Lan Huyễn Mặc

Chương 13: Dị biến (Hạ)

Trời tối đen như mực. Huyết nguyệt to tròn treo lơ lửng trên đỉnh đầu như một con ngươi khổng lồ nhìn xuống, quan sát nhất cử nhất động của mọi người. Không khí an tĩnh tới quỷ dị. Thỉnh thoảng có ngọn gió lạnh thổi qua làm gió thổi cỏ lay. Đâu đó truyền lại một vài tiếng ma thú gầm rống.

Giữa mảnh không gian ấy, một đôi nam nữ nhẹ nhàng đạp bước đi. Tiếng lá khô dưới chân họ phát ra thanh âm xào xạc. Một hồng y một huyền y giữa mảnh trời đất rộng lớn quỷ dị này vậy mà lại không kém phần yêu mị, giống như vốn dĩ sinh ra là để dung hoà với thiên địa này vậy. Đó không ai khác chính là Nhược Lan và Huyền Mặc. Nơi này cũng chính là bên trong pháp trận. Tại bên ngoài cùng lắm chỉ là biết được trận pháp phát sinh dị biến, chỉ có chân chính đi vào bên trong mới biết được mức độ hung hiểm của trận pháp này – Nhiếp Hồn trận.

“Hộc hộc.” – Nhược Lan đi một đoạn liền bám tay vào cây, thở dốc.

Huyền Mặc thấy nàng mệt mỏi, đề nghị:

“Đi cả ngày cũng mệt mỏi, không bằng nghỉ một lát?”

“Ừm.” – Nhược Lan ngồi xuống một tảng đá phẳng, lấy ra hai bình nước, đưa một bình cho hắn – “Pháp trận này không đơn giản. Kẻ tạo ra nó cũng vậy. Nhất định phải vô cùng am hiểu cách ta và sư tôn bố trận.”

“Ngươi nghĩ là kẻ nào đứng sau?” – Huyền Mặc mặt không động dung, hỏi.

“Không muốn pháp hội thành công, có lẽ cũng chỉ có Tu La tộc. Thật không ngờ Tu La tộc lại vươn được xúc tu dài tới vậy.”

Huyền Mặc trầm mặc một chút rồi hỏi:

“Vậy ngươi có từng nghĩ là trong Phượng Liên chi đỉnh có nội gián?”

Nghe hắn nói vậy, Nhược Lan bật cười, khẽ gật đầu rồi mở nắp bình nước dốc vào miệng. Điều này không phải nàng chưa từng nghĩ tới, chỉ là không dám nghĩ. Phượng Liên chi đỉnh, đó đều là tâm huyết của sư tôn, là sư huynh, sư điệt của nàng. Làm sao nàng có thể hoài nghi bọn họ vô cớ? Nàng đây không làm được.

“Trước khi tra rõ ràng chân tướng, ta không muốn hoài nghi bất cứ ai của Phượng Liên chi đỉnh. Hi vọng ngươi có thể hiểu cho ta.”

“Ta hiểu tâm trạng ngươi, sẽ không tuỳ ý hoài nghi người nào của Phượng Liên chi đỉnh. Ta cũng tin tưởng ngươi có năng lực phán đoán của mình, không để tình cảm riêng tư che mờ lý trí.” – Huyền Mặc gật đầu đáp

Nhược Lan cười, cái nụ cười vô vị bất biến thường ngày:

“Ngươi yên tâm. Ta là người trọng tình nhưng ta tự có chừng mực. Càng huống hồ, nếu trong sư môn thực sự có nội gián, kẻ đó cũng không coi ta là đồng môn, ta hà tất phải nương tay?”

“Ừm.” – Huyền Mặc cũng không dài dòng với nàng nữa. Hắn tin nàng không chỉ nói xuông mà là thực sự có thể làm được như lời nàng nói. Chỉ là hắn không ngờ tới bản thân thực sự đã đánh giá quá thấp cái “tình nghĩa” trong lòng nàng rồi. Thiên hạ thương sinh lại thế nào? Chẳng can hệ gì nàng cả. Nàng chỉ cần người nàng để ý bình an là được.

“Huyền Mặc, ngươi cho rằng đám đệ tử khảo thí đó sẽ chịu được bao lâu?” – Nhược Lan cau mày hỏi.

Huyền Mặc nghĩ một lát, đáp:

“ Ngươi là một Thượng Thần, đi trong pháp trận ba ngày ba đêm cũng phải thở dốc, vậy thì đám đệ tử đó trong pháp trận này cùng lắm chịu được chín ngày.”

Nhược Lan gật đầu. Huyền Mặc nói đúng. Nàng thân là Thượng Thần đi trong trận pháp ba ngày ba đêm phải thở dốc, mà bình thường dù đi cả tháng không nghỉ cũng chẳng đến thế. Vậy thì đám đệ tử ngay cả Thượng Tiên cũng không có lấy một mống kia chịu được chín ngày nàng cũng bội phục.

“Chúng ta đã ngây ngốc ở trong này ba ngày rồi, nếu còn ngây ngốc nữa, chỉ sợ không cách nào trong sáu ngày còn lại phá trận.” – Nhược Lan cau mày.

Nàng ngồi xếp bằng, linh thức cường đại như sóng tràn ra, dần bao phủ khắp pháp trận. Nàng đây là đang tìm trận nhãn. Chỉ có tìm được trận nhãn mới có thể xác định phương hướng cần đi và phá trận.

Một lát sau, nàng thu lại linh thức, đầu mày nhíu lại thật chặt.

“Sao thế?” – Huyền Mặc thấy nàng kỳ lạ liền hỏi.

“Không có gì, chỉ là… ta không cách nào tìm ra cửa sinh trong trận nhãn.”

“Không có cửa sinh? Không thể nào.” – Huyền Mặc thời khắc này cũng chẳng thể bảo trì sự lạnh nhạt nữa. Sự việc đã đi quá tầm suy nghĩ của hắn – “Ngươi kiểm tra kỹ rồi chứ?”

Nhược Lan đáp:

“Không sai đâu. Ta đã kiểm tra lại ba lần rồi. Vốn dĩ ta cũng không tin. Nhưng mà không có cửa sinh tức là không tuân theo quy luật của ngũ hành. Ta sợ là Nhiếp Hồn trận này đã vượt qua ngũ hành.”

Huyền Mặc lắc đầu:

“Không, trận này không có vượt ra ngoài ngũ hành. Vượt ngoài ngũ hành, Tu La tộc không thể có được cường giả bực này.”

“Là ta sơ ý. Nếu có cường giả như vậy, Tu La tộc sao có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy. Sợ là sớm đã khơi mào đại chiến rồi. Nhưng nếu không phải như vậy thì làm sao lại không có cửa sinh? Chỉ cần chưa vượt khỏi ngũ hành, cho dù vạn tử cũng phải có nhất sinh mới đúng. Hoặc là, Ma Đế mà bảy vạn năm trước chuông Càn Khôn chiếu cáo thiên địa đã trưởng thành, tự thân xuất thủ, mà đây chỉ là bước khởi đầu của người đó?” – Nhược Lan hồ nghi hỏi.

Huyền Mặc trầm ngâm một lát rồi nói:

“Bảy vạn năm trước chuông Càn Khôn kêu lên chín tiếng, chiếu cáo thiên địa, vạn điểu bay lượn, vạn ma quỳ lạy, Huyết Kim Xích Điểu ra đời, Ma Đế xuất thế. Nhưng sau đó, Ma Đế được định sẵn này vô ảnh vô tung cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy. Thiên tộc dù phái bao nhiêu mật thám đi thăm dò cũng không có tin tức. Thậm chí người được chiếu cáo là Ma Đế đó là nam hay nữ cũng không biết. Chỉ biết, trong tộc phổ của Tu La Vương tộc đề Ma Đế đời thứ ba này tên Thương Ly. Ly trong sinh ly tử biệt.”

Thiên tộc trong vòng bảy vạn năm qua luôn nhất mực cố kỵ Ma Đế này. Từ thời Hồng Hoang thượng cổ, Khai Quang thất thần khai thiên lập địa, có biết bao nhiêu kẻ tự cho mình là đúng, lấy danh xưng Ma Đế, nhưng bọn chúng đều đã phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình. Tuy nhiên, ngoại lệ đã xuất hiện trên hai người – hai người đầu tiên và duy nhất được ghi vào Tu La Vương tộc tộc phổ với tư cách là Ma Đế trước khi Thương Ly sinh ra. Một là chính từ thời Hồng Hoang thượng cổ, Thương Hạc – người đầu tiên được chuông Càn Khôn chiếu cáo thiên hạ là Ma Đế, vạn điểu múa lượn, vạn ma quỳ bái. Ban đầu, các vị thần không cho đó là chuyện lớn. Bởi ông là người đầu tiên khởi nguồn của danh xưng Ma Đế. Không một ai biết sức mạnh thực sự của Ma Đế. Và ông đã chứng minh địa vị của Ma Đế thực thụ, sức mạnh có thể xoay chuyển càn khôn, tái lập thiên địa. Đó là thời kỳ Ma tộc và đặc biệt là Kim Xích Điểu tộc hưng thịnh nhất trong thời đại Hồng Hoang. Cũng vì lý do này mà Kim Xích Điểu tộc trở thành vương tộc của Ma tộc. Người thứ hai chính là Thương Cương – người đã biến mất từ bảy vạn năm trước. Ông sinh ra khi câu chuyện và sức mạnh của Ma Đế Thương Hạc chỉ còn là truyền thuyết. Thiên tộc lúc đó cũng chỉ nghĩ sức mạnh của Ma Đế chỉ là truyền thuyết thượng cổ bị thêm mắm dặm muối. Và chính Thương Cương lại lần nữa chứng minh được sức mạnh thực sự của Ma Đế bằng việc thống nhất toàn bộ hai tộc Yêu – Ma, hợp thành Tu La tộc đặt lại vị trí Vương Giả cho Kim Xích Điểu tộc, không dưới ba lần đánh cho liên minh Thiên tộc bại tới không còn mảnh giáp. Bảy vạn năm trước, khi Thương Cương còn chưa thất tung, thì Tu La tộc tiếp tục chào đón thêm một vương giả mới – Ma Đế đời thứ ba – Thương Ly. Liên tiếp hai vị Ma Đế xuất thế đã chứng tỏ được địa vị của Tu La tộc, và đặc biệt là Vương tộc của Tu La – Kim Xích Điểu tộc. Sợ rằng Tu La tộc bành trướng, Thiên tộc đã tìm mọi cách trừ khử mối họa này. Thậm chí Huyền Mặc cũng đã từng bỏ công đi tìm kiếm. Dù rằng sau đó, cả Thương Cương và Thương Ly đều thất tung, có cả lời đồn bọn họ đều đã vũ hóa, khiến Tu La tộc không còn được như trước, nhưng ai mà biết được độ đáng tin của lời đồn? Vậy nên, Thiên tộc vẫn không dám khai chiến với Tu La tộc, chỉ có thể lợi dụng chèn ép khắp nơi. Và bản thân Thiên tộc cũng như Huyền Mặc đều tìm tung tích hai vị Ma Đế liên tiếp có quan hệ ông cháu ruột của Tu La tộc, bất quá bảy vạn năm nay vẫn là không có chút kết quả nào. Chỉ là, chắc chắn, Huyền Mặc chẳng thể ngờ, một câu “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt” chính là chỉ tình trạng của hắn hiện tại.

Ngừng một lát, Huyền Mặc nói tiếp:

“Còn về phần Nhiếp Hồn trận này, có thể không có vượt qua ngũ hành, mà là thuộc vào bốn loại dị biến nguyên tố kia.”