Phượng Họa Lan vừa đến, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, có tò mò, có si mê, có ganh ghét, có cả khinh bỉ...

Nguyệt Dạ Long rất mẫn cảm với mấy ánh mắt vô sỉ ấy, hắn chau mày lợi hại, long nhãn hổ phách lạnh lẽo quét qua, hơi thở lạnh đi tràn ngập mùi khát máu.

Mẹ, nhìn nhìn nhìn, ông móc mắt ra hết!

Trong nhóm quý nữ, có một nữ nhân ăn vận tựa chích chòe, hất cằm, giọng chua như bình giấm: "Ta là Trịnh Ngọc Hân, đích nữ phủ Hàn lâm học sĩ, nghe qua danh Trấn Quốc công chúa. Ta từng nghe thiên hạ đồn thổi rằng dung mạo ngài khuynh quốc hơn cả thân mẫu, chẳng hay có diễm phúc chiêm ngưỡng? "

Phượng nhãn nàng khẽ nâng, lướt qua khuôn mặt kiều diễm của nàng ta, tràn ngập kinh thường. Phượng Họa Lan cầm tách trà nóng Nguyệt Dạ Long vừa đưa, tao nhã nâng tay áo, thổi nhẹ, hơi vén khăn mạng uống một hớp nhỏ. Uống xong, Cát Tường dâng khăn sạch, nàng lại luồn dưới khăn mạng, chậm rãi lau miệng, lau xong đưa lại cho Cát Tường.

Đám người ở dưới hồi hộp không thôi. A, Trấn Quốc công chúa có chịu nhận khiêu khích mà nhận lời cởi khăn mạng không? Thật hảo tò mò mà.

Phượng Họa Lan hơi nghiêng người sát Nguyệt Dạ Long, phượng nhãn xoay tròn, ngọt ngào hỏi lại: "Ngươi nói, ngươi là ai?"

"Bẩm Trấn Quốc công chúa, ta là Trịnh Ngọc Hân, đích nữ phủ Hàn lâm học sĩ" Trịnh Ngọc Hân có chút không kiên nhẫn đáp, tưởng là người thông minh, hóa ra chỉ là con ả ngu xuẩn mưu toan leo lên giường chàng! Không chừng dung mạo xấu xí ma chê quỷ hờn nữa ấy chứ. Đáng ghét, xinh đẹp như nàng ta, tại sao chàng ấy liếc mắt cũng không thèm, trái lại say đắm cái tiểu tiện nhân ngu xuẩn?

"Ngươi, không xứng để chiêm ngưỡng dung mạo bổn cung." Tay nàng đặt trên bàn nhỏ, lơ đễnh vuốt ve bộ móng tay vàng, trực tiếp xem nữ tú kia như không khí

Triều thần hít sâu, này...có phải là quá đả kích người không?

Quả thật Trịnh Du Hân bị đả kích không nhẹ. Nàng ta cắn môi, bất chấp quát: "Ngươi nói bậy, rõ ràng là bị hủy dung không dám cho người khác xem"

Chân mày Phượng Họa Lan xếch lên, Nguyệt Dạ Long biết nàng đã bị chọc giận, ngay cả hắn cũng giận không kém. Hắn cầm ly rượu trên tay, ném thẳng vào đầu Trịnh Ngọc Hân.

Ly rượu vỡ ra, sứ ghim trên đầu nàng ta, máu chảy xối xả, rất nhanh bết cả tóc, vì lực của Nguyệt Dạ Long rất mạnh, hại nàng ta ngã rầm xuống bàn. Không để nàng ta khóc lóc, hắn vung tay ra lệnh: "Đem nữ nhân không hiểu cấp bậc lễ nghĩa này cút khỏi mắt bổn vương"

Cấm Long Vệ nhận lệnh, nhét tất vào miệng nàng ta, lôi đi như lôi giẻ rách. Vị Trịnh hàn lâm học sĩ kia run rẩy quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, bốn bề ngoại trừ tiếng lão khóc lóc ra không có bất kì thanh âm nào khác.

"Thân là phụ thân, ngươi giáo dục nữ nhi như vậy, làm sao đủ tư cách đứng đầu Hàn lâm viện dạy dỗ môn sinh? Phụ hoàng, thỉnh người gỡ chức quan của hắn, xóa dòng họ hắn khỏi quan tịch, cả đời đừng hòng quay lại." Nguyệt Dạ Long trút giận, phất tay áo nhìn chằm chằm Nguyệt Doanh. Hỏi ý cho có lệ thôi, chứ làm sao phụ hoàng dám trái ý hắn!

"Nghe theo Lan Lăng vương. Lôi ra ngoài, tịch thu mão quan" Nguyệt Doanh không ngoài sở liệu dễ dàng đáp ứng

Một màn không đẹp qua đi...

Chu Linh Nghi mở miệng cứu vãn cục diện trước: "Cung nữ dâng rượu và thức ăn lên nào. Gọi cầm sư đến tiếp tục ca múa"

Yến tiệc tiếp tục. Phượng Họa Lan chỉnh chỉnh lại búi tóc, ngoài ý muốn nhìn thấy Vu Tuệ Lương đến bàn nàng kính rượu.

Vu Tuệ Lương khác nàng, hắn không vận triều phục, dáng người cao lớn khỏe mạnh tuấn mĩ mặc trường bào màu đen, thêu vài đóa tường vân ngay cổ tay. Hắn nâng ly rượu, nở nụ cười thân mật với nàng.

Đáng tiếc, hắn mang khuôn mặt của thằng em họ phản bội! Nàng không tha thứ cho hắn, không bao giờ. Bây giờ nhìn thấy dung mạo y hệt hắn, cỗ chán ghét dâng lên, chán ghét đến cực điểm.

"Bổn cung không thích rượu, bệ hạ vẫn là nên mời Lan Lăng vương. Có câu, vợ chồng một thể" Phượng Họa Lan ôm cánh tay rắn chắc của Nguyệt Dạ Long làm nũng

Có trời mới biết, Nguyệt Dạ Long hắn vui mừng sung sướng đến cỡ nào! Lan Lan chấp nhận hắn? Ôi, thật hạnh phúc biết bao.

Nguyệt Dạ Long sủng nịnh hôn lên trán nàng, bàn tay to nắm chặt lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé không xương, hắn nâng ly rượu: "Lan Lan nói đúng lắm. Mời bệ hạ"

Vu Tuệ Lương cố gắng duy trì nụ cười gượng gạo, thật muốn một đao giết chết Nguyệt Dạ Long.

Bên kia, hàng ngũ bậc phụ huynh, thân đám nhỏ hòa hợp liền vui vẻ lây, thông gia nói chuyện với nhau cực ưng ý.

Nam Cung Luân Hoàn chạy đến, mập mạp bổ nhào vào ngực Phượng Họa Lan, hai mắt long lanh gắt gao nhìn nàng, bàn tay nắm chặt gấu áo không buông: "Cữu mẫu, cữu mẫu, cháu là Nam Cung Luân Hoàn. Cữu mẫu thật đẹp. Hoàn Hoàn rất thích, thích đến chết mất" Mấy chữ cuối vừa nói vừa dụi dụi vào người nàng.

Phượng Họa Lan rất thích trẻ con. Từ đâu chạy đến một tiểu mập mạp đáng yêu tựa áo bông khiến nàng muốn thét lên vì sung sướng. Oa òa, đáng yêu quá đi. Nàng nựng nựng má nộn thịt kia, yêu thương nhìn từ trên xuống, giọng nói tràn ngập hào hứng: "Hoàn Hoàn thật đáng yêu Hoàn Hoàn bao nhiêu tuổi a?"

Nguyệt Ức Loan đối diện hừ lạnh đáp: "Xú hài tử đó mười tuổi"

"Hứ, ai thèm nói chuyện với mẫu thân thối! Cữu mẫu cữu mẫu, Hoàn Hoàn ngồi với ngài nhé." Nam Cung Luân Hoàn ánh mắt cún con vô tội cầu xin

Nguyệt Dạ Long ban đầu thấy Nam Cung Luân Hoàn chạy tới ôm Lan Lan, hắn cứ sợ Lan Lan lãnh đạm không thích hài tử lại chọc nàng giận. Nào ngờ, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, vạn lần không ngờ nàng thích hài tử. Lan Lan...Lan Lan chưa bao giờ dùng ánh mắt yêu thương kia nhìn hắn, giờ vừa gặp nhóc con kia đã cưng nựng yêu chiều, khiến hắn ghen đến bốc hỏa, hận không thể đuổi cháu gái ra thế chỗ. Nam Cung Luân Hoàn, cháu được lắm, giành nương tử với bổn vương, tay cháu đặt ở đâu thế hả, ngực Lan Lan là để cháu đặt tay lên sao? Còn dụi đầu? Ai cho phép, Lan Lan từ trên xuống dưới chỉ có bổn vương mới được ôm!

Vì vậy, khi nghe Nam Cung Luân Hoàn đòi ngủ với Phượng Họa Lan, Nguyệt Dạ Long không nhịn nữa, nghiêng đầu chua chát từ chối: "Không được, Lan Lan là của cữu cữu. Hoàn Hoàn về ngủ với mẫu thân"

Nam Cung Luân Hoàn siết chặt lấy Phượng Họa Lan, nước mắt nói đến là đến, từng giọt từng giọt ngập tràn đôi mắt đẹp, bộ dạng đại ủy khuất. Tim Phượng Họa Lan tựa bị mèo cào, đau lòng vô cùng, ôm lấy tiểu nữ hài lau nước mắt vỗ vỗ lưng: "Hoàn Hoàn ngoan không khóc, cữu cữu nói đùa thôi, cữu mẫu ngủ với Hoàn Hoàn mà. Ngoan"

Ánh mắt Nguyệt Dạ Long đã đầy hàn ý đao phong

Nguyệt Thương Ly rất biết điều châm chọc: "Ay da, Thất đệ, người ta chỉ là hài tử mười tuổi, còn là nữ hài, đệ ghen cái gì?"

Nguyệt Doanh, Chu Linh Nghi, Lâm Đại Bảo và Phượng Vũ An ngừng nói chuyện, ngồi một bên hóng.

Nguyệt Dạ Long bị châm chọc, nghẹn khuất không chỗ phát tiết. Lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Lan Lan, trong lòng dâng cỗ thê lương khó tả...

Đúng là, thù ngoài không bằng giặc trong!

Lúc này trong giàn ca múa, tiếng người ồn ào hẳn lên

"Ồ, đó chẳng phải là muội muội của Anh đô thống sao?"

"Đệ nhất tài nữ Nguyệt Thần quốc a"

"Nghe nói nàng ấy về múa hát là giỏi nhất, thật khó có dịp chiêm ngưỡng"

"Suỵt, nghe nói...vị Anh tiểu thư kia một lòng chung thủy với Lan Lăng vương. Hôm nay đến đây còn hiến vũ, hắc hắc, không sợ không có phong ba bão táp"

Tiếng nghị luận trong yến tiệc tuy nhỏ, nhưng võ nghệ Phượng Họa Lan cao cường, nghe không sót một chữ. Đút cho mập mạp Hoàn Hoàn một con tôm phỉ thúy, nàng âm thầm thở dài. Yêu nghiệt khốn khiếp, nợ phong lưu của ngươi thật hảo nhiều nha.