Biên tập: Tiểu Vô LạiSau khi lau sạch sẽ cái bàn, Vân Nhiêu mới đàng hoàng đứng trước mặt Thẩm Trì, sám hối nói: “Xin lỗi tiểu sư thúc, không phải ta cố ý, sẽ không có lần sau nữa.”
Thẩm Trì thoáng nhìn nàng, đáp: “Không sao, lần này ngươi tới có chuyện gì?”
Vân Nhiêu lại giương mắt ngắm nhìn Thẩm Trì, phát hiện dường như hắn thực sự không thèm để tâm chuyện này mới yên lòng: “Tiểu sư thúc, do ngươi phải rời đi trước, chắc cũng chưa biết chuyện ngươi được danh hiệu hạng nhất đại hội tu giả nhỉ, ngoài ra lúc chúng ta rời khỏi Chấp Phù tông còn có rất nhiều chúng ta tu giả nhìn sang phía này, đều là tìm kiếm ngươi đó.” Nói xong còn làm bộ thương tâm vuốt ve khuôn mặt: “Trước đây dẫu gì ta cũng là hạng nhất bảng xếp hạng mỹ nhân, thế mà hiện tại lúc nhìn thấy ta ánh mắt bọn họ lại chưa từng dừng lại, thực sự khiến người ta… Phụt!”
Đến đây Vân Nhiêu liền không nói được nữa, ôm ngực cười ha hả, một lát sau thấy khuôn mặt Thẩm Trì không biểu cảm nhìn nàng, không khỏi đỏ mặt ho khan vài tiếng, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Tiểu sư thúc, lần này ta tới là có chính sự nói cho ngươi biết.”
“Chuyện gì?”
“Tiểu sư thúc có nhớ Vô Vọng trưởng lão không? Chính là người đã tiếp đón lúc mới đến đảo Bất Từ tham gia đại hội tu giả, sau đó còn tranh chấp với Minh Đường trưởng lão.”
“Ừ.”
Sắc mặt Vân Nhiêu nghiêm túc, trong mắt tràn đầy sầu lo, nghe thấy đáp án khẳng định của Thẩm Trì mới đem chuyện ngày ấy mình đứng trên cây nghe được tỉ mỉ kể lại một lần, sau đó nói rằng: “Nghe ngữ khí của lão, chắc sẽ còn tìm cơ hội đối phó các ngươi, tiểu sư thúc, ngươi và Vô Hoặc sư thúc phải cẩn thận nha.”
Thẩm Trì suy nghĩ giây lát mới gật đầu, nói lời cảm tạ với Vân Nhiêu: “Đa tạ Vân Nhiêu sư điệt, chúng ta sẽ chú ý.”
Thấy Thẩm Trì đáp ứng, Vân Nhiêu lại lấy ra một chiếc hộp ngọc để trước mặt hắn, ánh mắt lấp lánh nhìn Thẩm Trì: “Tiểu sư thúc, đây là nấm cửu vị đã thành thục, ta hái tới cho ngươi rồi.”
Thẩm Trì nhìn hộp mà giật mình, bỗng nhiên nhớ đến lời Vân Nhiêu nói ngày ấy, nhất thời nhướng mày đẩy nó lại về phía nàng: “Đa tạ ý tốt của sư điệt, vật này vô dụng với ta, ngươi đã phát hiện thấy thì nó là của ngươi.”
Với những người khác, linh dược này có lẽ là vật mong mà không được, nhưng Thẩm Trì đã có Xích Linh châu, thứ này chẳng qua chỉ vô bổ đối với hắn.
Lại đưa mắt nhìn Vân Nhiêu nói: “Nếu không có chuyện gì khác, ta còn có chút việc cần phải làm.”
Thấy Thẩm Trì cự tuyệt, còn nói lời uyển chuyển tiễn khách, nụ cười của Vân Nhiêu có chút gượng gạo, nàng nhìn hộp ngọc rồi lại nhìn Thẩm Trì, vẻ mặt lo sợ nghi hoặc, nhưng thấy sắc mặt Thẩm Trì cũng không giống như giả vờ liền không dám kiên trì nữa, đành thu lại chiếc hộp rồi cáo từ hắn.
Đi tới cạnh cửa, Vân Nhiêu đột nhiên nghĩ đến tấm ngọc phù đã bị mình dùng mất, dừng bước chân quay đầu nhìn về phía Thẩm Trì.
Lúc này rặng mây đỏ cuối cùng phía chân trời đã buông xuống, giữa trời treo một vầng trăng sáng, ánh trăng vừa vặn rọi vào nửa bên mặt thiếu niên, chiếu sáng hắn giống như một vị thần, thấy Thẩm Trì nhìn qua, Vân Nhiêu vô thức ôm lấy trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp rồi chạy như bay rời khỏi Dư Lan phong.
Sau khi đi thật xa, Vân Nhiêu mới dừng bước chân, thở ra một hơi: “Cũng may lòng ta kiên định, nếu không đã bị mê hoặc mà nhào tới, nếu như vậy nhất định sẽ bị tiểu sư thúc đánh chết mất.”
Nhớ tới biểu hiện của Thẩm Trì ở trong đại hội tu giả, Vân Nhiêu bỗng run rẩy, sau đó lấy ra nấm cửu vị chưa tặng được, vẻ mặt sầu thảm: “Tiểu sư thúc không chịu nhận, chẳng lẽ ghét bỏ cấp bậc của nó không đủ cao? Không đúng, theo lời lúc trước tiểu sư thúc nói với ta, hiển nhiên hắn biết được đó là vật tốt, hắn đã nói là của ta, chẳng lẽ lo lắng tu vi của ta không đủ vào Thiên Di bí cảnh, cho nên muốn ta ăn nó để nâng cao tu vi? A ha! Tiểu sư thúc đang quan tâm ta!”
Nghĩ đến đây, Vân Nhiêu nhất thời hết sức phấn khởi, xuất ra phi kiếm bay về hướng động phủ của mình, ra vẻ hết sức cao hứng bay thêm vài vòng nữa trên không trung.
Thẩm Trì nhìn Vân Nhiêu hoảng hốt rời đi, trong lòng khó hiểu, [Nhìn ta đáng sợ như vậy sao?]
[Thưa chủ nhân, nàng bị ngài mê hoặc.]
[…]
[Nếu như chủ nhân không tin, 013 có thể điều tra độ thiện cảm của ngài. Xin hỏi chủ nhân có muốn mở ra công năng kiểm tra độ thiện cảm?]
[… Không cần.]
Sau trà thu tử, quan hệ giữa Thẩm Trì và Thẩm Vô Hoặc thoáng hòa hợp hơn một chút, chí ít sẽ không xuất hiện cục diện khó xử khi hai người ngồi cùng một chỗ mà không nói gì.
Mà Minh Lệ vẫn cực ít xuất hiện, chẳng qua thương tích của Thẩm Vô Hoặc lại mỗi ngày khá hơn, đợi đến kỳ hạn hai tháng Thẩm Vô Hoặc đã không còn đáng ngại, cuối cùng Thẩm Trì cũng không nhịn được lôi kéo y đi đánh một trận. Hai người đối chiến ước chừng một canh giờ cũng không phân thắng bại, cuối cùng Thẩm Vô Hoặc dùng nửa chiêu thắng sít sao Thẩm Trì.
Kiếp trước Thẩm Trì coi Thẩm Vô Hoặc vừa là địch thủ vừa là bạn chiến, nếu không phải phát sinh sự việc cuối cùng, hai người vẫn có thể tính là võ hữu.
Thẩm Trì đánh một trận này rất sảng khoái, hắn thích chiến đấu nhưng cũng tôn sùng cường giả vi tôn, ngược lại không quá lưu tâm về thắng bại, dù thua cũng cam chịu. Ngược lại đã giảm bớt một phần bài xích với Thẩm Vô Hoặc, dù sao hắn cũng sống qua hai đời, mà Thẩm Vô Hoặc tuổi tác như vậy đã có tu vi như thế, quả thực lợi hại.
Thiên Di bí cảnh nằm ở sâu bên trong đầm Đông Trạch cách Thừa Kiếm tông không xa, đám người Thừa Kiếm tông chỉ cần xuất phát trước hai ngày là được.
Sáng sớm ngày hôm đó, các đệ tử Thừa Kiếm tông đã tập hợp ở quảng trường lớn Thương Linh phong chờ trưởng lão dẫn đội đến, Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc có mặt lúc chúng đệ tử đã tề tụ, ban đầu trông thấy hai người liền ngây ra nhìn Thẩm Trì, sau đó mới xôn xao hành lễ, trong mắt đều có chút ngẩn ngơ.
“Đệ tử bái kiến nhị vị sư thúc.”
Thẩm Trì cũng gật đầu đáp lễ với mọi người, đi về phía Vân Dục đang đứng.
Thấy hai người Thẩm Trì qua đây, Vân Vụ vội vã lau mép một cái, mỉm cười tiến lên nghênh đón lại bị Vân Dục kéo ống tay áo lại, sắc mặt y nhất thời cứng đờ, vẻ mặt ấm ức đứng nguyên tại chỗ, mà Vân Dục thì tiến lên tiếp đón, mỉm cười nói: “Vân Dục bái kiến nhị vị sư thúc.”
Trong lòng Vân Nhiêu chế nhạo Vân Vụ một phen, cũng tiến lên hành lễ với hai người, sau đó sửng sốt nói: “Là Minh Lệ sư thúc tổ!”
Nghe vậy hầu như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sùng kính dồn về phía người đang đạp không mà đến, chỉ thấy y một thân bạch y phiêu dật tựa như tiên, sắc mặt vẫn lãnh túc quen thuộc, các đệ tử đều chỉ dám nhìn một chút liền rối rít cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng vào y.
Minh Lệ chỉ nhìn duy nhất hai người Thẩm Trì Thẩm Vô Hoặc trong đám người chưa hề cúi đầu xuống, khẽ gật đầu, sau đó quét mắt nhìn một vòng, lạnh lùng nói: “Ta là trưởng lão dẫn đội đi Thiên Di bí cảnh lần này, chư vị có thể gọi là Minh Lệ trưởng lão.”
Chúng đệ tử đều im lặng, không dám thốt ra một lời.
Minh Lệ tiếp tục nói: “Chắc chắn lần này tiến vào bí cảnh cần phải cẩn thận, các ngươi đều đã biết, ta cũng không nói nhiều. Các ngươi chỉ cần nhỡ kỹ hai chữ ‘kỵ tham’ là được.” (Kỵ = ghen ghét đố kị, tham = tham lam.)
Các đệ tử vốn dự định tiến vào bí cảnh sẽ trắng trợn vơ vét nhất thời ngẩn ra, vểnh tai như muốn nghe cho rõ những lời Minh Lệ, nhưng lại chỉ nghe thấy y thông báo lên đường.
Minh Lệ cũng không sử dụng pháp bảo phi hành của mình mà trực tiếp sử dụng thuyền xanh của tông môn, lúc lên thuyền Thẩm Trì liền tự giác đứng bên cạnh y, Thẩm Vô Hoặc theo sát Thẩm Trì. Tướng mạo ba người đều đẹp hiếm thấy ở tu giới, đứng chung một chỗ đúng là cảnh đẹp vui mắt, chẳng qua có Minh Lệ ở đây, đệ tử Thừa Kiếm tông căn bản không dám nhìn lâu.
Ngay cả Vân Nhiêu cũng ngoan ngoãn nhìn chằm chằm biển mây dưới chân, giấu đi thân hình của mình trong đám đệ tử, Minh Lệ này biết toàn bộ bí mật của nàng!
Nàng đã từng chết một lần, hiện tại cũng vẫn sợ chết!
Không tới nửa ngày, chúng tu giả Thừa Kiếm tông đã tới được vùng ngoài đầm Đông Trạch.
Trước mắt mọi người là một mảnh rừng cây, trên mặt đất mọc um tùm cỏ xanh cao đến đầu gối, xa xa trong rừng sâu cây cối xum xuê, liếc mắt nhìn không thấy bờ bến, cũng không nhìn ra nửa điểm vết tích ao đầm.
Tiết trời lúc này là giữa hạ, khắp nơi trong rừng có thể nghe được tiếng ếch kêu ve ngâm, khá là náo nhiệt.
Có tu giả mới bước xuống thuyền xanh, giẫm được một chân lên mặt đất đã hét toáng lên, dưới chân y nhảy ra mấy con ếch, y giật mình cuống quýt nhảy ra sau một bước, sau khi mấy con ếch nhảy đi y lại lảo đảo ngã vào trong bụi cỏ, bất chợt hai con ếch nhảy vèo qua mặt khiến y sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, ngồi đơ ở dưới đất như cương thi.
Thấy dáng vẻ chật vật của người này, chúng tu giả vui vẻ cười ha hả, cười đến khi người nọ mặt đỏ tới mang tai.
Thẩm Trì cũng hơi cong khóe môi, tên đệ tử nội môn này ít nhất cũng tu hành mấy chục năm thế mà vẫn sợ những con côn trùng phàm tục, đúng là hết sức thú vị.
Tên đệ tử xấu hổ không thôi đang định đứng dậy nói lời phản bác bỗng đột nhiên nhìn thấy nụ cười thoáng qua của Thẩm Trì, trong miệng nhất thời nghẹn lại, đưa tay sờ gáy cười khì khì một tiếng: “Ta, ta thấy con ếch thật đáng yêu, muốn thân thiết một chút.”
Nghe được lời này, mọi người càng cười to hơn.
“Ha ha ha ha…”
Lũ ếch ở xung quanh nghe thấy tiếng cười bị hoảng sợ nhảy loạn ra, trong đó có một con ếch nhảy vào tay áo đệ tử nội môn kia, chỉ thấy y kinh hô một tiếng, vội vã nhảy dựng lên vung vẩy hai tay, xong rồi còn vén tay áo lên lau mồ hôi trên trán.
“Được rồi, đi thôi.” Ánh mắt Minh Lệ khẽ liếc qua mọi người, các đệ tử vốn đang đợi cười nhạo người nọ liền rối rít im miệng.
Tuy ban nãy các đệ tử cười rất lợi hại nhưng Thẩm Trì lại để ý, về sau trên đường đi cũng chưa từng thấy bóng dáng một con ếch nào xuất hiện trước mặt người nọ, lũ ếch xung quanh đã bị các đệ tử đi hàng đầu đuổi đi rất xa.
Trong lòng hắn không khỏi rung động, đây cũng là nguyên nhân khiến Thừa Kiếm tông nhiều năm như vậy vẫn là đệ nhất tông môn vững vàng ở Sơ Linh giới.
Dưới sự lãnh đạo của Minh Lệ, mọi người thâm nhập vào trong rừng rậm mấy trăm dặm, sau đó trước mắt liền trở nên quang đãng.
Ra khỏi đất rừng, trước mắt là một mảnh thảo nguyên xanh thăm thẳm mênh mông bát ngát, cỏ ở đây cao hơn nhiều so với lúc trước bọn họ đi qua, chừng đến thắt lưng người, dưới rễ cỏ có thể nghe được tiếng bùn lầy ngâm nước, trong mũi đều là hương bùn hương cỏ.
“Nơi này chính là đầm Đông Trạch.” Thấy mọi người ca thán, Minh Lệ nói: “Đi xa hơn một canh giờ liền đến cửa Vào Thiên Di bí cảnh. Có điều nơi này không thể phi hành, chỉ có thể đi vào, kế tiếp đi vào thế nào thì phải xem chính các ngươi rồi.”
Ánh mắt Thẩm Trì nhìn vào đám cỏ trên vũng bùn lầy cách đó không xa, kiếp trước hắn chưa hề tới nơi này, bây giờ mới thấy thật đáng tiếc, trận pháp tinh diệu ở đây hắn chưa từng gặp qua, có lẽ phải là tiên trận thượng cổ.
Nghe thấy lời Minh Lệ nói, mọi người đều cầm kiếm lên cắt cỏ mở đường, còn phải đề phòng mãng xà mãnh thú trong đầm lầy, vài bước đầu tiên có chút chật vật, nhưng không đến chốc lát liền khôi phục ung dung, cắt cỏ thông đường, cảnh giới phòng bị, phối hợp với nhau tương đối ăn ý.
Trong đám người chỉ có ba người Minh Lệ Thẩm Trì Thẩm Vô Hoặc ung dung nhất, Minh Lệ thì không cần nói, ngay từ lúc nói xong đã dẫn đầu đi trước. Thẩm Trì chọn một vị trí trung tâm, tâm niệm vừa động đã có dao băng bay ra chém rạp đám cỏ, Thẩm Vô Hoặc sau khi niệm pháp quyết trực tiếp san bằng đám cỏ thành con đường nhỏ, hai người chém một đường so với các đệ tử khác nhanh hơn rất nhiều.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Vô Hoặc: Minh Lệ vừa xuất hiện ta liền không còn đất diễn nữa QAQ Tác giả bất công.
Tác giả: Oh~