Lư Hủ đang nói về Cừu gia, Cừu gia cũng đang nói về hắn.

Thù Hổ thuê một căn nhà lớn ở phía nam của thị trấn Quan Dương, buổi tối các huynh đệ đều tụ tập ở đây ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.

Một ngày ở các nơi hiểu biết, bù đắp nhau, cùng ra chủ ý tưởng mưu kế.

- Hôm nay Huyện lão gia lại ngồi thuyền đi ra ngoài, không biết có phải đi ra ngoài nấu lương thực hay không.

- Hiện tại làm sao còn có lương thực?- Không phải mạn thuyền có à?- Ta nghe nói bọn họ giấu một số lương thực lớn ở Quan Dương, muốn bán cho phủ thành.

- Thiếu tám đời làm đại đức!Thù Hổ ăn dưa chuột chỉ nghe xong chỉ cười, hỏi Lương Thụ Bảo:- Ta nghe nói hôm nay thổ sản trong núi của ngươi đã bán hết rồi?- Bán hết rồi!Lương Thụ Bảo vỗ bộ ng ực dạt dào nói về chuyện hắn bán rau khô của Lư Hủ tới đây.

Hắn rút thăm được đi đến phường Đông phường bày bán quán bán thổ sản vùng núi, vốn đã lo lắng lớn lên không bán được, từ chối rất nhiều lần, cừu Hổ an ủi hắn ngày nào hắn cũng bán đồ tốt, nhưng hắn đều bán hai ba tháng, làm ăn cũng không thấy tốt.

Mặt khác đi dỡ hàng, sửa nhà, làm công nhật, đánh các huynh đệ, việc sống đều dần dần thuận tay, sơn bảo của huynh đệ hắn cũng có thể đưa đồ ăn cho các đại lâu, ngay cả hắn vẫn là bộ dáng cũ.

Bán đi vài lần, vẫn là Sơn Bào đi đưa củi cho khách hàng, tiện thể mang theo giúp hắn bán đi.

Lương Thụ Bảo vẫn như cũ, vẻ mặt đau khổ:- Hổ ca, ta thật sự không phải là thương nhân!Đặc biệt là hắn nhìn thấy Lư Hủ làm sao làm ăn được.

Hắn quan sát Lư Hủ không phải ngày một ngày hai, mỗi ngày học, mỗi ngày phỏng vấn, cũng không học thành bộ dáng gì, hắn cũng hét to, cũng nói nghe lời, cũng trước ăn sau mua, nhưng không chịu nổi người khác đi vòng quanh sạp của hắn chứ!Lương Thụ nói:- Những lời này, những chiêu thức đó ta học cũng không học được.

Nếu không thì ngươi để ta đi khiêng đại bao đi, đi vớt cá cũng được!Đàm tiểu thúc chê cười hắn:- Thôi đi, ngươi vừa lên thuyền làm cho ta không đứng dậy nổi, còn đi bắt cá nữa.

Lương Thụ nói:- Đó là thuyền hoa của ngươi không đến được!Thù Hổ hỏi:- Đàm thúc nhìn Lư Hủ kia thế nào?Đàm tiểu thúc thuật lại những lời nói của Lư Hủ trên đường đi và những lời nói của hắn trên đường.

Thù Hổ nghe được hắn chống lưng cho huynh đệ, huynh đệ là niềm tin của hắn, không nhịn được liên tục gật đầu.

Nhà của hắn chỉ có một đứa con trai này của hắn, mẹ của hắn sinh ra đã bị thương thân thể khi còn sống, mấy năm trước mùa đông trời lạnh phát bệnh, bọn họ ở trong núi không tìm được đại phu, mẹ của hắn lại kéo dài tới đầu xuân, suýt nữa thì mất mạng.

Khi đó, hắn đã hạ quyết tâm phải xuống núi gây dựng sự nghiệp.

Hắn trèo đèo lội suối mà từ trong núi đi ra, khi có quả thì hắn sẽ vận chuyển hoa quả tươi từ trên núi xuống núi bán, khi không có quả thì hắn làm cu li cho người ta, khiêng đại bao, sửa nóc nhà, thu hoạch lúa mạch, làm trâu cày ruộng, tất cả đều làm.

Lão gia nhà ai muốn ăn nấm quả hiếm lạ gì, hắn chưa từng một lần không chết, trèo đèo lội suối mà tìm, thường xuyên đi chính là ba bốn đường núi, đêm túc hoang sơn dã lĩnh, đánh với sói đều đã gặp.

Lúc đầu không dễ dàng gì, hắn vừa đi, việc làm ăn vừa ôm ấp đã bị người khác cướp đi, hắn muốn kiếm tiền cũng chỉ có thể cướp việc làm ăn của người khác, đầu hai năm mỗi ngày không phải màn trời chiếu đất chính là cùng người khác đấu tàn nhẫn, có đôi khi một thân thương thế cũng không ăn được một bát cơm nóng.

Sau đó hắn tích cóp tiền mua gia súc, từ trong nhà vận chuyển thổ sản xuống núi bán đi, huynh đệ trong thôn phục hắn, nguyện ý đi theo hắn xuống núi, bọn họ người nhiều, thanh thế lớn, mới chậm rãi lăn lộn ra ngoài.

Thù Hổ bưng lên một cái chén trà lớn:- Tiểu hài tử kia nói đúng, bên ngoài đều nói Thù Hổ của ta là một nhân vật, huynh đệ của mình thì mình biết, không phải các ngươi ta cái gì cũng không phải, bọn họ nói sợ Thù Hổ của ta, thật ra người sợ chính là những huynh đệ này của ta, ta sẽ không nói, tất cả đều là rượu, làm!Người huynh đệ cũng không dễ nói mang trà lên chén, ngửa đầu uống cạn.

- Làm!Thù Hổ nhìn các huynh đệ đồng lòng, trong lòng sáng ngời.

Bọn họ và hắn từ trên núi xuống, không biết nói tiếng phổ thông, cũng không biết ăn mặc không tốt, ăn dùng không tốt, ngay cả đôi giày rơm cũng không giống người khác cũng bị chê cười.

Nhưng những người đó nào biết, bọn họ đi đường núi, đế giày mỏng có nhiều chỗ không hài lòng, không mặc được mấy ngày sẽ hỏng.

Các huynh đệ của hắn chỉ cảm thấy làm cho hắn mất mặt, luôn thấp thỏm lo âu, người cao to như vậy khiêng đá đầu cũng không sợ, lại ba ngày năm ngày trộm tìm hắn, nói mình cái gì cũng không biết, ngại ăn cơm không trả tiền hắn, bằng không vẫn là về núi đi thôi.

Cừu Hổ hận, người và người dựa vào cái gì xuất thân lại khác biệt lớn như vậy, bọn họ sinh ra ở trong núi sâu, không ăn lúa mạch, rất nhiều người đến chết cũng chưa ăn qua một ngụm cơm trắng, mặc một bộ quần áo bằng vải bông không lên được, mà có người thì trời sinh đã lớn lên ở trong ổ ấm, mặc quần áo đều là mặt lụa.

Khi hắn ăn được màn thầu màu trắng lần đầu tiên, một người núp ở trong ngõ nhỏ dựa vào ven tường gặm khóc, thề nhất định phải trở nên nổi bật, mang cha mẹ và muội muội ra ngoài.

Hắn cũng không cảm thấy mình kém hơn những huynh đệ khác, càng không cảm thấy bọn họ thấp hơn ai cả, cho dù gặp quan lão gia, hắn cũng sẽ không giống như có chút chó săn, mị nhãn uốn gối.

Các huynh đệ của hắn, mỗi người đều là hảo hán thiết cốt tranh tranh.

- Anh hùng không hỏi xuất thân, nói rất đúng.

Hắn nắm tay đấm vào đầu gối, giọng căm hận nói:- Cừu Hổ của ta uổng công có một phen sức trâu, lăn lộn lâu như vậy cũng chưa kiếm được một công việc tốt cho mọi người, là ta có lỗi với mọi người.

Đàm Thạch Đầu:- Đại Hổ ca, ngươi nói cái gì vậy?Lương Thụ nói:- Đúng vậy, huynh đệ chúng ta đi theo ngươi kiên định, nếu như mạn thuyền giống như ngay cả khất cái cũng khi dễ, tận giửo một ít tiền lòng dạ hiểm độc thì chúng ta cũng không làm được!Đàm Thạch Đầu:- Đúng vậy! Ta đã hỏi thăm rồi, Lư Hủ kia chính là bán ốc đồng mấy ngày ở đối diện sòng bạc, Tống Lục thấy hắn kinh doanh tốt, đã cùng hắn đòi tiền, Lư Hủ thiếu tiền, hắn đã mang theo nắm đấm giáo huấn hắn.

Lương Sơn nói:- Ta cũng nghe nói, nếu không phải Lư Hủ kia vừa vặn quen biết La Thận trong nha môn thì đã sớm bị Tống Lục đánh đến buồn nôn đuổi ra khỏi Quan Dương.

Lương Thụ nói:- Sản nghiệp của nấu cơm đồng đã bị tên tiểu tử Tống Lục chân chó chết kia cướp mất.

Thù Hổ vội vàng là đại sự, còn là lần đầu tiên nghe nói những chuyện này, nghe bọn họ rất tán thưởng đối với Lư Hủ, liền hỏi:- Sau đó thì sao?Lương Thụ nói:- Người khác học hắn, cướp đi việc làm ăn của hắn, hắn còn dạy đối phương làm sao để làm đồ ăn ngon.

Thù Hổ:- Thật sao?Lương Thụ nói:- Chợ sáng có mấy sạp ngon đều biết.

Thù Hổ:- Vậy việc làm ăn của hắn còn có thể làm được không?Lương Thụ nói:- Có thể! Hắn quay đầu nửa nổi lên bánh quẩy!tạc bánh quẩy, mọi người bừng tỉnh, thì ra tạc bánh quẩy là Lư Hủ mua bán!Bọn họ đã sớm nghe nói nướng bánh quẩy ngon, chỉ là quá đắt, đến nay cũng chưa bỏ được mua một quả thử nghiệm.

Lương Thụ nói:- Tống Lục còn chưa bỏ qua, trước đó còn làm bánh quẩy cho người ta học trộm, nếu không phải mạn thuyền vội vàng đầu cơ trục lợi lương thực thì ta thấy việc này còn chưa xong.

Đàm Thạch Đầu:- Hiện nay cũng không ngồi thuyền cho Lư Hủ đâu.

Thù Hổ hừ một tiếng:- Hà Lại không phải là người của Tống gia bọn họ.

Hắn muốn đánh cá, Tống Tam cũng không dám nói không chữ.

Đám người Lương Thụ Bảo liếc nhau, đẩy đẩy Đàm Thạch Đầu.

Đàm Thạch Đầu:- Lư Hủ muốn ngồi thuyền nhà ta, hiện nay mỗi ngày hắn đều phải đi xe đến Quan Dương, đi lại phải đi đường núi ba bốn canh giờ, ta và hắn đến đây, cảm thấy người khác không tệ, cũng giống như người trong núi chúng ta, dù sao buổi sáng thu lưới thuận đường đón hắn một chuyến, chúng ta đáp ứng.

Cừu Hổ hơi sửng sốt:- Hắn còn dám ngồi à?Đàm tiểu thúc không cao hứng lẩm bẩm một câu:- Người ta muốn ngồi mỗi ngày đấy.

Thù Hổ cười vang:- Vậy ngươi để hắn ngồi đi!Đàm tiểu thúc:- Hắn phải trả tiền, ta có thu nhận không?Thù Hổ:- Nếu như là bằng hữu thì không thu.

Đàm tiểu thúc:- Hắn nói muốn hồi cấp 200 văn.

Cừu Hổ rất là ngoài ý muốn:- 200 văn? Nhận bảo vật, hắn làm nghề nghiệp gì, kiếm tiền thật à?Lương Thụ Bảo đã nói rõ Lư Hủ ở Quan Dương bán ốc đồng, bán bánh quẩy thế nào, hiện tại lại bán rau trộn dưa cải cách nói tỉ mỉ.

Các huynh đệ của gia tộc này bán cu li mà sống nghe được thì sửng sốt, người ta kiếm tiền sao lại dễ dàng như vậy?Chuyển ngày khác, trời không sáng Lư Hủ đã đến bờ sông chờ thuyền của tiểu thúc.

Trong thôn của Lư gia ít có thuyền đánh cá cập bờ, bờ sông lầy lội, xe lăn khó đi, Lư Hủ nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, để xe lăn tới chỗ khô ráo, nhặt đá ven đường chất đống bên bờ, tranh thủ ngày qua ngày, chậm rãi đi ra một cái bến tàu nhỏ.

Đàm tiểu thúc điểm đèn lồ ng tới gần, trước đó Đàm Thạch Đầu nhìn thấy Lư Hủ, ở đầu thuyền kêu hắn:- Lư Hủ?!Lư Hủ:- Là ta!Hắn đến bờ sông rửa tay, xe lăn đè lên tảng đá mới được phô bày ở bên cạnh tiến đến bờ sông.

Đàm Thạch Đầu nhảy xuống thuyền, đỡ Lư Hủ lên xe lăn.

Trong khoang thuyền đã toàn là sọt cá và thùng nước, bánh xe đẩy của Lư Hủ bị kẹt ở giữa thùng nước, người lại chỉ có thể ngồi ở đầu thuyền.

Lư Hủ từ trên xe đẩy nâng lên một cái túi vải tiếp theo:- Sáng nay ta vừa mới làm xong bánh quẩy và đường, đây là bánh rán nhân thịt, lần đầu làm, các ngươi nếm thử đi.

Đàm Thạch Đầu trợn mắt lên:- Cho ta ăn bánh quẩy?Lư Hủ:- Không phải ta nói phải mang đồ ăn ngon cho ngươi sao?Hắn đưa bánh rán nhân thịt cho Đàm Thạch Đầu trước:- Tam thẩm của ta vừa mới cắt rau hẹ, nhưng còn tươi, ăn vào còn giòn đây.

Chân tay của Đàm Thạch Đầu luống cuống:- Ta nghe nói qua về bánh quẩy lão trân quý.

Lư Hủ:- Vậy ngươi còn không chạy nhanh đi ăn đi, hôm nay ăn không cần tiền.

Đàm Thạch Đầu cười lớn, cắn răng một cái xem ra còn có trứng gà!Hắn không rõ nói:- Tết nhà ta mới ăn trứng gà!Lư Hủ cười hắc hắc không ngừng.

Tam thẩm cho hắn một phen rau hẹ, không nghĩ đến Lư Hủ còn muốn lấy vào một ít trứng gà, buổi sáng vừa tạc vừa hối hận, vừa ăn vừa đau lòng.

Đàm Thạch Đầu ăn ngấu nghiến một miếng bánh rán nhân thịt, sau đó cầm theo giỏ thọc vào đuôi thuyền cho tiểu thúc ăn:- Thúc ngươi mau ăn đi, rất thơm!- Ngươi ăn ngươi ăn, ta không đói bụng.

- Ta ăn rồi, ngươi mau ăn đi, chút nữa đưa cho đại hổ ca.

Thúc cháu hai người bọn họ, Lư Hủ cởi giày tất, cuốn lên ống quần, bỏ chân vào trong nước.

Đại hạ không cần đi đường núi sáng sớm, nhưng ngồi ở trên thuyền hóng gió thì thật quá thoải mái!Đàm Thạch Đầu cũng ngồi xuống theo hắn:- Đúng rồi, đại hổ ca nói chúng ta là bằng hữu, không thể thu tiền của ngươi.

Lư Hủ:- Thân huynh đệ tính sổ rõ ràng, sao có thể được?Đàm Thạch Đầu:- Ngươi chờ ta nói xong chưa, đại hổ ca nói, nếu như ngươi thật sự muốn đưa tiền, không bằng dạy huynh đệ chúng ta làm sao buôn bán, nếu như huynh đệ chúng ta có thể thông suốt, sau này ngươi dùng thổ sản vùng núi cũng không cần tiền.

Lư Hủ:- ! Hắn tin, Cừu gia là huynh đệ ruột thịt, lão đại còn ghét bỏ bọn họ như vậy, các tiểu đệ chẳng những không lấy làm hổ thẹn, còn chấp nhận sâu xa!Lúc trước, hắn nghe nói Thù Hổ và người khác huyết chiến đầu đường, còn trải qua chuyện với La Thận, trong lòng hắn vẫn luôn cho rằng Cừu Hổ tất nhiên là người rắn rỏi như thép, không ngờ lại là đại ca đáng thương vì huynh đệ thao toái tâm của mình!Tiểu đệ, thúc giục anh hùng khom lưng đi!Tác giả có lời muốn nói:Lư Hủ: Không ngờ lại thưởng thức lẫn nhau.

.