Vẻ mặt Thẩm Cảnh Quân lạnh nhạt, nhưng giọng điệu tra hỏi lại không thể nghi ngờ.

Lam thị luôn miệng nói bản thân không đúng, nàng hạ dược câu dẫn hắn, chỉ vì một đêm xuân.

Thế nhưng nàng lại đang mang thai đứa con của Ninh Vương, nàng ta còn dám làm loạn như vậy sao?

Trừ phi đứa trẻ này không phải của Ninh vương.

Thẩm Cảnh Quân lúc này mới tỉnh táo lại, thái y trong lời nói luôn luôn giữ ba điểm, Ninh Vương thuở nhỏ bị chẩn đoán là khó có con nối dòng dõi, điều này có nghĩa là Ninh Vương không có khả năng làm cho thị thiếp thụ thai.

Hài tử trong bụng Lam Hương Nhi hết sức đáng ngờ.

Vẻ mặt hưng phấn của Ninh vương cũng dừng một chút, lúc nhìn về phía Lam Hương Nhi, ánh mắt liền thay đổi.

Phải chăng nữ nhân này không muốn giữ lại đứa con của hắn, muốn mượn tay thái tử sinh non để cho hắn không truy cứu trách nhiệm.

Cố Ninh Bình ngừng thở, giành nói trước khi Lam Hương Nhi mở miệng: "Chuyện trắc phi có thai, trước đó ta cũng không biết, ta nghĩ có thể là mới phát hiện ra thôi.

Nếu không chuyện lớn như vậy, sợ rằng muốn giấu cũng không giấu được".

Thẩm Cảnh Quân nở nụ cười lạnh.

Hai tỷ muội Cố gia này ngược lại đều đơn thuần như nhau.

"Điện hạ tha thứ, phụ nhân có thai cũng không phải là việc nhỏ gì, cử chỉ hành vi tự nhiên sẽ có chỗ cố kỵ, dù là sinh non cũng sẽ lộ ra dấu vết.

Thế nhưng Lam thị lại không có dấu hiệu gì xem ra là nàng cũng không biết bản thân mình đã hoài thai".

Cố Ninh Bình nắm chặt khăn tay, lấy hết dũng khí nhìn thẳng Thẩm Cảnh Quân.

Thẩm Cảnh Quân không nói gì.

"Điện hạ thứ tội".

Vẻ mặt Lam Hương Nhi mây trôi nước chảy, nói ra không chút nào ngượng ngùng, nàng tự nhiên nói ra chuyện riêng tư trước mặt nam nhân không phải phu quân của mình: "Thiếp thân trước đó từng bị thương trong thanh lâu, kinh nguyệt luôn không đều, cho nên ta cũng không nghĩ tới, nhưng vừa rồi thiếp thân nôn nghén, nha hoàn hầu hạ có chút tinh thông y thuật nên mới chuẩn ra được thiếp thân mang thai".

"Điện hạ không tin tưởng người như thiếp thân nhưng cũng nên tin tưởng đại phu, chuyện lớn như vậy, cứ coi như là ta đã sớm biết, vậy thì vì sao đại phu phải giúp ta che giấu?"

Thẩm Cảnh Quân lớn lên ở thâm cung lại không có mẫu thân bảo vệ bên cạnh cho nên những năm qua, không có thủ đoạn nào là hắn không biết.

Cho dù Lam Hương Nhi miệng lưỡi giảo hoạt thế nhưng ở trong mắt hắn, cũng chẳng qua chỉ là quá nguỵ biện mà thôi.

Có điều Lam Hương Nhi cũng không trông cậy vào sự tin tưởng của thái tử, dù sao nàng cũng khẳng định, dựa vào hài tử trong bụng, thái tử chắc chắn sẽ không dám làm gì nàng.

Bây giờ điều nàng cần làm chính là xua tan nghi ngờ của Ninh vương.

Chỉ cần khiến cho Ninh vương tin tưởng nàng thì nàng mới có thể làm chuyện tiếp theo.

Ninh vương quả thật tin tưởng nàng, chỉ nói: "Điện hạ, Lam thị xưa nay thích hồ nháo đã đắc tội điện hạ, còn xin điện hạ nể mặt vì huyết mạch hoàng gia mà tha cho nàng một mạng".

Ánh mắt Thẩm Cảnh Quân phức tạp nhìn Ninh vương, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân hoàng thúc vì bỏ đi nghi kỵ của phụ hoàng cho nên mới giả bộ làm ra dáng vẻ ngu ngốc như vậy, hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy hắn là ngu xuẩn thật sự.

Có điều Thẩm Cảnh Quân cũng không nhiều lời, hài tử trong bụng Lam Hương Nhi tốt xấu hay không cũng chẳng có quan hệ gì tới hắn.

Chỉ cần Ninh vương tin tưởng Lam thị nói là thật thì nó chính là thật.

"Nếu như hoàng thúc đã nói như vậy thì cô cũng không phải không hiểu tình nghĩa, việc này cũng không sao, chỉ là hoàng thúc....." Thẩm Cảnh Quân sắc mặt trở nên lạnh lùng, uy hiếp: "Nếu như còn có lần khác, cũng sẽ không dễ dàng che đậy như vậy nữa đâu".

"Điện hạ yên tâm, cho ta một trăm cái lá gan cũng dám làm lại chuyện này nữa đâu".

Ninh vương run giọng: "Lấy tính tình của ta, điện hạ còn không rõ sao?"

Thẩm Cảnh Quân đứng dậy, ống tay áo màu đen xẹt qua mặt bàn, ánh mắt hắn dừng lại nhớ ra áo ngoài của chính mình đưa cho Chi Chi, cũng không biết nàng có mang đi không.

Ngay trước mặt mọi người, Thẩm Cảnh Quân cất bước đi vào phía sau bình phong, áo ngoài màu đen trượt xuống dưới đất, phía trên lấm tấm mấy vết trắng lốm đốm.

Thẩm Cảnh Quân khom lưng nhặt lên, mặt lạnh đi ra cửa.

Ninh vương trải qua phong nguyệt hiển nhiên hiểu rõ đó là vật gì, hết sức ân cần hỏi: "Điện hạ, hôm nay ngài thế mà lại sủng hạnh vị cơ thiếp kia, phải chăng muốn dẫn về đông cung?"

Thẩm Cảnh Quân cười như không cười.

Ninh vương toàn thân run lên.

"Hoàng thúc".

Thẩm Cảnh Quân lạnh lùng nói: "Ngươi thu hồi cái chiêu trò kia ngay, nếu như để ta nghe thấy được những lời như vậy, ta sẽ không khách khí nữa đâu".

Ninh vương nịnh nọt cười một tiếng: "Vâng vâng vâng, điện hạ nói đúng lắm".

Bên này hắn đang định cúi người xin lỗi thì Thẩm Cảnh Quân đã bước ra ngoài.

Cố Ninh Bình đỡ Lam Hương Ni dậy, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

Lam Hương Nhi vỗ cánh tay của nàng, lắc đầu ra hiệu nàng không cần phải nhiều lời.

Lam Hương Nhi che lấy ngực mình, giọng dịu dàng nói: "Ngực ta đau quá làm phiền vương phi tiễn ta về viện, ai da...".

"Ái thiếp, nàng sao vậy, có phải hài tử trong bụng không thoải mái không?" Ninh vương sốt ruột bận bịu hỏi: "Có cần phải mời đại phu đến không?"

"Vương gia đừng nóng vội".

Lam Hương Nhi dựa vào người Cố Ninh Bình: "Thiếp chỉ là bị thái tử điện hạ doạ, cái mặt đen kia thật là đáng sợ, vương gia không cần lo lắng cho thiếp thân, để cho vương phi tiễn ta về đến liền tốt thôi".

Ninh vương hiện giờ đang hăng hái, Lam Hương Nhi mang thai khiến cho hắn cảm thấy bản thân có thể sinh con, hận không thể lập tức gieo hạt trên người khắp nữ nhân ở vương phủ để cho bọn họ đều mang thai con của hắn.

Nghe thấy Lam Hương Nhi nói như vậy, lại còn gãi đúng chỗ ngứa của hắn, ái thiếp của bản thân quả nhiên là đoá giải ngữ hoa: "Vậy nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta đi phía trước xem thử, ai thiếp nếu như cảm thấy không dễ chịu thì phải nói ngay cho quản gia biết đấy."

(*)Giải Ngữ Hoa là Kiều Đoá Đoá ( Bông Hoa Kiều Diễm)

Về phần Cố Ninh Bình, ban nãy thái tử nói muốn để hai người họ hoà ly, Ninh vương ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho nàng một cái.

Lam Hương Nhi kiều mị cười một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Tin tức trắc phi mang thai lập tức truyền đi khắp phủ, Chi Chi ở trong phòng mình cũng nghe được thông tin này từ miệng nha hoàn.

"Trắc phi vượt lên trước có thai, vậy vương phi của chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Làm sao cái gì? Trắc phi xuất thân từ thanh lâu, sinh ra mười tám cái thai cũng không đả động được địa vị của vương phi chúng ta, ngươi đừng lo lắng vớ vẩn".

"Nói thì nói thế nhưng đó là trưởng tử của Ninh vương, cho dù là con thứ, thân phận cũng rất tôn quý".

Chi Chi mở cửa nhìn hai người bọn họ hỏi: "Các ngươi mới vừa nói cái gì?"

Hai tiểu nha hoàn liếc nhìn nhau hiển nhiên không để vị di nương này vào mắt, một người trong đó vênh vang đắc ý nói: "Cố di nương vẫn là hoàn bích phải không? Chỉ sợ nghe thấy loại lời này không thích hợp lắm đâu".

Một tiểu nha hoàn khác che miệng cười trộm: "Xem lời ngươi nói kìa, Cố di nương mặc dù không được hầu hạ thế nhưng cũng là phụ nhân nha! Làm sao lại có thể không biết chứ!"

Ý cười trào phúng lộ rõ trên khuôn mặt hai người họ.

Chi Chi lười tranh cãi với bọn họ, sắc mặt lạnh lùng mang theo mấy phần uy nghiêm: "Các ngươi vừa mới nói ai mang thai?"

"Còn có thể là ai chứ, Lam trắc phi chứ sao!"

Nha hoàn thứ nhất liếc mắt: "Cũng không phải là ngươi, gấp gáp cái gì chứ!.....Ai..."

Lời nàng ta còn chưa dứt đã trông thấy Chi Chi đứng bên cạnh chạy vụt qua.

"Gấp cái gì mà gấp, chạy nhanh như vậy vương gia cũng không thèm sủng hạnh ngươi đâu!"

***

Lan Hương viện.

Cố Ninh Bình vịn tay Lam Hương Nhi ngồi xuống, môi mím chặt, nhìn nàng muốn nói lại thôi.

Lam Hương Nhi chà xát đầu ngón tay mình: "Ngươi muốn hỏi ta cái gì?"

"Ngươi...Sao ngươi lại thành như này?" Chúng ta không phải đã nói sẽ cùng nhau rời đi sao?" Cố Ninh Bình một mặt không hiểu nổi: "Dáng vẻ của ngươi bây giờ, làm sao có thể rời đi được?"

Lam Hương Nhi trên mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ, vừa chói mắt lại vừa tàn nhẫn: "Thế nhưng ta có một con đường tốt hơn để đi nha!"

Nàng sờ lấy bụng mình, cụp mi nói: "Những chuyện này ngươi không cần lo lắng, cứ rời khỏi Ninh Vương phủ, sống cuộc sống của chính mình, chuyện của Ninh Vương phủ không liên quan gì đến ngươi".

"Sao lại không có quan hệ gì với chúng ta?"

Từ cửa truyền tới âm thanh tức giận, Chi Chi đẩy cửa vào trong: "Rốt cuộc tỷ muốn làm gì?"

Lam Hương Nhi cười cười: "Chi Chi, ta đã mang thai".

Chi Chi cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.

"Không phải của Ninh vương".

Lam Hương Nhi tiếp tục nói.

"Cái gì?" Chi Chi cảm thấy tai mình nghe không rõ.

Lam Hương Nhi không lặp lại lời, chỉ cười nói: "Các ngươi bằng lòng nghe ta kể một câu chuyện xưa không?"

Nàng không đợi Chi Chi và Cố Ninh Bình trả lời, liền bắt đầu nói.

"Đã rất lâu về trước, có một cặp tỷ muội do phụ mẫu phạm tội, bởi vì có ngoại hình xinh đẹp nên đã bị bán vào thanh lâu, tỷ tỷ có ngoại hình đẹp cho nên sớm treo biển hành nghề tiếp khách, làm hoa khôi thanh lâu.

Mà muội muội vì tuổi còn nhỏ nên được học cầm kỳ thi hoạ, được dạy dỗ sau hơn một năm thì bị đẩy ra làm hoa khôi, một đêm ngàn vàng".

Lam Hương Nhi đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sách, dùng lòng bàn tay xoa xoa bìa sách, thanh âm như từ xa truyền đến, mang theo một loại cảm giác hư ảo không chân thực: "Đáng tiếc, đêm đầu tiên nàng gặp phải ác ma, ác ma này thích nhất là thiếu nữ trẻ tuổi, hắn thích lấy tra tấn làm thú vui.

Đáng thương thay cô muội muội mới chỉ mười sáu tuổi, ngay lập tức đã chết trong tay ác ma kia".

Chi Chi giật mình, ngơ ngác hỏi: "Người kia là....!Muội muội của tỷ sao?"

"Là muội muội của ta, nàng để lại cho ta duy nhất quyển sách này".

Lam Hương Nhi cụp mi, nhìn bút tích trên sách được viết rất đẹp, nước mắt rơi xuống.

Muội muội mới chỉ mười sáu tuổi, ngày hôm đó nàng mặc y phục hoa lệ, nói rằng nhất định sẽ kiếm đủ tiền để chuộc thân cho hai người họ.

Nhưng từ khi nàng rời khỏi căn phòng kia thì đã không còn trở về nữa rồi: "Thù này không đội trời chung, ta hao tâm tốn sức để tiến vào Ninh vương phủ, chính là vì để báo thù.

Hiện tại cuối cùng ta cũng đợi được cơ hội!".

————

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Ta cho rằng là hắn giả ngu, ai ngờ là hắn ngu thật.

Chi Chi: Ngươi....Ngươi không phải cũng bị nữ nhân lừa sao ( siêu nhỏ giọng bb)

Thái tử:??????

Chi Chi: Cây ngay không sợ chết đứng!.