Giang Vãn Ninh: “…”

Vì sao lại đổi sang bộ đồ mỏng hơn ấy à?

Có thể là vì cô đoán được mình sẽ bị chọc tức đến mức bốc hỏa lôi đình đấy.

Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, nói ra từng chữ, gần như là cắn răng nghiến lợi: “Bởi vì em thấy bộ này đẹp hơn.”

Sau khi Giang Vãn Ninh nói xong thì đặc biệt ngồi thẳng người lên.

Cô nhìn chằm chằm Văn Thiệu đang ngồi ở đối diện mình, thấy khóe miệng anh khẽ động, cô rất muốn nghe thử xem cái miệng của anh có thể phun ra được ngà voi gì.

Văn Thiệu nghe vậy thì lại nhìn cô một cái, nếu như anh nhớ không nhầm, thì hình như Giang Vãn Ninh đã đổi áo gió thành áo ngủ tơ lụa màu ngó sen nhạt.

Đẹp hơn à?

Hình như thẩm mỹ của vị Giang tiểu thư này không khác biệt lắm so với những nhà thiết kế trong công ty anh, đều khiến Văn Thiệu cảm thấy không theo thói thường.

Anh đè xuống lời phàn nàn đang muốn nói, nghĩ thầm, dù sao thì anh cũng không thân với cô, đánh giá quá nhiều về cách ăn mặc và thẩm mỹ của người khác là điều không hay ho.

Nhưng rõ ràng là Giang Vãn Ninh vẫn muốn hỏi đến cùng: “Anh muốn nói gì thế?”

Rõ ràng miệng đã mở ra rồi mà lại nuốt lời xuống, trêu ngươi người ta quá.

Cái mức độ xấu xa này có khác gì so với việc cởi quần rồi lại cho cô xem tiểu thuyết Tấn Giang?

Văn Thiệu tránh né không đáp lại: “Trong phòng có bữa sáng.”

Giang Vãn Ninh vẫn nhìn anh chằm chằm, anh đã cúi đầu xuống, tiếp tục giã cối đá.

“Vậy em đi vào đây.” Giang Vãn Ninh bất đắc dĩ cầm điện thoại rồi đi vào trong.

Ở cửa sổ bên cạnh bàn ăn, vừa hay có thể nhìn thấy người trong sân, Giang Vãn Ninh tìm vị trí tốt nhất rồi ngồi xuống, cầm lấy cái bánh bao còn nóng hổi rồi ăn.

Cô tiện tay gửi tin nhắn cho Trần Thư Nhiễm, hỏi cô ấy xem mắt thế nào rồi.

Hôm qua, vốn dĩ là Trần Thư Nhiễm phải cùng cô chuyển tới đây, nhưng bỗng nhiên nhà cô ấy bảo cô ấy về để dùng cơm với tiểu bối thế giao [*].

[*] Tiểu bối là người có thân phận con cháu trong gia đình; thế gia dùng để chỉ hai gia đình có quan hệ thân thiết từ mấy đời trước. Dựa vào bối cảnh, có vẻ để chỉ việc Trần Thư Nhiễm bị người nhà gọi về để xem mắt.

Trần Thư Nhiễm: [Ờ, nói thế này đi… Mẹ tớ nói anh ta tốt.]

Giang Vãn Ninh: [Người đàn ông có thể khiến cho dì trở nên nghèo nàn từ ngữ, có thể đoán được ưu điểm ít đến mức nào.]

Trần Thư Nhiễm: [Dù gì thì, hôm qua gặp xong là mẹ tớ đã tìm người tiếp theo cho tớ luôn rồi.]

Trần Thư Nhiễm: [Mỗi lần đến thời điểm này là mình đều thấy hâm mộ cậu quá đi, bố mẹ cậu xưa nay không ép cậu xem mắt.]

Có thể xem nhà của Giang Vãn Ninh là gia đình đặc biệt nhất trong giới của bọn họ, con cái những nhà khác đến tuổi lập gia đình là bọn họ đều bắt đầu tìm kiếm đối tượng thông gia, chỉ có bố mẹ cô là không vội gì cả.

Thi thoảng thì cũng có người chủ động đưa ra mong muốn kết thành thông gia, nhà họ Giang sẽ hỏi ý kiến của Giang Vãn Ninh, xưa nay họ không can thiệp vào chuyện tình cảm của cô.

Giang Vãn Ninh gửi sticker khoanh tay sang.

Trần Thư Nhiễm: [Thôi… Hôm nay cậu và anh hàng xóm đẹp trai có tiến triển gì không?]

Tối hôm qua, khi Giang Vãn Ninh thành công vào ở trong phòng khách của Văn Thiệu thì cô đã báo cáo với Trần Thư Nhiễm, sáng sớm hôm nay, vừa ngủ dậy là cô ấy đã nhận được tin nhắn của cô.

Giang Vãn Ninh: [Hồi sáng, lúc tớ đi ra ngoài lần đầu thì không biết anh ấy ở trong sân, chỉ tùy tiện khoác có một chiếc áo, sau khi ra ngoài, trông thấy anh ấy thì tớ quay vào trong thay áo ngủ ra để lộ thân hình.]

Giang Vãn Ninh: [Kết quả là, đi ra ngoài xong thì người ta lại hỏi tớ “Vì sao lại về thay bộ quần áo mỏng hơn”.]

Trần Thư Nhiễm: [Áu áu áu áu, phấn khích quá!]

Giang Vãn Ninh: [Phấn khích cái gì, phấn khích cái đầu cậu ấy…]

Chuyện này có gì hay mà phấn khích? Cô sắp tức chết rồi đây này.

Trần Thư Nhiễm: [Không phải là đang cảm thấy lần thứ hai cậu mặc quá mỏng trông quá hấp dẫn, anh ta sợ bản thân không kiềm chế được mà động lòng à.]

Giang Vãn Ninh: [???]

Thế à? Giải thích như vậy cũng được luôn à?

Không phải là sự thiếu hụt về thẩm mỹ của một gã trai thẳng ư?

Trần Thư Nhiễm: [Tin tớ đi, tớ đã tung hoành trong giới văn học mạng mười năm ròng rã rồi, hiểu rất rõ tâm lý của đàn ông, đặc biệt là đàn ông ngoài lạnh trong nóng.]

Giang Vãn Ninh nửa tin nửa ngờ mà nhìn người đàn ông ngoài cửa sổ, trong lúc bất giác, cô đã ăn hết một cái bánh cao.

Khi đang chuẩn bị vươn móng vuốt ra lần thứ hai, cô bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.

Giang Vãn Ninh “khởi động” trạng thái đề phòng toàn diện ngay tức thì, cô đặt bánh bao xuống, tông cửa xông ra ngoài, nhanh chân đi vào trong sân.

“Ăn xong rồi à?” Văn Thiệu ngước mắt nhìn cô, thấy cô đi ra với khí thế hung hăng thì khó hiểu mà hỏi thăm: “Cô chưa ăn no à?”

Trông cô giống như là đã bị ngược đãi đến mức buộc phải nổi giận, rõ ràng là Văn Thiệu đã để lại cho cô ba cái bánh bao lận mà.

“Ăn no rồi.” Giang Vãn Ninh chỉ vào cánh cửa lớn đang được đóng chặt, hỏi anh: “Là cô gái lần trước à?”

Văn Thiệu không rõ lắm: “Chắc là vậy.”

“Thế này đi, để báo đáp việc anh đã giúp đỡ cho em ở nhờ một đêm, em sẽ giúp anh giải quyết đóa hoa đào kia, anh thấy thế nào?” Tuy Giang Vãn Ninh vậy nhưng thật ra là cô có ý thăm dò, dưới cái nhìn của cô, cô gái ngoài cửa và Văn Thiệu rất quen thuộc với nhau, nhưng cô không đoán được quan hệ giữa hai người là gì.

Cô sẽ không làm ra cái chuyện như là đào góc tường, dù cô đã biết chắc chắn cô gái ngoài cửa và Văn Thiệu không có quan hệ yêu đương.

Giang Vãn Ninh bổ sung thêm: “Nếu như anh không có ý gì với cô ấy, em có thể giúp anh giải quyết.”

Văn Thiệu cùng với vẻ đầy hứng thú mà ngẩng đầu lên nhìn cô: “Cô giúp tôi giải quyết?”

Rõ ràng Giang Vãn Ninh chính là đóa hoa đào nở rực rỡ nhất bên cạnh anh.

Có điều, thế cũng tốt, có thể đuổi được ai thì đuổi.

“Đúng vậy, hàng xóm thì nên giúp đỡ nhau mà.” Giang Vãn Ninh kéo chặt dây buộc của váy ngủ, siết vào làm lộ ra vòng eo.

Văn Thiệu khẽ cười một tiếng: “Vậy thì làm phiền cô rồi, hàng xóm tốt.”

“Được rồi, đừng khách sáo, hàng xóm tốt của em.” Giang Vãn Ninh lập tức đi ra cửa.

Bấy giờ, người đứng ngoài cửa đang nhấn chuông cửa lần thứ hai.

Mở cửa hòng để một khe hở nhỏ lọt ra, Giang Vãn Ninh dựa vào cửa, cô chậm chạp ngáp một cái, sau đó cô nở nụ cười thật xinh đẹp với Từ Nhất Hàm: “Chào buổi sáng.”

Từ Nhất Hàm ngớ người ngay tại chỗ, cô ta phản ứng chậm mất mấy giây, thậm chí, cô ta còn phải ngẩng đầu lên nhìn lại, liệu đây có phải là phòng của Văn Thiệu hay không.

“Cô, cô…”

Giang Vãn Ninh nghiêng đầu, có vẻ rất đắc ý: “Tôi, tôi vào đây trước cô rồi nhé!”

“Cô!” Như thể là Từ Nhất Hàm đã bị cảnh tượng này dọa sợ đến nỗi mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ một mực trừng trừng mắt nhìn cô.

Đúng lúc này, công nhân lắp cửa sổ cho phòng bên cạnh cũng đã đến, tới hỏi thăm cô xem liệu có thể hỗ trợ liên hệ với cô Giang ở sát vách hay không.

“Tôi chính là người ở sát vách, cửa không khóa đâu, anh cứ đi vào sửa đi.”

Từ Nhất Hàm nhìn sang sân ở sát vách, lại nhìn Giang Vãn Ninh: “Sao cô lại vào ở sát vách được?”

Rõ ràng là, cho đến tận hôm qua, chỗ ở sát vách vẫn không có ai ở, cũng không có dáng vẻ đã được dọn dẹp chỉnh tề như hôm nay cơ mà.

Giang Vãn Ninh cười cười, cố ý trêu chọc cô ta: “Cô muốn biết à?”

“Muốn…” Trên mặt Từ Nhất Hàm viết đầy hai chữ “nghiêm túc”.

Giang Vãn Ninh phì cười trước dáng vẻ này của cô ta, tự dưng cô cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt khá đáng yêu.

Cô nghiêm túc đáp: “Bởi vì tôi có siêu năng lực đó.”

Siêu năng lực gì cơ?

Từ Nhất Hàm liếc mắt nhìn cô, cảm thấy cô đang lừa mình.

Nhân lúc này, Giang Vãn Ninh trực tiếp đóng cửa lại.

Cứ tưởng là khi Từ Nhất Hàm nhìn thấy mình thì cô ta sẽ chủ động rời đi, không ngờ là sau khi cô đóng cửa lại, thì cô ta gõ cửa còn hăng say hơn.

“Anh Văn Thiệu! Anh Văn Thiệu, anh mở cửa ra đi!”

Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu ở trong sân liếc nhìn nhau một cái, anh hơi híp mắt, tựa như đang giễu cợt cô không giải quyết được vấn đề cho mình vậy.

Giang Vãn Ninh chợt thấy khó chịu với cái dáng vẻ này của anh, bỗng nhiên cô quay đầu mở cửa ra.

Cô chống nạnh, ra vẻ như thể là mình rất mệt mỏi: “Em gái, đừng gõ nữa, hôm qua anh ấy ngủ muội, bây giờ vẫn chưa dậy đâu.”

Vì để nhanh chóng tiễn đưa Từ Nhất Hàm đi, Giang Vãn Ninh thẳng tay “đút” cho cô ta một “liều thuốc mạnh”, quả nhiên chỉ một câu thôi là đã đủ khiến khuôn mặt cô ta trắng bệch.

Đóng cửa lại thêm một lần nữa, cuối cùng ngọn núi này cũng khá yên tĩnh rồi.

Sải bước đi đến đối diện Văn Thiệu rồi ngồi xuống, Giang Vãn Ninh làm bộ phủi tay: “Cô ấy đi rồi.”

Văn Thiệu cũng không biết sao cô có thể nói ra được những lời nói đó, còn nữa, bây giờ mặt còn không thèm đỏ nữa chứ, ra vẻ hiển nhiên mà ngồi đối diện với anh rồi lại tranh công.

Bây giờ thì người ta đã bị cô đuổi đi rồi, nhưng chắc là không quá mười phút sau, điện thoại hỏi tội từ trong nhà sẽ tới.

Giang Vãn Ninh khuyên anh: “Có điều, em gái nhà người ta một lòng say mê, nếu anh không thích thì nhân lúc còn sớm mà nói rõ ràng với cô ấy đi.”

“Đã nói rõ ràng từ lâu rồi.”

Lời từ chối đã nói đi nói lại rất nhiều lần rồi, Văn Thiệu thì thiếu điều chưa lấy cái loa chiếu đi chiếu lại cho cô ta nghe, nhưng mà, Từ Nhất Hàm nghe không vào tai thì anh cũng không còn cách nào khác.

Điện thoại rung lên hai cái, Văn Thiệu nhìn sang, cuộc gọi còn đến sớm hơn anh dự tính. Anh đưa tay úp điện thoại xuống mặt bàn, hỏi Giang Vãn Ninh: “Cô còn ngồi đó làm gì?”

Giang Vãn Ninh mở to hai mắt, chống hai tay lên bàn rồi xích lại gần anh, cô không vui mà nói: “Hàng xóm tốt, em phát hiện con người anh đúng là kiểu “cần nhờ người ta thì nhiệt tình, không cần thì bỏ qua”, em vừa giúp anh giải quyết một vấn đề lớn như vậy, còn anh thì không thèm cảm ơn em lấy một cậu thì chớ, mà bây giờ lại đuổi em đi sao?”

Bỗng dưng cô xích lại gần khiến Văn Thiệu cảm thấy đột ngột, anh không kịp đề phòng.

Cơn gió nhè nhẹ ngày xuân trêu chọc lòng người, gió thổi tới mang theo hương thơm keo xịt tóc của cô, hương hoa dành dành nhàn nhạt. Bình thường Văn Thiệu không thích mùi hoa cho lắm, nhưng hôm nay anh không thể không thừa nhận rằng, mùi hương đó rất dễ ngửi.

Cô gái không sợ trời không sợ đất trước mắt anh đây, cô tựa như đoá hoa dành dành nở rộ vào mùa hè, vừa tinh khiết mà lại vừa nhiệt tình.

Cổ áo ngủ của cô hơi mở ra, trượt xuống một chút theo động tác khom người, để lộ ra một mảng xương quai xanh lớn.

Văn Thiệu mất tự nhiên dời tầm mắt đi, đồng thời, anh dựa người ra sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

“Cô có việc gì thì nói đi.”

Ra ám hiệu quanh co lòng vòng cả nửa ngày trời, không biết cô lại nghĩ ra ý định quái quỷ gì nữa.

“Em muốn anh dạy cho em cái này.” Giang Vãn Ninh chỉ chỉ vào cối đá kia.

“Lần đầu tiên khi chúng ta gặp nhau, trong cái hộp anh đưa cho em cũng là hương đúng không? Anh bán cái này à?”

Văn Thiệu gật đầu: “Có thể xem là vậy.”

“Hương ngày hôm đó là mùi gì thế? Em chưa từng ngửi thấy mùi nước hoa tương tự như vậy đâu!”

“Hương sợi trầm hương.” Lần đó là bạn của bạn nhờ anh làm hương sợi thủ công, bởi vì cần gấp cho nên không kịp hong khô là đã bị lấy đi.

Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Không phải, em ngửi thấy chắc chắn không phải là trầm hương tinh khiết.”

Cô có thể phân biệt được mùi hương liệu đơn nhất.

“Cô hiểu về hương à?” Văn Thiệu hơi kinh ngạc.

Giang Vãn Ninh lập tức lắc đầu: “Không hiểu, em chỉ hiểu một chút về nước hoa, chưa từng tiếp xúc với hương truyền thống.”

Văn Thiệu đưa tay ngửi tay áo của mình, ngay sau đó đưa qua: “Ngửi cái này thử xem.”

Giang Vãn Nịnh đến gần ngửi, mùi hương trên tay áo anh rất nhẹ, không rõ ràng lắm.

Cô nhắm mắt lại để ngửi thật cẩn thận, rồi sau đó cô thẳng thừng dùng tay nắm chặt cổ tay của Văn Thiệu, kéo cánh tay anh về phía trước, cố gắng bắt lấy để ngửi.

“Cũng không giống lắm, mùi lần trước có lẽ là giống với mùi tuyết tùng, hương cuối còn có chút đăng đắng.”

Giang Vãn Ninh ngửi đủ rồi thì mở mắt ra, phát hiện ra biểu cảm của Văn Thiệu không đúng cho lắm.

Bấy giờ cô mới ý thức được mình vẫn còn ôm cánh tay người ta không buông, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi mình ngửi tay áo anh, cứ cảm thấy mình giống chó con – chú chó đã vượt qua nghìn núi muôn sông, cuối cùng cũng tìm được cục xương thịt ngon miệng nhất mà nó hằng kiếm tìm bấy lâu.

“Xin lỗi.” Giang Vãn Ninh cười cười với anh, cô không thả tay ra, mà dáng vẻ lại vô cùng giống chó săn, chầm chầm “trao trả” cánh tay anh về lại bên người.

Văn Thiệu không để ý lắm mà khen cô: “Mũi của cô rất tinh, trong đó có gỗ linh sam và tuyết tùng, còn có hương linh lăng, mùi đắng cô nói hẳn là lá cây cọ.”

Mũi rất tinh…

Giang Vãn Ninh xoa xoa mũi mình, cảm thấy lời khen này giống như là đang khen chó con hơn.

Hơn nửa năm nay, Văn Thiệu vẫn luôn chuẩn bị cho nhãn hiệu mùi hương truyền thống, ngay cả chuyện ở tổng công ty cũng ít khi quan tâm đến, trực tiếp chuyển đến núi Thanh Nguyên ở.

Mùi lần trước mà Giang Vãn Ninh ngửi được chính là bột hương mà anh tiện tay điều chế, sắp tới, sau khi hoàn thành công tác điều chỉnh, đây sẽ là một trong những loại hương đầu tiên trở thành sản phẩm bán ra.

Chỉ là, Văn Thiệu chậm chạp không thể quyết định được hình thức thể hiện của mùi hương, cá nhân anh thì hướng về phương thức truyền thống hơn, làm phấn hương hoặc là hương sợi, nhưng người trong phòng làm việc lại cảm thấy nên bắt đầu từ nước hoa và sáp thơm – thứ mà mọi người quen thuộc để mở rộng thị trường.

Đương nhiên, tiến độ sản phẩm mới bị đình trệ còn đến từ một nguyên nhân rất lớn khác nữa, là bao bì bọn họ thiết kế rất xấu.

“Vậy ra, anh là nhà điều chế hương à?” Trong mắt Giang Vãn Ninh lóe lên ánh sáng, hiếm khi cô coi trọng được một người đàn ông, không ngờ nghề nghiệp của anh còn gãi đúng chỗ ngứa nữa chứ.

Nào có ai không yêu thích đàn ông thơm tho đâu? Huống hồ chi người trước mắt cô còn biết điều chế hương nữa chứ.

Giang Vãn Ninh cảm thấy mình càng ngày càng thích anh hơn rồi.

Sau đó thì miệng cô nhanh hơn não, thốt ra một câu: “Vậy anh dạy cho em được không? Em sẽ không cướp chén cơm của anh đâu.”