Nguyệt Thần quốc, Hoàng đế thứ sáu Nguyệt Doanh ngự trị, năm thứ 35

Tiết trời đầu tháng chín man mát cực dễ chịu. Lá cây dần chuyển sang màu vàng hoặc đỏ sẫm quyến rũ. Trời trông xanh biếc, nắng đã dịu bớt hơn mùa hè rất nhiều.

Hôm nay là ngày vui của Lan Lăng vương. Khắp nơi trong kinh thành đều treo đèn lồng đỏ dán chữ hỉ chúc mừng. Đoạn đường từ hoàng cũng đến Lan Lăng vương phủ sớm được quét tước sạch sẽ, trải thảm lụa đỏ dọc khắp đường đi, hai bên Cấm Vệ quân uy nghiêm trấn giữ. Người dân úa ra đường từ sớm, chen chúc muốn nhìn thấy hôn sự lớn nhất trong năm này. Không khí vui mừng lan tỏa, một màu đỏ rực nhuộm cả kinh thành.

Ba ngày trước, Phượng Họa Lan đã được cách li với Nguyệt Dạ Long, ở trong hoàng cung. Vì thân phận tôn quý cũng như sự yêu mến mà Đế hậu dành cho nàng, nàng không phải xuất phát từ dịch quán mà được dùng lễ cao nhất dành cho hòa thân công chúa, xuất phát từ Phùng Dương điện của đại công chúa, chính là từ hoàng cung đến Lan Lăng vương phủ.

Tờ mờ sáng, Cát Tường ra hiệu đám cung nhân bên ngoài yên lặng, rón rén bước vào định đánh thức chủ tử dậy. Chủ tử rất ghét bị làm phiền, ngay cả thức giấc cũng rất tự giác, nhưng hôm nay là hôn sự...nàng đành phải đánh bạo gọi dậy thôi.

Ngoài ý muốn, Phượng Họa Lan nhàn nhã tỉa chậu cây trên bàn, bộ dáng nghiễm nhiên đã tỉnh từ lâu, làm Cát Tường mừng muốn rơi lệ.

"Chủ tử, cung nhân đã đợi bên ngoài. Nếu không bắt đầu, sợ...sẽ trễ giờ lành"

Phượng Họa Lan đặt chậu cây sang một bên, cầm lấy khăn lau tay, gật đầu. Hai hàng cung nhân nối tiếp vào phòng hành lễ, sau đó bắt đầu công việc.

Nàng được cung nhân hầu hạ tắm sạch sẽ. Mái tóc dài tím óng mượt đang được cung nhân tỉ mỉ lau khô. Lúc này một vị ma ma hành lễ với nàng, e dè nói: "Bẩm Trấn Quốc công chúa, rương đồ này thật sự khó mở, thỉnh ngài đích thân xem qua a."

Phượng Họa Lan mặc áo trong thuần trắng, nâng mi, hơi khó hiểu mấp máy môi: "Rương đồ? Khó mở thì các ngươi tự giải quyết, sao lại tìm bổn cung?"

Vị ma ma kia cực khó xử vì bị từ chối thẳng, một cung nữ có danh phận nhanh trí, phất tay: "Mang lên đây cho Trấn Quốc công chúa xem qua"

Chiếc rương được hai ma ma to khỏe đem vào. Phượng Họa Lan vừa nhìn thấy, kí ức xẹt qua, liền hiểu vì sao đám người này lại nhờ nàng mở rương đồ.

Trong đó chính là hỉ phục mà tám năm trước nàng ra sức may cho Phượng Lăng Phong và Phương Doãn, nàng nhớ Phương Doãn năm xưa cho người vứt đi rồi, không ngờ...Nguyệt Dạ Long hắn lại để tâm cho người mang về, cất giữ cẩn thận bao năm qua.

Tâm nàng đột nhiên dâng lên một cỗ ấm áp hạnh phúc khó tả.

Nàng khẽ nở nụ cười khuynh quốc, chậm rãi đứng dậy bước đến. Chiếc rương nàng chế tạo khóa bảo mật mô phỏng theo hiện đại, cần mật khẩu mới mở ra được. Phượng Họa Lan sờ ổ khóa, nhập dãy số, kịch một tiếng mở được ổ khóa trước ánh mắt thán phục của đám cung nhân.

"Nhìn cái gì, các ngươi không nhanh tay làm trễ giờ lành a." Phượng Họa Lan đứng dậy, thong thả về bàn trang điểm an tọa, hảo tâm nhắc nhở

"Tuân lệnh Trấn Quốc công chúa."

************************************

"Một chải chải đến đuôi

Hai chải cô nương của chúng ta tóc bạc còn cử án tề mi

Ba chải cô nương con cháu đầy nhà

Bốn chải chồng cô may mắn, ra đường gặp quý nhân

Năm chải con cái thi đỗ về đón mẹ, phú quý giàu sang không thiếu loại nào

Sáu chải thân bằng tới chúc phúc

Bảy chải Thất tiên nữ xuống trần gả Đổng Vĩnh, bắt cầu Hỉ thước đến gặp nhau

Tám chải Bát tiên tới mừng thọ, cả đời phúc lộc an khang

Chín chải cửu tử liên hoàn loại nào cũng có

Mười chải vợ chồng bên nhau tới bạc đầu"

Phượng Vũ An đứng một bên bật khóc nức nở, dọa cho vị ma ma vừa chải đầu hát xướng khúc sợ hãi không thôi.

"Mẫu thân, ngài đừng khóc. Xuất giá thôi mà, sau này con vẫn là nữ nhi của người." Phượng Họa Lan bị cung nhân ấn lại vấn tóc không thể đích thân đến an ủi mẫu thân, dở khóc dở cười nói

" Mẫu thân biết...nhưng mà..."

Nói chưa hết câu, Phượng Vũ An tiếp tục khóc nấc lên. Cát Tường vội đưa khăn tay cho nàng ấy lau nước mắt.

Vấn tóc, đội mũ phượng xong, Phượng Vũ An nén khóc, cầm lấy khăn uyên ương che đầu cho nàng.

Phượng Họa Lan lên kiệu, khởi hành từ Phùng Dương điện đến cổng hoàng cung. Tiếp đó nàng xuống kiệu, để cho Phượng Hà cõng lên xe ngựa, chính thức khởi hành đến Lan Lăng vương phủ.

"Tỷ tỷ, làm tân nương tử sau này phải hảo hảo hiền từ tích phước cho con cháu a."

"Tiểu tước tước, đệ muốn sống yên phận làm vương gia suốt quãng đời còn lại thì tốt nhất câm miệng. Một đạo thánh chỉ tứ hôn cho Diệp nữ tướng, đệ dám thách không?"

Phượng Hà nhớ tới nữ nhân không ra nữ nhân, hùng hùng hổ hổ, dữ như cọp mẹ kia liền lạnh sóng lưng, ngoan ngoãn ngậm miệng, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.

Nguyệt Dạ Long nhìn thấy nàng đã lên xe, bạc môi cong thành hình bán nguyệt, thoát cái nhảy lên ngựa, vung roi hô thật lớn: "Xuất phát"

Tiếng hô rõ to vang vọng khắp kinh thành. Đoàn người đưa dâu bắt đầu xuất phát.

Nguyệt Thương Ly âm thầm từ hàng ngũ lui xuống, thần không biết quỷ không hay biến mất.

Đoàn rước dâu đi chưa được nửa chặng đường, đột nhiên xuất hiện một nhóm hắc y đông nghịt, không thiết sống chết đâm đầu vào tấn công, ý đồ cướp kiệu hoa.

"Bảo vệ Vương gia Vương phi" Thị vệ lập tức rút kiếm đấu với hắc y.

Người dân hai bên đường bị cảnh chém giết dọa cho sợ hãi, vội trốn vào nhà.

Thế lực hai bên đang ngang bằng nhau, lại xuất hiện thêm một toáng hắc y, gia nhập cuộc chiến, nhất thời Cấm Long vệ bất lợi rõ ràng.

Sắc mặt Lan Lăng vương trầm trọng, đang trong hôn lễ, hắn không mang theo binh khí bên mình. Hắn thúc ngựa, tung chưởng phong cật lực bảo vệ kiệu hoa.

Hắc y kia trao đổi ánh mắt, liền tạo thành vòng, tách ly Nguyệt Dạ Long ra. Nguyệt Dạ Long nhất thời hăng say chém giết, không lưu ý đã bị cô lập.

Chỉ trong khoảng khắc, kiệu hoa bị nâng lên, mất hút sau hẻm tối....

Hắc y thấy việc đã hoàn tất liền rút lui dần. Đến khi Nguyệt Dạ Long phát hiện, đã không nhìn thấy tân nương đâu!

Vân Trung chật vật, cả người dơ bẩn quỳ xuống: "Bẩm vương gia, chúng thuộc hạ tấc trách, cầu vương gia trách tội"

"Quay về hoàng cung" Nguyệt Dạ Long ẩn ẩn tức giận, trầm thấp ra lệnh

Nói về đám hắc y cướp kiệu hoa, hai luồng hắc y vốn dĩ chung mục đích, nhưng không phải đồng minh. Thế là đưa kiệu hoa đến một nơi vắng, hai bên cãi nhau, không ai nhường ai.

"Kiệu hoa này là do chủ tử chúng ta cướp, các ngươi không nói lí lẽ muốn đưa đi là thế nào?"

"Hừ, các ngươi ngư ông đắc lợi, đến sau còn già mồm. Ai đến trước thì người đó có quyền chứ"

"Không có bọn ta hỗ trợ, chắc chắn các ngươi bị Cấm Long vệ giết sạch"

"Đừng già mồm, kiệu hoa này là của chủ tử chúng ta"

"Của chung ta...."