Làm Sao Anh Lại Yêu Thầm Em

Chương 4: Sao Lại Có Thể Thích Cô

Đưa áo khoác xong, Trình Nghiễn Nam liền quay lại phòng bao.

Nhận thấy ánh mắt ai oán của Quý Tử Việt, Thịnh Chỉ kéo chặt áo lại, không hiểu nói:

"Nhìn cái gì?"

"Chị Chỉ, em cảm thấy anh em có gì đấy lạ lắm." Quý Tử Việt nghiêm mặt lại, chắc chắn nói: "Em nghi ngờ anh ấy thích chị."

Thịnh Chỉ trừng mắt với cậu, không để tâm lắm, "Cậu bị gió thổi ngu người rồi hả?"

Trình Nghiễn Nam thích cô?

Thôi bỏ đi, trong mắt người đàn ông đó chỉ có học tập, công việc.

Sao lại có thể thích cô.

Hơn nữa, nếu anh ấy thích mình, tại sao nhiều năm vậy mà cô không cảm nhận được.

"Em nói thật đấy."

Sợ Thịnh Chỉ không tin, Quý Tử Việt đưa ba ngón tay lên thề, biểu cảm vô cùng chân thành.

"Em xin thề, cả đời em chưa bao giờ thấy anh ấy đưa áo cho ai mà lại dịu dàng như vậy đâu."

Dù sao bình thường không dùng ánh mắt mắng người thì anh ấy nhìn rất được.

Thỉnh Chỉ ừ một tiếng lấy lệ, "Vừa nãy là dì bảo anh ấy đưa áo cho chị."

"Không phải nha chị Chỉ."

Quý Tử Việt liếm liếm môi, vội vàng nói:

"Chị vẫn chưa nắm bắt được trọng điểm à? Trọng điểm là biểu cảm của anh ấy rất dịu dàng, là dịu dàng á."

Thịnh Chỉ chống tay vào cằm, nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Quý Tử Việt, cười với cậu:

"Nhưng mà từ nhỏ anh cậu đã đối xử với chị như vậy rồi."

"?" Quý Tử Việt cả mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, hỏi lại: "Từ nhỏ?"

Thịnh Chỉ vẫn tiếp tục cười: "Đúng vậy."

Gọi A Nghiễn ca ca nhiều năm như vậy đâu phải để thành công cốc đâu.

Dù sao cũng hơn hai mươi năm rồi, Trình Nghiễn Nam dù có là người sắt đá, nhưng không đến mức một chút thay đổi cũng không có chứ? Nghĩ như vậy, Thịnh Chỉ càng chắc chắn Trình Nghiễn Nam không thích cô.

Quý Tử Việt: "Không phải, tại sao em lại không có đãi ngộ đó?"

"Vậy cậu phải tự hỏi bản thân ấy, chắc là do..."

Thịnh Chỉ chợt ngừng lại, Quý Tử Việt không khỏi tò mò quay sang nhìn.

Chú ý tới Quý Tử Việt đang nhìn mình, Thịnh Chỉ cong cong mày, cười ranh mãnh, giống như một con cáo nhỏ.

"Chị đây dễ thương hơn?"

Quý Tử Việt: "..."

Được, được, được.

Chị dễ thương.

Cả thế giới này chị là dễ thương nhất.

Chín giờ tối, bọn họ cuối cùng cũng rời Hương Cư Sơn.

Trình Nghiễn Nam giúp Thịnh Chỉ lấy vali ra, nói lời tạm biệt rồi lái xe đi.

Cũng nhờ lần này, Thịnh Chỉ mới biết vì công việc nên Trình Nghiễn Nam đã chuyển ra ở riêng.

Đứng ở bên đường, Thịnh Chỉ nhìn theo chiếc xe Tank 300 đang dần khuất khỏi tầm mắt, mím môi, cùng Thương Nhã Vân ngồi lên xe.

Khi Thịnh Đằng lái xe rẽ vào một con đường khác, phía trước truyền đến giọng nói không hài lòng của Thương Nhã Vân.

"Lần sau ông với Quý Văn Diên muốn bàn chuyện kinh doanh thì tìm chỗ nào cho hai người thôi, làm cho mọi người đến muộn mới được về."

"Muộn?" Thịnh Đằng hừ lạnh một tiếng, "Không phải tại bà lề mề nên mới đến trễ sao?"

Thương Nhã Vân nhăn mày lại, "Không phải là do ông không nhắc với tôi trước sao? Ông mà nói với tôi thì làm gì có chuyện này?"

Thịnh Đằng liếc sang Thương Nhã Vân ở ghế phụ lái, giọng điệu khinh miệt.

"Bà cùng tình nhân dính nhau như sam.

Mấy giờ liền có tách được nhau đâu."

Nghe vậy, Thương Nhã Vân lập tức không vui.

Bà cau mày lại, khuôn mắt trắng ngần tinh tế lộ đầy vẻ bực tức.

"Ông bớt nói mấy cái câu kỳ quái đó đi! Ông với tình nhân ở cùng nhau thì có nhớ đến tôi không? Đòi thanh cao hơn ai vậy?"

"Tôi không giống như bà."

Thương Nhã Vân phì cười, "Kẻ tám lạng người nửa cân, chỗ nào mà không giống?"

"..."

Nghe hai người cãi nhau, Thịnh Chỉ ở hàng sau chẳng có biểu cảm gì, có vẻ như đã quen với cảnh này rồi.

Chống tay lên cằm, nhìn ra phía ngoài cửa xe.

Không muốn nhìn bọn họ, cũng không muốn nghe những từ ngữ tục tĩu đó.

Hôn nhân của bố mẹ cô sớm chỉ còn là danh nghĩa.

Trong ấn tượng của cô, hai người họ chỉ cần nhìn nhau là cãi nhau.

Hai người ban đầu là được gia đình giới thiệu cho làm quen, gia cảnh hai bên cũng tốt, cảm thấy môn đăng hộ đối.

Lúc đó độ hảo cảm giữa hai người cũng tăng lên, quen nhau chưa đến một tháng thì kết hôn.

Cái loại hảo cảm này, không, nói đúng hơn phải là cảm giác mới mẻ.

Không lâu sau khi Thương Nhã Vân sinh Thịnh Chỉ, Thịnh Đằng ra ngoài ngoại tình với một cô người mẫu.

Theo như lời bà ngoại cô kể lại, lúc đó chuyện này vô cùng ầm ĩ.

Cuối cùng vẫn là vì nghĩ cho lợi ích của hai nhà nên không ly hôn.

Thế là hai người họ cứ diễn giống như bây giờ, mỗi người sống một cuộc sống riêng, không ai muốn nhìn mặt ai.

Nhưng đến khi gặp người ngoài, hai người họ lại bắt đầu nắm tay, diễn ra dáng vẻ vợ chồng hạnh phúc.

Giải Oscar không trao cho hai người đó thật là đáng tiếc mà.

Ánh đèn ngoài cửa sổ lờ mờ, tiếng cãi vã ở hàng ghế trước cũng nhỏ dần.

Xe cũng bình ổn chạy đến khu biệt thự Linh Thủy Viên.

Thịnh Chỉ dựa sát người ra sau, ánh mắt lãnh đạm.

Thật ra trong cuộc hôn nhân đổ vỡ này, người chịu đựng không chỉ có Thương Nhã Vân với Thịnh Đằng mà còn con gái của hai người họ.

Hai người họ đều có nhân tình bên ngoài, không thèm về nhà, lúc Thịnh Chỉ nhỏ thì thuê bảo mẫu, lớn hơn rồi thì thuê thêm giúp việc.

Đến cả bà nội với bà ngoại còn biết thi thoảng phải qua chăm sóc Thịnh Chỉ.

Nhưng đạo lý đơn giản như vậy, Thịnh Đằng và Thương Nhã Vân lại không hiểu.

Hoặc có thể nói là, ai thấy đau lòng trước chăm sóc cho Thịnh Chỉ thì đó là người thua cuộc.

Dù sao thì về mặt vật chất, hai người họ không bạc đãi Thịnh Chỉ.

Chỉ cần cô mở miệng, muốn thứ gì là có thứ đó.

Đương nhiên là không có sự quan tâm và bầu bạn của hai người họ.

Lúc còn bé Thịnh Chỉ rất yếu đuối, không biết trộm khóc bao nhiêu lần.

Sau này khi cô mê mẩn vẽ tranh và trò chơi điện tử, kết bạn với rất nhiều người, hiểu được cuộc sống muôn hình vạn trạng.

Những chuyện như vậy, cô cũng không để tâm nữa.

Ít ra sức khỏe cô rất tốt, gia đình cũng có tiền.

Muốn học cái gì là có ngay gia sư dạy riêng.

Muốn ăn cái gì, kể cả không có ở Đàm Châu, cũng có kêu bác Đàm lái xe đưa cô đi.

Có lẽ vì những nguyên nhân trên, trước khi tốt nghiệp đại học Thịnh Chỉ vô cùng kiêu căng.

Cô rất xấu tính, gặp chuyện không vừa ý, gặp người không thuận mắt liền đi mắng người ta.

Cô cũng chẳng quan tâm mọi người đánh giá mình thế nào, rất giống mấy cô đại tiểu thư kênh kiệu.

So với Quý Tử Việt bây giờ có khi còn hơn.

Vẫn là sau khi đi làm, không ít lần bị xã hội quật ngã.

Tính khí nóng nảy của Thịnh Chỉ mới đỡ hơn một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi.

Theo như cách nói của Đan Sơ Lam thì là không có gì khác biệt cả.

Không biết có phải lúc tối đứng ở bạn bị gió thổi nên bây giờ đầu truyền đến những cơn đau.

Thịnh Chỉ mím môi, đưa tay day day thái dương, khẽ thở dài một tiếng.

Nếu như bà ngoại không gọi điện khuyên cô trở về, thì chắc mười mấy năm sau cô cũng không quay về Đàm Châu.

Bà ngoại năm ngoái mắc bệnh Alzheimer*, năm lần bảy lượt gọi điện thoại đến, Thịnh Chỉ cũng mềm lòng, nghỉ việc quay về Đàm Châu.

*Alzheimer: bệnh suy giảm trí nhớ ở người già

Không cho Thịnh Chỉ nghĩ ngợi thêm nữa, xe đã lái vào một căn biệt thự độc lập.

Biệt thự được trang trí theo phong cách hiện đại, hồ nước lớn có xây thêm vọng lâu, những hàng cây thông cây bách xanh biếc, tao nhã và tĩnh mịch.

Đợi xe dừng trong gara, Thịnh Chỉ cầm theo túi xách và vali lên.

Không quan tâm đến Thịnh Đằng và Thương Nhã Vân, cứ thế đi thẳng lên trên cửa tầng một.

Trước khi rời đi, cô mơ hồ nghe thấy Thịnh Đằng nói: "Cái con bé này ở Kế Thành có mấy năm mà tính khí càng ngày càng xấu đi, càng ngày càng không biết phép tắc."

"..."

Thịnh Chỉ không dừng lại, như một thói quen đi lên về phòng ngủ của mình.

Đồ đạc trong phòng ngủ vẫn giống hệt mấy năm trước.

Thịnh Chỉ đem túi cất vào phòng thay đồ, cô cởi áo khoác ra, đi vào phòng tắm tẩy trang, tiện thể tắm luôn.

Đợi đến khi làm xong tất cả những việc này, trời cũng không còn sớm nữa.

Cả buổi chiều cứ đi suốt, mí mắt Thịnh Chỉ không thể mở nổi nữa, cứ thế trực tiếp đi vào giấc ngủ.

Một giấc này ngủ tới tận mười một giờ trưa ngày hôm sau.

Bên ngoài mưa rơi tí tách, Thịnh Chỉ cuộn người trong chăn bông, lật qua lật lại định đi ngủ tiếp.

Ở trong chăn quá thoải mái, thật chẳng muốn dậy chút nào.

Mê mê man man ngủ được thêm nửa giờ nữa, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Thịnh Chỉ mò mẫm, không xem ai là người gọi đã trực tiếp nghe máy.

Giọng cô khàn khàn, bơ phờ không chút tinh thần: "Alo?"

Đầu dây bên kia im lặng trong một giây, sau đó truyền đến giọng nói đầy xúc động của Đan Sơ Lam.

"Đã gần mười hai giờ, cậu vẫn chưa dậy?"

Thịnh Chỉ lười nhác ậm ừ một tiếng.

Đan Sơ Lam hừ một cái, "Cậu nghỉ việc một cái là sống thật phóng túng nha, ngưỡng mộ quá, tớ cũng muốn nghỉ việc."

Thịnh Chỉ kéo căng môi, "Vậy nghỉ đi."

"Tớ nghỉ rồi cậu nuôi tớ?"

"Được luôn." Thịnh Chỉ đã tỉnh ngủ nhưng vẫn chưa muốn rời giường, cười nói, "Hai đứa mình sẽ cùng nhau đi ăn xin."

Đan Sơ Lam: "Cút đi."

Qua điện thoại, Thịnh Chỉ có thể tưởng tượng ra biểu cảm không nói nên lời của Đan Sơ Lam, tâm trạng cũng vì thế mà vui hơn nhiều.

"Tớ nói thật này." Đan Sơ Lam hỏi, "Cậu có kế hoạch gì chưa? Mấy công ty truyện tranh ở Đàm Châu, có tài như cậu chưa chắc đã được trọng dụng, còn không bằng tự mở một văn phòng nhỏ."

Thịnh Chỉ: "Tớ mở rồi cậu có đầu tư không?"

"Tớ đầu tư cái rắm! Bố mẹ cậu nhiều tiền như vậy, tìm quỷ nghèo như tớ làm gì.

Nghĩ cũng hay quá!"

Đề cập đến hai người Thịnh Đằng, tâm trạng của Thịnh Chỉ thờ ơ đi, giọng nói của cô ảm đạm.

"Tớ không muốn mượn tiền bọn họ."

Đan Sơ Lam cảm thấy thật hoang đường, "Mượn tiền? Chị gái à, lúc chị học cấp ba lấy tiền bọn họ mua túi thì được, lên đại học thì lấy tiền mua cả xe, bây giờ lại dùng từ mượn tiền, từ khi nào mà trở nên có khí phách vậy."

"..."

Thịnh Chỉ cũng không có nhớ rõ ràng như vậy.

Có tiếng ồn ào bên phía Đan Sơ Lam, giọng nói của cô ấy mơ hồ, lúc gần lúc xa:

"Đúng rồi, xe của cậu ở Kế Thành đâu?"

"Bán rồi." Thịnh Chỉ nói bằng giọng đều đều, "Giữ lại kiểu gì chứ, tớ không thể lái nó về đây."

Đan Sơ Lam hít một hơi thật sâu, "Thế là có tiền rồi thây, bạn tôi đỉnh."

Thịnh Chỉ căng môi, nghiêm túc đáp: "Tớ nghỉ ngơi một tháng, sau đấy sẽ làm họa sĩ minh họa tự do, kiếm không đủ sẽ cùng bố mẹ nói chuyện sau."

"..."

Đan Sơ Lam ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi nghiến răng nói:

"Cậu là thủ khoa Học viện Mỹ thuật Kế Thành, có công ty nào trong nước mà không muốn cậu chứ, bây giờ cậu lại nói với tớ kiếm không đủ tiền?"

"Tớ chỉ là sợ lỡ như."

"Bíp bíp bíp..."

Lần này, trả lời Thịnh Chỉ không còn là từ "cút" nữa, Đan Sơ Lam trực tiếp cúp máy luôn.

Thịnh Chỉ nhìn vào màn hình điện thoại, khẽ chẹp một tiếng, sau đó gõ tin nhắn gửi cho Đan Sơ Lam:

[Chỉ có tớ tốt tính mới chịu được cậu thôi.

]

[Cậu tìm được ở đâu một cô gái tốt hơn tớ.jpg]

Sơn Phong ca: [? ]

[Bữa sáng đều nôn ra hết.

]

Thịnh Chỉ cúi đầu mỉm cười, cô ấy vứt điện thoại, tiện tay mặc áo khoác vào, đi xuống phòng bếp dưới tầng xem có gì lót dạ không.

Lê dép đi dọc theo cầu thang bằng gỗ gụ xuống tầng một.

Cô định đi qua phòng khách rồi mới vào bếp thì bên kia cánh cửa có tiếng động truyền tới.

Thịnh Chỉ dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thương Nhã Vân đang đứng ở cửa.

Thương Nhã Vân, bốn mươi bảy tuổi nhưng làn da trắng muốt, có vẻ như được chăm sóc rất tốt.

Bà khoác lên người chiếc áo lông, chân đi giày cao gót, dáng người cao ráo, tao nhã lại đoan trang.

Chỉ là...

Ánh mắt của Thịnh Chỉ chuyển đến người đàn ông ở bên cạnh Thương Nhã Vân, nụ cười trong mắt biến mất ngay lập tức.

Cảnh trước mặt gần như trùng lặp với hình ảnh trong ký ức.

Giống như lúc đó, cô đã vô số lần gặp phải cảnh tưởng mẹ đem đàn ông khác về nhà.

Trong lúc ngẩn ngơ, cô còn tưởng là mình quay về quá khứ.

"Con vẫn còn ở nhà à?"

Khuôn mặt của Thương Nhã Vân không có chút gì gọi là xấu hổ, chỉ a một tiếng.

"Mẹ quên mất, biết vậy mẹ đã báo cho con một tiếng."

"..."

Vì vậy, cô ghét Đàm Châu, không phải vô cớ..