu nghiệt nhà ngươi hại ta!

Phượng Họa Lan không ngừng gào thét trong lòng, bộ dáng chật vật đáng thương.

_ Tuyệt đối không được gọi thái y, ta không sao. Chết tiệt, ngươi đừng gỡ tay ta ra nữa, chỉ là....chảy máu mũi thôi.

Nguyệt Dạ Long nghe thế ngạc nhiên đình chỉ động tác, lát sau không nhịn được cười ha hả. Hắn thật không ngờ a, Lan Lan vì nhìn thấy thân thể của hắn mà chảy máu mũi, hạnh phúc không tài nào tả được.

Phượng Họa Lan hơi ngẩn đầu, phượng nhãn màu tím ẩn ẩn tức giận nhìn ai đó cười đến chảy nước mắt. Mẹ nó, có gì vui sao, mắc cười ở cái chỗ nào chứ???

_ Vi phu rất cao hứng a, Lan Lan có biết không? Cười đủ hắn cúi đầu xuống nhìn ôn hương nhuyễn ngọc làm đà điểu trong ngực, cực kì dịu dàng hỏi

_ Kệ mẹ mi!!! Phượng Họa Lan mắng

Nguyệt Dạ Long thấy nàng tức giận thật, nhịn cười, nhẹ giọng dỗ dành:

_ Lan Lan, mau thả tay ra để vi phu rửa sạch, ôm mũi như vậy không tốt đâu. Ngoan~

Không hiểu vì cái lí do chó má gì, nàng thật sự đình chiến, chui khỏi ngực hắn, thả hai tay xuống.

Nguyệt Dạ Long tặng nàng một nụ cười đẹp điên đảo chúng sinh, hơi nhích người, nhẹ nhàng cầm lấy y phục của hắn dưới bồn nước xé một miếng, nhúng nước tắm, cẩn thận lau máu mũi chảy trên mặt nàng. Động tác nhẹ nhàng dịu dàng, dùng lực vừa đủ, rất thoải mái.

Phượng Họa Lan hơi khép mắt, từ góc độ này nàng có thể quan sát rõ khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, mi dày, long nhãn hổ phách chuyên chú như làm chuyện đại sự. Lúc ấy hắn tỏa ra khí tức cực kì ấm áp, an toàn, ôn nhu làm người khác rất muốn dựa dẫm vào hắn, tin tưởng hắn.

Nàng không khỏi kinh ngạc, hai kiếp làm sát thủ, ngay cả phụ mẫu hai kiếp nàng cũng không tìm thấy cảm giác an toàn, được tôi luyện ý thức rằng, chỉ có thể tin tưởng bản thân mình, tuyệt không thể dựa dẫm vào người khác.

Vậy mà, nay nàng lại có ý muốn dựa vào hắn, an ổn để hắn bảo vệ, đây...là trúng tà a?

Nguyệt Dạ Long lau sạch máu trên mặt, nâng hai bàn tay bạch ngọc, tiếp tục chà lau.

_ Ngươi, đi ra ngoài đuổi khách.

Phượng Họa Lan kinh ngạc, hắn nói chuyện với ai thế, hay là tự kỉ?

Nhưng nàng nghĩ quá nhiều rồi, Tiểu Bạch Cầu không biết xuất hiện từ khi nào ở bên kia bình phong xèo xèo mấy tiếng kháng nghị. Nguyệt Dạ Long đang lau sạch tay cho nàng lập tức trầm giọng:_ Ngươi dám không đi!!!

Tiểu Bạch Cầu ủy khuất, lê thân mập ra ngoài, tốt bụng khép cửa lại, tiện thể đem “ruồi bọ” bên ngoài đuổi đi.

Nguyệt Dạ Long lau sạch, đứng dậy, tốc độ nhanh như chớp lấy khăn tắm vắt trên bình phong, lại cúi người chỉ dùng một tay đã dễ dàng bế nàng lên, dùng khăn tắm bao lại, ôm như ôm hài tử. Hắn hôn lên tóc tím còn ướt nước của nàng, đem nàng vào phòng.

Phượng Họa Lan đột nhiên sợ hãi, không phải...hắn định vào phòng....XXOO đấy chứ!

Dường như nhận thấy sự lo lắng của nàng, hắn cười nhẹ, dùng trán cụng đầu nàng:

_ Nàng nghĩ bậy bạ gì đó, vi phu mang nàng vào để nàng thay y phục, y phục ướt không tốt đâu, sẽ sinh bệnh.

Phượng Họa Lan nhăn mặt, ay dô, ngươi có biết thương hoa tiếc ngọc không, đau chết ta a.

Quả thật, hắn đặt nàng trên giường, sau đó vội ra ngoài.

Phượng Họa Lan ngồi dậy, kiểm tra lại cửa phòng rồi mới dám cởi y phục ướt dính sát cơ thể ra, dùng khăn bông lau khắp người, tìm lấy bộ y phục trong tủ đồ thay.

Nàng thắp nến lên, ngồi trước bàn trang điểm ngẩn ngơ nhìn nữ tử xinh đẹp trong gương, bộ dạng ngượng ngùng khiến hai má và lỗ tai màu đỏ. Mái tóc màu tím ướt không buồn lau khô, y phục mỏng manh, cửa sổ mở, tuy ở Hỏa Phượng quốc không có mùa đông, nhưng bây giờ hiện đang là mùa mưa, gió thổi mang theo hơi nước càng lạnh hơn.

Không biết bao lâu, Phượng Họa Lan giật mình, phát hiện mái tóc đang được lau khô. Nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Nguyệt Dạ Long trong gương, nàng mới thả lỏng phòng bị, tùy ý để hắn lau tóc cho nàng.

_ Lan Lan, có lạnh không. Sao lại mặc y phục mỏng như vậy, lỡ cảm lạnh thì làm thế nào? Hắn vừa lau tóc, vừa gà mẹ dạy bảo.

Thân thể hắn rất ấm, thậm chí ở gần cũng có thể cảm nhận được, mùi hương nam tính bá đạo nóng rực của nam nhân không ngừng bao lấy nàng. Lớp phòng bị dần dần mất, cảm nhận ấm áp và thoải mái từ da đầu, nàng buông lỏng tâm tình, lần đầu tiên không lo không nghĩ, chìm vào giấc ngủ.

Nguyệt Dạ Long lau tóc hết nước, dùng tay chải tóc cho nàng, chạm vào mái tóc mượt như tơ lụa, cảm xúc tốt đến hắn cũng không muốn dừng lại.

Nghe thấy tiếng thở đều đều của nàng, hắn dừng động tác, ngồi dậy, phát hiện người đã ngủ tự lúc nào, khóe miệng cong lên, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.

Lan Lan bỏ phòng bị mà ngủ trước mặt hắn, rõ là trong lòng có hắn a.

Nguyệt Dạ Long vui vẻ ra mặt, dung mạo tuyệt sắc càng rực rỡ chói mắt. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cẩn thận đặt lên giường. Hắn xoay người tháo giày tất của nàng, đắp chăn, lại vội tháo giày tất của mình, xong hết thảy dùng nội lực một chút, cây nến tắt, hắn mới leo lên giường, dè dặt ôm nàng, để nàng gối đầu lên cánh tay.

Ngắm nhìn dung nhan mà mình thương nhớ tám năm gần trong gang tấc, khi ngủ nàng không còn sắc sảo cao quý nữa, mà thay vào đó là dung nhan thánh thiện như trích tiên đúng độ tuổi của nàng. Nhìn cái mũi thon dài, hai gò má trơn bóng non mềm, đặc biệt là....

Ách, Nguyệt Dạ Long nuốt nước bọt, hai mắt gắt gao nhìn cánh môi anh đào mị hoặc hơi mở ra, để lộ hàm răng trắng đều.

Thật hảo nóng, hảo khát nước a....rất muốn rất muốn rất muốn nếm thử cánh môi xinh đẹp kia một lần.

Nghĩ vậy, hắn đắn đo lợi hại, tay kia vuốt ve sườn má trơn mềm một lát, hơi nâng cằm nhỏ lên, đầu hắn cúi xuống.

Đầu tiên, hắn dùng lưỡi khắc họa hình dáng môi nhỏ nàng, hai mắt hắn khép hờ, vẻ mặt mê đắm thỏa mãn. Đến khi môi nhỏ nàng ướt át, càng câu dẫn người lương thiện như hắn, hắn mới dùng bạc môi lạnh lẽo của mình áp nhẹ lên cánh môi mềm, vỗ về bờ môi ấy. Vẫn chưa thỏa mãn, hắn đau khổ nghĩ, một lúc sau không một chút đắn đo, cạy mở miệng nàng, cái lưỡi tiên phong tiến vào, ban đầu là dịu dàng thăm dò, lúc sau càn rỡ sục sạo từng ngỏ ngách, mạnh mẽ công thành đoạt đất, dây dưa với cái lưỡi đinh hương của nàng mãi không dứt.

Không biết vì sao, chắc có lẽ lâu rồi Phượng Họa Lan không được ngủ, lại ngủ say như hôm nay nên bị chiếm tiện nghi lớn như vậy vẫn không có phản ứng. Hai má đỏ ứng mê người, trong lúc ngủ vô tình “uhm” một tiếng, còn chủ động vùi vào ngực hắn, quả thật là yêu tinh câu dẫn người a.

Không biết bao lâu, hắn buông bờ môi ướt át sưng mọng của nàng ra, hài lòng nhìn thành quả của mình.

Đây là đóng dấu, Lan Lan chỉ thuộc về một mình hắn thôi!!!