Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 217: Răng rơi đầy đất

Tại phía trên phòng quản lý của lầu ba, trong một sương phòng, khi nhìn xuyên qua rèm châu thì sẽ thấy một nữ tử xinh đẹp đang ngồi bên trong. 

Nữ tử này ngồi xếp bằng trước chiếc bàn, tay không ngừng vuốt ve cây cổ cầm bên trên, bên phải nàng là một nha hoàng đang đập đá. 

Nghe mọi người nghị luận ồn ào phía dưới lầu một thì nữ tử này chậm rãi đứng dậy, dáng người chập chờn đi tới bên cạnh rèm châu, thấp mắt nhìn xuống phía dưới. 

* * * 

- Ha ha ha, ngươi đang nói đùa à! Lấy ra năm ức kim tệ chỉ để mua một chỗ ngồi của ngươi? 

Gã thị vệ kia bị cái giá mà Tiểu Vũ mới vừa ra làm cho kinh sợ, một lúc sau kịp phản ứng lại liền cười ha ha. 

Toàn bộ thực khách tại lầu một nghe gã thị vệ kia cười thì bọn họ cũng mở miệng cười theo, một chỗ ngồi mà đén năm ức kim tệ thì không phải chuyện cười thì là gì? 

Tiểu Vũ thấy biểu hiện của mọi người thì lắc đầu không quan tâm tới, tiếp tục cầm đũa lên kẹp một cái đùi gà chậm rãi ăn. 

Hành động của hắn lập tức làm tên thị vệ bất mãn, khuôn mặt hơi đen lại, quát khẽ: 

- Tiểu tử, nhanh thức thời một chút liền mau xéo đi, nếu không thì... 

- Nếu không thì như thế nào? 

Tiểu Vũ nghe xong lời này thì lông mày hơi nheo lại, hắn ghét nhất là người khác uy hiếp mình. 

- Nếu không liền làm ngươi biến mất khỏi thế gian này! 

Lần này người nói chuyện chính là vị đại công tử định mua vị trí kia, Tiểu Vũ nghe vậy thì giả vờ làm khuôn mặt sợ hãi. 

Tiểu Vũ đưa tay lên vỗ vỗ lỗ tai mình, làm ra vẻ như không nghe rõ Chu Thành nói, hỏi lại: 

- Xin lỗi, ta bị lãng tai nên các ngươi nói cái gì ta đều nghe không rõ lắm! 

Chu Thành lặng lẽ cười nhạt một tiếng, quát to: 

- Nếu không liền làm ngươi biến mất khỏi... 

Chát!!! 

Một âm thanh thanh thúy truyền ra làm mọi người đang bàn tán cũng phải ngưng lại, từng ánh mắt khiếp sợ nhìn xem thiếu niên kia sẽ giải quyết chuyện này như thế nào. 

Lúc này Chu Thành vô cùng sững sờ, trên mặt hắn đã xuất hiện một hình bàn tay màu huyết hồng có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí khóe miệng còn mang theo một tia máu tươi. 

Lấy tay che lại phần má phải của mình, Chu Thành ngơ ngác nhìn Tiểu Vũ đang ngồi ăn đùi gà một cách thản nhiên, mà trên mặt hắn vẫn còn một tia mỉm cười kinh thường. 

Phải đến một lúc sau, cảm giác đau rát từ mặt truyền đến mới làm hắn thanh tỉnh lại. 

- Ngươi lại dám đánh ta! 

Hai mắt Chu Thành đỏ bừng bừng, khuôn mặt tuấn tú đã bị bóp méo, ngay cả âm thanh cũng trở nên có chút sắc bén vì phẩn nộ. 

Tiểu Vũ giơ ngón trỏ về phía Chu Thành phe phẩy, không một chút quan tâm, nói: 

- Ngươi...vẫn còn non lắm! Ở đời ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp, nếu ngươi đã thích uy hiếp để lấy le thì ta sẽ cho ngươi biết cảm giác răng đi mà hàm ở lại là như thế nào! 

- Một đám vô dụng, ta muốn hắn chết! 

Chu Thành bị lời nói của Tiểu Vũ làm cho giận đến phát điên, lửa giận ngập trời, giận dữ hét với đám thị vệ. 

Nghe được mệnh lệnh của Chu Thành, đám thị vệ cũng không khỏi méo mặt, tên tiểu tử này như vậy mà dám đánh mặt công tử mình trước nhiều người như vậy, chuyện này mà để lão gia biết rõ thì chỉ có nước cuốn gối về nhà. 

- Tiểu tử, ngươi thật có can đảm, bất quá ngươi đã chọc đến người không nên chọc rồi! 

Một gã thị vệ đầu ngựa từ trong đám người bước ra, không ngừng xoay cổ tay phát ra tiếng “rắc rắc” liên tục, nhàn nhạt nói với Tiểu Vũ sau đó lấy từ túi trữ vật ra một thanh kiếm, chân khí thôi động đánh ra, một đạo kiếm khí chém thẳng tới Tiểu Vũ. 

Những thực khách đang thưởng thức xung quanh thấy có đánh nhau thì bắt đầu chạy tán loạn, chỉ trong một sát na, lầu một của Thiên Hương Lâu chỉ còn lại đám người Chu Thành và Tiểu Vũ. 

Thấy đạo kiếm khí màu trắng đang lướt tới cổ mình, Tiểu Vũ không có chút tránh né mà tiện tay bún nhẹ một cái vào hư không, một điểm sáng từ tay hắn bắn ra, hướng kiếm khí đánh tới. 

Xoẹt xẹt păng! 

Chỉ thấy một điểm sáng kia cùng đạo kiếm khí chạm nhau thì phát ra âm thanh đứt gã, chuyện này nhanh chóng làm mọi người đều giật mình. 

Thiếu niên này vậy mà chỉ cần dùng một cái bún tay đã có thể phá vỡ kiếm khí của cao thủ Bạo Khí Cảnh trung kỳ, nhưng rõ ràng thực lực của hắn chưa đến Tụ Khí Cảnh nha! 

Ánh mắt tên thị vệ vừa mới đánh ra đạo kiếm khí kia không khỏi tròn xoe, gã không thể nào tin được một đạo kiếm khí của mình vậy mà không có tổn hại đến một công lông của thiếu niên kia, liền kinh hô một tiếng. 

- Tuyệt đối không có khả năng, ngươi...ngươi rõ ràng chưa đột phá được Tụ Khí Cảnh mà! Đây tuyệt đối là ảo giác! 

Tiểu Vũ nào quan tâm tới tên thị vệ kia, chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng sau đó linh lực trong tay thôi động đánh ra một bạt tay vào hư không, từ hư không liền xuất hiện một cái bàn tay màu trắng đánh về phía tên thị vệ vừa mới ra tay. 

Bốp! 

Tên thị vệ hơi luống cuống, đánh ra một đạo kiếm khí chặn lại một bàn tay này, nhưng vô dụng, bàn tay kia phá hủy đạo kiếm khí của gã đánh thẳng lên mặt tên kia, liền để hai ba cây răng rơi ra khỏi hàm. 

Rầm rầm rầm! 

Chưa dùng lại, một cái tát này đánh tên thị vệ văng ra xa hơn mười mét, người đập mạnh vào bàn gỗ làm nhiều tiếng bàn vỡ nát vang lên.