Nguyễn An An nhìn chằm chằm vào mấy chữ kia một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào biểu cảm mặt trời mà Khương Di gửi cho cô, lúc này cái mặt trời đó giống như đang cười nhạo cô.

 

Trời xanh đất rộng, nhìn thấy một soái ca mông cong rồi nói đó là chồng mình?

Chấp niệm của cô đối với Cố Quyết đã sâu tới mức độ này rồi sao???

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thành thật mà nói, Nguyễn An An cũng không biết nói lời gì để miêu tả cho tâm tình của mình lúc này, ngón tay cô run run không biết nên trả lời Khương Di thế nào —— Khương Di chắc hẳn sẽ không nói dối, mà đối mặt với sự thật đáng xấu hổ như vậy cô lại không có cách nào giải thích được.

 

Cuối cùng cô tưởng tượng cảnh mình say như chết được Khương Di đưa về như thế nào, cô lại càng hoàn toàn không có ý muốn lên tiếng.

 

Thay vì việc dùng ngôn ngữ giúp Khương Di nguôi giận…… sẽ thực tế hơn khi về sau đưa cho cô ấy một chiếc thẻ đen thông dụng ở các quán bar trên toàn cầu.

Trong nhóm chat đầy những lời nhắn lên án hành vi phạm tội của cô, Nguyễn An An quả thực không còn mặt mũi nào đọc tiếp, cô nhanh chóng thoát ra ngoài. Sau đó cô phát hiện mình vừa nhận được hai tin nhắn mới.

 

Thu Nghiên: 【 Bạn học, cậu ổn chứ! Hôm nay vì sao không tới đi học vậy! (tôi chỉ muốn hỏi một chút, bởi vì vốn dĩ hôm nay tôi định giới thiệu các thành viên trong tổ cho cậu ~ )】

 

Thu Nghiên: 【 Còn có, cái kia, người ngồi cùng bàn với cậu cũng không tới……/ câm miệng 】

 

Thu Nghiên: [ Tôi tuyệt đối không phải đang bát quái.jpg]

 

Nguyễn An An nhìn thấy câu “người ngồi cùng bàn với cậu cũng không tới” đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng đánh mắt xuống dưới nhìn thấy gói biểu cảm, trong nháy mắt cô lại bật cười thành tiếng.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thu Nghiên thấy hai người bọn cô đều không đi học, cảm thấy cô và Cố Quyết hẹn nhau đi làm chuyện tốt gì sao?

 

Nguyễn An An mỉm cười trả lời cô bé một câu, sau đó cũng gửi một gói biểu cảm. Mà kế tiếp, đại khái là ngón tay của cô có suy nghĩ của riêng mình, tới khi cô phản ứng lại ngón tay đã mở giao diện chat trên WeChat cùng Cố Quyết từ bao giờ.

 

Tên WeChat của Cố Quyết là GJ*. Nguyễn An An vẫn chưa sửa tên của anh trong điện thoại, chủ yếu là cô sợ mình sửa thành “mông cong”, đến lúc đó đi học bị anh  nhìn thấy…… thì rất không tốt.

 

*:  viết tắt hai chữ cái đầu trong của Cố Quyết trong tiếng Trung.

 

Lại nói tiếp, bọn họ add WeChat của nhau đã một tuần, nhưng trước nay hai người chưa từng trò chuyện thông qua WeChat, trong vòng bạn bè thật ra có ấn like ——ví dụ như tối hôm qua Nguyễn An An đặc biệt đăng một tấm ảnh lên vòng bạn bè, không bao lâu thì được anh ấn like.

 

Nguyễn An An trở mình trên giường “Nói cái gì đây……”

 

Cô nhìn bàn tay tuyệt mỹ trong ảnh đại diện của anh, trong lòng lại cân nhắc nên nhắn tin cho anh như thế nào để uyển chuyển hỏi một chút vì sao hôm nay anh không đi học, bất chợt hộp thoại vốn dĩ đang trống không lại đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.

 

Vừa nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền xuất hiện, Nguyễn An An sợ tới mức thiếu chút nữa ném văng di động ra ngoài.

 

Chờ cô lấy lại bình tĩnh, cúi đầu đọc tin nhắn ——

 

GJ: 【 Cậu có thời gian không? 】

 

…… có thể không có sao?

 

Nguyễn An An lập tức trả lời: 【 Ừm. 】

 

GJ: 【 Tuy rằng nói như thế này có chút mạo phạm……】

 

GJ: 【 Có thể gửi cho tôi một tấm ảnh của cậu không?. 】

 

…… Gửi ảnh?

 

…… Anh muốn làm gì?

 

Nguyễn An An không phải không thể gửi, gửi ảnh cho người đàn ông mà mình coi trọng đương nhiên cô rất vui vẻ. Nhưng cô vô cùng tò mò, trong lúc nhất thời cũng quên luôn chuyện hỏi anh vì sao hôm nay không đi học mà chỉ tập trung gõ chữ bùm bùm: 

 

【 Có thể, nhưng vì sao cậu lại đột nhiên cần ảnh của tôi? / nghi hoặc 】

 

GJ: 【tin nhắn thoại】

 

…… Mẹ kiếp có chuyện gì mà anh trực tiếp gửi tin nhắn thoại!

 

Lại còn dài tới mười lăm giây!

 

Nguyễn An An cắn cắn môi, hít một hơi thật sâu sau đó mới ấn vào giọng nói, cô lập tức đưa điện thoại đến bên tai ——

 

“Hôm nay tôi không đi học,” giọng nói của Cố Quyết hơi khàn mang theo giọng mũi mới tỉnh ngủ, khi lọt vào tai mang lại cảm giác từ tính giống như có điện chạy qua “…… Kỳ thật cũng không có gì,” anh tỏ vẻ thản nhiên nói: “Chỉ cảm thấy hôm nay không nhìn thấy cậu, rất không quen.”

 

“…………”

 

Chỉ là cảm thấy hôm nay không nhìn thấy cậu.

 

Rất không quen.

 

Lúc này di động của Nguyễn An An thật sự bị rớt, rớt vào trong chăn. Cả người cô đều ngây ngốc, trong chớp mắt trái tim giống như bị ngừng đập, ngay sau đó lại bắt đầu nhảy nhót với tần suất cực kỳ cao, dường như ngay cả máu cũng theo đó mà nóng lên.

 

Cuối cùng Nguyễn An An chọn một tấm ảnh tự sướng chưa từng được đăng trên vòng bạn bè gửi qua, cách ăn mặc rất phù hợp với hình ảnh trong sáng của cô khi đi học, nó diễn giải hoàn mỹ 5 chữ hoa sen trắng thuần khiết.

 

Sau đó vài phút, cô nghe đi nghe lại tin nhắn thoại mười lăm giây này rất nhiều lần nhưng vẫn cảm thấy không thỏa mãn mà còn có chút lưu luyến.

 

Quân đoàn Xú Muội Muội cũng có tin nhắn mới, là Ân Viện tỉnh.

 

Nguyễn An An mặc kệ chuyện tối qua, cô lập tức thuật lại một cách ngắn gọn chuyện này trong nhóm chat.

 

“Nào, tớ phiên dịch ý nghĩa của câu nói đó cho cậu” Ân Viện nói: “Ý tứ của anh ta kỳ thật chỉ được gói gọn trong bốn chữ .”

 

Nguyễn An An an Nguyễn: 【 Bốn chữ nào? 】

 

Ân Viện lại gửi một tin nhắn thoại tới.

 

—— “Ông đây nhớ em.”

 

Nguyễn An An hoàn toàn quỳ gối trước sự giải nghĩa này, cô “Ngao” một tiếng sau đó cả người chui về trong chăn.

 

……

 

Cùng lúc đó, trong một khu chung cư nổi tiếng.

 

Trên màn hình di động là hình ảnh của cô gái trẻ, chiếc áo vàng nhạt trên người thể hiện sự dịu dàng tận sâu bên trong, mái tóc dài thẳng tự nhiên xõa trên vai, nụ cười với đôi má lúm đồng tiền trên gương mặt như đang tỏa sáng, sóng mắt lưu chuyển trong đôi mắt hạnh cong cong tạo nên hình ảnh đặc biệt linh động.

 

Cố Quyết nhìn một hồi lâu mới ấn lưu về điện thoại.

 

Suy nghĩ một lát, anh lại cài đặt hình ảnh này thành hình nền cuộc trò chuyện.

 

Anh đứng dậy đi đến bên cạnh chiếc rổ cho mèo bên trong phòng khách.

 

Anh trực tiếp ngồi trên thảm, không đợi anh mở miệng, chú mèo màu cam vốn dĩ đang ghé vào trong ổ không nhúc nhích liền chậm rì rì bò ra ngoài, rất có ý thức tự giác.

 

Chú mèo này thực sự vô cùng đáng yêu, nhưng khóe mắt có một vệt trắng, đó là vết sẹo nên chỗ ấy không bao giờ mọc lông. So sánh với những con mèo màu cam bình thường, cộng thêm vết sẹo này mà nói thì thật ra nhìn nó rất phong cách.

 

Cố Quyết mở miệng: “Bổn Bổn*.”

 

* Bổn có nghĩa là ngốc nghếch

 

Lỗ tai chú mèo động đậy, nó bò đến bên cạnh chân anh cọ cọ.

 

Cố Quyết cảm khái nói: “Đây là tên cô ấy đặt cho mày.”

 

Chú mèo trở mình lăn một cái trên mặt đất.

 

Cố Quyết thở dài: “Sau đó tao dùng ảnh mày làm hình đại diện trên WeChat, nhưng cô ấy lại không nhớ mày……”

 

Chú mèo kêu “Meo” một tiếng nho nhỏ.

 

“…… Mày nói xem có phải mày rất giống cô ấy hay không” Cố Quyết mỉm cười gãi cằm nó, chú mèo híp mắt hưởng thụ sự thoải mái đến từ những ngón tay thon dài của anh “Đều ngốc như vậy, hử?”

 

Thứ sáu Nguyễn An An không đi học, kế tiếp chính là hai ngày cuối tuần. Liên tiếp ba ngày đều không được gặp mặt Cố Quyết, thật đúng là không phải sự mất mát nào cũng giống nhau.

 

Cuối tuần của cô không hề nhàn rỗi, về cơ bản ban ngày cô đều dành phần lớn thời gian ở công ty, Lâm lão gia sắp xếp công việc rất rõ ràng.

 

Tuy nhiên cũng may thời gian bận rộn thường qua khá nhanh. Tối chủ nhật, sau khi Nguyễn An An tắm rửa xong lập tức tiến vào ổ chăn chuẩn bị lên mạng đọc tin tức, không nghĩ tới người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô chính là Cố Quyết.

 

—— Anh hỏi cô, sáng mai cô có muốn cùng nhau ăn sáng hay không.

 

Kỳ thật Nguyễn An An vốn không hay ăn sáng, thời điểm cô học tập tại Harvard cũng không thường xuyên ăn, có đôi khi ăn uống thất thường còn bị đau dạ dày, hơn nữa đã trở thành thói quen.

 

Nhưng đây là mông cong hỏi! Nhất định phải ăn!

 

Vì thế động thái này đã trực tiếp dẫn đến việc hai người xuất hiện trong nhà ăn bốn ngày liên tiếp, trên diễn đàn mỗi ngày đều có bài viết mới ——

# Hai sinh viên trao đổi hôm nay ăn bánh bao #, # Hôm nay ăn uống rất bình thường, là sữa đậu nành bánh quẩy, nếu ăn những món giống bọn họ, tôi có thể nhận được tình yêu như trong truyện cổ tích không? #, # Cặp đôi sinh viên trao đổi lại tới nhà ăn, a a a a a điên cuồng chụp lén #, # Một tuần nay không phải mỗi ngày bọn họ đều tới nhà ăn sao? Bác gái trong nhà ăn vừa mới cảm khái một tuần này người tới ăn sáng đặc biệt tăng mạnh a ha ha ha ha ha #……

 

Cụm từ “Hai sinh viên trao đổi” đã biến thành “Cặp đôi sinh viên trao đổi ”, thật đúng là điều đáng mừng.

 

Mãi cho đến thứ sáu.

 

Thứ sáu bọn họ có lớp vào buổi chiều, đương nhiên không thể cùng nhau ăn sáng. Nguyễn An An ngủ một giấc tới giữa trưa mới tỉnh lại, cô tới phòng học từ sớm, bắt đầu xây dựng tâm lý cho chính mình.

 

Nguyễn An An vẫn luôn nhớ kỹ cuộc đối thoại trước khi uống say của mình và Ân Viện, lại càng nhớ rõ tin nhắn thoại Cố Quyết gửi tới bị cô nghe đi nghe lại mấy trăm lần, bao gồm cả những bữa sáng trong một tuần này, tất cả dấu vết để lại đều hướng về một kết luận.

—— Mông cong có ý với cô.

Nguyễn An An suy nghĩ vài ngày, tuy rằng cô cảm thấy những chủ ý mình nghĩ ra không thiết thực cho lắm, nhưng tóm lại có thể nói bóng nói gió ám chỉ cho anh biết cô cũng thích anh.

 

Cô đến phòng học ngồi không bao lâu thì nam chính xuất hiện, mà ý tưởng vốn dĩ được định dạng trong não bộ trong nháy mắt vừa nhìn thấy nam chính, lập tức được hiện thực hóa một chút.

 

Cô nghe nói người đẹp sẽ có sức miễn dịch với sắc đẹp, nhìn thấy người đẹp như thế nào cũng không cảm thấy kinh diễm.

 

Nhưng hiện tại Nguyễn An An vô cùng hoài nghi lý luận này có được thành lập hay không.

Tại sao cô ngắm nhìn gương mặt này nhiều thế nào cũng cảm thấy không đủ?

 

Tại sao cô vẫn cảm thấy kinh diễm như lần đầu tiên gặp mặt?

 

Nguyễn An An ra vẻ trấn định chào hỏi anh, sau đó lại giống như vô tình nói một câu: “Tôi phát hiện hình như cậu rất thích chiếc áo sơmi này.”

 

“Hử?” người Cố Quyết còn đang dựa trên tường, anh kéo kéo cổ áo hỏi “Cái này?”

Nguyễn An An gật đầu.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, trên người anh chính là chiếc áo sơ mi trắng này, cũng không biết anh làm cách nào để biến một chiếc áo sơ mi đơn giản như vậy mặc lên người lại trở nên tuấn dật xuất trần.

 

Cố Quyết cười cười, không phản bác cũng không khẳng định, anh móc từ trong túi ra một chiếc kẹo ném lên bàn Nguyễn An An, “Hôm nay.”

 

Nguyễn An An đã quen với động tác này.

 

Kể từ chiếc kẹo bạc hà lần trước, Cố Quyết bắt đầu thay đổi đa dạng từ nhãn hiệu đến mùi vị, mỗi ngày đưa cho cô một chiếc kẹo —— hơn nữa còn ăn khá ngon.

 

Hôm nay là vị dâu tây.

 

Sau khi Nguyễn An An bóc kẹo cho vào trong miệng, cô lập tức mở ra cuộc trò chuyện dựa theo ý tưởng ban đầu của mình: “Đột nhiên nhớ tới…… Trước kia tôi có một người bạn.”

Phản ứng đầu tiên của Cố Quyết là sửng sốt, đến khi phản ứng lại anh tỏ vẻ cực kỳ phối hợp hỏi: “Ừm, làm sao vậy?”

 

“Cô ấy có một người anh là thanh mai trúc mã, hai người là hàng xóm cùng nhau lớn lên. Lần đầu tiên bạn tôi phát hiện ra cô ấy thích người anh kia, nhưng cô ấy không nói ra —— bởi vì hình như người anh đó cũng có một chút ý tứ với cô ấy, cho nên cô ấy cảm thấy hai người vẫn luôn trong trạng thái lưỡng tình tương duyệt*.” 

 

* Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦 – liǎng qíng xiāng yuè (duyệt: yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau)

“Mãi cho đến sau này, cô ấy không học cao trung cùng vị trúc mã kia, không bao lâu sau người nọ đã yêu đương cùng người khác.”

 

“Từ đầu tới cuối bạn tôi đều cho rằng cô ấy và nam sinh kia là lưỡng tình tương duyệt, nhưng trên thực tế nam sinh kia thật sự không có tâm tư gì với cô ấy.”

 

“Cho nên thời điểm nam sinh kia nói anh ta chỉ coi cô ấy là bạn bè, cô ấy vừa tức vừa khổ sở……”

 

Chuyện này không phải bịa đặt, kỳ thật đó là câu chuyện Ân Viện tự mình trải qua. Nguyễn An An và Khương Di được Ân Viện kể khi ba người đang ở ký túc xá trường cao trung, lúc ấy hai người còn an ủi cô ấy rất nhiều.

 

 

“Con mẹ nó, ai muốn làm bạn bè với anh ta!” Khi đó Ân Viện còn nhỏ, cô ấy vừa khóc vừa nói: “Trước kia tớ phải rời giường từ 5h sáng đi xếp hàng mua loại bánh bao mà anh ta thích ăn nhất! Tớ sao có thể chỉ muốn làm bạn bè của anh ta?!”

 

Sau này Ân Viện cũng từng có mấy người bạn trai, nhưng dường như cô ấy chưa từng thật sự động tâm, vì thế hiện tại tên WeChat cũng tự sa ngã mà đổi thành Ân Viện không hôn nhân.

……

 

Nguyễn An An nhớ lại chuyện quá khứ,  sau đó đưa ra kết luận: “Kỳ thật không có ai đúng ai sai, tôi nói nhiều như vậy bởi vì đột nhiên muốn nói ——”

 

Cô dừng một chút, cũng không biết vì sao giọng nói có chút không đủ tự tin: “…… Cậu biết đấy, giữa nam nữ rất khó có tình cảm hữu nghị thuần khiết.”

 

Nguyễn An An yên lặng nuốt nước miếng nhưng vẫn không có can đảm nói ra câu nói trong lòng——

 

Ví dụ như tôi.

 

Rất muốn nhúng chàm cậu.

 

Nguyễn An An nói một tràng, Cố Quyết chỉ nhìn cô không nói chuyện, con ngươi hơi sáng lên, nhìn qua tựa như không có bất kỳ biến hóa nào, tuy nhiên khóe môi lại khẽ nâng lên thành độ cong không quá rõ ràng khiến hình dáng cả người anh đều trở nên nhu hòa.

 

Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt anh giống như bị hạ cổ (*), cô không biết mình đang nói cái gì, hình như câu chuyện được mở đầu bằng hai chữ “bạn bè”.

 

(*) hạ cổ: Cổ độc thời cổ đại TQ dùng nhiều loại sinh vật như rắn, ếch, chim, mèo…dùng để sai khiến, hạ độc, thậm chí hại chết người khác

 

Nhưng biểu tình của người trước mặt có chút vi diệu, thay vào đó anh lại bật cười như thể vừa nghe được chuyện gì đáng chê cười.

 

Cố Quyết hơi nhướng mày: “Ai nói tôi và cậu là bạn bè?”

 

Nguyễn An An bỗng chốc trừng lớn đôi mắt.

 

Nói xong câu này, ánh mắt anh nhìn cô liền trở nên khác thường. Đôi môi mỏng khẽ mở, tốc độ nói chuyện cũng rất chậm, hương vị bạc hà tươi mát dễ ngửi quanh quẩn giữa hai người.

“Thật sự tôi không có nhiều kinh nghiệm trên phương diện này, nhưng cũng không cảm thấy cậu sẽ nghĩ như vậy ……”

 

Mặt mày Cố Quyết có chút bất đắc dĩ, khóe mắt hơi cong như đang hàm chứa ánh sáng. Anh thở dài, cười nói: “Tôi còn tưởng rằng, tôi theo đuổi cậu rất rõ ràng rồi chứ?”