Phượng Họa Lan kéo chăn đắp, yên lặng nhìn Nguyệt Dạ Long say ngủ.

Bốn ngày nay, tên ngốc này một tấc cũng không rời nàng, sáng sớm thức hơn nàng một canh giờ, sẵn sàng hầu hạ nàng vệ sinh và dùng điểm tâm, tối mịt nàng trở về, hắn nhìn nàng ngủ say rồi mới rời đi. Hắn hình như vốn dĩ không quen thức khuya dậy sớm, gắng gượng đến hôm nay cũng là quá tốt rồi, dù sao hỷ phục cũng đã hoàn thành, thế nên hôm nay nàng phá lệ ngăn người đánh thức hắn, để hắn ngủ thêm một tí nữa.

Với lại, hôm nay, Phương Doãn kia có hẹn nàng du hồ.

Nhìn hắn một lúc, sau đó Phượng Họa Lan rời đi, lên xe ngựa.

Nàng căn bản không chú ý, lúc nàng ra khỏi phòng, Nguyệt Dạ Long trên giường mở mắt, long nhãn hổ phách sâu không thấy đáy, tuyệt không hề có chút vẻ ngái ngủ của người mới thức giấc.

Thiên An bị nàng bắt vận chuyển số hàng hóa cuối cùng đến Nam Lân quốc, ít nhất cũng hai tháng mới trở về. Thế nên, đi cùng nàng chỉ có Cát Tường.

Cát Tường có một tài năng bẩm sinh về khinh công và ám khí. Dưới sự bồi dưỡng của Thiên An có chút thành quả, vừa đột phá lên tầng hai vài ngày trước, tạm thời khó bị người ức hiếp.

Mà Phượng Họa Lan nàng, căn bản không cần bảo hộ.

Khi nàng đến hồ Thủy Hoa, sớm hơn giờ hẹn hai khắc (30')

Phượng Họa Lan chậm rãi dạo trên bờ hồ, ngắm nhìn phong cảnh phía xa. Tần mắt thoáng nhìn thấy con thuyền của Phượng Lăng Phong trong góc, nàng đột nhiên cảm thấy một nỗi buồn dâng lên, không kiềm được ngẩn ngơ nhìn con thuyền ấy.

Lúc trước, tại con thuyền đó, là Lăng Phong cùng nàng chơi đùa, ngắm phong cảnh, mà nay đâu nàng chỉ còn một mình.

“Chủ tử, chủ tử....chúng ta, đi nơi khác được không?”

Cát Tường kéo kéo khăn tay nhỏ giọng dò hỏi, con thuyền xa hoa kia chắc chắn là của Thái tử gia, chủ tử sao lại nhớ đến hắn nữa a.

Phượng Họa Lan giật mình, khẽ gật đầu.

Lúc đó, con thuyền lớn của Phượng Lăng Phong chuyển động, chính là hướng nàng chèo đến. Mà ở mũi thuyền, hai bóng người xinh đẹp âu yếm tràn ngập ấm áp.

Nữ tử thân y phục đỏ rực nổi bật nhất là họa tiết thêu mẫu đơn cùng chim sẻ, đúng là bộ y phục trăm hoa đua nở, cực kì diễm lệ xinh đẹp, nay được Phương Doãn mặc, vừa lộ rõ bộ ngực to của ả, vòng eo thon và cái mông tròn to không thua bộ ngực, vừa toát ra mị nhãn câu dẫn của hồ ly tinh.

Nam tử bên cạnh ả y phục trân quý, lộ ra khí chất nho nhã nhưng cũng cao ngạo không dễ hầu hạ. Dung mạo phá lệ hài hòa, ôn nhu ôm nữ tử ngồi trên trường kỉ cực kì hưởng thụ được nữ tử đút trái cây.

Phượng Họa Lan cười gượng, trong lòng thật thê lương. Cát Tường hận không thể trực tiếp bay đến, một ám tiễn giết chết ả ngực to ( từ hôm nay mình gọi Phương Doãn là ả ngực to nha