Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Coong!
Trong không trung vang lên một tiếng chuông ngân trầm bổng. Trong khoảnh khắc Tô Vân và Viên Tam tổ sư va chạm, sức mạnh vô cùng cuồng bạo trong cây gậy kia của Viên Tam tổ sư đã trực tiếp đè sụp sức mạnh của hắn.
Tô Vân cho rằng chính mình cũng sẽ bị cú đập kia đánh thành bãi thịt, nhưng khi tiếng chuông này vang lên, hắn cảm giác được thứ lực mà hắn không thể đón đỡ được đã bị chuông vàng nhanh chóng dung nạp.
Uy lực đòn tấn công này của Viên Tam tổ sư rất lớn, nhưng phần lớn lực của nó đều bị chuông vàng hút đi, tương đương lão đã đập một gậy này lên chuông vàng.
Dù vậy Tô Vân cũng không cách nào ngăn cản được luồng thần lực kia, bị một gậy đó quét bay.
Mông của hắn chổng ra sau, tay và chân hướng ra phía trước bay thẳng lên trên trời. Từ đó có thể thấy được sức mạnh của Viên Tam tổ sư là như thế nào.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi Tô Vân bị quét bay, dấu ấn một con vượn bạch trên phần đai ở đầu của Hỗn Thiết Bổng đột nhiên nhảy ra khỏi đầu gậy, dùng một chiêu Bạch Viên Quải Thụ túm lấy chân phải của Tô Vân.
Uy lực của Bạch Viên Quải Thụ bùng phát, Tô Vân đang bay lên thì lập tức biến thành rơi xuống. Hắn bị đập mạnh xuống đất tuyết, chuông vàng lại phát ra một tiếng coong to lớn.
Khi con vượn bạch đầu tiên nhảy ra khỏi đầu của Hỗn Thiết Bổng, con vượn bạch thứ hai cũng nhảy ra theo. Khi Tô Vân bật dậy khỏi lớp tuyết, con vượn bạch kia tung một chiêu Cổ Giản Phi Độ, giơ nắm đấm đánh lên gò má của Tô Vân.
Coong!
Chuông vàng lại phát ra một tiếng chuông ngân trầm bổng, Tô Vân bị cú đấm này đánh cho toàn thân xoay tròn trên không trung hệt như con quay và bay văng ra ngoài.
Con vượn bạch thứ hai hạ xuống, con vượn bạch thứ ba đã xong tới bên trên Tô Vân, tung chiêu Tỉnh Trung Lao Nguyệt túm lấy cổ thiếu niên, rồi xoay người quật hắn xuống.
Con vượn bạch thứ tư tiếp lấy thế công của con vượn bạch thứ ba, một chiêu Lão Viên Bão Chung, hai tay chắp lại rồi giơ cao quá đầu, đập thật mạnh xuống đầu Tô Vân.
Con vượn bạch thứ năm xông tới từ một bên, Tô Vân lăn mình liên tục trong đống tuyết, lại bị con vượn bạch kia sử dụng một chiêu Cầm Tróc Tâm Viên bắt lấy, quặp ngực hắn kéo đi phía trước.
Răng rắc!
Con vượn bạch kia đè ngực hắn đụng gãy một gốc cây già trong tuyết, rồi lập tức nhảy lên.
Con vượn bạch thứ sáu lao tới, sử dụng chiêu Viên Công Đạn Kiếm, tay phải nắm lại, tập trung toàn bộ sức lực vào trong nắm đấm đó, chờ khi đánh tới trước mặt Tô Vân thì toàn bộ khí huyết vọt vào trong ngón trỏ rồi búng một cái.
Coong.
Chuông vàng kêu vang, Tô Vân hệt như một con rối được nhồi bằng quần áo rách nát lăn mình mấy vòng, tứ chi vung vẩy đầy vô lực, bị đánh bay ra ngoài sáu bảy trượng.
Thời gian từ lúc hắn lấy cứng chọi cứng với Viên Tam tổ sư giữa không trung, không địch lại thần lực của Viên Tam tổ sư, cho đến khi tính linh thần thông Hỗn Thiên Bổng của Viên Tam tổ sư hóa thành sáu con vượn bạch nối đuôi nhau lao ra mới chỉ diễn ra trong một nhịp thở.
Nhưng Tô Vân đã trúng bảy đòn, bị đánh bay ra xa gần mười mấy trượng, không hề có sức đánh trả.
Viên Tam tổ sư nhảy tới, nhảy vọt lên trên đất tuyết, vung thanh Hỗn Thiết Bổng kia phát ra tiếng vù vù. Sáu con vượn bạch lần lượt bay ra theo thiết bổng của lão múa may, quay trở lại hóa thành dấu ấn vượn bạch trên phần đai ở đầu cây Hỗn Thiết Bổng, phát ra những tiếng keng keng.
Viên Tam tổ sư vung gậy đập thật mạnh xuống Tô Vân trong đống tuyết. Lại đúng lúc này, Tô Vân trông như đã mất năng lực phòng ngự lại đột nhiên chui vào trong nền tuyết hệt như giao long lặn xuống đáy nước, vô thanh vô tức như chui vào vũng bùn, cũng lại cực kỳ nhanh nhẹn.
"Đa tạ Viên Tam tổ sư!" Tô Vân di chuyển lùi ra sau trong lớp tuyết, cười nói: "Ta đã biết cách vận dụng tính linh thần thông rồi!"
Viên Tam tổ sư đánh một gậy thất bại, lại có vượn bạch nhảy ra khỏi đầu gậy lao thẳng tới Tô Vân. Nhưng đúng lúc này chuông vàng trên đỉnh đầu Tô Vân xoay tròn, trên nấc tích tắc cũng có một con vượn bạch nhảy ra.
Hai con vượn bạch lao vào đánh nhau giữa không trung!
Vượn bạch của Viên Tam tổ sư sử dụng chiêu thức cố định của Viên Công quyết, mà vượn bạch của Tô Vân thì lại sử dụng tán thủ của Viên Công quyết, lấy nhanh đánh chậm, nửa chiêu Tỉnh Trung Lao Nguyệt đã bắt đầu của con vượn kia, rồi vặn thật mạnh.
Con vượn bạch của Viên Tam tổ sư nổ bùm một tiếng, hóa thành khí huyết tan đi.
Hẳn là khi Viên Tam tổ sư tu luyện Viên Công quyết đã không được danh sư như Cầu Thủy Kính chỉ dạy, mà tự mình tìm hiểu cách tu luyện rồi đạt được thành tựu ngày hôm nay.
Về ứng biến thì lão thua xa Tô Vân, cơ bản không biết còn có thể phân tách Viên Công quyết thành ba mươi sáu thức tán thủ.
Con vượn bạch thứ hai của Viên Tam tổ sư nhảy ra, nhưng trên chuông vàng của Tô Vân cũng có con vượn bạch thứ hai nhảy ra với tốc độ còn nhanh hơn cả Viên Tam tổ sư đôi chút.
Hai con vượn bạch, một con thi triển chiêu thức hoàn chỉnh của Viên Công quyết, con kia thì thi triển tán thủ, trong phút chốc đúng là khó phân thắng bại. Lại một con vượn bạch khác bay ra từ trong chuông vàng, giết chết con vượn bạch bay ra từ trong Hỗn Thiết Bổng.
Chỉ giây lát ngắn ngủi, có sáu con vượn bạch bay ra từ mỗi bên, vừa đối mặt là tất cả đám dấu ấn vượn bạch của Viên Tam tổ sư đều bị đánh tan thành mảnh nhỏ.
Viên Tam tổ sư vung Hỗn Thiên Bổng lao tới. Lúc này khí huyết của Tô Vân lập tức biến thành vượn bạch nhào tới Viên Tam tổ sư, đồng thời Tô Vân còn khống ché sáu con vượn bạch này thi triển sáu kiểu tán thủ đâu ra đấy.
Những con vượn bạch do khí huyết biến thành này hệt như kết nối với tinh thần của hắn, có thể hành động theo suy nghĩ của hắn. Điều khó khăn là, nhất tâm nhị dụng đã được coi là khó, nhất tâm lục dụng thì lại càng khó hơn. Tô Vân muốn đồng thời khống chế cả sáu con vượn bạch tấn công và phối hợp với nhau thì có thể thấy độ khó là như thế nào.
Viên Tam tổ sư vô cùng lợi hại, hú lên không ngừng, vung Hỗn Thiên Bổng lên, gõ, chọc, quét, đánh, mỗi một đòn tấn công là trực tiếp đánh một con vượn bạch quay về hình thái khí huyết.
Tô Vân lập tức cảm thấy tu vi khí huyết đột nhiên giảm xuống, tầm mắt có chút tối sầm, hắn nhanh chóng quả quyết giơ tay chỉ thẳng lên bầu trời. Thần Tiên Tác trong bọc quần áo sau lưng vù vù bay ra, mang theo hắn lên trời cao.
Viên Tam tổ sư đánh nát hết đám vượn bạch giao long, khiến chúng hóa thành khí huyết tan đi. Lão ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tô Vân nhanh nhẹn như vượn bám lấy dây thừng chui vào tầng mây, biến mất không thấy gì nữa.
Viên Tam tổ sư đang định đuổi theo, tầm mắt đột nhiên tối sầm xuống từng đợt. Miệng vết thương từ trận đánh giữa lão với quỷ quái khổng lồ ban nãy đã lại vỡ ra, làm cho khí huyết của lão xói mòn. Tô Vân cũng đánh nát sáu con vượn bạch của lão, khiến khí huyết của lão càng thêm yếu đi.
"Tiểu quỷ lòng dạ độc ác, giết nhiều người của tộc ta như vậy, không thể cứ buông tha cho nó như thế được!"
Viên Tam tổ sư khoanh chân ngồi xuống, thôi động Tiên Viên Dưỡng Khí thiên, thổ nạp linh khí, hấp thu tinh hoa mặt trời, tạm thời ngăn được vết thương lại.
Sau khi tu luyện tới cảnh giới Uẩn Linh, trở thành linh sĩ là cần phải đổi công pháp, từ bỏ công pháp Trúc Cơ ban đầu. Nhưng Viên Tam tổ sư sống ở vùng quê, lại là vùng khỉ ho cò gáy như Thiên Thị viên, nơi điêu dân nhiều vô kể, đương nhiên không ai bằng lòng dạy cho lão.
Lão không có công pháp tiếp theo, nên chỉ có thể tiếp tục tu luyện Tiên Viên Dưỡng Khí thiên. Thậm chí đến cả tính linh thần thông đều là chính lão tự tìm tòi ra, chứ không phải tuyệt học chính tông ở quan học.
Cũng chính vì điều đó nên Tô Vân mới có thể liếc mắt là nhìn thấu cách sử dụng tính linh thần thông của lão, lại còn học lỏm rồi mang ra đối phó lão.
Do đó tính linh thần thông của cả hai không phải là chính cống.
Nếu muốn tu thành tính linh thần thông chính cống thì cần vào quan học, vả lại sau khi học xong còn cần danh sư chỉ bảo, tu hành vài năm rồi mới thông hiểu đạo lý.
Tô Vân giẫm lên Thần Tiên Tác nhanh chóng lao đi trong đám mây, khi đi tới hết một dây thừng, hắn lập tức bám dây thừng tụt xuống, lại như linh vượn tung mình nhảy vút đi trong rừng cây tuyết trắng, nhanh chóng chạy tới trạm dịch Thiên Thị viên.
"Không biết mấy người nhị ca đã đến trạm dịch chưa?" Lòng hắn thầm nghĩ.
Mặt trời dần lên tới đỉnh điểm, tuyết phản chiếu ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt.
Hoa Hồ dẫn ba đứa bé đi trên mặt tuyết. Bề ngoài lớp tuyết đóng một tầng băng thật dày, giẫm lên vang lên tiếng răng rắc.
Tối hôm qua bọn họ đi trong đêm, lòng thực sự sợ hãi, nhưng may thay dọc đường đi không gặp phải nguy hiểm gì.
Bốn đứa trẻ do yêu hồ biến thành đi từ đêm tới bây giờ, vừa đói vừa mệt, cũng may trong tuyết có mấy món thôn quê như thỏ chuột, có cái nhét tạm vào bụng.
Giữa trưa, lớp tuyết bị mặt trời chiếu xuống nên xốp hơn nhiều. Tuyết dần tan, nhưng không khí cũng càng lạnh hơn.
Trong giày của bọn họ là nước tuyết lạnh như băng đá, mặc dù đi bộ đã lâu nhưng không hề ấm áp lên chút nào.
Sau trưa, ánh nắng không còn ấm áp nữa, giầy lại càng lạnh hơn. Bốn đứa trẻ ôm chặt quần áo đi dọc theo đường núi tuyết vòng qua một đỉnh núi. Không rõ vì sao mà trên đỉnh núi kia không có chút tuyết nào, cỏ cây vẫn xanh um, nhưng đỉnh núi lại trọc lốc.
Vòng qua đỉnh núi này, một trạm dịch với ngói xanh tường trắng hiện ra trước mắt bọn họ.
Bên ngoài trạm dịch của Thiên Thị viên là một hành lang dài chỉ che được mưa chứ không chắn được gió, đi lên trước mới thấy nhà cửa có thể tá túc được, nhưng cũng không lớn, trông thì chỉ chứa được chừng mười người.
Bốn đứa bé vất vả đi tới trạm dịch. Khi đến hàng lang, thấy bên dưới là một đường đất rộng chừng năm sáu trượng không rõ thông tới hướng nào. Trên con đường đó được trải đá san sát không có tuyết đọng, bên trên còn có dấu móng vuốt rất lớn.
Lúc này bọn họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Nhị ca."
Hoa Hồ run rẩy, quay đầu nhìn lại. Hắn thấy Tô Vân đi tới chỗ bọn họ trong ánh trời chiều cùng gió lạnh thổi tới từ khe núi, máu trên người đông lại thành những mảng băng màu đỏ, bộ y phục mới thay cũng rách nhiều chỗ. Nhưng bước đi của hắn lại vẫn rất vững vàng, sải bước lớn, ánh mắt vẫn lợi hại như trước.
"Tiểu Vân ca còn sống!"
Thanh Khâu Nguyệt chạy tới nghênh đón Tô Vân, ôm lấy chân hắn khóc òa lên. Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm cũng chạy tới, ôm chân kia của hắn, khóc lóc nói: "Bọn đệ tưởng huynh chết rồi, lúc đi đường chẳng ai dám nói gì!"
Tô Vân giơ tay vò vò mũ của mấy đứa bé, mỉm cười nhìn Hoa Hồ dưới hành lang: "Nhị ca, ta bình yên."
Hoa Hồ quay đầu, lau nước mắt đi, rồi cười nói: "Ta biết đệ sẽ sống và tới được đây. Đệ luôn giữ lời hứa, cho dù chết cũng sẽ hóa thành tính linh đi tới đây!"
Ba đứa bé Thanh Khâu Nguyệt rốt cuộc bình tĩnh lại, không khóc nữa. Tô Vân ôm mấy đứa đi vào hành lang, đưa mắt nhìn sơn đạo kia. Sơn đạo này trải tới từ trên một ngọn núi tuyết, nhìn từ xa thì thấy sơn đạo hệt như một con rồng đang nằm phủ phục trên núi tuyết, không biết kéo dài tới nơi nào.
Mà nhìn theo một bên khác của sơn đạo thì nó xuyên qua từ mấy ngọn núi lớn khác.
Bốn đứa trẻ đã chạy tới trước nhà, Tô Vân vội vàng đuổi theo. Bên trong trạm dịch, mấy binh lính già ngồi sưởi ấm quanh đống lửa, trên bức tường phía sau bọn họ có dựng mấy thanh trường thương dài chừng một trượng sáu, một trượng bảy.
Bọn họ mặc áo khoác rất dày, đôi tay to đầy những vết chai, khuôn mặt ửng hồng trông không được khỏe khoắn, không rõ là do gió lạnh thổi hay hơ lửa nóng.
Tô Vân nhìn kỹ, thấy trên đầu của cây trường thương còn dính vết máu.
Bọn họ là những binh lính canh giữ trạm dịch Thiên Thị viên, mỗi khi đêm đến đều phải cảnh giác đề phòng nguy hiểm đột kích, bởi vậy trường thương cũng không khỏi nhuốm máu.
"Đi thành Sóc Phương à?" Một binh lính già trong số kia ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, giọng nói trầm mang theo ngữ điệu độc hữu của Sóc Phương: "Bốn đứa kia nửa vé, một người một vé. Nửa vé mười đồng, một vé hai mươi đồng, tổng là sáu mươi đồng."
Ông ta nhìn Tô Vân, nhướn mày, hiển nhiên đã thấy vết máu trên người hắn.
"Đắt ghê!" Tô Vân có chút choáng váng, không biết là do đánh nhau với Viên Tam tổ sư làm tổn thất nguyên khí hay là bị giá tiền này dọa, vội vàng định thần lại.
Đây gần như là một nửa tài sản của bọn họ rồi, nhưng hắn vẫn móc túi tiền ra rồi đếm lấy sáu mươi đồng Ngũ Thù.
Thanh Khâu Nguyệt ngửa đầu hỏi: "Thưa bá bá, không trả tiền có được không?"
Vị binh lính già kia dời mắt khỏi Tô Vân, lắc đầu nói: "Không trả tiền thì đi bộ. Các ngươi chân ngắn tay ngắn, phải đi bộ nửa tháng mới tới được Sóc Phương. Vả lại cứ coi như trong các ngươi có một linh sĩ, cũng chưa chắc đã có thể sống sót ra khỏi khu không người! Nhưng mua vé rồi, tối là có thể tới Sóc Phương."
"Linh sĩ?" Đám Hoa Hồ giật mình, vội quay sang nhìn Tô Vân.
Tô Vân mỉm cười, vận động khí huyết, một chiếc chuông vàng chậm rãi hiện ra trên đỉnh đầu, hắn giải thích: "Ta cũng vừa phát hiện cách đây không lâu. Hóa ra ba năm trước ta đã trở thành linh sĩ rồi."