Lâm Tiêu Dương còn đang hết sức kinh hãi, sao mà tên Lương Húc Nhiên này còn có thể nói đỡ giúp mình, một giây sau trong dạ dày đã thành một hồi dời sông lấp biển.

Cậu cố nén cảm giác buồn nôn này, vội vàng đứng lên, "Con đi toilet."

Dứt lời thì vội vàng rời khỏi phòng, Lương Húc Nhiên nhíu mày, không cần mẹ Lương nhắc nhở, cũng đứng dậy rất nhanh: "Con đi xem em ấy một chút."

Hai người vừa đi, cho dù tạo ra động tĩnh lớn như vậy, Lâm Hân Nhiên vẫn ăn uống vui vẻ như cũ.

Mẹ Lương nhíu mày, "Bà thông gia, Tiêu Dương...!Xem ra bị bệnh bao tử thật nghiêm trọng, bà không đi xem thằng bé một chút sao?"

Sắc mặt Khương Phương cứng đờ, ngay cả ý cười cũng căng cứng nơi khóe miệng, "Chuyện này...!Cái đứa nhỏ cũng sợ bọn tôi lo lắng, ở ngoài có đau ốm gì, từ trước đến giờ cũng không nói cho chúng tôi."

Mẹ Lương nhíu mày càng sâu, xem sắc mặt Lâm Tiêu Dương, thấy thế nào cũng vẫn là đang sinh bệnh, vì sao trong lời Khương Phương đây...!Trái lại giống như một người không có gì?

"Bà cũng cũng không chủ động hỏi thăm." giọng nói giận dữ của mẹ Lương còn mang theo chút trách cứ, "Tôi thấy đứa nhỏ có vẻ rất khó chịu, nghe nói bệnh này có thể mãn tính, không bình phục nhanh và dễ dàng như vậy đâu."

Khương Phương chỉ có thể gượng cười đáp lại.

Bên kia, Lâm Tiêu Dương vừa mới vào toilet, đã tìm gian phòng không người, khô khốc nôn ọe.

Hắn cũng chia không rõ rốt cục chính mình nôn ra thứ gì, trước mắt vẫn là một mảnh mơ hồ như cũ, đợi đến khi cậu nhìn rõ lại, đập vào mặt là cả một vùng đỏ tươi.

Trong lòng thầm mắng một tiếng, cậu cũng không nên khen 007 sớm như vậy, cái hệ thống 007 rác rưởi này cơ bản không khen nổi!!

[ Kí chủ ~] âm thanh 007 tủi thân, [ Tui nghe thấy kí chủ lại nói xấu tui, tui đau lòng quá, thật sự khó chịu...!]

"Câm miệng." Lâm Tiêu Dương tức giận nói, vịn qua một bên vách ngăn nghỉ ngơi một chút, cảm giác buồn nôn mãnh liệt lại dâng lên.

Lúc bấy giờ, cậu lại cảm nhận được có người đang vỗ sau lưng mình, cậu trì hoãn qua một lúc, ngồi thẳng lên quay đầu nhìn lại, đúng là Lương Húc Nhiên.

Chỉ là lo lắng trên gương mặt này lại càng nhiều hơn mấy phần.

"...!Sao anh cũng ra đây?" Lâm Tiêu Dương đưa tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, "Em không sao."

"Em còn nói không sao?" Lương Húc Nhiên một vũng đỏ chót, "Em không thể ăn cơm...!sao không nói với anh?"

"Thật sự không sao, trước đó cũng hay bị vậy." Lâm Tiêu Dương hơi bất đắc dĩ cười một tiếng, đưa tay nhấn xả nước, "Về đi anh."

"Chờ chút." Lương Húc Nhiên đưa tay giữ chặt cậu, thân hình đơn bạc của Lâm Tiêu Dương dường như vừa chạm vào là tan, hắn vô thức giảm nhẹ lực tay, "Bệnh này của em...!Có thật chỉ là xuất huyết dạ dày không?"

Trong lòng Lâm Tiêu Dương căng thẳng.

"Thật."

Cậu giả bộ làm mặt bình tĩnh, "Chỉ hơi nghiêm trọng một chút."

"Có cách nào chữa được tận gốc không...!Em có biết không?"

Lâm Tiêu Dương lắc đầu, chẳng biết tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm xúc thê lương.

Thế này làm sao mà là xuất huyết dạ dày được, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, làm sao chữa khỏi đây.

Đúng lúc này lại nghĩ đến chính cậu chẳng còn nhiều thời gian nữa, cũng đã bình thường trở lại.

Dù sao mục đích chính của cậu...!chỉ là ở trong dòng thời gian này một khoảng thời gian, kéo độ hảo cảm của Lương Húc Nhiên lên 60%, sau đó rời đi.

Sau khi xác định lại mục tiêu thì Lâm Tiêu Dương cũng lập tức gạt đi tâm lý đè nén lúc trước, liếc nhìn vết máu trên tay, nhíu mày đi đến bồn rửa tay để xả.

"Ngày mai anh nghỉ ở nhà, nếu em chỗ nào bất tiện...!nhờ anh là được."

Lâm Tiêu Dương nghe câu nói này của hắn, ngẩn người một lúc rồi mới suy ra "Nhà" Lương Húc Nhiên mới nói là nơi nào.

Thực sự khó có được, một lần hắn sẽ coi chỗ đó là "Nhà.".