EDITOR: HthyyhtH

Vài ngày sau, hai anh em Tiêu gia được Triển Xán dắt tới một câu lạc bộ cưỡi ngựa bắn cung cao cấp của Dương Thành, bên trong có trại nuôi ngựa, cửa hàng cung tên và sảnh thi đấu cũng như các phương tiện giải trí và thư giãn.

"Tôi hỏi rõ rồi, gần đây câu lạc bộ này đã tổ chức hoạt động cưỡi ngựa ngay đó." Triển Xán dùng roi ngựa chỉ tay về phía cánh đồng xa xa, lúc này hắn đã trang bị đầy đủ đồ nghề để có để lúc nào cũng có thể thi triển kỹ năng cưỡi ngựa của mình.

Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương dưới sự giúp đỡ của nhân viên thay đổi một thân trang phục cưỡi ngựa chuyên nghiệp, Tiêu Duyệt Vân vẫn luôn mang theo roi dài màu đen quấn quanh eo, roi đen thít chặt lộ ra vòng eo thon, xa xa nhìn lại, người không biết rõ chỉ cảm thấy đó là một sợi thắt lưng với tạo hình thời thượng.

Đáng tiếc, Tiêu Nhạc Dương bởi vì chưa đến 8 tuổi nên bị câu lạc bộ suy xét sự an toàn mà từ chối cho nhóc một mình lên ngựa.

Tiêu Nhạc Dương không vui chu chu miệng.

Tiêu Duyệt Vân sờ sờ đầu nhóc an ủi: "Ngoan, chờ đệ đủ 8 tuổi sẽ cho đệ tự mình cưỡi, lát nữa để ca ca cưỡi cùng với đệ."

Trước kia khi đệ đệ còn nhỏ ở Đại Chu, chưa học cưỡi ngựa, không giống với Tiêu Duyệt Vân. Trong phủ tướng quân Uy Viễn ở biên thành có trường tập luyện, Tiêu Duyệt Vân cũng cùng cha và huynh nhiều lần đi săn thú, thu hoạch phong phú.

Nhớ đến những ngày tháng tiêu dao khoái hoạt đó, trước mắt là trời xanh mây trắng ánh mặt trời chiếu lên thảm cỏ xanh, tâm tình của Tiêu Duyệt Vân lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này, người quản lý câu lạc bộ cưỡi ngựa đích thân đến tiếp đón bọn họ, mở miệng ngậm miệng đều là Triển tam thiếu, rất nhiệt tình.

Tiêu Duyệt Vân thế mới biết hóa ra bối cảnh gia đình Triển Xán quả thật không đơn giản. Khó trách lúc trước Tiêu gia gia có ám chỉ cho mình lúc cùng Triển Xán giao tiếp phải chú ý một chút.

Nhưng bởi vì cảm thấy tâm tư Triển Xán đơn thuần cho nên Tiêu Duyệt Vân cũng không quá để ý.

Huấn luyện viên đưa họ đến chuồng ngựa chọn ngựa.

Triển Xán đối với cưỡi ngựa cũng chỉ ở trình gà mờ, trình độ chỉ dừng lại ở biết cưỡi mà thôi, càng đừng nói đến việc chọn ngựa, cho nên liền trực tiếp để huấn luyện viên chọn cho mình một con.

Ngược lại, Tiêu Duyệt Vân rất hào hứng dạo một vòng quanh chuồng ngựa, xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng chọn được một con ngựa có dáng vẻ khỏe mạnh, mũi nâu có nhúm lông trắng ở đầu.

"Mắt nhìn của cậu rất tốt, đây là giống ngựa Hannover của Anh, chất lượng không tệ, tên là Tán Tán. Chỉ có điều tính tình nó hơi hung hãn, rất khó gần." Huấn luyện viên thấy sự lựa chọn của y, tức khắc trước mắt sáng ngời, kiêu ngạo vuốt vuốt lông ở lưng của Tán Tán.

Tiêu Duyệt Vân nhẹ nhàng vuốt ve mũi của Tán Tán. Một số ngựa trong trại nuôi ngựa này có hơi khác so với ngựa ở Đại Chu, xem ra là sự khác biệt về giống ngựa.

Tán Tán phì mũi, lắc lắc đuôi, đầu sáp lại gần hướng Tiêu Duyệt Vân.

"Xem ra nó rất thích cậu." Huấn luyện viên vui vẻ nói, lúc trước cũng có một số khách chọn trúng Tán Tán, nhưng nó đều không nguyện ý hợp tác, xét đến vấn đề an toàn nên bọn họ đành phải khuyên khách hàng chọn một con ngựa khác.

Không nghĩ đến thiếu niên đẹp trai này lại được Tán Tán chấp nhận một cách dễ dàng như vậy, xem ra thiếu niên này cũng không hề đơn giản chút nào.

Mười mấy phút sau, mấy người tay dắt ngựa đi đến bên sân.

Huấn luyện viên chịu khó hướng dẫn bọn họ những việc cần chú ý cùng các động tác cưỡi ngựa. Triển Xán hưng phấn đến mức nghe cũng không đủ kiên nhẫn, nhưng Tiêu Duyệt Vân vẫn yên lặng lắng nghe như cũ, Tiêu Nhạc Dương càng nghe càng say sưa, thỉnh thoảng lại đặt câu hỏi.

Chờ đến lúc có thể bắt đầu, Triển Xán vừa chào hỏi xong liền gấp không đợi nổi cưỡi lên ngựa bắt đầu chạy chậm, huấn luyện viên ở bên cạnh vội càng cưỡi lên một con ngựa khác nhắm mắt đuổi theo hắn.

Tiêu Duyệt Vân để đệ đệ ở lại phía rìa sân đua để huấn luyện viên hướng dẫn cho nhóc những điều cơ bản trước, còn mình thì quyết định cưỡi Tán Tán chạy một vòng trước, làm quen với ngựa và sân một chút rồi quay lại.

Sờ sờ đầu Tán Tán, Tiêu Duyệt Vân chào huấn luyện viên, sau đó đứng thẳng người, động tác lưu loát xinh đẹo xoay người lên ngựa.

Vung dây cương lên, kẹp bụng ngựa, Tán Tán như mũi tên rời cung lao ra! Chỉ chớp mắt, một người một người càng ngày càng khuất xa tầm mắt.

Quá nhanh, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh hơn!

Huấn luyện viên được chỉ định hướng dẫn cho Tiêu Duyệt Vân kinh ngạc phát hiện ra rằng mình không thể nào bắt kịp y!

Sau một hồi chạy như điên, cuối cùng cũng thỏa thích, cuối cùng Tiêu Duyệt Vân cũng nhận ra rằng huấn luyện viên không theo kịp, y đành phải thả chậm lại tốc độ, chỉ huy Tán Tán chạy chậm lại theo bảng chỉ đường của sân đua.

Huấn luyện viên đã đề cập qua, sân đua ngựa ở đây được vòng thành một vòng tròn nên chắc chắn có thể quay trở lại điểm xuất phát.

Lại chạy một lát nữa, rõ ràng có nhiều người cưỡi ngựa hơn xuất hiện trong tầm mắt, vừa định đi qua hỏi đường thì đột nhiên y phát hiện phía trước có một trận rối loạn.

Một con ngựa bị mất khống chế! Một người cưỡi ngựa sắp bị hất văng xuống đất! Vì quá nguy hiểm nên huấn luyện viên bên cạnh cũng không dám đến gần.

Tiêu Duyệt Vân thấy vậy, ngay lập tức liền thúc ngựa tiến lên!

Khoảng cách càng ngày càng gần, Tiêu Duyệt Vân nhận ra người đang cưỡi trên lưng ngựa tựa hồ là Ninh Tắc Chiến, không khỏi cảm khái, tại sao đối phương luôn gặp được những loại chuyện như thế này?

**

Ninh Tác Chiến nghĩ rằng chắc chăn gần đây hắn đã phạm phải tiểu nhân rồi. Hắn là hội viên thâm niên của câu lạc bộ này, đã mua một con ngựa có giống ngựa đắt tiền và nổi tiếng từ Châu Âu đến đây nuôi dưỡng, đã được 3 tuổi rồi. Hầu như mỗi tháng Ninh Tắc Chiến mỗi tháng đều đến thăm nó.

Hôm nay, vừa lúc Ninh Tắc Chiến đưa một khách hàng người Mỹ cũng yêu thích cưỡi ngựa đến câu lạc bộ để "bồi dưỡng cảm tình", phẩm vị nuôi ngựa của hắn cũng nhận được sự tán thưởng từ đối phương.

Vốn dĩ hết thảy đều rất thuận lợi, nhưng sau khi Ninh Tắc Chiến cưỡi ngựa phóng nhanh, ngựa yêu bỗng dưng mất kiểm soát, nôn nóng không ngừng dựng người, lắc đầu, đá vó sau và giậm giậm chân, như thể nếu không hất văng người đang ngồi trên lưng nó xuống thì sẽ không cam tâm.

Nếu như không phải kỹ thuật cưỡi ngựa của Ninh Tắc Chiến vẫn còn khá thành thục thì hắn đã bị hất văng xuống ngay từ ban đầu rồi.

Lúc đó, hắn ngay lập tức quyết định siết chặt lấy dây cương, cúi sát người dán vào lưng ngựa và ôm lấy cổ nó, không ngừng dỗ dành ngựa yêu nhưng vẫn không có hiệu quả như cũ, sau vài lần như vậy, hắn mau chóng chống đỡ không nổi nữa.

Đúng vào lúc này, một giọng nói bình tĩnh quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai: "Nhảy xuống ngựa, tôi sẽ đỡ được anh."

Trong chớp nhoáng, Ninh Tắc Chiến thấy rõ người đến liền lập tức buông tay khi con ngựa lại đứng thẳng một lần nữa, kèm theo một tiếng ngựa hí điên cuồng vang lên, thân thể hắn bị hất tung lên không trung!

Ninh Tắc Chiến chỉ thấy hông mình bị nắm chặt, ngay sau đó có một lực lượng kéo thân thể của hắn bay sang bên cạnh.

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn đã ở trên lưng một con ngựa khác, người ở phía sau đem cương ngựa đưa cho hắn, nói: "Bắt lấy dây cương, ngồi cho chắc."

Ninh Tắc Chiến theo bản năng làm theo, một giây sau, Tiêu Duyệt Vân đã hoàn thành động tác xoay người và nhảy xuống cực khó.

Tiêu Duyệt Vân bước nhanh lên trước, voi dài vung lên, cuốn lấy cổ con ngựa đang mất khống chế, nắm chặt roi, cùng nó đọ sức.

Trên người bị trói buộc, con ngựa không thể đứng thẳng được nữa, nhưng vẫn không ngừng giẫm chân lắc cổ hòng tránh thoát khỏi sợi roi.

Tiêu Duyệt Vân thấy con ngựa vẫn chưa chịu yên tĩnh lại, nhíu mày, nhảy lên lưng ngựa, trước khi con ngựa chưa kịp làm một động tác nào khác thì y nghiêng người về trước, nhanh chóng tóm lấy lưỡi ngựa!

Trong nháy mắt, như bão táp cuồng phong đột ngột dừng lại, con ngựa hoảng sợ bốn vó đứng dưới đất, không dám nhúc nhích.

Thấy con ngựa điên đã bị khống chế, các nhân viên của sân đua ngựa ngay lập tức tới gần giải quyết hậu quả, cũng thiên ân vạn tạ Tiêu Duyệt Vân rất nhiều.

Ninh Tắc Chiến cũng cưỡi Tán Tán chạy chậm quay trở lại, hắn nhìn con ngựa yêu quý của mình, cau chặt mày, ném lại cho quản lí sân đua ngựa một câu: "Điểu tra cho rõ."

Quản lý đầu đầy mồ hôi cúi đầu vâng dạ, trong lòng nguyền rủa người phụ trách chuồng ngựa máu chó đầy đầu, lại bất lực nghĩ, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, câu lạc bộ tới đều là khách quý, rất cả đều do hắn phải đích thân tiếp đón, sắp bận đến sứt đầu mẻ trán rồi.

Không được, hắn phải tìm một vài người lanh lợi đến giúp đỡ thôi.

**

Cách đám người không xa có hai con ngựa, người trên ngựa vừa hay chính là hai an hem nhà họ Phó, cũng là vị khách quý thứ hai mà quản lí sân đua tâm tâm niệm niệm.

Phó Nhã Khiêm hỏi: "Anh Lãng, chúng ta qua đó không?"

Vừa nãy cậu và Phó Lãng cũng ở gần đó, Phó Lãng nghe nói xảy ra chuyện liền lập tức thúc ngựa tới muốn cứu người, Phó Nhã Khiêm chỉ có thể đi theo. Không nghĩ đến bọn họ còn chưa tới nơi thì chuyện đã giải quyết xong rồi.

Còn được thưởng thức một màn kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu và thủ đoạn thuần hóa ngựa của thiếu niên đó.

Cái sợi vừa nãy, là roi dài? Phó Nhã Khiên hứng thũ nghĩ, cái vũ khí này rất là thú vị.

Chậm chạp không có lời đáp lại, Phó Nhã Khiêm kì quái nhìn về hướng Phó Lãng, chỉ thấy người phía sau thần sắc vẫ là lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại trở nên sâu thẳm.

Phó Nhã Khiêm biết, anh họ mình lại đang lâm vào trầm tư.

"Anh Lãng?"

Không đúng, gần đây đâu có nghe nói anh Lãng muốn viết thêm mã code khó nào đâu ta.

"Vừa nãy... người thuần hóa ngựa đó đã từng gặp qua ở trong trường của em." Rốt cuộc Phó Lãng cũng mở miệng nói chuyện.

Phó Nhã Khiêm rất kinh ngạc khi Phó Lãng vẫn còn nhớ đến thiếu niên chỉ mới gặp mặt đúng một lần, mặc dù y quả thật rất đẹp trai, nhưng anh họ của cậu ta đâu có khái niệm về loại chuyện giá trị nhan sắc này?

Không biết tại sao hắn đột nhiên hỏi câu này, Phó Nhã Khiêm dời mắt đáp: "Đúng vậy, cậu ta là bạn học cùng cấp ở ban Xã hội với em."

Cùng cấp... Cũng phải, cậu ấy xem ra cũng bằng tuổi Phó Nhã Khiêm.

Phó Lãng suy nghĩ một lát, chưa từ bỏ ý định hỏi lại: "Cậu ấy bao nhiêu tuổi?"

Ủa hình như có gì đó sai sai ở đây. Suy nghĩ trong lòng xoay vòng vòng, Phó Nhã Khiêm một bên nhớ lại lịch sử kết bạn từ nhỏ đến lớn của anh họ, một bên đúng sự thật mà trả lời: "Đã qua 18 tuổi, thành niên rồi. Đây là do cậu ở diễn đàn trường tình cờ liếc đến, chỉ tồn tại ở một cái hóc bà tó nào đó trong não cậu, vừa mới nhanh chóng lục lọi ra được. Còn về lý do tại sao cậu ta lại theo tiềm thức nhấn mạnh chữ "thành niên" với anh họ của mình thì... khụ khụ.

Vừa đầy 18 tuổi, xem ra quả thực không phải rồi.

Phó Lãng gật đầu, hoàn toàn mất đi hứng thú, bắt đầu cưỡi ngựa di chuyển.

Phó Nhã Khiêm, người đang đợi hắn tiếp tục hỏi:......Anh chơi em hả?

"Cậu ấy tên Tiêu Duyệt Vân." Phó Nhã Khiêm tự giác bổ sung thêm một câu.

Phó Lãng mạnh mẽ ghìm dây cương ngựa.

"......"

**

Bên kia, Ninh Tắc Chiến thần thái tự nhiên cùng Tiêu Duyệt Vân chào hỏi cùng với an ủi khách hàng Johan của hắn, bộ dáng trò chuyện vui vẻ đến mức một chút cũng không nhìn ra trước đó thiếu chút nữa không chết cũng bị thương.

"Ninh, may mắn là cậu không sao, còn có cậu bé xinh đẹp này thật khiến người ta kinh ngạc!"

Johan liên tục nói mấy từ amazing, wonderful, sau đó kích động hướng tới pretty boy Tiêu Duyệt Vân luyên thuyên một hồi.

Có người rõ ràng đang cùng mình nói chuyện, không trả lời sẽ rất thất lễ, nhưng lấy trình độ tiếng Anh hiện tại của Tiêu Duyệt Vân, một câu nói dài như vậy mà y chỉ có thể nghe được một vài từ đơn, muốn y trực tiếp nói chuyện với một người Mỹ bởi vì hưng phấn mà tốc độ nói không ngừng tăng tốc thì còn lâu mới được.

Tiêu Duyệt Vân chỉ đành bất lực thốt lên: "Pa... Padeng?" (pardon – yêu cầu ai nhắc lại điều gì vì mình chưa nghe rõ)

————

Editor: Đến chịu với trình độ tiếng Anh của bé Vân, hình mẫu của người đàn ông lên được phòng khách xuống được phòng bếp nhưng tiếng Anh thì chịu =))))))))