Giang Vãn Ninh vẫn chưa phát hiện ra bố mẹ mình đang ở sau lưng, cô nhận lấy hành lý, vẫy tay với Văn Thiệu: “Tạm biệt anh nhé, anh đi đi.”

Văn Thiệu ngẩng đầu, bỗng nhiên anh đối diện với ánh mắt của bố Giang Vãn Ninh.

Anh cảm thấy, có khả năng là mình không đi được nữa rồi…

“Nếu đã tới rồi thì vào nhà ngồi một chút đi.” Giang Thành Quân đi qua, ông nhấc vali hành lý bên cạnh Văn Thiệu lên, mỗi tay một cái.

Giang Vãn Ninh giật nảy mình, vội đi qua cướp lấy: “Bố, bố không thể xách đồ nặng như vậy được.”

Khi còn trẻ Giang Thành Quân từng bị thương, cộng thêm mấy năm nay ông luôn ngồi trong phòng làm việc, vì vất vả mà cơ eo sinh bệnh khá nghiêm trọng, bác sĩ dặn là cố gắng không được xách đồ nặng.

“Bố chưa già đến mức không xách được hành lý của con gái bố.” Giọng điệu Giang Thành Quân cứng rắn, ông dứt khoát xách vali lên rồi quay người đi.

May mà chưa đi được mấy bước, Giang Vãn Trừng ở bên trong nghe thấy động tĩnh nên mở cửa ra, cướp lấy vali hành lý trong tay ông.

Giang Vãn Ninh khó hiểu nhìn sang Văn Thiệu, lại nhìn Ninh Lăng: “Mẹ, bố con sao vậy?”

Ninh Lăng cười vỗ vai cô, còn sao nữa đây? Bố vợ lần đầu gặp bạn trai của con gái, bao giờ trong lòng cũng sẽ thấy khó chịu.

“Không có gì đâu, ông ấy muốn xách thì để ông ấy xách đi, bạn của con có thời gian rảnh vào trong ngồi một chút không?”

Giang Vãn Ninh lúng túng nhìn về phía Văn Thiệu, anh khẽ gật đầu.

Năm phút sau, năm người lúng ta lúng túng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Trên bàn trà đặt quà tặng ngày lễ mà Giang Vãn Ninh mang về, vì để làm dịu bầu không khí, Giang Vãn Ninh đặc biệt giới thiệu từng món một.

“Trà hoa nhài con tự làm à?” Cho dù trong lòng Giang Thành Quân có khó chịu đến mức nào thì vẫn phải cho con gái mình thể diện: “Vậy con pha rồi mang đến đây cho bố nếm thử đi.”

“Hả?” Giang Vãn Ninh xoa mũi: “Con đâu có biết pha, lần trước pha xong còn bị anh ấy chê…”

Vừa dứt lời, Giang Vãn Ninh cảm nhận được ánh mắt như dao của Giang Thành Quân phóng thẳng về phía Văn Thiệu.

Văn Thiệu không chút hoang mang mà đứng dậy: “Thưa chú, để cháu pha nhé.”

Động tác pha trà của anh như nước chảy mây trôi, rất nhanh sau đó, hương hoa nhài đã quanh quẩn khắp phòng khách.

Lúc Giang Vãn Ninh lấy chén trà cuối cùng, cô mới nhận ra lần trước mình đã phung phí của trời, nước trà mà Văn Thiệu ngâm ra thơm hơn cô ngâm không biết gấp bao nhiêu lần, còn hơi hơi ngọt nữa.

“Tiểu Văn, cháu và Ninh Ninh quen biết nhau bao lâu rồi?” Ninh Lăng vẫn rất hài lòng về Văn Thiệu, thằng bé cao lớn đẹp trai, thông qua cách nói chuyện, có thể thấy là được giáo dục rất tốt.

“Hai tháng ạ, mẹ, tụi con quen biết nhau trên núi Thanh Nguyên đấy.”

“Núi Thanh Nguyên?” Giang Thành Quân nhận ra điều gì đó không đúng cho lắm, sắc mặt thay đổi: “Cậu cũng ở trên núi à?”

“Bố, anh ấy…” Giang Vãn Ninh vừa muốn giải thích thì Văn Thiệu ở bên cạnh nhìn cô một cái, ra hiệu cho cô cứ để mình nói.

“Thưa chú, tụi cháu là hàng xóm, sau khi Ninh Ninh dọn đến bên cạnh thì mới quen biết.” Văn Thiệu tiếp tục châm thêm trà cho Giang Thành Quân: “Hôm nay cháu cũng xuống núi về nhà, vừa hay tiện đường đưa cô ấy về đón Tết Đoan Ngọ.”

“À…” Giang Thành Quân uống một ngụm trà, hóa ra vẫn chưa phải là con rể tương lai.

Bầu không khí dịu đi không ít, Giang Thành Quân bắt đầu cảm thấy hứng thú với hương trên bàn, lần lượt cầm từng cái lên ngửi.

Giang Thành Quân không hiểu nhiều về những thứ này, nhưng cũng từng nghe người ta nói gì mà “trầm thủy hương” gì đó giá trị đến mức có thể sánh với cả vàng, lần đầu tiên tiếp xúc nên ông cảm thấy khá mới mẻ.

Sau khi ông hàn huyên vài câu với Văn Thiệu thì đột nhiên hỏi anh: “Vậy cậu đang làm buôn, buôn bán… hương liệu à?”

“Trước mắt thì nhãn hiệu vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, hiện tại công việc chủ yếu vẫn là ngoại thương xuất khẩu.”

Giang Vãn Ninh đang ăn trái cây, sau khi nghe xong lời này thì đột nhiên hỏi anh: “Chẳng phải anh nói anh làm bất động sản sao?”

“Phần đó chủ yếu là anh hai và anh ba của tôi đang quản lý.”

Mặc dù là anh em khác mẹ, nhưng ba người anh trai của Văn Thiệu đối xử với anh không tệ, nhà họ Tôn thế hệ này đoàn kết, chuyện bất hòa giữa anh em không hề tồn tại.

Giang Thành Quân và Ninh Lăng nhìn nhau, ngoại thương xuất khẩu và bất động sản, e là hoàn cảnh gia đình của người đàn ông trẻ tuổi trước mắt không hề đơn giản, gần như nhà bọn họ không thể trèo lên được.

Có điều, trong ấn tượng của Giang Thành Quân, dường như ông chưa từng nghe thấy đại lý bất động sản nào mang họ Văn: “Tổ tiên nhà cậu đều là người Giang Thành sao?”

“Không phải ạ, là người Vân Thành.”

Giang Thành Quân gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy nhà cậu không yêu cầu cậu tìm người môn đăng hộ đối à? Hoặc là có thể trợ giúp cho việc làm ăn của gia đình?”

“Bố, bố hỏi chuyện này làm gì?” Giang Vãn Ninh lập tức đứng ra ngăn cản: “Chúng con vẫn…”

Vừa hay Ninh Lăng cho Giang Thành Quân một ánh mắt, ông vội nói: “Thuận miệng hỏi chút thôi.”

“Không sao đâu chú, mấy năm trước thì bố cháu nghĩ như vậy, nhưng bây giờ cảm thấy chỉ cần con cháu thích và thấy hợp nhau là được, còn lại thì không quan trọng.”

Hơn nữa, nếu anh thật sự cứng đầu lên thì chưa chắc Tôn Hoàn Nam có thể quản được anh.

Lại rảnh rỗi hàn huyên thêm vài câu, Văn Thiệu nhận được tin nhắn của Lưu Tề Vũ, nói, còn không đi nữa thì sẽ không kịp bữa trưa.

Anh khách sáo đứng dậy chào tạm biệt bố mẹ Giang Vãn Ninh, Giang Vãn Ninh tiễn anh đến cổng.

“Bố em vừa rồi… anh đừng để ý, bố em vẫn rất dễ chung sống.”

Mấy ngày trước Giang Vãn Ninh vừa khen ngợi bố mẹ mình trước mặt Văn Thiệu, không ngờ là hôm nay đã khiến Văn Thiệu nhìn thấy một mặt hung dữ của Giang Thành Quân, vừa nãy, khi còn đang ở trong nhà, Giang Thành Quân còn không thèm cười lấy một cái nữa.

“Ừm, chú rất dễ chung sống.” Đây là lời nói thật lòng của Văn Thiệu, anh nghĩ đến ông bố già nhà mình, thế là bất đắc dĩ nói: “Bố tôi mới không dễ chung sống.”

“Có thể tưởng tượng ra được.” Giang Vãn Ninh nghiêng đầu.

“Cái gì?”

Giang Vãn Ninh vươn tay, chọc chọc vào cánh tay anh, nói nửa đùa nửa thật: “Chắc chắn bố anh cũng giống như anh, là một tảng đá cứng rắn.”

Vốn dĩ Văn Thiệu cũng không phải là kiểu người quá dễ chung sống, trong một tháng hai người vừa quen biết nhau, anh lạnh nhạt giống cái gì ấy.

“Không giống nhau.”

Văn Thiệu không thích người khác nói anh giống Tôn Hoàn Nam, kiến thức về mọi thứ, cách đối nhân xử thế của anh đều đến từ mẹ, ngay cả tướng mạo cũng phải giống mẹ hơn một chút.

Khóe môi anh giần giật: “Ông ấy là tảng đá vừa thối vừa cứng, còn thích mắng chửi người khác.”

Giang Vãn Ninh tiễn Văn Thiệu xong thì quay lại, thấy trong phòng khách chỉ còn mỗi Ninh Lăng đang uống trà.

“Hai người họ lên lầu rồi ạ?” Giang Vãn Ninh đi qua đó rồi dính bên cạnh mẹ: “Mẹ có chuyện muốn nói với con à?”

Ninh Lăng cưng chiều nhéo nhéo khuôn mặt cô, giọng nói ấm áp của bà vang lên: “Đừng trách bố con, lần đầu tiên con đưa con trai về, khó tránh khỏi việc bố con sợ con bị người ta bắt nạt.”

“Con biết mà.”

Giang Vãn Ninh đâu thể không hiểu được là Giang Thành Quân đang lo lắng cho mình, nhưng khi nhìn thấy Giang Thành Quân lạnh nhạt với Văn Thiệu như thế, cô cũng sẽ sợ Văn Thiệu không thoải mái, anh cũng không phải kiểu người mặt dày không tim không phổi như mình.

Đã chung đụng nhiều ngày như vậy, Giang Vãn Ninh cảm nhận được Văn Thiệu có một lớp vỏ bọc, vỏ bọc đó bao lấy anh quá sức chặt chẽ, rất khó để anh tín nhiệm, cũng như là rất khó để có thể thân thiết với người khác.

Có lẽ là vì cuộc hôn nhân của bố mẹ anh thất bại, mẹ mất sớm.

Chưa từng thấy tình yêu, bèn theo bản năng mà kháng cự và nghi ngờ sự tồn tại của nó.

“Con ở trên núi là vì thằng bé đúng không?” Giang Vãn Ninh có thể lừa được bố, nhưng lại không gạt được Ninh Lăng.

Vừa nãy Ninh Lăng đã trông thấy ánh mắt Giang Vãn Ninh khi cô nhìn Văn Thiệu: “Con biết không? Khi còn nhỏ, chỉ mỗi khi nhìn thấy Barbie thì con mới có ánh mắt đó.”

Giang Vãn Ninh bị Ninh Lăng chọc cười: “Vậy hả mẹ?”

Vậy Văn Thiệu chính là… Barbie Thiệu Thiệu?

Ôi…

Tự dưng Giang Vãn Ninh thấy hơi buồn nôn.

“Có điều, con cũng không còn nhỏ nữa rồi, vừa hay cũng đã đến lúc nên cân nhắc về những vấn đề cá nhân rồi.”

“Mẹ, mẹ bắt đầu giục con tìm bạn trai đấy à?” Giang Vãn Ninh cảm thấy ngạc nhiên: “Con còn tưởng là, cho dù con có ở nhà đến bốn mươi tuổi thì bố và mẹ cũng sẽ không có ý kiến gì cơ chứ!”

Ninh Lăng vỗ vào mu bàn tay của cô: “Nếu như mẹ và bố con vẫn còn sống, công ty vẫn còn thì đúng là con không cần lo về những chuyện này.”

“Mẹ, mẹ nói gì đó?” Giang Vãn Ninh kéo tay bà sờ đầu gỗ: “Mẹ anh phỉ phui nhanh đi.”

“Được, phỉ phui.” Ninh Lăng bất đắc dĩ cười cười: “Ý của mẹ là, bây giờ làm ăn khó khăn, lỡ như nhà chúng ta không bằng như trước kia nữa thì con biết phải làm sao đây? Mặc dù mẹ biết con cũng có thể kiếm được tiền, nhưng từ giàu thành nghèo khó lắm con ạ.”

Giang Vãn Ninh nhíu mày: “Mẹ, mẹ nói thật cho con biết đi, có phải công ty xảy ra chuyện gì rồi không?”

Trước kia Ninh Lăng sẽ không nói ra những lời này với cô, cũng sẽ không đưa ra những giả thiết vô vị thế này.

“Không có gì đâu, chỉ là gần đây quay vòng vốn đã xảy ra chút vấn đề thôi.” Ninh Lăng uống một ngụm trà, giọng điệu ôn hòa: “Có điều, không sao đâu, chờ qua lễ ngân hàng cho vay là được.”

“Chỉ là hôm nay nhìn thấy con đưa bạn về, đột nhiên nhận ra con đã trưởng thành rồi, cho nên mới nói thêm vài lời với con.”

“Thật ạ?” Giang Vãn Ninh ôm lấy cánh tay bà: “Mẹ đừng gạt con nhé.”

Giọng điệu của Ninh Lăng dịu dàng mà vẫn mạnh mẽ: “Thật đó, mẹ đã gạt con bao giờ chưa?”

Giang Vãn Ninh gật đầu, nghe thấy Ninh Lăng nói vậy thì cô cũng yên tâm.

Công ty quay vòng vốn khó khăn cũng là chuyện thường xảy ra, bình thường chỉ cần có thể vay được tiền, chờ vận hành lại bình thường, thu hồi số dư của hạng mục thì sẽ không sao.

Cô dựa vào vai Ninh Lăng: “Có điều, mẹ ơi, mặc dù con không có bản lĩnh gì, nhưng mà con vẽ truyện tranh vẫn có thể nuôi sống bản thân con được, bố mẹ không cần lo cho con quá đâu.”

“Cho dù không có mẹ và bố hỗ trợ, con vẫn có thể tự lực cánh sinh được, không cần phải dựa vào nửa còn lại để sống.” Vẻ mặt cô nghiêm túc: “Không phải mẹ cũng vậy sao? Nếu như mẹ không kết hôn với bố con, chắc chắn mẹ cũng sẽ làm ăn rất tốt.”

Sau khi kết hôn, Ninh Lăng chưa từng sống cuộc sống giúp chồng dạy con, bà vẫn luôn phấn đấu trong sự nghiệp. Nếu như không có bà, vậy thì chắc chắn nhà họ Giang không có được quy mô như bây giờ.

“Có điều…” Giang Vãn Ninh cười đùa nói: “Mẹ và bố con thì con chỉ nuôi được một người thôi, người còn lại phải để Giang Vãn Trừng lo.”

Ninh Lăng cười thành tiếng, sau đó nhẹ nhàng đỡ vai Giang Vãn Ninh, để cô đối mặt với mình.

“Ninh Ninh, đừng tự coi nhẹ bản thân mình. Con gái của mẹ vẽ truyện tranh có thể kiếm tiền, có thể xuất bản sách, cả tạp chí đăng nhiều kỳ nữa, sao có thể nói là không có bản lĩnh được cơ chứ?”

Chóp mũi Giang Vãn Ninh cay cay, từ nhỏ đến lớn, bất kể cô có làm gì thì bố mẹ đều sẽ cổ vũ, chỉ dẫn cho cô.

Bọn họ chưa từng nghĩ rằng, con nhà giàu không biết làm ăn mà chỉ biết vẽ là điều gì đó sai trái, mà ngược lại, bọn họ còn thích cầm tranh của Giang Vãn Ninh đi khắp nơi cho bạn bè xem, khích lệ thiên phú mỹ thuật của cô.

“Vâng…” Giang Vãn Ninh hít mũi một cái: “Gần đây con còn nhận được hợp tác liên kết tên cho một nhãn hiệu nước hoa, chờ đến lúc có thành phẩm rồi thì mẹ cầm đi tặng cho mấy người chị em của mẹ đi.”

“Được.” Ninh Lăng vỗ vai cô: “Nhanh nào, cầm hành lý đi lên thu dọn đi, sau đó gọi bố và em trai con xuống ăn cơm.”

Sau Tết Đoan Ngọ, một lần nữa Giang Vãn Ninh đổi sang trạng thái làm việc điên cuồng, thanh tâm quả dục.

Nhân vật nam nữ chính dưới ngòi bút của cô chính là câu chuyện cổ đại lấy cô và Văn Thiệu làm nguyên mẫu, bây giờ cô đã vẽ đến đoạn nam chính động lòng trần tục với nữ chính.

Từ lúc bắt đầu câu chuyện, Giang Vãn Ninh vẫn luôn vẽ theo lối dẫn dắt, bây giờ thì cũng sắp đến lúc vạch trần rồi.

Có điều, cô cảm thấy, nếu cứ vạch trần như vậy thì nhạt nhẽo quá, tạm thời cũng không thể quyết định chắc chắn được.

Giang Vãn Ninh: [Chị nói xem, thân thế của nam chính nhà em cứ bình thường không có gì lạ để triển khai nữa à?]

Giang Vãn Ninh: [Giống như kiểu “hôm nay ánh nắng vừa đẹp, em nói với chị một tin tốt nhé, thật ra em không chỉ là hòa thượng mà em còn là một hoàng tử, sớm muộn gì em cũng phải quay về kế thừa vương vị, nếu hiện giờ em đã yêu chị rồi vậy thì cứ dứt khoát hoàn tục ngay tại chỗ luôn đi, chị cứ gả cho em làm vương phi là được rồi” vậy á…]

Biên tập: [Đúng là hơi suôn sẻ quá.]

Biên tập: [Chỗ này nên có một tình tiết lớn, cứ bình bình như vậy thì không hay lắm.]

Giang Vãn Ninh chống cằm, tất nhiên là cô cũng biết nó không hay, nhưng chẳng phải là cô đang hỏi ý kiến à?

Biên tập: [Dù sao thì cũng không cần vội quá đâu, dựa theo tốc độ cập nhật, tập này phải đến ngày mười tháng bảy mới đăng, em vẫn còn đủ thời gian.]

Giang Vãn Ninh: [Được thôi, để em suy nghĩ thêm một chút nữa…]

Biên tập: [Bên phía nước hoa thế nào rồi?]

Giang Vãn Ninh: [Bọn họ vẫn không hài lòng.]

Cô đã lăn lộn một tháng nay rồi, cho ra vô số bản thảo, nhưng phía nhãn hàng cảm thấy không phù hợp với mong muốn của họ.

Biên tập: [Chị nghe nói bọn họ còn tìm người khác nữa.]

Giang Vãn Ninh: [???]

Còn tìm người khác nữa ư, có ý gì đây? Làm việc theo kiểu liên kết một lần mấy người đấy à?

Biên tập: [Giá cả bên kia ký thấp hơn chúng ta rất nhiều, gần đây vừa ra bản thảo đầu tiên, nghe nói là nửa tháng sau khi hẹn bản thảo với em thì mới lên hệ.]

Giang Vãn Ninh cau mày, nửa tháng sau khi liên lạc với cô, cũng chính là khoảng thời gian sau khi cô giao bản thảo thiết kế đầu tiên.

Giang Vãn Ninh: [Bọn họ chuẩn bị song song hai kiểu liên kết à?]

Biên tập: [Theo chị được biết thì không đâu.]

Giang Vãn Ninh: [Em biết chị có ý gì.]

Cô lục ra tất cả các bản thiết kế mình đã vẽ hơn một tháng đến nay, có thể nói, mỗi một tấm trong này đều là tác phẩm tâm huyết của cô.

Cho tới bây giờ, sự nhiệt tình đã bị hao mòn đến mức không còn lại bao nhiêu.

Giang Vãn Ninh chợt nghĩ đến cái gì đó, cô đi đến phòng kho dưới lầu lục ra một gói chuyển phát nhanh.

Trước đó, vì để hiểu rõ nhãn hiệu hơn, cô đã mua tất cả nước hoa của bọn họ trên kênh bán chính thức, muốn thử xem kiểu hương của bọn họ.

Nhưng lúc ấy, sau khi đặt hàng xong, bên nhãn hàng nói phong cách lần này của bọn họ khác trước kia, bảo cô không cần phải giới hạn trong cơ cấu kiểu hương trước kia nữa. Thế là, sau khi nhận được đồ, Giang Vãn Ninh cũng chưa mở ra xem.

Cô ngồi trên mặt đất trong phòng kho, mở nước hoa ra theo thứ tự, ngửi lần lượt từng mùi, mỗi mùi thì lại ngửi mấy lần.

Cuối cùng, chỉ có một từ có thể hình dung tâm tình của cô… thất vọng tột cùng.

Nhãn hiệu này là thương hiệu nước hoa nội địa nhỏ mới vươn lên trong mấy năm gần đây, mấy lời khen ngợi trên mạng nhiều đến mức che trời lấp đất.

Giang Vãn Ninh đã từng ngửi mùi hương chủ đạo của bọn họ là “Gió Nổi Lên”, cảm thấy mùi hương này thật sự rất độc đáo, cấp độ rõ ràng, tinh dầu cũng rất tốt.

Khi đó cô còn cảm thấy, trong tương lai, có lẽ nhãn hiệu này có thể sánh vai với nước hoa hàng hiệu.

Đây cũng là nguyên nhân cô nhận công việc này.

Đa số nước hoa trên thị trường bây giờ đều mang thương hiệu nước ngoài, nhãn hiệu của Trung Quốc vốn đã ít ỏi nay lại càng ít hơn.

Giang Vãn Ninh là một người rất yêu thích nước hoa, cô muốn giúp cho nhãn hiệu của quê hương, bỏ ra sức ảnh hưởng có lẽ không đáng kể đến của mình.

Nhưng bây giờ, sau khi ngửi mấy kiểu nước hoa khác của bọn họ, Giang Vãn Ninh thấy vô cùng thất vọng.

Bọn họ không thể duy trì được tiêu chuẩn của “Gió Nổi Lên”, thậm chí là, mấy kiểu nước hoa ra mắt sau đó đều có cái bóng của nước hoa hàng hiệu.

Giang Vãn Ninh lên mạng tìm kiếm đánh giá cụ thể, phát hiện ra nhiều nhất là kiểu nói “XXX thay thế giá rẻ”.

Thay thế giá rẻ, cô cảm thấy khá buồn cười.

Chỉ là sức sáng tạo đã cạn kiệt, cộng thêm việc phải nhanh chóng nhìn thấy hiệu quả và lợi ích trong thời gian ngắn, vậy nên bọn họ lựa chọn vứt bỏ mong muốn ban đầu của mình, đi sao chép theo xu hướng, nhưng vẫn nghênh ngang nói bọn họ muốn cho mọi người có thể dùng nước hoa với mức giá ổn định.

Đúng là không cần mặt mũi nữa rồi.

Nếu như một nhãn hiệu vứt bỏ đi món đồ đặc biệt của mình, mà một mực bắt chước, vậy thì tất nhiên sẽ đi không xa được.

Giang Vãn Ninh thu dọn đồ đạc, lập tức lên lầu cất kỹ toàn bộ bản thảo thiết kế bảo bối của mình.

Ngày hôm sau, khi nhãn hàng đến hỏi cô về tiến độ, Giang Vãn Ninh bắt đầu chơi xấu một cách rõ ràng.

Ai ngờ đâu, ngay giây sau, đối phương đã nhắc đến việc hủy bỏ hợp đồng.

Như trong dự đoán, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.

Giang Vãn Ninh ký giấy hủy hợp đồng một cách thoải mái, lấy được chút tiền bồi thường vô nghĩa.

Giang Vãn Ninh: [Tất cả bản thảo mà tôi đã cho các anh xem qua đều được lưu bản gốc và chứng cứ về thời gian, nếu như sau này tôi phát hiện bao bì nước hoa của quý nhãn hàng giống với tôi thì tôi nhất định sẽ dùng đến thủ tục pháp lý.]

Phía nhãn hàng: [Yên tâm, chúng tôi ủng hộ bản gốc.]

Giang Vãn Ninh không nhịn được mà liếc mắt, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Đã sao chép nội dung đến mức gần như không khác chút nào, trong vấn đề bao bì lại nói mình ủng hộ bản gốc, cô thật sự không tin lắm đâu.

Có điều, Giang Vãn Ninh lại vô cùng chờ mong bao bì sản phẩm mới của bọn họ, muốn nhìn xem rốt cuộc là mình không giỏi bằng người ta, hay là giá cả không rẻ như người ta.

Ai ngờ đâu, ngày thứ hai sau khi cô ký giấy hủy hợp đồng, trang web chính thức của bên nhãn hàng đã đăng tải bản xem trước thiết kế của sản phẩm mới, nhưng chỉ là bản xem trước thiết kế của sản phẩm mới kiểu bình thường thôi, không có bao bì của sản phẩm liên kết.

Giang Vãn Ninh nhấn vào xem, suýt thì ngất đi…

Hình dáng chai giống nhà L, họa tiết giống nhà B, nắp thì cùng kiểu với nhà M, ngay cả logo dán giấy thiếp vàng trên đó cũng có chút ảnh hưởng thị giác từ nhà Y một cách mãnh liệt.

Nhưng không thể không thừa nhận, trông nó rất đẹp.

Dù sao thì cũng đã tập hợp tinh hoa thành tựu của thế giới lại rồi mà, muốn xấu cũng khó.

Trong cơn tức giận, Giang Vãn Ninh nhờ bạn bè đăng tải bản thảo thiết kế giúp mình.

Thiết kế thân chai của cô đơn giản, không chỉ có thể dùng để làm chai nước hoa, thiết kế miệng chai cũng được thay đổi một chút, dùng để chứa chất lỏng khác cũng được.

Bản thảo thiết kế đăng lên chưa được mấy ngày thì đã có mấy nhãn hàng nhỏ tìm đến cô.

Giang Vãn Ninh thương lượng với từng nhãn hàng, sau đó dùng đủ cách để hiểu rõ tình hình của nhãn hàng, cuối cùng vẫn không hài lòng.

Có điều, chuyện này cũng không vội được, cộng thêm mục đích của Giang Vãn Ninh không phải vì bán để lấy tiền, cho nên vẫn từ từ, hy vọng có thể tìm được một nhãn hàng có duyên phận.

Mấy ngày trước khi đi công tác, Văn Thiệu đều bộn bề nhiều việc, mỗi ngày làm liên tục không ngừng nghỉ.

Không chỉ có công việc ở Đức, quá trình chuẩn bị sản phẩm mới cho nhãn hàng hương trong nước cũng đã đến giai đoạn cuối, có một đống việc chờ anh quyết định, mỗi ngày đều gọi video với công ty.

Có điều, cho dù Văn Thiệu có bận rộn hơn nữa thì trước khi ngủ, anh cũng sẽ dành thời gian trả lời tin nhắn của Giang Vãn Ninh.

Hôm nay cô gửi tổng cộng bốn tin.

Giang Vãn Ninh: [Chào buổi sáng, chắc là anh đang họp nhỉ?]

Giang Vãn Ninh: [Chào buổi trưa, em muốn đi ra ngoài ăn lẩu, lần sau anh đi công tác mang theo cái nồi đi, không thôi ra nước ngoài một chuyến, rồi lúc về lại gầy đi.]

Giang Vãn Ninh: [Em ăn xong về rồi, tối nay anh vẫn tăng ca à?]

Giang Vãn Ninh: [Hôm nay đốt hương anh dùng trong phòng sách, đột nhiên thấy hơi nhớ anh.]

Giang Vãn Ninh là người không bao giờ keo kiệt trong việc biểu đạt tình cảm, có đôi khi cô thẳng thắn đến mức khiến Văn Thiệu cảm thấy đột ngột và không kịp chuẩn bị gì.

Nhưng quả thật là việc thẳng thắn biểu đạt tâm ý sẽ khiến cho đối phương cảm thấy vui vẻ.

Cũng giống như hiện giờ vậy, Văn Thiệu biết Giang Vãn Ninh thấy hơi nhớ anh, trong lòng anh chợt dâng lên chút cảm giác ấm áp, ấm áp đến lạ kỳ.

Văn Thiệu dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia đến mất hồn, không biết nên trả lời thế nào.

Nói lảng sang chuyện khác, hay là nói cho Giang Vãn Ninh biết suy nghĩ chân thực của mình, nói cho cô biết là mình cũng hơi nhớ cô?

Mấy năm nay anh phong kín bản thân quá chặt chẽ, luôn từ chối ý tốt của người khác, từ chối sự gần gũi của người khác theo thói quen, thật ra, chung quy lại cũng chỉ là vì sợ sẽ mất đi mà thôi.

Khi còn nhỏ, Văn Thiệu có một người bạn rất tốt, cực kỳ thân thiết, thân đến nỗi có chuyện gì thì Văn Thiệu cũng sẽ chia sẻ với cậu ta.

Nhưng sau đó, vô tình Văn Thiệu biết được rằng, người bạn thân nhất mà anh tự nhận lại lan truyền tin tức mẹ anh qua đời khắp lớp mà không kiêng dè gì.

Trường anh học chính là trường cấp hai tư thục của địa phương, điều kiện gia đình của các học sinh ở đó đều rất tốt, cũng trưởng thành tương đối sớm.

Người bạn đó đã nói cho người khác biết tất cả mọi chuyện trong nhà anh, giống như kể chuyện cổ tích vậy, sau đó thì một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều biết chuyện của mẹ của Văn Thiệu, vì bố anh không chịu ly hôn với bà nên bà mới buồn bực sầu não đến chết.

Trong suốt thời gian đó, Văn Thiệu luôn cảm nhận được ánh mắt khác thường đến từ gần như tất cả bạn học.

Đó là thời đại mà khi bố mẹ ly hôn, người khác sẽ cảm thấy hiếm lạ, huống chi là trong gia đình giống như anh.

Từ đó về sau, Văn Thiệu càng khép kín chính mình hơn, không qua lại với người khác nữa, mỗi ngày chỉ lặng lẽ làm tốt việc của mình.

Văn Thiệu nghĩ, chỉ cần mình đủ lớn mạnh thì không cần phải hấp thụ năng lượng tình cảm từ người khác nữa.

Cho nên anh ép mình phải độc lập, ép mình phải trưởng thành, rất ít khi kết bạn, cũng rất ít khi trao tình cảm cho người khác. Anh cảm thấy, chỉ cần mình không bỏ ra thì sẽ không khao khát nhận được lời hồi đáp, cũng sẽ không thấy thất vọng, cho nên anh dần biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Mãi cho đến khi Giang Vãn Ninh xuất hiện, cô khiến Văn Thiệu phải có suy nghĩ, phải chăng mình vẫn có thể cố gắng để tạo ra chút thay đổi.

Văn Thiệu không hề phủ nhận rằng, ngay từ đầu, nguyên nhân mình dễ dàng tha thứ cho cô là vì khuôn mặt của cô khiến người ta vô cùng yêu thích, khiến anh mềm lòng trong phút chốc ngắn ngủi ấy, và rồi, anh để cô đi vào phòng khách của mình.

Cô không chỉ xinh đẹp, anh đã từng gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng bọn họ đều không khiến người ta thấy yêu thích bằng Giang Vãn Ninh.

Mỗi ngày cô đều cười toe toét đến mức không tim không phổi, vừa đáng yêu lại vừa hay nói, khiến người ta nhìn thấy là không nhịn được mà muốn đến gần.

Không giống như anh, giống y như một ông cụ non vậy, khi nào cũng ăn nói thận trọng.

Đám cháu trai đều thấy, mặc dù anh chưa đến ba mươi nhưng cũng đã trông như cùng trang lứa với bố của tụi nó.

Văn Thiệu lại nghĩ tới sự hình dung mà Giang Vãn Ninh dành cho mình vào lần trước… một tảng đá lạnh lùng cứng rắn.

Anh thở dài thườn thượt một hơi, Giang Vãn Ninh đã bước chín mươi chín bước về phía mình, Văn Thiệu cảm thấy mình cũng nên chủ động một chút.

[Tôi cũng thấy hơi nhớ em.]

Văn Thiệu gõ một hàng chữ trên bàn phím, nhưng cuối cùng anh vẫn không có can đảm nhấn gửi đi.

Anh tắt điện thoại rồi ném qua bên cạnh, nhưng anh lại nghĩ đến dáng vẻ Giang Vãn Ninh ở trong nước ngóng trông mình trả lời, Văn Thiệu lại không đành lòng.

Xoắn xuýt rất rất lâu, Văn Thiệu bèn gửi tin nhắn đi.

Văn Thiệu: [Hôm nay công việc kết thúc sớm.]

Nói lảng sang chuyện khác, Văn Thiệu nghĩ, hẳn là Giang Vãn Ninh sẽ chủ động gọi video với mình, cho dù cô không chủ động nhắc đến, thì Văn Thiệu cũng có thể vin vào đó mà đề xuất những chủ đề khác.

Bên kia trả lời rất nhanh.

Giang Vãn Ninh: [Muốn gọi video không anh!!!!!]

Năm dấu chấm than, Văn Thiệu không nhịn được mà khẽ cong khóe miệng lên, thẳng tay nhấn gọi video.

“Chào buổi tối nhé!”

Khi nụ cười tươi đẹp của Giang Vãn Ninh xuất hiện trên màn hình, bao mỏi mệt trên người Văn Thiệu đã bị quét sạch ngay khoảnh khắc ấy.

“Hôm nay vui lắm à?” Văn Thiệu hỏi cô: “Đi ra ngoài chơi hả?”

“Đúng thế, nhưng mà đi ra ngoài… cũng chỉ vui bình thường thôi!” Giang Vãn Ninh cười với anh: “Nhìn thấy anh thì mới cực kỳ, cực cực kỳ, vui vẻ vô cùng.”

Văn Thiệu khẽ cười một tiếng: “Tôi cũng vui.”

“Anh cũng vui à? Công việc rất thuận lợi sao?”

Văn Thiệu im lặng chừng hai giây: “Ừm…”

Giang Vãn Ninh bỗng cầm điện thoại lên rồi đứng dậy, sau đó sải bước vọt tới vườn hoa: “Đúng rồi! Em muốn cho anh xem dành dành nhà em, gần đây nở hoa đẹp lắm.”

Cô cầm điện thoại chạy bước nhỏ một mạch ra ngoài, dùng camera trước quay cả mình cùng với chậu hoa dành dành nở rộ kia.

“Nhìn thấy không? Nếu không thì em chỉnh camera sau cho anh xem nhé?”

“Không cần, có thể nhìn thấy mà.” Văn Thiệu vội nói.

“Có phải là trông chúng đẹp lắm không? Cực kỳ thơm luôn.”

Giang Vãn Ninh cố gắng muốn quay toàn bộ hoa dành dành, còn mình thì chỉ có nửa khuôn mặt ở trong góc màn hình.

Văn Thiệu nhìn chằm chằm vào góc phải nhỏ xíu bên dưới màn hình: “Ừm, đúng là rất đẹp.”