Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Người đàn ông áo đen kia liếc mắt nhìn Hoa Hồ một cái, Hoa Hồ lập tức nhìn ra con ngươi trong mắt y lúc bình thường thì là con ngươi hình tròn bình thường, nhưng khi con ngươi hơi co lại là sẽ biến thành sọc dọc, hiển nhiên không phải con người!
Hoa Hồ lại đưa mắt nhìn xuống chân của y, chỉ thấy nam tử áo đen này bị thọt một chân.
Đại hắc xà lột xác thành giao long, vì bị cản trở nên phần da rắn ở đuôi vẫn chưa được lột bỏ hết, lúc chiến đấu lại bị người ta làm bị thương, bởi vậy khi nó biến thành người đã bị thọt chân trái.
Tô Vân mắt mù nên không nhìn thấy người tới là ai, nhưng hắn giỏi về cảm ứng khí huyết bốn phía, hắn "nhìn ra" kẻ đi tới không phải người, mà là một con giao long, bởi vậy hắn mới nhận ra đây là con hắc giao long đã độ kiếp tối hôm qua.
Người đàn ông áo đen dừng bước, đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Tô Vân với con ngươi dựng thẳng: "Ngươi nhận ra ta? Làm sao ngươi nhận ra được?"
Bốn con hồ yêu lo sợ bất an. Nếu Cả Thôn Ăn Cơm tiến hóa làm giao mà còn muốn giết người, chỉ sợ bất cứ ai trong bọn họ cũng đừng mong sống sót thoát khỏi nơi đây!
Tô Vân không hề e sợ, trả lời: "Ta nhận ra bản thể của tiền bối từ hình thái khí huyết của tiền bối."
"Hình thái khí huyết?"
Người đàn ông áo đen nhíu mày, khẽ nói: "Từ hình thái khí huyết nhận ra được bản thể của ta, thế là thế nào?"
Lúc này, Tô Vân và bốn con tiểu hồ ly đều nghe được tiếng sàn sạt, dường như có một người ở một chỗ tối gần đó đang nói, nhưng bọn họ đưa mắt nhìn mọi nơi thì chẳng thấy bóng dáng bất cứ ai cả!
Người đàn ông áo đen lại gật đầu liên tục, một lát sau mới nói: "Ta đã hiểu rồi. "
Trên mặt Tô Vân hiện rõ vẻ kinh ngạc, hình thái khí huyết của người đàn ông áo đen này ấy thế mà lại đang dần biến đổi, nhanh chóng chuyển từ hình thái giao long sang hình thái con người!
Người đàn ông áo đen nói: "Ta hóa thành giao long, vậy sau này tên của ta là Tiêu Thúc Ngạo đi. Các ngươi từng giúp đỡ ta, ta sẽ không ăn các ngươi. Trong phòng này không có thứ gì tốt, các ngươi hãy mau rời đi."
Tô Vân nói: "Giao thúc định đi đâu?"
Người đàn ông áo đen Tiêu Thúc Ngạo nghiêng đầu lắng nghe, giọng nói sàn sạt lại truyền tới, chính là ngay bên người Tiêu Thúc Ngạo!
Bốn con hồ yêu rợn tóc gáy, bởi bên cạnh Tiêu Thúc Ngạo không hề có thứ gì!
Tô Vân cảm ứng khí huyết, cũng không cảm ứng được bất cứ khí huyết của người nào bên cạnh y.
Tiếng sàn sạt kia dừng lại, Tiêu Thúc Ngạo nói: "Ta định tới thành Sóc Phương. Mai sau nếu ngươi tới thành Sóc Phương, có khi chúng ta sẽ gặp lại ở nơi đó. Chỗ này cực kỳ nguy hiểm, trước khi mặt trời xuống núi các ngươi bắt buộc phải rời đi, nếu không sẽ không đi được nữa, mai sau cũng chẳng cần thiết phải gặp lại."
Tô Vân khom người cảm ơn: "Đa tạ Giao thúc đã chỉ bảo."
Tiêu Thúc Ngạo cất bước rời đi, đám hồ yêu dõi mắt nhìn y đi xa. Chỉ thấy Tiêu Thúc Ngạo khập khiễng đi hơn mười trượng, tới trước một tấm bia đá, rồi lại nghiêng đầu lẩm bẩm.
Tiếng sàn sạt kia lại vang lên, dường như có người ghé vào tai y thì thầm gì đó, nhưng lại chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì!
"Có thứ bẩn thỉu đi theo Cả Thôn Ăn Cơm!" Đám hồ ly liếc nhìn nhau.
Cảnh tượng này quả thật rất kỳ dị, rõ ràng bên người Tiêu Thúc Ngạo không có ai, nhưng y vẫn thường xuyên nói chuyện với "người bên cạnh".
Tiêu Thúc Ngạo rút tấm bia đá kia lên, quẳng xuống đất, rồi lại khập khiễng đi xa.
"Quá nửa là có một tính linh đi theo hắn." Tô Vân suy đoán: "Chẳng lẽ chính là long linh đã cứu hắn?"
Hoa Hồ suy tư: "Long linh cứu hắn tối hôm qua chính là đến từ chỗ này, nếu long linh đi theo hắn rồi, như vậy vì sao Tiêu Thúc Ngạo còn nói là ở lại nơi đây sau khi trời tối là sẽ gặp nguy hiểm?"
Tô Vân cũng nghĩ mãi không thông, nói: "Chúng ta cứ xem xét qua trước đã, cho dù thế nào cũng phải rời khỏi nơi đây trước khi trời tối!"
Hoa Hồ đi vào phòng trước, lại thấy nơi đây không có hài cốt. Tiêu Thúc Ngạo hẳn là một con giao long thích ở sạch, tối hôm qua y bị thương nặng, nhưng đến nơi đây rồi vẫn dọn dẹp cho sạch sẽ, không hề có chút bụi bặm nào.
Bọn họ có chút thất vọng, nơi đây sạch sẽ như thế, chắc chắn là không có bảo vật gì rồi, e rằng đến cả thứ đáng giá cũng đã bị Tiêu Thúc Ngạo mang đi.
Thanh Khâu Nguyệt nhảy lên trên giá sách, ngồi trên đó vẫy vẫy đuôi, vui vẻ nói: "Trên giá sách còn có một cuốn sách!"
Hoa Hồ cũng nhảy lên, đặt nằm cuốn sách trên giá xuống, đọc từng chữ một: "... Năm Nguyên Phong thứ sáu, có thanh long rơi xuống Thiên Thị viên ở Sóc Phương, đế sai Thiên Đạo viện tới nghiên cứu..."
Tô Vân đột nhiên nói: "Năm Nguyên Phong thứ sáu? Là thời kỳ Vũ đế còn sớm hơn cả Nguyên đế và Bình đế! Như vậy sự kiện rồng rơi hẳn là xảy ra vào một trăm năm mươi năm trước!"
Dã Hồ tiên sinh từng nói qua về niên hiệu của các vị đại đế nước Nguyên Sóc, chỉ là đám người Hoa Hồ không quan tâm đến điều này cho lắm nên chẳng có ấn tượng gì, Tô Vân thì có thói quen mỗi lần tan học đều phải ôn lại bài, cho nên hắn nhớ rất rõ.
Hoa Hồ tiếp tục đọc: "Năm Thái Sơ thứ nhất, mở quan tài rồng, mổ xác rồng, nghiên cứu các loại như cơ, vân, gân, mạch, máu, dịch, tim, vảy, râu, bờm, vuốt, xương, khí, sáu quyển mười sáu chương... Tiểu Phàm, tìm kiếm xung quanh xem những tài liệu này còn không!"
Mấy tiểu hồ ly lại tìm kiếm xung quanh, nhưng không thu hoạch được gì.
"Quá nửa là bị Cả Thôn Ăn Cơm mang đi rồi." Ly Tiểu Phàm nuối tiếc nói: "Hoặc là đã mục nát như các cuốn sách khác rồi."
Hoa Hồ cũng tiếc không thôi, lại tiếp tục đọc: "... Mười bốn tháng giêng, tuyết rơi, xác rồng đóng băng, bèn thăm dò Đọa Long cốc. Có dị vật rơi xuống cùng rồng..."
Hắn ta đọc đến đây thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy mờ mịt: "Dị vật?"
Tô Vân có cảm giác sởn tóc gáy, vội vã nói: "Ban nãy Cả Thôn Ăn Cơm nói bắt buộc phải rời đi trước khi trời tối, nếu không ắt sẽ chết! Con rồng này rơi từ trên cao xuống, bị thương nặng không được chữa trị, chẳng lẽ dị vật này chính là tà vật đã giết thần long? Dị vật này chắc chắn là sẽ xuất hiện khi trời tối! Hoa nhị ca, huynh cầm sách, chúng ta lập tức rời khỏi nơi đây!"
Hoa Hồ ôm sách nhảy xuống khỏi giá sách, Tô Vân và ba tiểu hồ ly theo hắn ra khỏi phòng.
Bên ngoài, trời đã mờ tối.
Mặt trời còn chưa khuất sau rặng núi, nhưng nơi đây là khe núi, địa thế thấp hơn hẳn so với xung quanh, ánh chiều tà không chiếu được vào trong đây. Cũng chính là nói Táng Long lăng và Đọa Long cốc tối sớm hơn các nơi khác, sớm hơn hẳn dự tính của bọn họ.
Tô Vân và bốn hồ ly rùng mình mấy cái liên tục, nhiệt độ trong khe núi này dường như giảm xuống rất nhiều. Tiết trời tháng chín, thế mà lúc thở ra còn có thể thấy được những làn khói trắng phả ra từ trong mũi.
"Lạnh quá!" Hồ Bất Bình run lẩy bẩy.
Không ai nói được lời nào, cả lũ nhanh chóng quay về theo đường cũ. Chờ khi đi tới chỗ đầu con rồng, Táng Long lăng đột nhiên rung chuyển dữ dội, sau đó sắc trời đen sầm xuống với tốc độ khác thường, hệt như có người che mắt bọn họ lại.
Hồ ly có thể nhìn trong bóng đêm, nhưng bóng tối ở nơi đây lại cực kỳ cổ quái, nên đến cả bốn con hồ yêu cũng không nhìn thấy con đường phía trước.
"Mọi người đừng cử động, đừng kinh hoảng!"
Tô Vân hạ nhỏ giọng xuống: "Đây là khí huyết đè ép. Mắt của chúng ta bị khí huyết ngoại lại đè ép, con ngươi bị khóa chết nên không nhìn thấy xung quanh. Đi theo ta, ta nhớ được đường về."
Trái tim bọn họ đập dồn dập, trong tai nghe thấy tiếng gió vù vù, đó là tiếng vang phát ra khi máu chảy qua viền tai đè ép màng nhĩ.
Khí huyết đột nhiên đến ở Táng Long lăng này nén ép xuống, làm cho các chức năng trong cơ thể bọn họ trở nên dị thường bất ổn, không chỉ cảm giác của cơ thể xảy ra vấn đề, ngay cả việc thôi động công pháp Hồng Lô Thiện Biến cũng trở nên cực kỳ vất vả!
Hoa Hồ nắm lấy vạt áo của Tô Vân, tiểu hồ ly phía sau thì nắm đuôi hắn, theo Tô Vân đi ra ngoài.
Tuy đôi mắt Tô Vân không nhìn thấy gì, nhưng bất cứ nơi nào mà hắn chỉ cần đi qua một lần là có thể ghi nhớ rất rõ. Đừng nói là nơi như Táng Long lăng, cho dù là mê cung của chợ quỷ Thiên Môn, hắn chỉ cần đi một lần là có thể dễ dàng thoát ra.
Trong đầu của hắn, chuông vàng không ngừng xoay tròn, làm cho hắn có thể cảm giác được vị trí của mình một cách chính xác, hắn nên đi như thế nào, rẽ vào lúc nào, khi nào thì lên núi, khi nào thì tránh chướng ngại vật, mọi việc đều chính xác đến mức khiến người ta khó có thể tin được!
Ngay khi bọn họ lên dốc không được bao lâu, Tô Vân đột nhiên dừng chân lại.
Hoa Hồ vội vàng dừng lại, đám tiểu hồ ly phía sau lập tức đâm sầm vào mông của hắn.
"Tiểu Vân, sao thế?" Hoa Hồ khẽ hỏi.
"Tấm bia đá đổ chặn đường của ta."
Giọng của Tô Vân truyền tới: "Ta đang tính toán đường đi. Kỳ quái, tấm bia đá này không nên xuất hiện ở chỗ này..."
Lúc bọn họ đến thì thấy trên sườn núi xung quanh có không ít bia đá, phần lớn đều được chôn dưới đất, có rất ít cái đổ xuống. Mà tấm bia đá này không đổ, hơn nữa vị trí của nó còn không đúng.
"Tiểu Vân ca mau lên..." Hồ Bất Bình run rẩy nói với giọng như sắp khóc: "Ta cảm thấy có người sờ gáy ta..."
Ly Tiểu Phàm đã khóc thành tiếng: "Ta cũng cảm thấy thế. Ta sợ quá, nhưng mà thoải mái ghê..."
"Là ta sờ đó." Thanh Khâu Nguyệt có chút ngượng ngùng: "Lúc sợ hãi, ta sờ đầu các huynh là sẽ an tâm ngày."
Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm, Hoa Hồ cũng thở phào một hơi, cười nói: "Tiểu Nguyệt, muội nghịch quá rồi, làm ta sợ theo. Ta còn tưởng ai đang sờ đầu ta chứ."
Thanh Khâu Nguyệt buồn bực nói: "Nhị ca, muội có sờ đầu huynh đâu. Muội thấp thế này, với không tới."
"Không phải muội..."
Hoa Hồ gượng cười hai tiếng, run rẩy nói: "Tiểu Vân, tìm được phương hướng chưa? Chúng ta có thể nhanh chóng rời khỏi nơi đây được không?"