Cổ Y hít sâu, sắp xếp ngôn ngữ rất nhanh.

"Qua vài ngày tới có thể sẽ bộc phát virus rất nguy hiểm.

Tớ không thể nói rõ là gì nhưng còn mãnh liệt hơn so với lần mười năm trước.

Đến lúc đó không chỉ là phong tỏa thành phố thôi đôi, sợ là ngay cả bước chân ra cửa cũng chẳng được.”

“Tớ hy vọng cậu tìm một nơi hẻo lánh trống trải, tốt nhất là đừng có thực vật, động vật hay con người ở, có thể trữ bao nhiêu vật tư thì trữ bấy nhiêu.”

Đầu bên kia điện thoại kia vẫn yên tĩnh, Cổ Y có thể nghe thấy tiếng hắn hít thở.

Nhưng hắn chậm chạp không trả lời.

Cổ Y nhíu mày, thu lại tầm mắt, nhìn thấy bên chân rớt một túi hạt giống.

Là túi hạt mà ông chủ cửa hàng ăn vặt tặng cho cô.

Miệng túi không biết bị cô giẫm văng ra từ lúc nào, hạt giống rơi đầy xuống đất.

Hạt giống màu đen kỳ lạ kia xuất hiện trước mặt cô, chưa rõ có thể trồng được hay không nhưng đã được cô chú ý.

Mặc kệ nỗ lực gây chú ý của nó, Cổ Y nhặt nó lên, bỏ vào trong bát rỗng.

Đang chuẩn bị rót nước, đầu bên kia điện thoại Tạ Trình Lan lên tiếng: "Cậu tiêu hết tiền tiết kiệm mua tòa nhà mục đích chính là trữ hàng?"

Cổ Y không thấy hắn bất thường, hắn rất bình tĩnh.

Tựa như lần kiếp trước khi hắn chuẩn bị ra khỏi cửa làm nhiệm vụ cuối cùng, đã lấy miếng chocolate vất vả lắm mới đoạt được cho vào miệng cô.

Vô cùng kiên quyết nói rằng cô đợi hắn về, nhưng hắn nuốt lời, không bao giờ quay lại nữa.

Cổ Y nắm chặt mép bát, thẳng thắn nói: "Phải.

Trống trải, hẻo lánh, không người, không thảm thực vật.”

Cô dừng một chút, tiếp tục nói: "Tứ đã tích trữ vật tư ba mươi năm.

Nếu sau này cậu muốn ra ngoài, đến tìm tứ, đừng đi đâu cả, hãy đến tìm tớ.”

Chỉ cần là một người bình thường, cũng sẽ không lấy số tiền khổng lồ mà chơi lớn như vậy.

Nhưng Tạ Trình Lan không cười nhạo cô.

Hắn nghiêm túc nói: "Tớ lập tức trở về.”

Hắn lựa chọn tin tưởng cô.

*

Đếm ngược bốn ngày.

Tạ Trình Lan gửi tin nhắn cho Cổ Y: Tớ về rồi.