"Em ấy..." Lương Húc Nhiên tính nói nhưng đột nhiên dừng lại, chuyển mắt nhìn về phía Lâm Tiêu Dương, người vẫn còn mang theo chút ít sắc mặt tái nhợt.

Lâm Tiêu Dương tựa ngồi bên cạnh hắn, tự nhiên cũng nghe rõ ràng giọng nói mẹ Lương, lúc này cậu nhìn Lương Húc Nhiên như muốn nói gì mà lại thôi, cũng chủ động tiếp điện thoại, "Dì Lương, con không sao."

"Thật sự không sao à?" Trong giọng nói mẹ Lương vẫn mang theo lo lắng, "Mẹ nghe tiểu Vương nói con bị ngã nặng lắm, nếu thật sự bị sao thì phải mau chóng đến bệnh viện kiểm tra, đừng chủ quan."

"Thật sự không sao mà." Lâm Tiêu Dương nói thêm, "Ngài không cần lo lắng."

Dứt lời cậu liền đưa điện thoại cho Lương Húc Nhiên.

Mẹ lương trong điện thoại vẫn là bộ dáng có chút không yên lòng, hình như lại dặn dò Lương Húc Nhiên phải chăm sóc cậu thật kỹ, lúc này mới cúp điện thoại.

Sau khi được dìu về đến nhà, chút tác dụng cuối cùng của vật phẩm cũng đúng hạn hết hiệu lực, sự đau đớn càng khó có thể chịu đựng cũng khiến cậu kêu đau một tiếng.

Có điều nó rất nhanh đã lại bị cậu nghẹn ứ trong cổ họng, mãi đến khi Lương Húc Nhiên bưng chén nước đi qua, nhìn thấy chính cậu không tự chủ được siết chặt cổ áo, dáng vẻ cậu hơi khó nhịn đè nén tiếng ho khan

Vội vàng bước nhanh đi đến, đưa nước cho cậu, Lâm Tiêu Dương hơi chậm chạp, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Em không sao." Lâm Tiêu Dương nhận chén nước, chỉ là dáng vẻ ốm yếu căn bản không có sức thuyết phục.

Lương Húc Nhiên dường như còn muốn nói gì, cuối cùng lại không mở miệng, chỉ căn dặn cậu một tiếng nghỉ ngơi sớm một chút cùng với ngày mai phải đi bệnh viện chuẩn bị các loại kiểm tra, rồi mới đứng dậy rời đi.

Lâm Tiêu Dương lúc này mới có cơ hội chọc chọc 007, "Mày có thể làm bộ đáng tin tí nào không?"

[ Vậy tui nhất định sẽ cố gắng đáng tin cậy! ] 007 rất từ tin trả lời, [ Đảm bảo sẽ ngụy trang vô cùng kỹ càng, cái cũng không tra ra đâu.

]

"Sẽ không giống với mấy cái thứ hết hiệu lực sớm gần đây?"

[ Ấy cái này...!] 007 còn muốn nói điều gì đột nhiên dừng lại, hơi lúng túng nói tiếp, [ Chuyện này đến lần hai chỉ có thể là sai lầm, do so thiếu sót bên hệ thống, không có liên quan đến tui nha ~~]

"Được thôi." Lâm Tiêu Dương liếc mắt, lười nhác tự nhéo mình, "Đây là lần cuối tao tin mày."

007 đột nhiên lại bắt đầu tủi thân, [ Sao ký chủ có thể nói ra lời như vật, ngày nào tui cũng tận sức để ngài có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cần cù đi sớm về tối, còn dùng điểm kinh nghiệm của tui giúp ngài chống đỡ nhiều vậy, bây giờ ngài lại núi tui như vậy, tui hu hu hu hu hu hu hức --]

Lâm Tiêu Dương vô cùng bực bội quát nó ngậm miệng, "Mày là một hệ thống không nên có nhiều cảm xúc như vậy."

007 làm bộ sụt sịt, tiếc hít vào còn bắt chước đến là giống.

"Trước đó có với mày về vật phẩm kia, tám giờ sáng mai bắt đầu sử dụng." Lâm Tiêu Dương không chút để ý tới 007 tội nghiệp, "Nếu lại còn hỏng việc..."

[ Không đâu không đâu thật sự sẽ không!! ]007 chỉ thiếu mỗi vỗ ngực bảo đảm, [ Ngài là kí chủ có hy vọng thông quan nhất, việc thăng cấp của tui có thể trông chờ toàn bộ vào ngào đó hu hu hu nhất định phải qua màn nhá!! ]

Lâm Tiêu Dương không thèm để ý, tắt đèn bịt chùm kín chăn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, 007 quả thật là không còn dám chậm trễ, cậu vừa mới mở mắt, đã nghe thấy âm thanh 007 từ trong não vang lên.

[ Báo cáo kí chủ ~ vật phẩm đã kích hoạt, có tác dụng trong thời gian hạn định là sáu giờ ~~] Giọng nói 007 mang theo chút gợn sóng lớn tiếng nhắc nhở, hiệu quả có thể sánh ngang với đồng hồ báo thức, trực tiếp khiến tỉnh táo Lâm Tiêu Dương.

Bắt đầu đứng dậy thay đồ..