Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: Nguyên Đức Phi

Phút chốc có một trận gió mạnh quét qua ngoại điện, làm cho Tịch Lan Vi tránh ở phía sau cửa nội điện còn cảm thấy gương mặt bị quạt đến đau xót, theo bản năng mà nhắm mắt lại.

Đến khi nàng mở mắt ra, ánh nến ở ngoại điện đã tắt hết, từ ngoài vào trong đều là một mảng đen tối.

Đến rồi!

Tịch Lan Vi biết rõ thích khách chỉ có một người, nhưng mà nghe nói thân thủ bất phàm cho nên ra vào cung đình như đến chỗ không người. Thậm chí có người nói, vốn là hắn có thể chạy thoát, cũng không muốn giết Vu thị kia, khi hắn phát hiện hoàng đế không ở trong điện thì liền trốn lên trên xà nhà, muốn chọn thời cơ thích hợp để rời đi.

Sau đó thị vệ xông tới, Vu thị kia không biết nặng nhẹ lập tức hô lên nên hắn mới một kiếm giết chết nàng, rồi sau đó bản thân hắn cũng không thể đào tẩu.

Tịch Lan Vi lại biết nặng nhẹ. Nàng cũng nghĩ tới việc dựa theo Vu thị mà hành sự, ngoan ngoãn ở trên giường đợi, sau đó ám chỉ cho thị vệ là hắn ở trên xà nhà...

Chẳng qua nhìn nhìn tình thế trong điện này, thật sự là không có khả năng. Nàng ở trên giường mà có nhất cử nhất động gì thì người ở trên xà nhà nhất định có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nàng không muốn phải chết sớm như vậy, thậm chí không muốn thích khách này chết sớm như vậy. Nàng muốn bắt sống hắn, đào ra kẻ ở phía sau lưng hắn.

Bước chân nhẹ nhàng mà ổn định, tốc độ lại cực nhanh, trong giây lát đã lướt ngang qua người Tịch Lan Vi, để lại cho nàng chỉ là một đạo kiếm quang (ánh sáng phản chiếu của lưỡi kiếm).

Là hướng về phía giường.

Rồi sau đó, nàng nhìn thấy đạo kiếm quang kia đâm vào trên giường, xét từ độ cao cầm kiếm... Ước chừng người này cao ngang ngang tầm hoàng đế — tất nhiên là cao hơn rất nhiều so với nàng.

Người nọ dừng lại, giống như đang phán đoán cái gì qua một chút thời gian. Tịch Lan Vi đoán là hắn muốn một kiếm đoạt mạng, cho nên hắn đang phán đoán hiện tại người trên giường như thế nào.

Đáng tiếc trên giường không có ai.

Cũng bởi vì trên giường không có ai, trong bóng đêm thích khách nhất thời nghi hoặc, phán đoán tình huống xem thế nào. Bất động thoáng qua, dù không thể một kiếm lấy mạng thì cũng không thể uổng phí cơ hội này. Cho dù người có tỉnh nhưng hiện tại đang ở trong bóng đêm, hắn đâm thêm một kiếm cũng không phải việc khó.

Vì thế hắn rút kiếm đâm tới, mũi kiếm mới vừa chạm đến trước màn giường, bỗng nghe thấy tiếng gió sau lưng, hắn hơi giật mình, đột nhiên "rầm" một cái - tiếng vật cứng nện lên thành giường ngay sát bên tai. Khoảng cách gần như vậy, chấn động đến mức hắn bị ù cả tai.

Lại có mai phục?!

Hắn không cảm thấy một chuyến đi này bản thân an bài có thể lộ ra sơ hở, thích khách bình tĩnh nhìn chung quanh, trong bóng đêm không còn có động tĩnh gì nữa.

Rồi sau đó... Tìm được tiếng hô hấp cực kỳ mỏng manh, tiếng hít vào...

Thật sự có người.

Tịch Lan Vi biết vừa rồi không hề đập trúng hắn. Chỉ kém một chút thôi, nhưng vẫn không đập trúng. Nếu đập trúng, cái nghiên mực Đoan Khê cứng cáp chắc chắn này đã có thể cho hắn ngủ một giấc thật ngon rồi.

Dịch vài bước qua bên cạnh, tay sờ đến giá kiếm. Quân tử có nhiều bội kiếm, trong Tuyên Thất Điện của hoàng đế cũng có hai thanh bảo kiếm trân quý.

Quả thật, đây là đồ vật nàng không nên động vào...

Duỗi tay cầm lấy, trong yên tĩnh cảm thấy hơi thở người nọ cứng lại, theo bản năng cảm thấy hắn đã nhận ra sự tồn tại của chính mình. Trên tay khẽ dùng một chút lực, nắm chuôi kiếm nhấc lên, khi thân kiếm rời vỏ thì nhẹ nhàng vang lên một tiếng.

Điều này thể hiện nàng không muốn tiếp tục ẩn nấp thích khách.

Hậu nhân nhà tướng, nhưng dù sao cũng là thân nữ nhi, nếu luận cầm kỳ thư họa hay dáng vẻ quy củ, Tịch Lan Vi so với bất kỳ quý nữ Trường Dương nào cũng sẽ không thua kém, nhưng kiếm thuật cũng chỉ là học được một chút da lông mà thôi.

Lần cân nhắc này với nàng mà nói thật sự là xuất hết mọi vốn liếng. Chỉ nghĩ là nếu một đời trước thích khách này chết, vậy mình là người thị tẩm cũng chết, vậy thì liều mình một phen thôi, thua thì không lỗ mà thắng thì coi như lời.

Luận công phu tất nhiên so không lại, nhưng tốt xấu gì nàng cũng tương đối quen thuộc Tuyên Thất Điện.

Người "mai phục" đã phát tiếng vang trước, coi như mọi chuyện đã rõ. Trong lòng thích khách biết một lát sau thị vệ sẽ đến ngay, hắn không có lòng dạ đấu kiếm, chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt đợt mai phục này để trốn thoát đi. Hắn rút kiếm, bước nhanh đâm tới, hai kiếm chạm vào nhau tạo ra tia sáng lóe lên, sau đó là kiếm trong tay nàng nhanh chóng thu lại trước. Thích khách cũng tức tốc thu tay, vội vàng muốn nghênh đón nhát kiếm tiếp theo.

Lại thấy thân hình kia cử động, dường như người trước mắt đang trốn chạy, trong bóng đêm, hắn chỉ suy nghĩ thoáng qua trong chốc lát, người kia cũng đã không còn thấy bóng dáng đâu.

Thật là đấu pháp kỳ quái.

Thích khách nín thở tập trung, trong lòng biết đối phương ỷ vào quen thuộc với nơi đây nên muốn tung ám chiêu, hắn không dám thả lỏng một khắc nào.

Sau khi an tĩnh thật lâu, chợt nghe xột xoạt ở phía sau, đáy lòng thất kinh, chưa kịp hoàn hồn liền cảm giác cẳng chân đau xót.

"Keng" — nhát kiếm Tịch Lan Vi đâm tới nhanh chóng bị ngăn lại, nàng cơ hồ có thể ngửi được khi mũi kiếm rời đi mang theo một chút mùi máu tươi.

Nàng đoán trước hắn sẽ lập tức đâm kiếm về phía này nên nhanh chóng cúi người né tránh, cơ hồ có thể cảm giác được thân kiếm xẹt qua sống lưng, cách trung y[1], nàng cảm giác được một trận lạnh lẽo.

[1] trung y: lớp y phục bên ngoài tẩm y (tẩm y: đồ ngủ)

"Keng". Hai kiếm tiếp tục chạm nhau, lúc này đây lại là ép Tịch Lan Vi tới mép tường, kiếm của đối phương chặn trên thân kiếm của nàng, còn kiếm của nàng thì đã chạm tới cần cổ của bản thân.

Hắn nghi hoặc nhận ra, người này kiếm pháp không ổn, sức lực cũng không đủ lớn...

Không cần nghĩ nhiều, nhanh chóng kết thúc là được. Không phải chưa từng so chiêu cùng cấm vệ trong cung, đối với thân hình bọn họ cũng có hiểu biết đại khái, hắn trở tay đâm tới, trong lòng tin tưởng nhát kiếm này là trúng ngay tim.

Tịch Lan Vi đột nhiên bị xuyên một kiếm qua đầu vai, đau đớn đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giống như có thể cảm nhận rõ ràng mũi kiếm kia xẹt qua mỗi một tấc da thịt, mỗi một tấc xương cốt rồi tạo thành thương thế ra sao cho mình trong bóng đêm.

Tay đang cầm kiếm đau đến thoát lực, không nghe sai khiến nữa mà rũ xuống, mũi kiếm chạm xuống mặt đất tạo thành một tiếng vang rầu rĩ.

Đối phương tàn nhẫn rút kiếm, lại thêm một trận đau nhức.

Một dòng ấm nóng trào ra, lan dần trên vai, sau đó độ ấm giảm dần, lành lạnh khắp một mảng.

Tựa hồ như đối phương tính toán dừng tay tại đây, chân lùi về phía sau.

Quyết không thể để hắn đi như vậy, tính ra bản thân đã đến trong điện trong chốc lát, hẳn là hoàng đế sẽ tới nhanh thôi. Mà trước khi hoàng đế tới thì sẽ có nhóm cung nhân đến đây trước, bọn họ sẽ phát hiện nơi này xảy ra chuyện...

Chỉ cần kéo dài thêm chốc lát, một chút nữa thôi, nàng sẽ có thể hoàn thành chuyện này.

Nghĩ như vậy, Tịch Lan Vi run rẩy nắm chặt kiếm lần nữa, hợp lực đâm tới.

"Keng" — lúc này đây, nàng cảm giác được đối phương phá chiêu thật dễ dàng. Nàng thì không còn chút sức lực nào nữa, cứ thế vô lực đổ về trước.

Khi thân thể của nàng chạm tới hắn, hắn mới phát hiện vừa rồi người so chiêu với mình lại là một nữ nhân?!

...Mới đầu nữ nhân này còn tính toán lấy nghiên mực đập chết hắn?!

Hành tẩu giang hồ, hắn chưa bao giờ giết nữ nhân, trừ phi người này muốn mạng hắn — vị trước mắt này là muốn mạng hắn, chỉ là không có cái bản lĩnh kia mà thôi.

Hai tay đỡ lấy nàng, dưới chân dịch qua bên một chút, kéo cái thảm khi nãy vữa dẫm lên qua đây, đỡ nàng ngồi xuống. Cảm giác được nàng hơi tránh né, hắn nhíu mày, trở tay nhấn một cái lên miệng vết thương trên đầu vai nàng, liền cảm thấy cả người nàng đều thoát lực, tùy ý để hắn đỡ ngồi xuống, nhưng một chút tiếng rên cũng không có.

Hắn muốn chạy nhưng lại thật sự tò mò, liền hỏi một câu: "Ngươi là ai?"

Không có đáp lại.

An tĩnh lại suy nghĩ một chút, suy nghĩ của hắn bây giờ rõ ràng hơn một ít so với khi nãy, đơn giản ngồi xuống, lại nói: "Không phải hoàng đế sai ngươi ở chỗ này đợi ta, bằng không cũng sẽ không phải chỉ có một mình ngươi."

Nên có người vọt vào giúp nàng từ sớm mới đúng.

Tuy Tịch Lan Vi không nhìn thấy được khuôn mặt hắn nhưng vẫn tràn đầy kinh ngạc trong lòng. Hắn có công phu đến thế nào, mới có thể vào thời điểm này...nhàn hạ thoải mái ngồi xuống hỏi chút chuyện này cơ chứ?

Mà nàng cũng không hề sợ hãi. Dù sao cũng không làm được cái gì nữa, hắn chịu ngồi tốn thời gian với mình như vậy nàng còn bớt việc.

Hai người cứ lặng im như vậy mà ngồi, giống như hắn có thể cảm giác được hiện tại Tịch Lan Vi suy yếu thế nào, Tịch Lan Vi cũng có thể cảm giác được hắn tràn đầy tò mò với nàng ra sao.

Ngoài điện vang lên tiếng bước chân. Có rất nhiều người, vô cùng ồn ào, hô quát chạy đến bên này, thanh thế rất lớn.

"Đúng là đám phế vật." Trong bóng đêm, hắn cười khẽ, "Lâu như vậy mới phát hiện Tuyên Thất Điện có chuyện? Đủ để hoàng đế chết vài lần rồi."

Rõ ràng là do ngươi quá sức lặng yên, không một tiếng động...

Tịch Lan Vi chửi thầm, nói không nên lời.

Sau khi thích khách nhảy qua cửa sổ chạy thoát không bao lâu, Hoàng đế cũng đã tới Tuyên Thất Điện. Trong điện đèn đuốc sáng trưng, phía trước thi thể cung nhân bị ám sát đã bị nâng đi hết, nhưng dấu vết đánh nhau trong nội điện vẫn rất rõ ràng.

Nhìn cung nhân đang chà lau chuôi bảo kiếm, Hoắc Kỳ nhíu chặt mày, đứng ở bên cạnh giường liếc nhìn y nữ đang băng bó miệng vết thương ở đầu vai Tịch Lan Vi, trong tiếng cười không thấy rõ hỉ nộ: "Ngươi còn dám so chiêu cùng thích khách?"

Quả thực là không muốn sống.

Tịch Lan Vi cắn cắn môi, rồi miễn miễn cưỡng cưỡng mà nhấp ý cười. Thấy miệng vết thương cũng băng bó ổn thỏa, liền đẩy tay y nữ ra, xuống giường, ngẩng đầu nhìn nhìn Hoắc Kỳ, rồi đi đến hướng bên kia.

Rõ ràng là ý muốn hắn đi theo, Hoắc Kỳ khó hiểu nhưng vẫn đi sau nàng. Sau đó thấy nàng dừng lại gần bàn, dịch cái thảm ra chỉ chỉ trên mặt đất.

Cúi đầu nhìn thấy, hai mắt Hoắc Kỳ sáng ngời.

Dấu chân màu đen rên mặt đất rất rõ ràng, kích thước, hoa văn đế giày đều nhìn rõ ràng. Hắn không khỏi lộ vẻ khen ngợi, lại giương mắt thấy Tịch Lan Vi đứng ở trước bàn cầm bút lông sững sờ, nàng muôn viết, nhưng nghiên mực kia mới vừa rồi bị nàng quăng ra ngoài, mực cũng đã đổ hết trên mặt đất, dùng để lưu lại dấu giày thích khách.

Khẽ cười, hắn lập tức phân phó: "Đi lấy mực tới."

Cung nhân vội mài sẵn mực đưa tới. Tịch Lan Vi vừa lòng mà chấm mực, đặt bút viết xuống, đưa cho Hoắc Kỳ xem, lại là một câu oán giận: "Các cung nhân thu thập quá nhanh, vốn là dấu chân lưu đầy đất lại bị lau chùi sạch sẽ, chỉ còn một chỗ này, thần thiếp lại không cản được..."

Cái này là để dự phòng, nếu thật sự không thể bắt sống người nọ, dù sao cũng phải lưu lại chút manh mối để tra. Mực hắt vào cửa đại điện, hắn bước vào tất nhiên sẽ dẫm lên, lý ra nên lưu lại dấu chân đầy đất mới phải. Kết quả các cung nhân tay chân quá nhanh nhẹn, nàng lại nói không nên lời nên giải thích không được, đành phải trước hết dùng thảm che một chỗ này không cho người động.

Nhìn sắc mặt nàng ửng đỏ hiện vẻ ảo não, hoàng đế cười trầm ra tiếng, nhét tờ giấy kia lại trong tay nàng, cười nói: "Có mấy cái này cũng đủ rồi. Không phải chỉ có một người sao? Muốn nhiều dấu chân như vậy làm gì?"

Sau đó hắn xoay người, phất tay lệnh các cung nhân còn đang quét tước thu dọn lui ra, lời nói cũng mang theo bỡn cợt: "Đều lui ra đi, tài tử lo lắng chứng cứ để lại sẽ bị huỷ hoại. Viên Tự, mau truyền Chỉ huy sứ của Cấm Quân Đô Úy phủ tới gặp trẫm."