Những ngày sau đó cũng trải qua như bình thường, nhưng một cơn sóng bình lặng.

Nhưng rồi Lê Uyển Như đã nhận được một cuộc gọi, dòng chữ "Uyển Nhi" trên điện thoại chút nữa làm cô quên đi nhân vật này là ai.

Ngẫm nghĩ một hồi cũng nhớ là chị gái của nguyên chủ, Uyển Như nhấc máy.

"Alo?"

"Về quê đi, ba mày bị tai nạn giao thông nặng lắm!" Giọng nữ bên đầu dây bên kia rất trầm.

"Ba tôi không phải cũng là ba chị à?" Uyển Như hỏi lại.

"Tao mặc kệ, mày không về nhanh kẻo không kịp nhìn ba mày lần cuối thì đừng oán trách mẹ con tao".

Bên kia có vẻ khó chịu, nói xong liền tắt máy.

(Truyện chỉ đăng độc quyền tại NovelToon, các bản reup ở trang web khác đều là ăn cắp chất xám của người khác.

Hãy ủng hộ tác giả bằng cách đọc truyện đúng nguồn.

Xin cảm ơn.)

Uyển Như nhíu mày, thật sự cũng không có liên quan gì đến cô, nhưng cô đang là Lê Uyển Như, cũng không thể để cho người khác chê trách nguyên chủ.

Uyển Như đành không tình nguyện mà quay về.

Uyển Như gọi báo cho Trần Kiến Thành là sẽ về quê vài bữa, Trần Kiến Thành muốn đưa cô về nhưng cô từ chối, sẽ tự chạy xe về.

Cô không muốn người trong nhà đó biết tới anh.

Cô cảm thấy họ không xứng đáng.

Sắp xếp một ít đồ đạc xong Uyển Như lại quay về nhà bằng con xe Vision cũ của mình.

Sau khi Uyển Như thông báo với Trần Kiến Thành là bắt đầu đi tầm nửa tiếng sau anh nhận được điện thoại của cô.

Thấy người gọi là cô thì trong lòng anh hơi bất an, anh nhanh chóng nhấc máy.

"Sao vậy em?" Anh hỏi.

"À, ừ...Anh có thể đón em ở cầu vượt được không?" Uyển Như ấp úng hỏi.

"Em làm sao? Có chuyện gì hả?"

"Em...!Em bị giao thông phạt!"

Trần Kiến Thành: "..." Anh im lặng một hồi lâu.

Hơn 20 phút sau thì xe anh đến đưa cô về quê, Uyển Như ngại ngùng không nói gì với anh nữa.

Nhưng anh từ lúc ghé lại đón cô đã cười như được mùa.

Trên xe anh cứ cười tủm tỉm, Uyển Như thấy bực quá liền hỏi.

"Vui lắm hay sao mà anh cười hoài vậy?"

Trần Kiến Thành lại nhìn cô, vừa nhìn vừa cười, anh hỏi.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi...?" Uyển Như ấp úng vì quên mất nguyên chủ bao nhiêu tuổi.

"Hai mươi tuổi rồi còn chưa có bằng lái xe? Ai cho em cái tự tin chạy xe ngoài đường vậy?"

Lê Uyển Như: "...".

Ở thế giới thật thì 18 tuổi cô đã tự thi bằng lái rồi, ai mà ngờ được nguyên chủ không có bằng lái đâu.

Lúc bị chú cảnh sát giao thông yêu cầu kiểm tra giấy tờ thì cô cũng mới tá hỏa ra.

"Sau kì này về em nhất định đi thi bằng lái cho anh xem!" Uyển Như cao trào quyết tâm.

"Nói được làm được!"

"Nhất định sẽ thi được, nếu không em không phải họ Thái!"

"Em họ Lê mà?" Trần Kiến Thành hỏi ngược lại.

"..." Ơ quên xíu.

"Em mang họ của anh luôn cũng được".

Trần Kiến Thành cứ chọc ghẹo cô suốt quãng đường.

Đi một hồi thì cũng đến nơi, Uyển Như tạm biệt anh rồi quay vào.

Trần Kiến Thành cũng nghe lời cô mà quay về lại thành phố.

Vừa bước vào nhà cô đã chạm mặc Lê Uyển Nhi đang đứng trước cửa.

Uyển Nhi thấy cô bước xuống từ xe sang thì giọng điệu mỉa mai.

"Mày giỏi hơn mẹ mày nhiều!"

Uyển Như nhíu mày: "Chị đừng nói nhảm nữa, ba chị đâu?"

"Ở trong, nhưng mày đừng vào.

Ông nội đang ở trong, vào ông mắng mày đó".

Uyển Như nhìn cô chị một hồi bèn hỏi: "Chị có chuyện gì muốn nói với tôi hả?"

Uyển Nhi nhìn cô, sắc mặt thay đổi liên tục, xong rồi cô quay người muốn đi: "Đi theo tao!"

Hai người cùng đi vòng ra nhà sau rồi lén lút vào phòng Uyển Nhi.

Cô ta mở laptop ra rồi xoay cho Uyển Như xem, trên màn hình là camera nhà dân, đến giây thứ tám thì có một vụ tai nạn xảy ra, người đi xe máy lao thẳng vào đầu xe container đang đậu ở ven đường.

Lúc này Uyển Nhi lên tiếng.

"Đây là camera hôm ba bị tai nạn".

"Có nghĩa là gì?" Uyển Như không hiểu.

Uyển Nhi bắt đầu phòng to một góc nhỏ lên, hình ảnh chất lượng thấp nên chỉ thấy bóng đen mờ ảo, bóng đen đó chỉ đứng yên trong suốt quá trong xảy ra tai nạn sau đó đột ngột mất tích.

"Vốn dĩ đây là vụ tai nạn do ba tự gây ra, nhưng sau khi xem camera thì tao thấy người này hơi lạ.

Tao lại thấy cái bóng đó hơi giống mày nên tao muốn hỏi mày cho rõ".

Uyển Nhi thành thật nói.

Uyển Như nhìn xuống thời gian rồi trả lời.

"25 tháng 10 tôi đang ở Quy Nhơn".

Xong rồi cả hai đều im lặng không ai nói gì.

Không biết lí do tại sao khi nhìn vào bóng đen bí ẩn trên camera cô chợt nhớ đến buổi tối hôm đó cô nhìn thấy Bùi Lan Anh đứng đứng cổng nhà Mỹ Kim nhìn chầm chầm vào cô.

Nhưng Bùi Lan Anh đang bị cưỡng chế điều trị tâm lý, Trần Kiến Thành cũng thuê người canh chừng cô ta rồi mà.

Uyển Như tự trấn an chính mình.

(Truyện chỉ đăng độc quyền tại NovelToon, các bản reup ở trang web khác đều là ăn cắp chất xám của người khác.

Hãy ủng hộ tác giả bằng cách đọc truyện đúng nguồn.

Xin cảm ơn.)

Sau khi ông nội ra về thì cô mới vào phòng thăm "người ba" của mình.

Ông ta nằm yếu ớt trên giường, cổ đã được cố định lại.

Bị mẹ ngồi bên cạnh nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng thì cô cũng nhanh chóng ra ngoài.

Ra ngoài cô nói với Uyển Nhi.

"Mai tôi về thành phố để học.

Sau này gia đình chị không cần thiết thì đừng gọi tìm tôi.

Còn như chị muốn nói gì với tôi thì trực tiếp gọi điện thoại là được rồi".

"Mày nghĩ bây giờ mày thành phượng hoàng rồi hả?"

"Thành cái gì tôi không cần biết.

Nêu gia đình chị đã không cần tôi rồi thì hà cớ gì phải làm khó tôi?"

"Nhưng mày là nguyên nhân làm ba mẹ tao rạn nứt, ba mẹ tao còn phải nuôi nấng mày tới chừng này!" Uyển Nhi cao giọng mắng.

Uyển Như chỉ cười nhếch mép một cái rồi ung dung trả lời.

"Nguyên nhân làm ba mẹ chị rạn nứt là do ba chị, nếu không nhờ ba chị thì làm sao có tôi? Còn nuôi nấng tôi đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của ông ta khi chơi bời mà không biết điểm dừng.

Còn nếu không muốn nuôi thì lúc tôi mới sinh ra mẹ chị một tay bóp mũi tôi chết luôn đi.

Chị nghĩ năm tháng qua tôi sống đày đủ và hạnh phúc lắm hả? Mẹ chị đã cắt tiền đi học của tôi gần 5 tháng rồi? Chị nghĩ trong 5 tháng qua tôi phải như thế nào mà sinh sống? Sau này tốt nhất đừng liên quan gì đến nhau".

Uyển Như nói một hơi xong thì quay vào nhà lấy đồ đạc bỏ đi ngay.

Gia đình này chính là rào cản của nguyên chủ, cũng chính là rào cản với cô hiện tại.

Nếu là cô, cô chọn cắt đứt nó.

Uyển Như bắt xe buýt quay lại thành phố, vừa đi vừa nhìn ra bên đường.

Trong lòng cô lúc này hết sức rối rắm.

Cô xâu chuỗi lại hết những sự kiện cô nhớ trong nguyên tác, dường như việc ba của nguyên chủ bị tai nạn không có trong nguyên tác.

Chẳng lẽ do cô xuyên đến đây và làm không đúng nguyên tác nên tình tiết của truyện đã bị thay đổi.

Có rất nhiều tình tiết phát sinh ra mà nguyên tác không hề có như Chu Lâm Khang, Bùi Lan Anh, hay là ba của nguyên chủ.

Dù tuyến nhân vật chính không bị ảnh hưởng nhiều nhưng lại ảnh hưởng trực tiếp đến cô, hình như những tình huống này đều xảy ra xung quanh cô.

Liệu, có phải do cô không?