Lan Huyễn Mặc

Chương 9: Phượng Liên chi đỉnh (Thượng)

Sau yến hội Vạn Hoa, Nhược Lan trở về Thanh Khâu chẳng được mấy ngày thì nhận được tin báo Phượng Liên chi đỉnh tổ chức pháp hội hai mươi năm một lần để tuyển chọn đệ tử nhập môn.

Nếu là bất cứ môn phái nào trong bát hoang tứ hải này, Nhược Lan đều sẽ không đi, vì nàng cảm thấy không cần thiết tới, nàng cũng không có giao hảo gì với họ. Vậy mà khăng khăng lại là Phượng Liên chi đỉnh – sư môn của nàng. Do đó, nàng nhất định phải tham gia pháp hội.

Sáng sớm hôm đó, Nhược Lan đã tới Phượng Liên chi đỉnh. Nhưng đó là nói sớm với Nhược Lan chứ không phải sớm với người khác. Nàng tới cũng chỉ còn có hai canh giờ là bắt đầu pháp hội.

Thấy nàng, đám đệ tử của Phượng Liên chi đỉnh rất thức thời chào một tiếng sư thúc. Dù sao thì nàng ở Phượng Liên chi đỉnh cũng rất là nổi danh. Là Cửu đệ tử cũng là đệ tử cuối cùng của Hồng Ngân thượng tôn – chủ nhân của Phượng Liên chi đỉnh, một trong Tứ Đế Tam Tôn. Nàng hai vạn tuổi theo Hồ Đế đến nơi này làm khách mời của pháp hội. Tuy nhiên, do bản tính nghịch ngợm, nàng đi vào trong pháp trận, là người ra khỏi pháp trận đầu tiên. Vốn dĩ mọi người nghĩ nàng không có năng lực nên mới bị đào thải, nào ngờ chính là nàng đã thay đổi trận hãn, làm cho toàn bộ đệ tử khảo thí ngoại trừ nàng ra không ai ra ngoài được. Cũng vì thế, Nhược Lan lọt vào mắt xanh của Hồng Ngân thượng tôn. Hồng Ngân thượng tôn sau khi có được trân báu là nàng đây liền tuyên bố không thu nhận đệ tử chân truyền nữa, đồng thời cũng năng độ khó của khảo thí lên. Thế là, từ mọt sự thật, một đồn mười, mười đồn trăm, lại mỗi người thêm mắm dặm muối một ít, thành ra hiện tại, Nhược Lan tại Phượng Liên chi đỉnh so với thần thoại không khác là mấy.

Lúc này, một nam tử mặc bạch y chạy tới:

“Tiểu Cửu, cuối cùng muội cũng xuất hiện. Muội nói xem, năm nay tới muội chủ trì khảo thí mà giờ này muội mới tới ư? Sư tôn nhắc muội mãi đó.”

Nhược Lan nghe đại sư huynh Dịch Linh nói mới nhớ ra khảo thí năm nay là phiên mình chủ trì, cười ngượng ngùng:

“ Là đến phiên muội sao? Đại sư huynh, thật xin lỗi, muội quên mất. Muội hậu tạ huynh sau nhé. Muội phải đi trước đây, nếu không, sư tôn cho muội ăn hành thay cơm mất.”

“Còn không nhanh lên?” – Dịch Linh thiếu điều muốn tức thổ huyết. Mỗi lần pháp hội đều là chín sư huynh muội bọn họ thay sư tôn làm chủ trì. Năm nay chính là Tiểu Cửu, vậy mà nó còn không nhớ.

Quay đi quay lại, Nhược Lan đã mất dạng. Dịch Linh cũng chỉ biết thở dài.

Nhược Lan nhanh chân chạy về Phục Ma viện – nơi ở của nàng tại Phượng Liên chi đỉnh.

Tòa viện nhỏ, đơn sơ, trồng đầy ngô đồng trong sân, chứa đựng hơn ba vạn năm hồi ức. Cảnh đẹp tràn đầy kỷ niệm mà người không có tâm tình hoài niệm.

Đẩy cửa bước vào, viện nhỏ vẫn sạch sẽ như vậy. Nhược Lan đi tới bên chiếc tủ nhỏ, mở ra. Bên trong có một bộ y bào đỏ thẫm, thêu phượng hoàng bay múa, xung quanh là những đóa liên hoa xinh đẹp, nhìn uy nghiêm mà cũng có những nét hoang dại, mộc mạc. Nàng đem y phục mặc vào, lại cẩn thận vấn lại tóc một chút, cài ngân trâm Kim Xích Điểu.

Nhược Lan hóa thành một đạo lưu tinh đỏ biến mất.

Trên đường tới chủ phong, Nhược Lan bỗng thấy một nữ đệ tử đứng một mình. Vốn dĩ nàng cũng không để ý, vì cũng chẳng có gì bất thường. Chỉ là lời nói của nữ đệ tử đó làm nàng chú ý:

“Chỉ cần ta đem Vạn Trùng độc này hạ vào đám đệ tử đó, bọn chúng nhất định sẽ không thể thắng ta được. Tới lúc đó, Vô Khả thượng tiên cũng sẽ phải nhìn ta với con mắt khác. Ngài nhất định sẽ hối hận không nhận một thiên tài như ta làm đệ tử, nói không chừng còn lọt được vào mắt xanh của Hồng Ngân thượng tôn, trở thành Bạch Nhược Lan thứ hai. Như vậy, địa vị của ta trong tộc sẽ đổi khác.”

Tiếng nữ đệ tử đó không lớn, thậm chí là nhỏ nhưng với tu vi và thính lực của Nhược Lan, từng câu từng chữ đó đều truyền vào tai nàng nhất thanh nhị sở.

Nhược Lan cong môi cười. Đây không phải công chúa Điểu Vu tộc Tuệ An sao? Tại Phượng Liên chi đỉnh, dưới con mắt của sư tôn, trong pháp hội nàng chủ trì cũng dám độc hại đồng môn. Đây là khinh thường Bạch Nhược Lan nàng không có năng lực sao?

Nhược Lan phất tay, trong đầu hiện ra bộ dáng của một nữ đệ tử nàng vô tình gặp qua. Nàng liền biến thành vẻ ngoài của nữ đệ tử đó.

“Sư tỷ vẫn chưa tới chủ phong sao?” – Nhược Lan đi qua, điềm đạm hỏi.

Tuệ An nhìn Nhược Lan, hừ lạnh một tiếng, châm chọc:

“Ôi, đây không phải là Tĩnh Liên sư muội sao? Nha, hôm nay lại dám nói chuyện với ta rồi? Gan không nhỏ nhỉ? Xem ra một lần bị nhốt ở thủy lao khiến muội dũng cảm hơn rồi nha.”

Nhược Lan hơi cau mày. Còn có cả chuyện ức hiếp đồng môn? Xem ra hôm nay cần thanh lý môn hộ rồi. Nghĩ thì thế, nhưng nàng vẫn không phản ứng gì, như vô tình nhìn thấy lọ sứ rên tay Tuệ An:

“Tuệ An sư tỷ, thứ kia là gì vậy?”

“Là thứ mà ngươi không nên hỏi tới.” – Tuệ An nghe nhắc đến lọ sứ thì tức giận quát.

“Vậy muội không làm phiền sư tỷ nữa. Muội đi trước.” – Nhược Lan cười nhẹ, làm vẻ muốn rời đi, lúc đi qua cố ý đụng vào Tuệ An khiến lọ sứ trong tay nàng bật nắp rơi xuống.

Chất lỏng trong suốt chảy ra, không mùi, tựa như nước suối.

“A, đây không phải Vạn Trùng Độc thượng phẩm không màu không mùi không vị sao? Có thể khiến tiên giả dưới Thượng Tiên dính phải mất hết tiên lực sao? Tuệ An sư tỷ sao lại có thứ này? Lẽ nào…?” – Nhược Lan tỏ vẻ sợ hãi, cố ý kéo dài hai chữ cuối.

Tuệ An nheo mắt, sát cơ nổi lên:

“Tĩnh Liên sư muội. Ta vốn dĩ đã không ưa ngươi. Hiện tại ngươi đã biết ý định của ta. Vậy ngươi chịu chết đi.”

Dứt lời, Tuệ An lấy kiếm của mình ra. Linh lực thoáng chốc tràn ngập thân kiếm. Tuệ An biết tu vi của Tĩnh Liên cũng không đến nỗi nào. Hơn nữa hôm nay là ngày khảo thí, có rất nhiều người, một kích này phải giết được nàng ta. Vậy nên, đây là một chiêu toàn lực. Thiên phú của nàng ta coi như không tệ. Tuổi con nhỏ mà đã đạt tu vi khá cao, có lẽ chỉ chưa tới ngàn năm nữa sẽ phi thăng thượng Tiên. Đáng tiếc, tu vi như vậy, nếu ở trước mặt nàng ta là Tĩnh Liên thực sự, có lẽ cũng chỉ cần một chiêu này. Nhưng đây là Nhược Lan. Tu vi chưa đạt Thượng Tiên trước mặt một Thượng Thần như nàng mà nói chỉ là trò trẻ con mà thôi.

Nhược Lan bình thản nhìn một kiếm kia tới trước mặt mình. Nàng phẩy tay. Một kích kia dễ dàng được hóa giải, mà bộ dạng Tĩnh Liên cũng biến mất.