[ Có đây có đây! ] 007 vội vàng lên tiếng, [ Kí chủ, lại làm sao vậy? ]

"Vừa nãy mày không nghe được à?" Lâm Tiêu Dương sắp bị nó làm tức chết, "Hắn ta lại muốn đi bệnh viện, tao còn có thể giấu diếm được không??"

[ Chờ một lát! ] 007 hơi vội vàng, [ Tui còn nhớ lần trước lúc kiểm tra giá trị sinh mệnh cho ngài để đổi...!Thấy qua một vật phẩm tương tự? ]

"Lại cần dùng mạng sống thế chấp?" Lâm Tiêu Dương giật mình, "Hiện giờ tao chỉ còn khoảng bảy mươi ngày, mày cho tao tiết kiệm chút đi."

[ Yên tâm yên tâm...!] 007 như đang tìm kiếm gì, [ Vật phẩm này vẫn còn rất có tâm, có thể căn cứ vào thời gian sử dụng vật phẩm của ngài để khấu trừ sinh mạng, với lại hoàn toàn không ~ có ~ lừa ~ bịp đâu nha ~]

Lâm Tiêu Dương xị mặt, "Nói trọng điểm dùm."

[ Chính là! ] 007 cắt lời: [ Chính là một giờ duy trì cần tiêu hao hai giờ sống của ngài, cứ thế mà suy ra, hai so với một.

Ngài có muốn sử dụng? ]

"Đợi đến ngày mai đi." Lâm Tiêu Dương thở dài, "Đúng rồi, độ hảo cảm của mục tiêu có tăng lên không?"

[ Cũng không ạ ~ kí chủ, xin hãy không ngừng cố gắng ~]

Lâm Tiêu Dương lại một lần nữa cảm thấy âm thanh của 007 vô cùng thiếu đòn.

Lẽ nào hôm nay cậu thật sự rất giống một đóa bạch liên hoa, vẫn luôn kéo chân anh ta đi thăm Mạnh Phàm? Độ thiện cảm này vì sao luôn luôn không có động tĩnh?

Nghĩ tới bản thân mới thu được 19% độ thiện cảm, còn cần 41% mới có thể đạt tiêu chuẩn.

Lúc này lại là vẻ mặt sinh không thể luyến, rơi vào bế tắc cũng không dám nói gì, chỉ có thể im lặng.

[ Kí chủ kí chủ ~] 007 không tính yên tĩnh thêm tí nào, [ Cho nên ngài rốt cục có muốn dùng vật phẩm này hay không ạ, tui tốn công tìm cho ngài ---- lâu như vậy, ngài nói không cần là không cần, làm tui đau lòng quá rùi! ]

"Dùng thì dùng." Lâm Tiêu Dương lúc này chỉ cảm thấy 007 ồn ào khác thường, "Bây giờ vẫn chưa phải lúc."

Lương Húc Nhiên kéo lấy cái ghế ngồi bên giường cậu, nhìn sắc mặt có vẻ chật vật của cậu, hiểu lầm cho rằng cậu không muốn đi bệnh viện.

Đành phải mở lời: "Bệnh này của em thật sự không thể chậm trễ được, nếu cứ trì hoãn...!Nhỡ đâu tình trạng lại nghiêm trọng hơn thì làm sao bây giờ?"

Chẳng thể trở nặng hơn lúc này đâu.

Lâm Tiêu Dương thầm cười khổ, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, yên lặng lắc đầu nói: "Không có gì."

"Sao em cứ không muốn đi bệnh viện vậy?" Lương Húc Nhiên nhìn cậu hỏi.

"Em..." Lâm Tiêu Dương ngập ngừng, "Không thích không khí trong bệnh viện lắm, với lại mấy năm trước cũng ở đó một thời gian dài, mà vẫn không chữa khỏi căn bệnh này."

Lương Húc Nhiên rũ mắt, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì cho phải.

Cuối cùng chỉ có thể thở dài, "Vậy như này đi, nếu em thực sự không muốn đi, để anh mời cái bác sĩ tới nhà.

Mặc kệ bất kể chuyện gì, dù sao vẫn phải tìm ra cách chữa trị."

Lâm Tiêu Dương từ chối không được, chỉ có thể nhẹ gật đầu.

"Vậy em nghỉ ngơi trước." Lương Húc Nhiên đứng dậy nói, "Anh đi xử lý vài việc, một lúc nữa sẽ trở lại...!Rối đưa em về nhà."

Lâm Tiêu Dương nhẹ gật đầu, nhìn bóng dáng anh khuất dần sau cánh cửa, lúc này mới lại co quắp trên giường.

Đau đớn trên da thịt rất nhanh bị cảm giác thiêu đối quen thuộc kia gần như lấn át, loại cảm giác đau muốn ngất đi lại ngương ngạnh sinh sôi, cũng thực sự khiến cậu khó chịu đến cực điểm.

Nhưng mà, lúc này cậu cũng chỉ có thể đưa tay đè lấy dạ dày của bản thân, vừa nghĩ chính cậu vẫn còn cần thêm 41% độ hảo cảm mới có thể đạt tiêu chuẩn mà thầm phát sầu, cũng không nhịn được suy nghĩ cách đối phó cho ngày mai..